Đăng vào: 12 tháng trước
Thời gian, nó là thứ vũ khí có thể tàn phá mọi thứ. Nhưng chính nó lại không đủ khả năng làm ảnh hưởng đến cuộc tình đầy vững chắc của Du và May. Họ vẫn thế, luôn yêu nhau như cái thuở ban đầu. Thậm chí càng ngày tình cảm giữa hai người họ càng thêm sâu đậm hơn bao giờ hết.
May cứ ngỡ là suốt đời này sẽ không bao giờ có thể gặp lại Du. Nào ngờ, sau cái ngày mà cậu ra đi ấy đúng hai năm, vào lúc trời đã dần bước vào mùa mưa "quen thuộc"...
Sáng hôm đó, thời tiết vẫn ẩm ướt đến lạ. May thơ thẩn đi trên con đường đến trường. Chán thật, lại nhớ về Du nữa rồi. Hai năm qua, dù có cố gắng bao nhiêu cô cũng không thể đánh bật hình ảnh của Du ra khỏi tâm trí mình. Cô luôn tự hỏi vì sao số phận lại trêu đùa với cô như thế? Sao lại cho cô biết thế nào là yêu làm gì? Để rồi cuối cùng lại thẳng tay tước đoạt đi cái niềm hạnh phúc mà lẽ ra cô đáng được nhận?
Và kết quả cho sự ngớ ngẩn của May là :
- 'Sượt.... Oạch' - May lại bị trượt chân té ngã vì đường quá trơn.
Khỉ thật, May không thèm đứng dậy nữa. Cô bực tức giậm giậm bàn chân, trút giận xuống mặt đường và oà khóc nức nở.
Tốt nhất là cứ khóc đi, mãi mãi cũng không cần tỉnh lại nữa.
Nhưng rồi...
- Có sao không? Sao lại không cẩn thận gì hết vậy?
May ngước nhìn lên. Tuy nước mắt đã làm cho tầm nhìn của cô nhoè đi một chút nhưng vẫn đủ để May nhận ra được có một người đang đưa bàn tay ra định đỡ cô đứng dậy.
Nắm lấy bàn tay rắn chắc ấy và gượng sức đứng dậy, May lí nhí nói cảm ơn. Chợt cô giật mình khi thấy người đang đứng trước mặt mình lúc này...
- Du? Em... - Cô như người mất hồn, lắp bắp mãi cũng không thể nói thành tiếng.
- Làm gì mà chị ngạc nhiên ghê thế? Thôi, chị đi học đi... - Người ấy mỉm cười với May, cô thấy nụ cười này có muôn phần thân thuộc.
Không thể nhầm lẫn vào đâu được.
- Em... - May bị gì thế nhỉ, cứ tròn mắt mà nhìn người ta mãi thôi.
- Tạm biệt!
Và rồi người đó bước đi ra xa, May cố gắng quan sát : là đi chứ không phải biến mất! Một lúc lâu sau đó, May mới hoàn hồn một cách trọn vẹn.
Khung cảnh này, vì sao lại giống với lần đầu tiên như thế?
Lần đầu cô gặp Du, cũng là do vấp ngã thế này.
Cũng vào lúc tiết trời vào mưa.
Và câu đầu tiên mà Du nói là : "Có sao không? Sao lại không cẩn thận gì hết vậy?"
Là thời gian đã quay lại xuất phát điểm lúc trước rồi sao?
À không, chắc không phải đâu! Đây chính là hiện tại! Vì May đã kịp nhận ra sợi dây chuyền màu nâu ấy - thứ mà hai năm trước Du không thể nào có được.
Chỉ có thể là hiện tại thôi...
- Đúng là em! Du của chị đã giữ lời hứa, trở về thật rồi...
Rồi May tiếp tục đi trên con đường đó với một tâm trạng hạnh phúc cực kỳ. Cô đâu hay rằng người đó vẫn chưa đi khỏi, cậu là đang dõi theo May ở phía sau kia :
- May, em về rồi! Mọi thứ sẽ được bắt đầu lại, chị nhé?
S
Thời gian sau đó, thật kỳ lạ : Du bỏ ra công sức bắt tay vào việc theo đuổi lại cô. Ban đầu, May không hiểu tại sao cậu lại làm như vậy? Cho đến khi được hỏi, Du mới bình thản mà giải thích rằng :
- Vì em muốn theo đuổi May với tư cách là một con người. Muốn chân chính được ở bên chị, có biết không?