Đăng vào: 12 tháng trước
Trở lại cô nhi viện, Viện trưởng mụ mụ liền gọi Vương Khả Nhân vào phòng riêng, không biết hai người nói gì, sau khi Vương Khả Nhân đi ra ánh mắt hồng hồng, có bạn nhỏ tinh mắt phát hiện sợi dây chuyền xinh đẹp cô mang trên cổ đã không thấy nữa.
Vài ngày sau, thân thể Tiêm Vũ khôi phục xuất viện, Viện trưởng mụ mụ đưa cô vào phòng mình để chuyên môn chiếu cố, bạn nhỏ khác bởi vì Tiêm Vũ thiếu chút nữa chết đuối nên mặc dù có chút mất hứng chuyện Viện trưởng mụ mụ đối xử đặc biệt, thế nhưng cũng rất hiểu. Chỉ có Vương Khả Nhân, mỗi lần nhìn thấy Tiêm Vũ đều dùng một loại ánh mắt bén nhọn nhìn chằm chằm cô.
Tiêm Vũ sờ sờ sợi dây chuyền trên cổ, chủ động đi ra phía trước, "Khả Nhân, cậu nhìn mình chằm chằm, là đang xem sợi dây chuyền này hả?"
Thanh âm đứa nhỏ thanh thúy to rõ, các bạn nhỏ đang chơi xung quanh đều nghe được, nghe cô nói sợi dây chuyền gì đó, lập tức chạy qua, sau đó có người hỏi: "Tiêm Vũ, đây không phải là sợi dây chuyền mà Khả Nhân nhặt được hả, sao cậu lại đeo nó?"
"Khả Nhân?" Tiêm Vũ nghi hoặc nghiêng đầu: "Đây rõ ràng là tiểu ca ca tặng cho mình mà."
"Của Tiêm Vũ?" Tầm mắt các bạn nhỏ quét tới quét lui giữa hai người, trưởng thành sớm cho nên bọn họ phát hiện chuyện này không thích hợp.
Mặt Vương Khả Nhân biến sắc muốn rời khỏi, Tiêm Vũ giữ cô lại, Vương Khả Nhân muốn tránh thoát, lại phát hiện vô luận cô lấy bao nhiêu khí lực cũng đều không tránh thoát được.
Trong mắt Tiêm Vũ ý cười chợt lóe mà qua, trên mặt lại xin lỗi nói: "Khả Nhân, mình biết cậu cũng thích sợi dây chuyền này, nhưng đây là tiểu ca ca tặng cho mình, mình không thể cho cậu."
Viện trưởng mụ mụ nhìn Vương Khả Nhân lớn lên, không nhẫn tâm cô bị những bạn nhỏ khác xa lánh, cho nên hành vi của cô không bị nêu ra. Tiêm Vũ vốn định thành toàn khổ tâm của Viện trưởng mụ mụ, chung quy khi dễ một đứa trẻ cũng không có cảm giác thành tựu, nhưng gia hỏa này lại cả ngày một bộ ánh mắt như thấy kẻ thù mà nhìn chằm chằm cô, người tốt tính bao nhiêu cũng sẽ không chịu được, huống chi Mộ Tiêm Vũ cô cũng không phải là người tốt tính gì.
Nhìn sắc mặt Vương Khả Nhân trở nên trắng bệch, trong lòng Tiêm Vũ thống khoái, không ngừng cố gắng: "Chuyện cậu vì sợi dây chuyền mà đẩy mình xuống nước mình cũng không trách cậu, dù sao cậu cũng đã tìm Viện trưởng mụ mụ tới cứu mình."
Bạn nhỏ xung quanh đều sợ ngây người, đây là tình huống gì?
Vương Khả Nhân vì đoạt sợi dây chuyền mà cư nhiên đẩy Mộ Tiêm Vũ xuống nước, thật là đáng sợ! Đứa trẻ hơi lớn tuổi chút thì nghĩ được nhiều hơn, Tiêm Vũ nói Vương Khả Nhân tìm Viện trưởng mụ mụ cứu cô, nhưng lúc ấy Vương Khả Nhân lại nói không thấy Tiêm Vũ, nếu không phải Viện trưởng mụ mụ đúng lúc tìm đến bờ sông, có lẽ Tiêm Vũ đã chết rồi. Nghĩ đến đây, các cô lặng lẽ kéo ra khoảng cách với Vương Khả Nhân, Vương Khả Nhân thật đáng sợ, cách xa cô ta một chút thì hơn, nói không chừng lúc nào đó cô ta thích vật gì đó của mình cũng sẽ đẩy mình xuống nước.
Nhìn vẻ mặt nghi ngờ kinh sợ của các bạn nhỏ chung quanh, Vương Khả Nhân giận dữ: "Mày câm miệng!" Vừa nói vừa đẩy Tiêm Vũ một cái.
Tiêm Vũ thuận thế buông tay cô ta ra, sau đó ngã xuống đất.
Vương Khả Nhân nhìn người té trên mặt đất mà ngây dại, cô căn bản không có dùng lực, Mộ Tiêm Vũ không có khả năng sẽ ngã xuống, đây là hãm hại! Không đợi cô kịp nói gì, mọi người liền bạo phát.
"Vương Khả Nhân em thật quá đáng!" Một chị gái lớn tuổi hơn nhanh chóng nâng Tiêm Vũ dậy: "Thân thể Tiêm Vũ còn chưa tốt, sao em lại đẩy bạn như vậy?"
"Đúng vậy, em hại con bé một lần không đủ, còn muốn hại thêm lần thứ hai sao?" Một chị gái khác cũng rất bất mãn.
"Không ngờ rằng thì ra là cô đẩy Tiêm Vũ xuống nước." Một bé trai nhỏ tuổi nói.
"Còn đoạt sợi dây chuyền của Tiêm Vũ nói là của mình, thật không biết thẹn!" Một bé gái khác bên cạnh bé trai bổ sung thêm.
"Tiêm Vũ, cậu đừng bị cậu ta lừa, cậu ta căn bản không có nói Viện trưởng mụ mụ đến cứu cậu, là Viện trưởng mụ mụ tự mình tìm thấy." Một cô bé khác lớn tiếng kêu lên.
Các bạn nhỏ đáng yêu, thật sự quá cho lực! Tiêm Vũ trong lòng giơ ngón tay cái lên, trên mặt lại bày ra một bộ khổ sở, cô gắt gao nhìn Vương Khả Nhân: "Khả Nhân, mọi người nói thật sao? Cậu thật sự bỏ mặc mình trong nước mà không đi tìm người cứu?"
Cô kích động giơ lên sợi dây chuyền trên cổ: "Chúng ta là bạn tốt mà, chỉ vì sợi dây chuyền này mà cậu lại muốn để mình chết đuối sao?"
"Oaa!"
Lúc này những đứa bé nhỏ hơn cũng phản ứng tới, bọn họ đều biết chết có ý nghĩa gì. Bọn họ sợ hãi nhìn Vương Khả Nhân, cô ta cư nhiên là hung thủ giết người! Đứa bé nhát gan một chút liền bắt đầu khóc lớn lên: "Mình không muốn ở cùng một chỗ với cậu ta, mình không muốn ở cùng một chỗ với tội phạm giết người."
Có một đứa bé đi đầu, những đứa bé khác cũng khóc lên, ngay cả sắc mặt của các bé trai cũng đều thay đổi, không nghĩ rằng Vương Khả Nhân nhìn xinh đẹp đáng yêu lại khủng bố như vậy, về sau không muốn chơi với cậu ta nữa.
"Xảy ra chuyện gì?" Viện trưởng mụ mụ vội vàng chạy tới.
"Mụ mụ, Vương Khả Nhân là tội phạm giết người, cậu ấy muốn giết Tiêm Vũ, con không muốn ở cùng một chỗ với tội phạm giết người!"
Một cô bé bổ nhào vào trong lòng Viện trưởng mụ mụ.
Sao lại như vậy? Vì sao chuyện bà giấu diếm mọi người đều biết cả rồi? Viện trưởng mụ mụ nhìn về phía Tiêm Vũ, Tiêm Vũ lúc này đang vừa khóc vừa che lại cánh tay bị rách da. Tâm Viện trưởng mụ mụ trầm xuống, không vui nói: "Khả Nhân, sao con lại tổn thương Tiêm Vũ?"
Chẳng lẽ những gì ngày hôm kia bảo đảm với bà đều chỉ là gạt bà?
"Viện trưởng mụ mụ, mẹ tin tưởng con, lần này là Mộ Tiêm Vũ hãm hại con, con chỉ muốn đẩy nó ra, căn bản không có dùng lực, là nó cố ý té ngã."
Vương Khả Nhân ủy khuất nhìn viện trưởng.
Lại là vẻ mặt này, ngay từ đầu lúc bà tìm cô nói chuyện thì cô cũng là vẻ mặt này không chịu thừa nhận mình đẩy Tiêm Vũ xuống nước, sau này bà nói Tiêm Vũ đã tỉnh lại, cô mới thừa nhận, cũng khóc xin bảo đảm nhất định sẽ sửa, cầu bà đừng nói chuyện này ra. Lúc trước bà còn rất thích đứa nhỏ này, thấy cô khóc đáng thương như vậy, cũng rất khổ sở, nhất thời mềm lòng, bà quyết định cho đứa nhỏ này một cơ hội, bây giờ còn nhỏ, chỉ cần nghiêm khắc chỉ bảo, có lẽ còn cứu được. Nhưng không ngờ, mới vài ngày, cô lại bắt đầu như trước. Nhìn ánh mắt bọn nhỏ như muốn nói "Vương Khả Nhân nói dối", Viện trưởng thở dài, xem ra bà thật sự bất lực.
"Khả Nhân, ngày mai bác Lý viện trưởng sẽ đến đón con đi, con trở về thu dọn một chút đi."
Lý viện trưởng là bạn học của bà, cũng xây dựng một nhà cô nhi viện, chỉ là khác với cô nhi viện của bà, chỗ của ông thu lưu đều là một vài đứa trẻ có vấn đề, Lý viện trưởng rất có thủ đoạn, ông chưa bao giờ đánh chửi những đứa trẻ này, mà là căn cứ vào vấn đề bất đồng của từng người để có biện pháp giải quyết phù hợp, phàm những ai vào cô nhi viện của ông, cho dù có ngỗ nghịch không chịu nổi, cuối cùng cũng đều sẽ cải tà quy chính. Mấy ngày hôm trước bà trò chuyện với ông có nói đến chuyện của Vương Khả Nhân, Lý viện trưởng tỏ vẻ ông có thể hỗ trợ. Lúc ấy bà còn có chút do dự, nên không có lập tức đáp ứng, bây giờ xem ra cũng chỉ có Lý viện trưởng mới giúp được đứa nhỏ này.
"Viện trưởng mụ mụ, mẹ không cần con nữa ư?"
Vương Khả Nhân hoảng hốt, chạy tới giữ lại vạt áo bà.
Dáng vẻ của cô rất chọc người thương xót, chỉ là Viện trưởng mụ mụ đã hạ quyết tâm, trong cô nhi viện không phải chỉ có một đứa bé là cô, bà còn phải suy xét cho những đứa bé khác.
Bà kéo tay Vương Khả Nhân ra, ôn nhu nói: "Khả Nhân, con người Lý viện trưởng rất tốt, mẹ sẽ nhờ ông ấy chiếu cố con thật tốt." Sau đó đi đến bên cạnh Tiêm Vũ giữ lại tay cô: "Tiểu Vũ, theo mẹ đi phòng y tế băng bó một chút."
Nhìn Viện trưởng mụ mụ vẫn luôn ôn nhu che chở với mình nay lại chỉ hỏi han ân cần Mộ Tiêm Vũ, rốt cuộc cô cũng nhận rõ được sự thật, Viện trưởng mụ mụ vì Mộ Tiêm Vũ mà vứt bỏ cô. Vì sao chuyện sẽ biến thành như vậy? Cô chỉ muốn sợi dây chuyền kia thôi mà, đẩy Mộ Tiêm Vũ xuống nước cũng không phải cố ý làm vậy, tuy rằng cô lừa gạt Viện trưởng mụ mụ không có lập tức cứu Tiêm Vũ, thế nhưng nó vẫn được cứu rồi không phải sao? Hơn nữa cô cũng đã trả lại sợi dây chuyền cho nó rồi, vì sao Viện trưởng còn muốn đuổi cô đi? Từ lúc còn nhỏ cô đã sinh hoạt ở nơi này, nơi này là nhà cô, bây giờ bỗng nhiên bị đuổi ra cửa, cô thực khổ sở.
Ngoan ngoãn để Viện trưởng nắm tay, lúc đi qua bên cạnh Vương Khả Nhân, nhìn thấy bộ dạng suy sụp của cô, trong lòng động một cái, ngừng lại, "Khả Nhân, cậu đừng khổ sở, mình không trách cậu. Cậu yên tâm, mình sẽ đi thăm cậu."
Nhìn mắt Tiêm Vũ chứa châm chọc, Vương Khả Nhân rốt cuộc bạo phát, cô hét lớn: "Tao không cần mày giả làm người tốt, đều do mày, Viện trưởng mụ mụ không cần tao nữa có phải mày rất vui vẻ không? Vì sao mày lại trở về, vì sao không bị chết chìm đi, nếu như mày chết, tao cũng sẽ không biến thành như vậy!"
"Vương Khả Nhân!"
Viện trưởng mụ mụ ôm Tiêm Vũ bị kinh hách vào trong ngực, ánh mắt nhìn về phía Vương Khả Nhân không có một chút tình cảm: "Đây mới là lời trong lòng của con sao? Con quá khiến mẹ thất vọng. Không cần chờ đến ngày mai, ngay bây giờ con đi thu dọn đi, mẹ lập tức cho Lý viện trưởng tới đón con!"
Nói xong liền ôm lấy Tiêm Vũ rời khỏi.
Ghé vào trên vai Viện trưởng mụ mụ, nhìn gương mặt Vương Khả Nhân ảo não, Tiêm Vũ phất phất tay với cô, nghe nói Lý viện trưởng thu lưu đều là những đứa bé có vấn đề, hơn nữa theo những gì hệ thống để lộ, từng đứa bé đi vào, mặc kệ ban đầu kiêu ngạo cỡ nào, chỉ cần trải qua giáo dục đặc biệt của Lý viện trưởng đều sẽ biến thành bé ngoan, tuy rằng cụ thể thế nào không biết, thế nhưng xem những đứa trẻ sau khi bị giáo dục sẽ có một đoạn thời gian rất dài thấy được ánh mắt chúng dại ra, nghĩ cũng biết tuyệt đối không phải là cái gì tốt đẹp. Đi vào trong đó cảm thụ một chút, cố gắng cải tạo đi, còn có, tôi thật sự sẽ đi thăm cô nha, ừm, không biết để nhằm vào những bé gái ích kỷ độc ác, Lý viện trưởng sẽ dùng phương pháp gì nhỉ?
Nhìn gương mặt đắc ý của Mộ Tiêm Vũ, trong mắt Vương Khả Nhân hận ý ngập trời, toàn bộ chuyện này đều là Mộ Tiêm Vũ tạo thành, cô sẽ không bỏ qua cho nó!
"Quá tốt, tội phạm giết người phải đi rồi."
Viện trưởng rời khỏi, những đứa nhỏ hoan hô. Chỉ có vài đứa bé lớn tuổi hơn nhìn thấy được ánh mắt khủng bố của Vương Khả Nhân thì âm thầm kinh hãi, quyết định lát nữa nhắc nhở Tiêm Vũ một chút, để cô về sau có thấy Vương Khả Nhân thì phải chú ý một chút.
Lý viện trưởng động tác rất nhanh, Tiêm Vũ vừa xử lý xong miệng vết thương đồng thời được Viện trưởng an ủi một chút trái tim chấn kinh, thì xe ông đưa tới đã đến rồi, một chị gái diện mạo xinh đẹp thoải mái kéo tay Vương Khả Nhân đi vào trong xe.
Ngay từ đầu biết người của Lý viện trưởng đến, Vương Khả Nhân còn rất không muốn, nhưng khi nhìn thấy người đến là ai, cô lập tức thay đổi chủ ý, chị gái này ăn mặt rất xinh đẹp, trên người cũng rất thơm, hơn nữa xe của bọn họ còn rất có khí thế. Cho nên ngoan ngoãn đi cùng chị gái xinh đẹp ngồi vào trong xe, bỗng nhiên cảm giác được cái gì, cô quay đầu, liền thấy được Mộ Tiêm Vũ đứng ở một bên, cô thị uy nhếch môi một cái, tao phải đi một nơi khác tốt hơn để sinh hoạt, mà mày chĩ có thể ở lại chỗ này, Mộ Tiêm Vũ, bây giờ mày mang thương tổn cho tao, tao sẽ chặt chẽ ghi tạc trong lòng.
Xem hiểu ý cô, Tiêm Vũ nhướn mày, không biết sau khi biết tình huống thật thì cô ta sẽ có vẻ mặt gì, thật chờ mong.
Sau đó không lâu, Tiêm Vũ bày ra một gương mặt hiền lành thánh thiện, thành công khuyên được Viện trưởng mụ mụ đưa cô đi thăm Vương Khả Nhân, quả nhiên thấy được hình ảnh mình muốn nhìn, gương mặt tươi cười kia không hồng nhuận, ánh mắt cũng có chút dại ra, nghe Lý viện trưởng nói, cô lại được giáo dục thêm một đoạn thời gian nữa là có thể khôi phục bình thường, hừm, còn có một đoạn thời gian nha. Thừa dịp Viện trưởng mụ mụ và Lý viện trưởng nói chuyện, Tiêm Vũ đến bên tai Vương Khả Nhân nhẹ giọng nói: "Cô phải kiên trì nha, nếu cô tan vỡ, về sau tôi sẽ rất nhàm chán."
Quả nhiên, ánh mắt dại ra của Vương Khả Nhân khôi phục bình thường, cô hung hăng trừng Tiêm Vũ: "Tao sẽ không bỏ qua cho mày!"
Tiêm Vũ trộm ngắm Lý viện trưởng một cái, quả nhiên, nhìn thấy ánh mắt hung ác của Vương Khả Nhân, chân mày ông cau lại, xem ra thời gian cảm hóa của Vương Khả Nhân cần được kéo dài.
Bởi vì Tiêm Vũ đến, vận mệnh quỹ tích phát sinh biến hóa, Vương Khả Nhân hiện phải chịu đủ loại giáo dục, chỉ chờ mình lớn mạnh sẽ trở về báo thù, mà Tiêm Vũ lại là nhàm chán chờ đợi kịch tình bắt đầu.