Chương 8: Yêu đơn phương

Người Ấy Vu Quy

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Lúc này, chàng đột nhiên muốn gọi nàng lại, mới vừa há mồm trong đầu chợt hiện ra cảnh nàng cầm roi, hung hăng quất liên tục vào người mình, ngay cả chỗ kia cũng không bỏ qua, “Đúng là cái đồ gà không biết đẻ trứng, gả cho ta đã bao nhiêu năm? Khó khăn lắm mới có một đứa, bây giờ lại không giữ được, nam nhân vô dụng như ngươi, nên bị cho vào giỏ đá rồi thả xuống sông……”

Khuôn mặt vốn hơi đỏ lên của chàng nhanh chóng trắng bệch, hai chữ ấp ủ gần tháng trời cũng bị ép phải nuốt về, có lẽ là vẫn không cam lòng, chàng giật giật đôi môi mỏng khô nứt, trong mắt lộ ra ánh sáng nhàn nhạt, sắc mặt bình thản bất biến kia cũng trở nên dịu dàng, chàng dùng môi ngữ nói, “Thê Chủ.”

Đương nhiên, nàng đi ở phía trước, một chữ cũng không thể nghe thấy.

Vân Tinh Nam mua chút thịt về ăn, nàng là người không thịt không vui, mỗi ngày phải đối mặt với bệnh nhân trầm cảm thậm chí có hơi cực đoan, trong lòng vẫn luôn lo âu.

Nói thật, bắt đầu từ tháng này, nàng thật sự cảm thấy rất khó chịu đựng, tuy Giải Ưu luôn nhường tất cả đồ ăn ngon cho nàng, nhưng nàng vẫn không thể thích ứng. Tục ngữ nói từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó, đại khái chính là đạo lý như vậy.

Hình như Giải Ưu chưa làm thịt bao giờ, chàng nhìn chằm chằm miếng thịt heo tươi một hồi lâu, mới do dự mà cầm dao nhỏ lên. Vân Tinh Nam muốn hỗ trợ nhóm lửa, nhưng lại sợ gây thêm phiền phức cho chàng, lần trước nàng muốn thừa dịp trước khi Giải Ưu về làm xong cơm, ai ngờ suýt nữa thiêu mấy gian nhà tranh này.

Vẫn là Giải Ưu tới kịp, nhanh chóng kéo cái người đang đực mặt là nàng qua một bên, nếu không có chàng, chỉ sợ nàng đã bị lửa thiêu chết, tuy thế lửa không lớn, nhưng cũng đủ cháy hết đồ trên người.

Đồ nàng mặc lại không phải nguyên liệu gì đặc biệt, nhưng Giải Ưu đã thức trắng đêm, cẩn thận từng đường kim mũi chỉ may cho nàng, đường may vừa dầy vừa đẹp, dẫu có vài mụn vá, nhưng so với đồ của chàng quả thực là không ‘cùng đẳng cấp’.

“Giải Ưu, em giúp chàng cắt thịt được không?” Nàng yếu ớt hỏi một câu, ngập ngừng không dám tiến lên —— nàng đương nhiên không sợ chàng, mà nàng sợ, chàng sẽ sợ nàng.


Quanh eo chàng là chiếc tạp dề bằng vải màu chàm, vì eo quá nhỏ, phải quấn dây đeo ở trước, mới thắt được nút thòng lọng ở sau lưng. Vân Tinh Nam nhìn đến xuất thần, tuy mỗi ngày đều ngủ chung giường, nhưng nàng không có cơ hội nhìn cơ thể chàng, cũng không biết vết thương của chàng sao rồi.

Giải Ưu hơi chần chừ, gần như hạ quyết tâm rất lớn, mới lắc đầu. Cư nhiên bị Giải Ưu cự tuyệt, nàng cũng không nói gì nữa, dứt khoát tìm cái ghế ngồi xuống, ung dung nhìn chàng bận rộn. Nhìn lâu rồi, lại bắt đầu suy nghĩ, cái eo mảnh khảnh như vậy, sao có thể chống đỡ được khi hoài thai mười tháng?

Tính cách của Giải Ưu cũng không phải như vậy, nàng có thể cảm giác được, bề ngoài chàng có vẻ ngoan thuận vâng vâng dạ dạ, bên trong lại rất lạnh nhạt.

Là quá mức tuyệt vọng sao? Không giống lắm, kiểu lạnh nhạt ấy giống như là bẩm sinh, hoặc, là một loại xa cách. Giải Ưu là người lễ phép và luôn chăm sóc người khác, nói đúng hơn, với chàng, ai nấy cũng như nhau.

Hơn nữa loại tính cách này càng thêm rõ ràng sau chuyện kia, nàng cảm thấy, chàng có thể rời đi bất cứ lúc nào, trông chàng nhẹ bẫng và thờ ơ, điều này khiến nàng không có cảm giác an toàn.

Nàng chưa từng yêu đương, nhưng có cái gọi là nhất kiến chung tình, nàng nghĩ, nhất định là nàng đã bị thứ này khống chế tâm trí, nàng thích chàng, nàng rất chắc chắn. Nàng muốn đối tốt với chàng, nhưng chàng lại không muốn.

Nếu chàng là một tòa băng sơn, em đây sẽ cố gắng làm chàng tan chảy từ từ, làm nước xuân chảy chậm qua khe núi, thơm tho mỹ lệ đến đâu cũng chẳng bằng nụ cười của chàng.

Nàng thật sự đang yêu, dù cho chỉ có mình nàng nguyện ý.