Chương 17: Qui sơn Bán Diện uy như hổ - Khai giáo vị thành bán nhật vong

Ngư Trường Kiếm

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Giờ đây, cơ thể chàng đã bắt đầu phát triển nhanh, những cọng râu mọc trở lại, làm tiểu hài nhột nhạt, nó thét lên cười nắc nẻ.

Võ Lâm Chí Tôn bảo chàng trao Kiếm Hồng cho ông. Đứa bé thích thú giựt chòm râu dài bạc trắng. Họ Hàn cười khà khà bảo Liễu phu nhân :

- Vân nhi có đến bốn vợ, chắc sẽ có nhiều con trai. Lão phu định bàn với chư vị cho một đứa cháu mang họ Hàn để nối dõi tông đường.

Liễu Phụng gật đầu :

- Đại thúc an tâm, thứ nam của Phụng Hương sẽ lo việc hương hỏa cho họ Hàn.

Cổ Tam Lang tiếp lời :

- Nếu thế thì con trai của Kim Thu sẽ mang họ Cổ vậy!

Bốn nàng nhìn nhau thẹn thùng. Mối quan hệ với Cổ mẫu đã phá vỡ bức tường ngăn cách, ba vị phu nhân sau một hồi trò chuyện đã thương mến Đổng nương hơn. Vĩnh Sương công chúa nói :

- Thu muội bất tất phải chịu phận tiểu thiếp, ta sẽ tâu với phụ vương phong nàng làm tứ phu nhân của Phò mã.

Đoàn quân thị vệ đi theo hộ giá chỉ khoảng hai trăm người. Kiếm Vân liền cho gọi Tổng trấn Hà Nam đem một ngàn quân đến lập doanh trại gần Tổng đàn để bảo vệ gia quyến.

Phụng Hương tinh ý hỏi chàng :

- Đối thủ mới của tướng công là ai mà chàng có vẻ lo lắng quá vậy?

Chàng không muốn họ mất vui nên cười bảo :

- Lão Bán Diện Thần Ông cũng chẳng có gì lợi hại, ta chỉ lo xa thế thôi.

Thanh Hoa công chúa biến sắc nhưng không nói gì cả.

Tiểu hài nhi Kiếm Hồng tỏ vẻ yêu thích Kim Thu, nó bám lấy nàng không rời. Vì vậy, sau bữa tiệc tẩy trần, nàng đưa Kiếm Hồng ra vườn hoa chơi để Kiếm Vân an ủi các phu nhân.

Vào đến khuê phòng, Thanh Hoa công chúa nghiêm mặt bảo :

- Tướng công đừng giấu bọn thiếp, gia sư Từ Tâm Thần Nữ đã nói lão là tay khó chơi nhất thiên hạ.

Chàng gật đầu thú nhận :

- Đúng vậy! Nếu các nàng không tặng ta bảo y thì mạng này đã nguy rồi!

Vĩnh Sương sợ hãi :

- Vậy Điện hạ tính sao?

- Hiện nay Lân hộ pháp đã chế được thuốc giải độc vụ, ta tin mình không thể bại! Ít nhất cũng phải cắt thêm lỗ tai còn lại của lão.

Phụng Hương định nói thì Kiếm Vân đã bịt miệng nàng bằng nụ hôn cháy bỏng. Hai nàng kia cười khúc khích cười, đi kéo kín rèm cửa. Trong ánh sáng mờ mờ, ba thân hình ngọc ngà lồ lộ, chàng tả xung hữu đột đền bù cho những ngày tháng cách xa.

Chiều đến, Phụng Hương mãn nguyện bợn cợt :

- Sau này mỗi lần chàng đi đâu, bọn thiếp sẽ cử một người theo giám sát, để chàng khỏi đa mang thêm nữa.

Kiếm Vân ngượng ngùng kể lại việc mình giải cứu Kim Thu khỏi giàn hỏa như thế nào.

Vĩnh Sương đay nghiến :

- Chẳng qua thấy nàng xinh đẹp nên tướng công mới hết lòng bảo bọc. May mà Thu muội là chỗ thân thích, nếu không chàng sẽ biết tay bọn thiếp!

Đã đến lúc cho hài nhi ăn, Phụng Hương thúc mọi người rời phòng.

Đêm xuống, Kiếm Hồng ngủ say không cần người bồng bế, Phụng Hương bắt Kim Thu phải cùng chung chăn gối với họ.

Kiếm Vân nếu không từng ăn được kỳ trân, e khó lòng đương cự nổi bốn mỹ nhân liên thủ.

Phụng Hương sau một lần sinh nở, da bụng không được đẹp như xưa, nhìn thân hình thon gọn của ba người kia, nàng tủi phận ngày nào cũng luyện võ. Kiếm Vân hiểu ý an ủi nàng :

- Ta với phu nhân tình thâm như biển, đâu sá gì chút dung nhan?

Nàng biết chàng thật lòng yêu mình tha thiết vì hai người đã có những kỷ niệm không thể nào quên, nên lòng cũng vui lên.

Ngày ngày, chàng dùng lửa tam muội đưa ra lòng bàn tay xoa tan dần lớp mỡ thừa, khiến Phụng Hương thon thả như xưa.

Còn năm ngày nữa là đến rằm. bọn Kiếm Vân lên đường trở lại Tổng đàn võ lâm ở Tung Dương để gặp Chưởng môn các phái. Kiếm Hồng đã dứt sữa và rất dễ dãi, không hề khóc khi xa mẹ nên Phụng Hương đã quyết định cả bốn nàng sẽ đi theo chàng. Kiếm Vân không cho, bảo rằng cục diện rất nguy hiểm, khó mà lường trước điều gì sẽ xảy ra.

Chưởng môn trưởng lão các phái bạch đạo đều có mặt đông đủ. Họ mừng rỡ bái kiến Kiếm Vân, chàng dù nhỏ tuổi nhưng là Phò mã đương triều và là Thái Thượng bang chủ Cái bang.

Hơn nữa, ai cũng âm thầm hiểu rằng dù Hàn Thiên Đông là Minh chủ võ lâm nhưng Kiếm Vân mới là cột trụ chính. Sự có mặt của chàng khiến mọi người yên lòng, phấn khởi!

Vô Trần đạo trưởng nói sang sảng :

- Nghe nói điện hạ đã cắt một lỗ tai của Âu Dương Tú! Té ra lão cũng không ghê gớm gì lắm!

Kiếm Vân lắc đầu :

- Không hẳn như vậy, trận đó tại hạ cũng bị thương nặng và đến giờ này cũng chẳng biết phải dùng cách nào để giết lão?

Thiên Nhất thần tăng, Chưởng môn Thiếu Lâm lo lắng hỏi :

- Thế kế hoạch của Liễu thí chủ ra sao?

- Tại sạ sẽ vẩn giả hậu nhân của Thanh Mang Kiếm Cổ Nhược Hư, đứng ra khiêu chiến. Nếu tại hạ lại thắng được lão, Hàn minh chủ sẽ đứng ra vạch mặt Quân Tử Kiếm là người chủ sở Diêm Vương hội, tàn sát đồng đạo. Sau đó, chúng ta nhất tề ra tay tiêu diệt.

Phiêu Phong thư sinh Hoàng Đình Phổ lắc đầu :

- Khó lắm! Chúng ta không có bằng cứ xác thực, nếu họ chối bỏ thì làm sao ra tay được?

Quần hùng gật gù đồng ý với họ Hoàng. Kiếm Vân mỉm cười :

- Chúng ta sẽ dụ cho bọn chúng lộ diện. Lần này đến dự lễ sẽ không mang theo nhiều người, chỉ toàn là cao thủ đầu não mà thôi. Quân Tử Kiếm không biết chúng ta đã có thuốc giải độc chân nên sẽ dùng Diêm Vương Sách Hồn châm uy hiếp. Lúc đó lực lượng bên ngoài mới ập vào.

Thanh Thành quán chủ khen ngợi :

- Diệu kế! Lão phu tin rằng chúng sẽ mắc bẫy!

Cầu Nhiệm Cái báo cáo :

- Trinh sát cho biết Hoan Hỉ giáo có khoảng sáu trăm giáo chúng.

Nhị Phi Ma Trốc Đầu Ma Quân gãi chiếc đầu hói bóng nói :

- Địa thế Quân Sơn trống trải, chúng ta biết giấu quân vào đâu bây giờ?

Chưởng môn Hoa Sơn Lôi Đình Kiếm Sở Trực cười bảo :

- Đội quân bên ngoài sẽ đến sau giờ khai mạc, ẩn vào các nhà dân và vườn cây nơi chân núi. Chờ có hiệu lệnh mới xông lên. Nếu Diêm Vương châm đã mất tác dụng, chúng ta có thể cầm cự được rất lâu.

Kế hoạch được thảo ra rất chi tiết. Bốn vị Ma quân sẽ cầm đầu toán quân dự bị khoảng tám trăm người. Hàn minh chủ chỉ đưa các Chưởng môn và hai trăm đệ tử các phái lên núi.

Xuyên Vân Tiên Tử Lưu Trinh cũng chung toán với Tô Tháo. Nàng nhỏ nhẹ nói :

- Vân đệ, ngày tiên sư còn sống từng nhắc đến Bán Diện Thần Ông và một bằng hữu chí thân của lão là Xà Yết bà bà, cao thủ độc môn đất Miêu Cương, chuyên nghề sai sử độc vật và cổ trùng. Nếu bà ta vẫn còn sống và liên thủ với Âu Dương Tú thì dẫu có mấy ngàn người cũng không thoát khỏi Quân Sơn.

Vạn Độc Ma Quân ồ lên kinh hãi :

- Đúng thế! Tiên tử không nhắc thì lão phu quên mất lão Độc Bà này rồi! Cổ độc của mụ cực kỳ tàn độc, lão phu cũng phải bó tay.

Kiếm Vân cau mày hỏi;

- Chẳng lẽ không có cách nào chống lại sao?

- Chỉ có những người có trên năm mươi năm công lực mới đủ sức dùng lửa tam muội thiêu chết cổ trùng. Nếu không phải mời cho được Miêu chúa hay Đại pháp sư Miêu tộc đến.

Chàng quay sang hỏi Cầu Nhiệm Cái :

- Lạn trưởng lão kiểm tra xem trong số tin tức báo về có nhắc đến sự xuất hiện của một phụ nhân lạ mặt nào không?

Lão là người có trí nhớ tuyệt vời nên gật đầu :

- Đúng là có, sáu ngày trước đây, đệ tử bổn bang có thấy một bà lão tóc bạc cùng sáu đệ tử, ăn mặc theo lối Miêu nhân lên núi Quân Sơn.

Quần hùng chết lặng, Hàn minh chủ kiểm tra lại thì chỉ có khoảng mười người có đủ năm mươi năm công lực, Tô Tháo bi phẫn bảo Lân Đính :

- Tứ ca! Sao tứ ca không vì đồng đạo mà hủy bỏ lời thề xưa, đem tài dụng độc ra tiêu diệt kẻ tà ma. Chúng có độc trùng thì ta có độc phấn?

Mọi người nhìn họ Lân dò hỏi, lão nghẹn ngào nói :

- Ba mươi năm trước, lão phu chế ra một loại độc phấn cực kỳ lợi hại nhưng chưa kịp tìm ra thuốc giải. Một hôm vong thê dọn dẹp dược phòng, lỡ tay làm vỡ bình độc dược, nàng chết sau hai canh giờ. Từ đấy, lão phu thề không chế tác độc dược nữa. Nay vì sinh mạng hàng ngàn đồng đạo, lão phu đành phá thệ, đem loại kỳ độc ấy ra khống chế Xà Yết bà bà. Nếu mụ ta phóng cổ độc thì lão phu cũng sẽ tung độc phấn, hy vọng mụ không dám liều mạng.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Nhị Phi Ma vỗ vai Lân Đính bảo :

- Tứ đệ thực ngộ được đại nghĩa là điều rất tốt.

Hàn minh chủ phấn khởi tuyên bố :

- Vậy là kế hoạch vẫn như cũ, nhưng Lân lão đệ sẽ theo chúng ta, và khi lên núi mọi người sẽ chiếm hướng Đông thuận gió.

Kiếm Vân bước đến kề tai Cầu Nhiệm Cái thì thầm, lão gật đầu nhận lệnh.

Vạn Độc Ma Quân huy động đệ tử Cái bang mua thêm dược vật để lão chế độc phấn. Trong hành lý của lão đã có sẵn nguyên liệu, chỉ còn thiếu vài thứ mà thôi.

Trước lúc lên đường, mỗi người đều được uống một viên thuốc giải độc Diêm Vương châm và một viên giải độc phấn.

Sáng ngày rằm, lực lượng thứ nhất đến thị trấn dưới chân Quân Sơn. Toán thứ hai cách đó ba mươi dặm, họ sẽ đến nơi đúng cuối giờ Thìn, nghĩa là sau lễ khai mạc nửa canh giờ.

Đầu giờ Thìn, Hàn minh chủ và quần hùng bạch đạo đã có mặt trước cửa Tổng đàn Hoan Hỉ giáo.

Một bức tường cao gần trượng đã chạy song song với hàng tùng, bao quanh khoảnh đất trống trước đây là chiến lược của những cuộc phó ước.

Đài môn cao hai trượng, lóng lánh năm chữ vàng Hoan Hỉ giáo Tổng đàn.

Rừng tùng dầy mười trượng ở ngoài tường che chắn tầm mắt người lạ.

Thủ tục giống như bao cuộc lễ khai giáo khác, ngay cổng chính có dãy bàn phủ khăn đỏ. Sáu người lo việc ghi chép danh tánh, nhận thiệp mời của khách. Một người xướng danh khi khách là Tông chủ một phái hoặc đại hiệp thành danh.

Kiếm Vân hóa trang thành tùy tùng của Hàn Thiên Đông nên không phải khai danh. Tuy nhiên dung mạo chàng là của Cổ Vân, chỉ cần bỏ chiếc nón rộng vành.

Vạn Độc Ma Quân cũng cải trang để tạo thế bất ngờ.

Họ đi sớm nên dễ dàng chiếm được vị trí phía Đông mà không hề gây nghi ngờ. Hào kiệt bốn phương lần lượt kéo vào. Những ai thân thiện với phe bạch đạo, đã từng chung lưng đấu cật chiến đấu với tà ma, đều được khéo léo mời ngồi chung.

Rốt cuộc, các hảo hán hắc đạo đều ngồi cả ở mé Tây. Nhung Lân Đính đã đem theo cả mấy trăm viên giải dược dĩ trữ để không ai phải chết oan.

Bức tường vây ở cửa Tổng đàn phía Bắc đã cắt ngang rừng tùng, ôm lấy một đoạn rừng dài năm mươi trượng vào lòng, để kiến trúc Tổng đàn nằm dưới bóng mát. Ngoài những cây cần phải chặt đi để lấy chỗ dựng nhà, kỳ dư đều được lưu lại.

Nhờ vậy, toàn cảnh khán đài và mấy trăm bàn tiệc đều nằm dưới những tán cây râm mát, cao vút ở hai bên.

Trời mát mẻ nhưng thảm lá khô dưới chân dòn và dễ gãy.

Đúng ra, bọn giáo chúng đã phải quét sạch khu rừng, nhưng vì gấp gáp lo cho ngày khai giáo nên chẳng ai nghĩ đến chuyện này.

Giữa giờ Thìn, số khách đã hơn ngàn người, tiếng trống khai hội nổi lên hùng dũng, rồi đến đàn sáo, sênh phách dặt dìu.

Bán Diện Thần Ông xuất hiện trong bộ trường bào màu thanh thiên bằng gấm thượng hạng, thêu chỉ vàng, vẻ hân hoan tươi cười càng làm gương mặt lão thêm quái dị. Lão vòng tay nói :

- Kính thưa Hàn minh chủ, kính cáo chư vị đồng đạo võ lâm. Lão phu tuy tuổi tác có thể coi là cao nhất giang hồ. Nhưng thấy võ lâm loạn lạc liên miên, chẳng được một khắc thanh bình, nên cũng mạo muội đem sức già góp tay chấn chỉnh, mong thiên hạ thái bình, người người hoan hỉ. Chính vì lẽ đó mới lấy tên Hoan Hỉ giáo.

Lão phu xin cảm tạ Minh chủ và Chưởng môn các phái cùng toàn thể đồng đạo đã vui lòng đến chứng kiến lễ khai đàn. Sau lễ thượng hương, lão phu sẽ giới thiệu các cao thủ đã đồng tâm hiệp lực khai tông bổn giáo.

Nghi lễ cũng chẳng khác gì các cuộc khai đàn của Kim Long bang năm trước.

Chỉ có điều ba cây hương này lớn bằng cánh tay người, khi đốt lên, khói tỏa nghi ngút, bay về phía dưới khán đài.

Dường như gió đã đổi chiều, thổi từ Bắc xuống nên mới có hiện tượng này. Kiếm Vân sinh nghi nhắc nhở :

- Coi chừng độc hương!

Hàn Thiên Đông tỉnh ngộ, bật cười sang sảng nói :

- Lão phu bị dị ứng với mùi hương, bởi vậy suốt đời không dám vào chùa lạy Phật.

Lão nhấc tay áo đẩy ra một đạo kình phong đẩy làm khói lên cao. Bọn Vô Trần đạo trưởng hiểu ý, cùng xuất chưởng phụ lực. Những người khác coi là trò tiêu khiển nên cũng tham gia. Mấy trăm đạo chưởng phong đã xua đuổi làn khói tan tác. Lát sau gió Đông thổi trở lại, khói không bay xuống nữa.

Phiêu Phong thư sinh nói nhỏ :

- Lão này tâm cơ thật ghê gớm, lão biết ở đây cứ đúng giờ này gió sẽ đổi chiều. Nếu qui củ võ lâm không qui định rõ pháp đàn phải nằm ở hướng Bắc, quay về Nam thì chúng ta khó mà đề phòng.

Rượu và thức nhắm dọn ra đãi khách. Chưởng môn phái Hoa Sơn, Lung Linh Kiếm Thái Siêu, tuổi đã bát tuần, nổi tiếng võ lâm là người nói thẳng. Lão cất giọng ấm ớ hỏi :

- Dám hỏi Âu Dương lão huynh là trong rượu thịt này có độc hay không?

Bán Diện Thần Ông cười khanh khách :

- Chư vị yên tâm, lão phu lấy danh dự một lão chủ bảo đảm rằng không có độc trong rượu cũng như thức ăn. Mời chư vị nâng chén mừng cho bổn giáo!

Tỳ nữ đã chờ sẵn, dâng lên lão một chén rượu đầy.

Phe bạch đạo cũng vờ cạn chén nhưng đều đổ cả ra ngoài.

Trên khán đài đã bày ra sáu chiếc đại ỷ. Hai ghế giữa lót gấm hồng, bốn ghế còn lại phủ gấm xanh.

Hà Phi Vệ, nam tử của Quân Tử Kiếm và Bán Tiếu Hằng Nga bước ra. Gã cũng mặc thanh bào nhưng sậm hơn. Họ Hà hắng giọng giới thiệu :

- Kính cáo Hàn minh chủ và đồng đạo võ lâm. Tại hạ là Hà Phi Vệ, đại Tổng quản Hoan Hỉ giáo, xin trân trọng giới thiệu Giáo chủ phu nhân Xà Yết bà bà Đàm Bích Quân. Đệ nhất Phó giáo chủ Quân Tử Kiếm Hà Tuyên Châu, Đệ nhị Phó giáo chủ Bán Tiếu Hằng Nga Đào Uyển Lan, Đại hộ pháp Xảo Đạt Thiên Công Phó Huyền. Nhị hộ pháp Xuyên Tâm Kiếm Mạng Xuân Lâm.

Gã nói đến tên ai thì người đó bước ta, vòng tay chào rồi an tọa. Bán Diện Thần Ông đã ngồi trước.

Quần hùng xôn xao ngắm dung mạo Xà Yết bà bà và Bán Tiếu Hằng Nga.

Đàm Bích Quân dù tuổi đã hơn thất tuần, tóc bạc như sương nhưng dung mạo trẻ như mới ba mươi, không một nếp nhăn. Mụ không xinh đẹp nhưng phong vận cực kỳ tà mị. Còn Đào Uyển Lan xứng danh thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, tuổi quá ngũ tuần mà như gái đôi mươi. Tuy nhiên, hôm nay nhan sắc kém tươi và mắt thâm quần, ra chiều mệt mỏi.

Đâu ai biết rằng cả tháng nay nàng phải đem tấm thân ngà ngọc chịu đựng sự dày vò của lão ác ma. Âu Dương Tú dù đã hơn chín mươi nhưng nhờ luyện ma công nên sinh lực dồi dào, lão lại háo sắc thành danh nên ôm ấy Đào Uyển Lan chẳng quản ngày đêm. Nàng vì tham vọng điên cuồng nên cắn răng chịu đựng lão già hôi hám, dâm dục.

Khi Xà Yết bà bà đến nơi này mới biết là mình đã sai lầm. Mụ là vợ cũ của Thần ông, tính tình dâm đãng chẳng kém phu quân. Đàm Bích Quân bám riết lấy Quân Tử Kiếm, bắt lão phục vụ mình. Họ Hà trong cơn nhục nhã vì mất vợ, nhắm mắt ân ái với Bà bà, trong cơn ảo tưởng trả thù Thần ông.

Nhưng oái oăm thay, Đàm Bích Quân tuy tuổi cao và không lấy gì làm xinh đẹp, nhưng thủ thuật phòng the lại rất linh diệu, tân kỳ. Đem lại nhiều lạc thú cho họ Hà.

Từ đấy phát sinh tình trạng dâm loạn éo le giữa bốn người.

Nhắc lại, khi thấy sáu cao thủ đầu não của Hoan Hỉ giáo xuất hiện, Kiếm Vân thầm đánh giá lại tình hình. Chàng truyền âm bảo Lân Đính :

- Lân hộ pháp mau giả đò đi tiểu, tìm chỗ thuận lợi để tung độc phấn.

Vạn Độc Ma Quân lúc này đang cải trang thành một đạo sĩ già, lập tức đứng lên đi về hướng Đông.

Chàng lại truyền âm cho Hàn minh chủ :

- Lão gia, xin người dụ Thần ông đưa lực lượng thủ hạ ra mắt.

Võ Lâm Chí Tôn hiểu ý, đứng lên cười khà khà bảo :

- Âu Dương lão huynh, sao không cho lực lượng bang chúng ra mắt luôn thể, xem hàng ngũ nghiêm minh, tề chỉnh đến đâu?

Lời yêu cầu này phù hợp với kế hoach của Thần ông, lão mừng thầm trong bụng, quát lớn :

- Giáo chúng mau tập trung thành đội ngũ trước khán đài để ra mắt võ lâm.

Sáu trăm tên kiếm thủ kiêu dũng áo vàng, mau chóng đứng thành hàng trên khoảnh đất trống giữa mộc đài và khán giả.

Lân Đính trèo lên ngọn tùng, thấy đã đến lúc liền rải độc phấn. Chất độc này không mùi không vị và rất mịn nên được ngọn gió Đông rải xuống đầu mọi người mà không ai hay biết. Chỉ khi nào vận khí mới phát giác được mà thôi.

Kiếm Vân bước ra lột nón, cao giọng :

- Âu Dương Tú, vì tôn trọng qui củ giang hồ nên đã chờ lão làm đủ lễ nghi khai giáo, bây giờ đến lượt ta đòi món nợ cho Thanh Mang Kiếm Cổ Nhược Hư!

Trước khi bước ra, chàng đã dùng lửa tam muội đốt cháy cổ trùng trong Đan điền.

Âu Dương Tú đinh ninh chàng không biết mình bị trúng cổ độc nên quay sang thì thầm với Xà Yết bà bà. Mụ gật đầu trấn an. Thần ông yên tâm cười ha hả :

- Lần trước lão phu thương tài mà tha mạng cho ngươi, đã không biết lợi hại mà còn đến đây tầm thù. Nếu có chết, đừng trách ta tàn ác.

Sáu trăm giáochúng tản ra hai bên, cố tình vây chặt quần hùng trong thế gọng kìm. Nếu quan sát kỹ sẽ nhận ra lưng áo bọn hoàng y gồ lên, như giấu một vật gì đó.

Thấy đã trống chỗ, Thần ông tung mình xuống đất. Kiếm Vân không chờ lão thủ thế, xuất ngay chiêu “Kinh Kha Tây Khứ”, sóng kiếm dồn dập như vó câu ập đến, lão ma cười nhạt vỗ liền bốn đạo Bạch Vụ Mê Tâm chưởng, chặn đứng đường kiếm. Chàng không còn phải bế khí vì sợ độc vụ nữa nên chân khí sung mãn, liên miên bất tuyệt như sóng Trường Giang, tung ra hàng loạt chiêu nối đuôi nhau. Chàng vừa đánh vừa xem tình hình, chờ khi chất độc phát tác sẽ ra chiêu “Nhất Khứ Bất Phục Phản”.

Nhưng dường như lão không hề trúng độc, dù đánh hơn trăm chiêu mà thần thái vẫn an nhiên, Nhuyễn Thể ma công vẫn khắc chế được Ngư Trường kiếm.

Hàn minh chủ cũng nhận thấy điều này, ông truyền âm hỏi Lân Đính :

- Lân lão đệ, chẳng lẽ Thần ông không sợ độc?

Họ Lân suy nghĩ một lúc thở dài :

- Tiêu đệ quên rằng lão luyện Độc Vụ chưởng, thân thể đã quen với chất độc.

Kiếm Vân gầm lên, bốc cao hai trượng, tra kiếm vào võ, xuất chiêu thứ tám trong pho Hàng Long chưởng pháp, chưởng kình nặng như núi, đổ xuống đầu lão ma.

Lão cười khẩy vung song chưởng trả chiêu, chưởng kình chạm nhau nổ ầm ầm. Tám mươi năm công lực của chàng hầu hết là vay mượn từ kỳ trân diệu dược, đâu thể sánh với công phu khổ luyện của Thần ông.

Chàng bị đẩy văng lên và rơi xuống cách Âu Dương Tú hơn trượng. Chân vừa chạm đất, Kiếm Vân đã dở pho Kim Thủ Liên Hoàn Trảm, pho chưởng số một võ lâm, dồn lão ma vào thế thủ.

Kiếm Vân cao hơn lão cả cái đầu, nên chàng dễ dàng tập trung tấn công thân trên đối thủ.

Bạch Vụ Mê Tâm chưởng chỉ ở độc tính và lực đạo mãnh liệt, nhưng không thể so độ nhanh với Kim Trảm. Lão ma chỉ có thể hạ sát chàng bằng cách đánh vào đầu. Hai người bỏ trống hạ bàn, hăm he đập nát đầu nhau.

Mục tiêu quá nhỏ nên dằng co rất dai dẳng. Kiếm Vân thừa lúc lão sơ hở, vung cước quất thẳng vào hạ thể. Lão không thọ thương nhưng cũng rùng mình vì đau đớn. Kiếm Vân đắc ý dở hết tuyệt nghệ Liên Hoàn Trảm phong tỏa hai tay lão rồi đá liền mấy đá. Dù có ma công hộ thân nhưng hạ thể vẫn là chỗ trí mạng, lão đau đớn gầm lên vỗ liền mười mấy đảo chưởng kình trả đũa.

Thân pháp “Kim Ưng Phiêu Phong” lừng danh vũ nội, giúp chàng xoay chuyển giữa luồng chưởng phong, phản công quyết liệt.

Quần hùng đứng cả lên xem cho được trận đấu tuyệt vời.

Đến hiệp thứ năm trăm, Kiếm Vân xuất liền bốn chiêu Hàng Long như trời giáng. Dù sao lão cũng đã gần bách tuế, càng đánh càng xuống sức, đâu thể dẻo dai như Kiếm Vân. Thấy miệng Âu Dương Tú rỉ máu, chàng mừng rỡ xuất ngay chiêu “Thiên Long Xung Vân”. Chưởng kình mù mịt, chưởng ảnh giăng giang. Lão ma trúng thêm hai chưởng nữa, nhưng cũng trả lại một đòn thật nặng nề.

Hai người đều thọ thương do lối đánh đổi đòn.

Bỗng Thần ông quát vang, há miệng thổi một luồng sương trắng vào mặt Kiếm Vân.

Đòn bất ngờ này khiến chàng tối tăm mặt mũi, không còn nhìn rõ nữa. Nhưng phản ứng của chàng rất mau lẹ, ngã ngay xuống đất, vung cước quất vào mạng dưới đối phương. Hai tiếng bùng vang lên cùng một lúc. Kiếm Vân lãnh đủ song chưởng nhưng cú đá kinh hồn đã làm giập hạ nang đối thủ.

Lão ma rú lên ghê rợn, lảo đảo lùi mau. Kiếm Vân lăn xa mấy vòng rồi đứng dậy, máu miệng tuôn không ngớt.

Xà Yết bà bà tung mình xuống định tấn công Kiếm Vân thì bị Võ Lâm Chí Tôn chặn lại :

- Giáo chủ phu nhân làm như vậy là phá hoại qui củ giang hồ.

Mụ bật cười khanh khách :

- Bọn ngươi như cá nằm trong lưới, còn dám nói đến qui củ nữa sao? Hãy nhìn lại xem.

Bà phất tay ra hiệu, sáu trăm giáo chúng nhất tề chĩa ống Diêm Vương châm vào quần hùng.

Nào ngờ họ Hàn không hề run sợ mà quát lên :

- Tấn công!

Dứt lời ông phóng chưởng đánh vào ngực đối phương. Mụ xoay người tránh chiêu nhưng vai hữu cũng bị chưởng kình phớt qua đau điếng.

Ba trăm cao thủ bạch đạo đã chuẩn bị từ trước nên nhất loạt xông vào bọn hoàng y. Họ múa tít vũ khí bảo vệ các yếu huyệt trước làn mưa độc châm, dù có dính vài mũi ở tay chân cũng chẳng sao.

Sáu trăm tên áo vàng đều đã trúng độc nên chân khí bế tắc, không sao chống nổi các cao thủ.

Các Chưởng môn bạch đạo đón đánh bọn Quân Tử Kiếm.

Bán Diện Thần Ông và Kiếm Vân đứng gườm nhau nhưng không ai xuất thủ. Mỗi lần lão đảo bộ rời đấu trường đều bị Kiếm Vân chặn lại.

Hàn minh chủ vừa đánh vừa cười khanh khách khiến Bà bà không cách nào niệm chú phát động cổ trùng được. Chân khí mụ càng ngày càng bế tắc, sợ hãi bảo :

- Té ra các ngươi đã hạ độc bọn ta? Nhưng nếu ta chết thì hơn ngàn cao thủ này cũng phải chết theo. Ta đề nghị đình chiến.

Họ Hàn gằn giọng :

- Ta đồng ý tha mạng cho mụ và Bán Diện Thần Ông, nhưng phải sau khi giết hết bọn Diêm Vương hội đã.

Bà bà biến sắc nói :

- Không được giết Quân Tử Kiếm, nếu không ta sẽ liều mạng!

Võ Lâm Chí Tôn cao giọng :

- Bắt sống Quân Tử Kiếm!

Vô Trần đạo trưởng dang định lấy đầu y, nghe vậy liền trở kiếm đập bản vào vai họ Hà, điểm thêm vài huyệt nữa rồi xách y ngẩy xuống.

Thanh Thành quán chủ Cổ Phác có đến mười đệ tử bỏ mạng vì Diêm Vương châm nên quyết không tha Bán Tiếu Hằng Nga. Ông giới sắc từ nhỏ nên không hề biết thương hương tiếc ngọc, vung kiếm đâm thủng ngực người đàn bà đẹp nhất thiên hạ.

Hai vị hộ pháp cũng đã bỏ mạng.

Sáu trăm tên giáo chúng chỉ còn sót lại chưa đầy ba chục vì lực lượng dự bị đã tràn vào làm cỏ Tổng đàn Quân Sơn. Tô Tháo đốc thúc thủ hạ châm lửa đốt sạch.

Nhận ra phe mình đã toàn thắng, Hàn minh chủ hô to :

- Tất cả dừng tay!

Vạn Độc Ma Quân cao giọng tuyên bố :

- Xà Yết bà bà, độc phấn của Lạn mỗ chỉ sau ba canh giờ là phát tác, ruột đứt, gan tiêu, da thịt, xương cốt đều vỡ nát từ từ, cực kỳ đau đớn. Nếu mụ thu cổ độc về, lão phu sẽ trao giải dược, để mụ và Thần ông được lui gót.

Bà bà biết rằng không còn đường nào khác, vội lâm râm niệm chú, thu hồi cổ độc để đổi lấy viên giải dược.

Bán Diện Thần Ông thấy Bán Tiếu Hằng Nga đã chết, cơ nghiệp ra tro, chán nản bỏ đi. Bà bà ôm lấy Quân Tử Kiếm theo sau.

Quần hùng tụ lại chăm sóc vết thương cho nhau. Ai trúng độc phấn mà không thuộc nhóm người uống trước thì đến nhận giải dược.

Hàn minh chủ đang định ra lệnh rút quân thì nghe tiếng còi trúc lạ tai nổi lên bốn bề.

Từ đầu tường nhảy xuống mấy trăm hán tử mặc áo hồng, tay cầm hỏa đồng dài ba thước, lớn bằng bắp chân.

Chỉ có khoảng ba trăm người, dưới dự thống lãnh của một lão nhân mặt trường bào đỏ như máu, tuổi trạc bát tuần.

Võ Lâm Chí Tôn giật mình hô lớn :

- Té ra là Xích Hỏa lão nhân Đồ Phục. Lão đến đây làm gì?

Lão nhân bật cười kinh khiếp :

- Hai mươi sáu năm trước, bọn ngươi liên thủ tiêu diệt Xích Hỏa giáo. Lão phu thọ thương phải trốn vào rừng sâu ẩn náu. Âu Dương Tú mời ta đến liên thủ, nhưng ta dại gì mà đánh thuê cho lão? Giờ đã đến lúc trả mối hận năm xưa, ba trăm cây Xích Hỏa Đồng này đốt cháy cả đá, tầm phá hủy ngoài ba trượng, thử xem bọn người thoát bằng cách nào?

Kiếm Vân bỗng bật cười như điên dại, tiếng cười cao vút vang dậy cả núi Quân Sơn.

Mọi người không hiểu tại sao chàng làm vậy. Lát sau, Kiếm Vân bước ra nói :

- Lão ẩn cư mấy chục năm chắc đã luyện thành thần công vô thượng. Vậy có muốn đánh cược với ta một phen hay không?

Xích Hỏa lão nhân cau mày :

- Ngươi muốn đánh cược việc gì?

Chàng mỉm cười đáp :

- Ta chỉ dùng một chiêu kiếm duy nhất để lấy mạng lão. Nều sai lời sẽ hoành kiếm đâm cổ tự tuyệt. Lão có dám không?

Người võ lâm vốn háo danh, khó mà chịu được lời khiêu khích như vậy. Nhưng lão là người thận trọng, hỏi lại :

- Vậy ngươi hãy báo tính danh cho lão phu nghe thử?

Chàng cậm rãi nói :

- Ta là Liễu Kiếm Vân, trước đây giữ chức Bang chủ Cái bang, sau vì nhận ngôi Phò mã nên phải từ nhiệm giao lại cho Tư Mã trưởng lão. Chắc lão đã từng nghe đến cuộc so tài giữa ta và Liêu Đông Tôn Giả rồi chứ? Họ Quan không địch nổi ta, đành liên thủ với Trường Bạch Thần Đao, cuối cùng cũng bị ta giết sạch, Liễu mỗ không dám tự hào võ công vô dịch, nhưng tự tin chỉ cần một chiêu kiếm cũng đủ đưa Xích Hỏa lão nhân về chốn suối vàng. Ta đã thành thực tõ bày, lão cứ suy nghĩ cẩn thận rồi hãy trả lời.

Quần hùng kinh ngạc vì tính Kiếm Vân trước đây vẫn khiêm tốn, không bao giờ nhắc đến thành tíchg của mình. Sao giờ đây lại có vẻ tự cao, tự đại, kể lể, khoe khoang thành tích?

Xích Hỏa lão nhân bối rối vì đối thủ đã tự xưng mình là Phò mã đương triều, nếu lão cố tình sát hại, tất sẽ bị triều đình truy sát, tru di tam tộc.

Lão do dự rất lâu, cân nhắc lợi hại, cảm thấy mình hoàn toàn chiếm ưu thế. Cuối cùng, lão cười rộ :

- Cảm tạ điện hạ đã thành thực khai báo, nhưng lão phu đang nắm sinh mạng chư vị trong tay, chẳng dại gì vì chút hư danh mà phí sức! Ba trăm ngọn hỏa đồng này thừa sức thiêu chư vị thành tro bụi, chẳng còn ai sống sót để làm nhân chứng. Điện hạ hãy cầu nguyện là vừa.

Lão không để ý rằng trong ánh mắt quần hùng thoáng nét vui mừng. Võ Lâm Chí Tôn bật cười ha hả bảo :

- Ngươi đắc chí hơi sớm đấy! Hãy nhìn lại sau lưng xem sao?

Xích Hỏa lão nhân quay đầu lại, kinh hoàng nhận ra hơn ngàn quan quân đã lợi dụng lúc lão đối đáp với Kiếm Vân, lặng lẽ vượt tường, chĩa cung tên vào ba trăm tên giáo chúng Xích Hỏa giáo.

Viên Tổng binh đang đứng cạnh Cầu Nhiệm Cái quát lớn :

- Bọn cẩu tặc còn chưa chịu buông hỏa khí xuống hay sao?

Xích Hỏa lão nhân thấy cơ hội hiếm có để trả thù đã tan tành, lão nghiến răng nói :

- Đằng nào cũng chết, lão thí mạng với bọn ngươi!

Kiếm Vân nghiêm mặt bảo :

- Đồ Giáo chủ hãy nghe đây! Bổn Phò mã dám bảo đảm rằng nếu lão rút quân, bỏ ý định hạ sát quần hùng thì sẽ được toàn mạng. Nếu còn có ý định muốn báo thù, xin hẹn hôm khác.

Xích Hỏa lão nhân cũng chưa muốn chết nên gật đầu :

- Nhất ngôn vi định, lão phu rút quân đây!

Kiếm Vân cao giọng :

- Ba quân hãy mở đường cho bọn họ!

Ba trăm đệ tử Xích Hỏa giáo hạ ống đồng, lầm lũi đi theo Giáo chủ xuống núi.

Cầu Nhiệm Cái đang đứng cạnh viên Tổng binh chạy lại tán dương :

- Bang chủ thần cơ diệu toán, lão phu xin cúi đầu bái phục.

Quần hùng cũng hết lời khen ngợi.

Kiếm Vân ngượng ngùng nói :

- Thực ra Liễu mỗ cũng chẳng giỏi giang gì. Chỉ vì lo sợ rằng Xà Yết bà bà không sợ chất độc, hoàn toàn chiếm thượng phong, dùng cổ trùng biến cả ngàn người thành công cụ thì võ lâm sẽ nguy tai. Chưởng môn các phái đều có mặt, mụ dùng họ để khống chế môn đệ rất dễ dàng.

Vạn Độc Ma Quân thở phào :

- Liễu đại hiệp thâm mưu viễn lực, lo xa như vậy rất phải. Chẳng may, chỉ một mình Bán Diện Thần Ông không bị tác dụng của độc phấn, nếu cả Bà bà cũng vậy thì hậu quả khó lường.

Viên Tổng binh thành Ngạc Châu quỳ xuống ra mắt :

- Tiểu tướng là Chu Hà, Tổng binh thành Ngạc Châu bái kiến Phò mã điện hạ.

Kiếm Vân tươi cười bảo :

- Cũng nhờ khanh mà ta và quần hùng mới thoát nạn. Nhìn tướng mạo người tinh minh cơ trí, hãy về báo với Tuần phủ và Tổng đốc Hồ Bắc rằng ta đề nghị họ vinh thăng phẩm ngạch của khanh lên hai bậc.

Chu Tổng binh mừng rỡ lạy tạ, kéo quân trở về, từ sau vụ Phò mã chém đầu chín viên tham quan ở Quảng Tây đến giờ, quan lại địa phương nghe đến tên chàng là run lên bần bật. Đương nhiên Tuần phủ Hồ Bắc phải mau mắn thi hành kim khẩu của chàng.

Quần hùng giải tán, Hàn minh chủ trở lại Tổng đàn võ lâm còn bọn Kiếm Vân quay về Lạc Dương.

Trưa ngày mười tám, Tổng đàn Cái bang mở tiệc ăn mừng chiến thắng.

Bốn mỹ nhân thấy phu tướng vẫn bình lặng, mặt hoa tươi tắn, xúm đến hỏi han.