Quan Tuyên Văn án:
“Thầy Cố không giới thiệu vị này chút sao?”
Cố Thanh liếc nhìn cô gái nhỏ mềm mại bên cạnh, chỉnh lại khuy măng sét màu đen ánh kim trên cổ tay áo, kiêu ngạo nói: “Đối tượng xem mắt của tôi.”
Lộc Lộc: “Xem mắt? Đời này quyết không đi xem mắt! Hơn chín tuổi lại càng không!”
Vẫn là Lộc Lộc: “Thơm quá đi.”
Ngày tháng dần trôi.