Bạn Trai Thiên Tài Thể loại: Hiện đại, thanh mai trúc mã – thanh xuân vườn trường, nam chính thiên tài tự kỉ đặc biệt THÂM TÌNH – nữ chính mạnh mẽ đáng yêu, ấm áp, cảm động, HE
Editor: Cooky_Team
_____________
Văn án:
Trần Mặc từ nhỏ đã ít nói, lạnh lùng, thật sự là người cũng như tên.
Cậu là một người thông minh, sinh ra với khối óc thiên tài, có lẽ vì thế nên ông trời khiến cậu mắc bệnh tự kỉ, chỉ có thể cô độc trong thế giới của riêng mình.
Không ai không công nhận thành tích của Trần Mặc. Từ nhỏ cho đến lớn, luôn là đệ nhất.
Ai cũng tưởng cậu trầm mặc ít lời, lạnh lùng kiêu ngạo, thế nhưng lại không biết cậu vẫn bằng lòng nói chuyện với Nguyễn Manh
Còn một điều mọi người không biết chính là, đoá hoa cao lãnh này, khi học tiểu học lớp một từng bị kêu là “thằng nhóc câm”, lúc ấy luôn là tiểu bá vương Nguyễn Manh che chở cậu.
Hơn nữa sách vở của đoá hoa cao lãnh này rất đặc biệt, tất cả mặt trên đều viết tên cô.
Sau đó, cô hôn đoá hoa băng lãnh là cậu xong, liền chạy đến mất dạng.
Nhiều năm sau, cậu chặn cô ở một góc, thanh âm hơi hơi mang theo chua xót, lẩm bẩm, “Tớ sai, nhưng tớ ít nhất sẽ không quên đi chuyện bản thân đã làm.”
Nói xong, cậu cúi người, dùng sức hôn cô.
Nhiều năm sau tại một đỉnh núi nọ, có người hỏi Trần Mặc: “Trần tổng, mối tình đầu của ngài là khi nào?”
Trần Mặc bình đạm trả lời: “Năm nhất.”
“Sơ trung hay cao trung?”
Trần Mặc: “Tiểu học.”
“……” đoá hoa băng lãnh này thực sự là trưởng thành sớm!
Cả thế giới này đều bị cậu ngăn cách ở bên ngoài, chỉ có Nguyễn Manh có thể tiến vào.
_______________
Đối diện nhà cô bé Nguyễn Manh vừa chuyển đến một gia đình mới, nên bố dắt bé sang nhà hàng xóm chào hỏi làm quen. Thế nhưng kì lạ là cậu nhóc bằng tuổi bé con họ lại chẳng thú vị chút nào, cho dù bé nhiệt tình nói chuyện hay muốn kết bạn thì vẫn trầm mặc lạnh nhạt không nói gì rồi đi mất.
Sau này, bố mẹ nói cho bé biết, cậu bạn kia bị bệnh nên không thích giao tiếp cùng người lạ, hy vọng bé có thể giúp cậu hòa nhập với mọi người. Nguyễn Manh khi ấy tuy còn nhỏ tuổi nhưng lại rất biết nghe lời. Vì thế, bé quyết định phải bảo vệ và đối xử thật tốt thật tốt với cậu. Bởi bé hy vọng, cậu sẽ khỏe lại, sẽ vui vẻ chơi đùa cùng bé khắp nơi.
Cô bé Nguyễn Manh tựa như một vì sao rực rỡ nhất trên bầu trời, cho dù nhìn ở bất kì đâu cũng lấp lánh xinh đẹp và tràn ngập sức sống. Cô bé hay nói, hay cười lại đặc biệt tinh tế và giàu lòng lương thiện. Sự xuất hiện của cô trong những năm tháng ấy, đã đem những tia nắng ấm áp nhất xóa tan đi sự cô độc đến mức lạnh giá trong lòng một người. Đó chính là cậu bé thiên tài nhưng tự kỉ Trần Mặc.
Khi ấy, Nguyễn Manh không hề biết nhiều như vậy, cô bé chỉ biết Trần Mặc là hàng xóm, là bạn của mình, cậu ấy kì lạ như thế nào cũng không sao cả. Các bạn khác ức hiếp cậu, cô sẽ đánh, các bạn khác trêu chọc cậu, cô sẽ mắng, các bạn khác không chơi cùng cậu, cô sẽ chơi. Cô bé muốn mình trở thành người đầu tiên làm cho cậu biết rằng, thế giới này nếu không có ai bên cậu thì vẫn còn cô ở đây. Tất cả, đều tự nhiên như vậy, chân thành như vậy…
Vì thế, bên cạnh cậu bé Trần Mặc lạnh nhạt không nói lời nào luôn là cô bé Nguyễn Manh líu ríu đủ thứ chuyện trên đời, từ chuyện trưa nay ăn gì, bài nào không làm được, bị mẹ phạt ra sao… Nguyễn Manh cũng không hề buồn lòng khi cậu không trả lời, bởi vì cô bé biết, cậu sẽ luôn kiên nhẫn lắng nghe và ghi nhớ tất cả.
Thế nên, cô bé không ngại ngần mỗi tối chạy đến nhà nhờ cậu giảng bài, còn mua thêm bức tranh ghép hình thật lớn sang chơi chung. Thời gian ở cùng cậu, luôn yên tĩnh dịu dàng và đặc biệt ấm áp. Có lẽ, ngay từ những khoảnh khắc tưởng như bình dị này, đã lặng lẽ thắp sáng những vì sao nho nhỏ trong lòng cả hai, để chẳng biết tự bao giờ lại biến thành dải ngân hà dài rộng trong đêm đen thăm thẳm mất rồi.
***
Trần Mặc, người cũng như tên, trầm mặc ít nói, thông minh lạnh lùng…
Sinh ra với khối óc thiên tài, mọi sự vật sự việc xung quanh đối với Trần Mặc quá sức dễ dàng. Thế nhưng, cậu lại mắc chứng bệnh tự kỉ, luôn sống trong thế giới cô đơn của chính mình, không có ai bên cạnh cũng không cần ai bên cạnh. Khi ấy, mọi thứ của cậu đều là những con số phức tạp trên quyển tập, không màu sắc, không dáng hình và không cả cảm xúc.
Thế nhưng, giống như là vận mệnh đã an bài, vào cái ngày cậu chuyển đến nơi ở mới, đã có một người quan trọng xuất hiện, làm thay đổi tất cả những khái niệm và tư duy trong cậu. Một người mà sau này, cậu nguyện đánh đổi tất cả để có thể bên cạnh, yêu thương chở che. Và người ấy không ai khác chính là Nguyễn Manh.
***