Chương 23: Không cho hôn?

Ngọn Sóng Không Tên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Mở cửa phòng ra, Thi Hảo ngẩng đầu bèn nhìn thấy người đứng ở cửa.

Lương Tây Kinh đứng trước cửa dưới ánh đèn chiếu lệch, dáng người thẳng tắp, kiêu ngạo lạnh lùng. Áo vest bị anh cởi ra vắt trên khuỷu tay, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng. Bỏ qua sự mệt mỏi trên mặt thì giờ phút anh vẫn rực rỡ chói mắt không thể với tới như trước.

Hai người một cao một thấp nhìn nhau một lúc, Lương Tây Kinh rũ mắt: “Không mời anh vào sao?”

Thi Hảo nghiêng người.

Cửa phòng đóng lại.

Lương Tây Kinh vắt áo vest lên sofa rồi đi đến bàn ăn, Thi Hảo cũng đi theo anh.

Hai người một trước một sau ngồi xuống.

Lương Tây Kinh nhìn chén trà giải rượu trong tay sau đó dịch về phía Thi Hảo: “Uống đi.”

Thi Hảo đang định cầm lấy thì đột nhiên nhớ tới gì đó: “Em đi lấy cái chén nữa.”

Tối nay Lương Tây Kinh cũng uống rượu, anh còn uống nhiều hơn cả cô.

Biết cô muốn làm gì, Lương Tây Kinh thản nhiên nói: “Em uống trước đi, uống không hết thì đưa anh.”

Tuy nói vậy nhưng Thi Hảo vẫn đi lấy chén, chia chén trà giải rượu kia thành hai phần.

Uống trà giải rượu xong, hai người nhìn bàn thức ăn rồi cầm đũa lên.

Thi Hảo đi ăn với Ôn Ỷ rồi nên lúc này chẳng ăn được mấy nhưng cô biết Lương Tây Kinh chưa ăn gì, cô cũng biết anh không thích ăn cơm một mình nên yên lặng ngồi đối diện anh, múc thêm một bát cháo loãng uống từng ngụm một.

Bữa cơm này, hai người đều yên lặng ngồi ăn, chỉ có tiếng bát đũa va vào nhau.

Ăn được kha khá rồi, Lương Tây Kinh đặt đũa xuống: “Không đói à?”

Thi Hảo thản nhiên: “Ôn Ỷ có đặt đồ ăn khuya, em ăn chung với cậu ấy rồi.”

Lương Tây Kinh ừ một tiếng, anh cũng không quá bất ngờ.

Hai người lại yên lặng một lúc, Thi Hảo đang định nói gì đó thì điện thoại của Lương Tây Kinh chợt đổ chuông.

Cô nhìn điện thoại trên bàn, là Tần Yến gọi tới.

Lương Tây Kinh bắt máy: “Chuyện gì?”

Tần Yến không chút nể nang: “Cậu ngủ trong nhà vệ sinh đấy à?”

“…”

Không đợi Lương Tây Kinh lên tiếng, Tần Yến nhìn xung quanh phòng một vòng rồi chất vấn: “Cậu bảo đi vệ sinh mà đi nửa tiếng không quay lại. Anh trai của em ơi, anh cho em hỏi là anh mất tích trong nhà vệ sinh hay là mất tích trong khách sạn rồi, có uống rượu nữa không đây?”

Thi Hảo ngồi đối diện nghe rõ lời Tần Yến nói mà nghẹt thở, cô ngước mắt nhìn người ngồi trước mặt mình vẫn rất thản nhiên, vẫn ngồi lù lù không động đây, cô không khỏi bội phục khả năng bình tĩnh của anh.

Chú ý tới thay đổi nhỏ xíu trong biểu cảm của cô, Lương Tây Kinh giật giật khóe môi: “Không uống nữa.”

Tần Yến: “Hừ, cái thứ không có tiền đồ.”

Lương Tây Kinh: “Ừ, vậy tôi cúp máy đây, các cậu cứ chơi đi.”

Dứt lời, anh hoàn toàn không cho Tần Yến cơ hội nói tiếp, dứt khoát thẳng tay cúp máy.

Đặt lại điện thoại lên bàn, Lương Tây Kinh nhìn người đối diện: “Đang nghĩ cái gì thế?”

Thi Hảo hoàn hồn, ánh mắt cô lướt qua mặt bàn rồi rơi xuống gương mặt đẹp trai quá đáng của anh, cô bất ngờ hỏi: “… Anh ném bọn họ ở lại quán bar, liệu bọn họ có tức giận không?”

“…”

Vấn đề này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Lương Tây Kinh.

Anh híp mắt nhìn cô: “Em thì sao?”

Thi Hảo khựng lại, cô biết anh đang hỏi… Nếu đêm nay anh bỏ cô lại liệu cô có tức giận không.

Im lặng một hồi, Thi Hảo ném lại vấn đề này cho anh: “Thế anh có làm vậy không?”

Hai người im lặng giằng co.

Lúc này, Lương Tây Kinh nhìn cô rồi nói: “Anh cũng định làm vậy rồi.”

Nhưng cuối cùng anh vẫn không thể yên lòng.

Thi Hảo giật mình, cô đẩy điện thoại của mình đến trước mặt Lương Tây Kinh: “Anh tìm đồng hồ báo thức đi.”

Lương Tây Kinh mở ra điện thoại, tìm được app đồng hồ báo thức trong điện thoại của cô.

Thi Hảo: “Mở đi.”

Lương Tây Kinh ấn mở, đập vào mắt anh là thời gian báo thức Thi Hảo đặt. Ngoài báo thức lúc sáu rưỡi sáng từ thứ hai đến thứ sáu ra còn có một báo thức mới đặt khác sẽ vang lên sau mười phút nữa vào lúc mười hai giờ.

Xem xong, vẻ mặt Lương Tây Kinh khẽ nhúc nhích: “Tại sao lại là mười hai giờ?”

“?”

Nghe anh hỏi vậy, Thi Hảo tức giận liếc anh một cái: “Mấy anh uống rượu hai tiếng còn chưa xong?”

Lương Tây Kinh bất đắc dĩ: “Mười một giờ không đi được à?”

“… À.” Thi Hảo biết mình hiểu lầm ý anh nhưng cô cũng không định xin lỗi: “Mới đi ra ngoài một tiếng mà đã bị kiểm tra, anh không sợ mấy người Tần Yến cười nhạo sao?”

Lương Tây Kinh vẫn bình thản ung dung: “Tại sao anh lại phải sợ?”

Lần này đến lượt Thi Hảo nghẹn lời.

Nói cũng đúng, mấy loại chuyện này Lương Tây Kinh chưa bao giờ để ý người khác nghĩ gì.

Thấy cô không còn lời nào để nói, Lương Tây Kinh đứng dậy kéo cô vào trong ngực.

Thi Hảo thuận thế ngồi lên đùi anh, cô cọ cọ cổ anh, hơi ghét bỏ nói: “Toàn là mùi rượu.”

Lương Tây Kinh: “… Anh có uống nhiều đâu.”

Thi Hảo hắng giọng, với tư thế hiện giờ, cô chỉ cần hơi dịch môi lên trên là có thể hôn vào cổ anh.

Trong nháy mắt đó, cánh tay Lương Tây Kinh đặt bên hông cô bỗng siết chặt lại: “Thi Hảo.”

Thi Hảo cảm nhận được phản ứng của anh, cố tình hiểu sai ý anh: “Không cho hôn à?”

Ánh mắt Lương Tây Kinh hơi tối lại, anh không lên tiếng.

Thi Hảo biết ý của anh là để cho cô hôn. Cô điều chỉnh tư thế, duỗi tay ôm lấy mặt Lương Tây Kinh rồi chậm rãi dán lên môi anh.

Cô từ từ nhắm hai mắt nhớ lại cách Lương Tây Kinh hôn mình, cô vươn đầu lưỡi ra, lưu luyến trên bờ môi mỏng mềm mại của anh.

Thi Hảo không biết cách hôn.

Lương Tây Kinh bị cô trêu chọc đến mức phát hỏa, anh muốn đảo khách thành chủ nhưng lại bị cô ấn chặt xuống: “Anh đừng lộn xộn.”

Thi Hảo uy hiếp anh: “Nếu không là em cho anh ra ngoài ngay và luôn đấy.”

“…”

Lương Tây Kinh chỉ có thể bất đắc dĩ mặc cô càn quấy.

Hôn lung tung một hồi, Thi Hảo thấy hơi mệt: “Lương Tây Kinh.”

Cô mở mắt, đụng phải đôi mắt đang nén lửa của anh, cô duỗi tay dụi dụi đôi mắt cay cay: “Em buồn ngủ.”

Đến lúc này rồi mà Lương Tây Kinh còn không biết Thi Hảo cố ý thì quả thực anh chẳng hiểu cô chút nào cả.

Sau một hồi lâu không nói gì, Lương Tây Kinh ép sự khô nóng trong cơ thể xuống, anh nhéo mạnh eo Thi Hảo, giọng khàn khàn: “Em cố ý hả?”

Thi Hảo ghé lên vai anh, không chịu thừa nhận: “Đâu có.”

Cô ghé vào bên tai anh lải nhải: “Mấy ngày nay em đi theo anh mệt thế nào chẳng lẽ anh không biết?”

Đi công tác thật sự rất mệt.

Đặc biệt là tham gia mấy hoạt động cỡ lớn thế này với Lương Tây Kinh, Thi Hảo luôn cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi.

Đương nhiên Lương Tây Kinh hiểu nhưng Thi Hảo lại hôn anh dù biết mình đang rất buồn ngủ, rõ ràng là cô cố ý.

Nhưng cố tình hết lần này tới lần khác anh lại chẳng thể làm gì cô.

Thi Hảo chờ mãi mà vẫn không thấy Lương Tây Kinh lên tiếng.

Cô mất kiên nhẫn thò tay chọc chọc lưng anh: “Em đang nói chuyện với anh đấy.”

Lương Tây Kinh bắt lấy cánh tay đang làm loạn của cô rồi nằm gáy cô, ép cô nhìn mình: “Anh nghe thấy rồi.”

Thi Hảo nhướng mày: “Sau đó thì sao?”

Lương Tây Kinh cúi đầu, tìm đến bên môi cô rồi hôn, giọng khàn khàn: “Nhưng anh thấy có mệt nữa thì thư ký Thi cũng có thể chịu được.”

Đây mà là tiếng người ấy hả?

Thi Hảo bị anh ngậm lấy đầu lưỡi, cô không nhịn được đấm anh một cái.

Lương Tây Kinh bị đau nhưng vẫn không định dễ dàng buông tha cho cô.

Hai người ngồi cạnh bàn ăn hôn rất lâu, ngay khi Thi Hảo đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý phải mệt mỏi thêm một trận nữa thì Lương Tây Kinh lại đột nhiên ôm cô về phòng rồi đặt lên giường: “Em ngủ trước đi, anh đi tắm.”

“…”



Nghe tiếng nước trong phòng tắm, Thi Hảo nằm trên giường chậm rãi chớp mắt nhìn.

Cô lại dụi dụi mắt, nghĩ đến phản ứng cơ thể của Lương Tây Kinh lúc rời đi, cô im lặng cong môi cười.

Nếu cấp trên đã rộng lượng như thế rồi thì Thi Hảo cũng chẳng muốn tự chuốc khổ vào thân làm gì.

Cô không chút do dự, để lại cho Lương Tây Kinh một chỗ rồi cuộn chăn ngủ thiếp đi.

Lương Tây Kinh tắm xong đi ra thì Thi Hảo đã ngủ rồi.

Anh tắt hết đèn trong phòng, mượn ánh sáng từ phòng khách nhìn chằm chằm người con gái nằm trên giường một hồi lâu rồi mới vén chăn lên giường.

Vừa nằm xuống, người đang nằm ngủ rất tự giác tìm một vị trí thoải mái trong ngực anh.

Nhìn dáng vẻ lúc ngủ của Thi Hảo, Lương Tây Kinh vươn tay khẽ bóp má cô cho hả giận.

Thi Hảo thấy đau, vô thức đẩy tay anh ra: “Anh phiền thế.”

Lương Tây Kinh: “…”

Anh siết chặt quai hàm, không kiềm chế được lại nhéo mặt Thi Hảo.

Lần này, Thi Hảo bị anh bóp cho tỉnh ngủ luôn.

Cô mê man mở mắt, không hiểu chuyện gì: “Làm sao thế?”

“…” Lương Tây Kinh bất ngờ, anh đưa tay xoa xoa đầu cô: “Không có gì đâu, em ngủ tiếp đi.”

Hiện giờ đầu óc Thi Hảo không được tỉnh táo cho lắm, cô đổi tư thế: “Ừm, anh ngủ ngon.”

Lương Tây Kinh dở khóc dở cười, anh chỉ có thể ôm chặt cô rồi nói khẽ: “Ngủ ngon.”

Lần này, hai người thật sự yên lặng nằm ngủ.

Lương Tây Kinh không chọc Thi Hảo nữa, Thi Hảo vì quá buồn ngủ nên cũng không rảnh để nghĩ tại sao anh lại đột nhiên bóp mặt khiến mình tỉnh dậy



Sáng hôm sau, nhóm người Thi Hảo với Lương Tây Kinh bay về thành phố Giang.

Sau khi máy bay hạ cánh, bọn họ đi thẳng tới công ty.

Gần đây công ty có rất nhiều việc, mấy người Thi Hảo gần như không có thời gian nghỉ ngơi.

Mãi đến bảy giờ tối mới coi như là đã giải quyết gần xong một đống chuyện quan trọng chồng chất.

Có rất nhiều đồng nghiệp làm thêm giờ, Thi Hảo xoa xoa bả vai đau nhức, lúc này cô mới cầm điện thoại lên trả lời tin nhắn mà Lương Tây Kinh gửi cho cô hơn mười phút trước.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, lúc này ý thức của cô cũng đã quay trở lại.

Nhưng thời gian gấp gáp quá, Thi Hảo cũng không có thời gian suy nghĩ quá nhiều. Cho đến khi lên máy bay cô mới biết tối qua mình ỷ vào việc uống say sau đó đã làm chuyện quá đáng với Lương Tây Kinh.

Bây giờ nhìn thấy tin nhắn Lương Tây Kinh gửi tới, bảo cô khi nào về thì nói với anh một tiếng. Thi Hảo có dự cảm rằng chắc chắn đêm nay Lương Tây Kinh sẽ tìm cô “tính sổ”.

Nghĩ tới đây, Thi Hảo chột dạ nhắn lại cho anh: [Tối nay em có hẹn đi ăn với Ôn Ỷ rồi.]

Cô vừa gửi tin nhắn đi, bên kia đã đáp lại bằng một dấu hỏi chấm.

Thi Hảo: [Sao thế?]

Lương Tây Kinh: [Không phải tối qua hai người mới ăn với nhau hả?]

Thi Hảo: [… Đâu có ai quy định bạn bè thì không thể ngày nào cũng hẹn nhau đi ăn đâu.]

Lương Tây Kinh: [Vậy sao?]

Không hiểu sao Thi Hảo lại cảm thấy hai chữ này của anh có ý uy hiếp cô.

Cô hậm hực sờ sờ chóp mũi, cố ý nói: [Anh muốn đi chung à? Bọn em hẹn nhau đi ăn món Nhật đó.]

Lương Tây Kinh: [?]

Thi Hảo: [Anh không đi hả? Thôi được rồi, thế em đi với Ôn Ỷ vậy.]

Vừa nhắn xong tin này, chuông điện thoại nội bộ trên bàn Thi Hảo reo lên.

Để đề phòng đồng nghiệp nghi ngờ, Thi Hảo nhanh chóng bắt máy: “Alo, tổng giám đốc Lương.”

Lương Tây Kinh ngồi trong phòng làm việc, nhướng mắt nói: “Thư ký Thi.”

Thi Hảo vâng dạ nghe lời, thái độ vô cùng tốt: “Tổng giám đốc Lương, anh nói đi ạ.”

Giọng điệu của Lương Tây Kinh vô cùng bình tĩnh, anh không nhanh không chậm nói: “Tối nay tới biệt thự của tôi một chuyến.”