Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: Byun
Beta: TH
Bữa sáng của hôm nay tương đối thịnh soạn, tào phớ, bánh quẩy, trứng luộc nước trà, bánh bao kim sa, còn có vài ba loại dưa muối khác nhau.
Đỏ, xanh, trắng, vàng, chua, ngọt, mặn, mùi vị rất đầy đủ nên gây cảm giác thèm ăn.
Hạ Tiểu Mãn không biết có phải là anh đã ngấm ngầm mưu tính kỹ càng hay không mà lại có thể chuẩn bị đầy đủ được như vậy.
Tâm trạng phức tạp.
“Có bát, đũa với muỗng không?” Người đàn ông mở hộp tào phớ ra, rất tự nhiên hỏi cô, tào phớ cần đồ dùng riêng.
Hạ Tiểu Mãn gật đầu, đi đến tủ bát trong bếp lấy bát đũa và muôi múc canh.
Triệu Cải Cách ton tót đi theo sau lưng cô, thấy cô mở tủ bát, anh lập tức tự nhận việc, cười nói: “Để anh.” Cư xử rất tốt, không chê vào đâu được.
Hạ Tiểu Mãn chỉ có thể thuận theo anh.
Mới đầu, Triệu Cải Cách còn tự bóc vỏ một quả trứng luộc nước trà cho cô.
Có trời mới biết, ngày thường anh chỉ ăn trứng luộc nước trà đã được người giúp việc trong nhà bóc sẵn, trơn bóng đặt trong mâm bưng lên bàn ăn.
Khi nào anh phải chạm tay vào đâu? Một tay dính đầy nước tương thật muốn rửa sạch.
Cũng may Hạ Tiểu Mãn không có già mồm từ chối anh, rất nể tình mà ăn.
Hai người yên lặng ăn sáng.
Mặc dù Triệu Cải Cách rất muốn tìm cơ hội để nói chuyện nhưng Hạ Tiểu Mãn vẫn mãi cúi đầu, im lặng ăn sáng, cũng không nhìn anh, anh cũng không dám nói, sợ phá hỏng tâm trạng ăn uống của cô.
Vừa ăn xong, Hạ Tiểu Mãn đã muốn tiễn khách, lại bị Triệu Cải Cách đánh phủ đầu trước.
“Chúng ta nói chuyện một chút.”
Hạ Tiểu Mãn không muốn nói chuyện với anh lắm.
Dù sao cô cũng cảm thấy mọi chuyện không nằm trong sự kiểm soát của cô, cô cần một chút thời gian thông suốt.
Thế nên cô nhìn thẳng vào anh, ánh mắt kiên quyết, nói: “Em không muốn nói chuyện, em chỉ muốn dọn dẹp phòng ốc, anh về trước đi.”
Triệu Cải Cách: “…”
Chưa từng thấy có người từ chối và đuổi khách lại thẳng thừng như vậy.
Anh có chút dở khóc dở cười nói: “Anh không về, hôm nay nếu anh cứ đi như vậy thì sau này anh có thể bước chân vào của nhà em lần hai ư.”
Anh trực tiếp thể hiện tinh thần vô lại đến cùng.
Hôm nay nếu không thể làm cho cô nói ra thì Triệu Cải Cách anh đã uổng phí sống ba mươi năm.
Hạ Tiểu Mãn nhất thời bị nghẹn, không ngờ chưa đến hai phút người này đã hiện nguyên hình.
“Nhưng em không muốn nói gì hết.” Cô ngang bướng bước đi, lại từ chối lần nữa.
Triệu Cải Cách nhìn chằm chằm cô một hồi, nhìn đến nỗi làm cô cảm thấy mất tự nhiên quay đầu.
Anh cười, đứng lên, “Được, vậy trước tiên không nói gì cả.”
Hạ Tiểu Mãn nghe vậy, tưởng là anh muốn đi, tâm trạng buông lỏng, nhưng lại có chút mất mát.
Đang muốn tống anh ra khỏi cửa, lại nghe anh nói: “Không phải muốn dọn phòng à? Anh giúp em một tay.”
Hạ Tiểu Mãn bày vẻ mặt “anh nói thật?” nhìn anh, “Anh làm?”
Nhìn dáng vẻ của anh, cô không thấy giống người có thể làm việc nhà.
Chỉ bóc vỏ một quả trứng luộc nước trà mà lông mày đã xổ xuống thành chữ xuyên (川) rồi.
Lấy khăn giấy lau tay còn chưa đủ, còn phải đi rửa tay rồi mới ăn.
Giúp cô dọn phòng? Nói không chừng trong lòng đang ghét thì có.
Hạ Tiểu Mãn rất muốn vạch trần, phá vỡ suy nghĩ của anh.
Triệu Cải Cách không nhịn được, thò tay nhéo má cô, “Không cũng phải làm.
Ai bảo anh cho bạn gái tức giận, phải dỗ dành chứ.”
Hạ Tiểu Mãn đỏ mặt, liếc anh một cái, gạt tay anh ra, lướt qua anh đi vào trong phòng, “Chén bát chưa rửa nên anh rửa đi.”
Triệu Cải Cách cười rộ lên, ngón trỏ với ngón giữa của tay phải khép lại, làm ra một động tác chào với cô, nói: “Tuân lệnh.” My lovely cat.
Thấy Hạ Tiểu Mãn đi vào phòng, anh nhanh chóng đi tới bên cạnh bồn rửa chén, vén tay áo lên cao, rửa sạch hai cái bát đang ngâm trong bồn, anh còn cẩn thận lấy giấy thấm nước, lau khô.
Cuối cùng lại đặt về chỗ cũ.
Lúc quay người đi, anh vô tình nhìn thấy nước bắn tung tóe trên mặt bàn, lại xoay người lấy khăn lau bàn sạch sẽ.
Trong khoảng thời gian đặc biệt này, anh không thể phạm phải một chút sai lầm nào, phải cố gắng thể hiện bản thân, tranh thủ lấy được sự tha thứ và thừa nhận của cô, nhận được sự khoan dung và có cơ hội làm người lần nữa.
Xong xuôi tất cả mọi chuyện, đảm bảo không thiếu sót chỗ nào, anh mới quay người vào phòng ngủ của Hạ Tiểu Mãn.
Lúc anh bước vào, cảnh tượng bừa bộn trên giường đã được dọn dẹp gọn gàng, chồng quần áo kia không biết đã được cô thu dọn vào đâu, bây giờ cô đang dọn dẹp lại đống lộn xộn trên bàn sách.
Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, bình tĩnh, nghiêm túc dọn dẹp của cô trong lòng lại rất muốn cười.
Nhờ vậy anh cũng biết không phải là cô không thèm để ý đến anh, nếu không tại sao cô lại phải dọn dẹp sạch sẽ căn phòng này?
Người con gái nhỏ bé này, không được tự nhiên cũng đừng đáng yêu như thế chứ.
“Cần anh giúp gì?” Anh đi tới, nhìn cô hỏi.
“Đi ra, đóng cửa.” Hạ Tiểu Mãn gượng gạo nói.
Còn lâu anh mới làm.
Triệu Cải Cách giả bộ không nghe thấy, cô không cần anh giúp thì anh sẽ đứng nhìn ở một bên.
Có rất nhiều sách lộn xộn trên bàn,《Sổ tay sao chép huấn luyện》,《Tâm lý học tội phạm》, 《Khoa học pháp y》, 《Sáng tác tiểu thuyết》 vân vân, khoảng chừng mười quyển.
Anh rút quyển《Sáng tác tiểu thuyết》ra nhìn, tò mò hỏi: “Em viết tiểu thuyết?”
Hạ Tiểu Mãn rất không muốn thừa nhận nên cố ngậm miệng không nói.
Anh liếc nhìn cô một cái rồi nở nụ cười, “Có thể ngày nào đó cho anh được vinh hạnh đọc được không?”
Nghĩ đến là thấy mừng.
Hạ Tiểu Mãn lấy lại quyển sách trong tay anh, hành động này đã thể hiện sự từ chối của cô.
Triệu Cải Cách nhìn cô nhanh chóng dọn dẹp bàn sách, lại dọn sạch sàn nhà.
Anh cảm giác, nếu anh không nói chút gì đó thì có thể ngay lập tức lại bị mời ra khỏi nhà lần thứ hai.
Cho nên chờ đến khi cô buộc túi rác vào cửa nhà xong, anh lập tức giữ chặt người lại và kêu: “Em yêu thân mến, chúng ta tâm sự đi.”
Hạ Tiểu Mãn mặt đỏ, trừng mắt, “Ai là…” em yêu thân mến của anh?
Không biết xấu hổ.
Triệu Cải Cách cười cười nhìn cô, mặt mày mờ ám, “Ai trả lời thì là người đó.”
Thấy cô lại muốn giận, anh lại giở trò cũ lần nữa, ôm chặt lấy cô không buông.
Vừa ôm vừa đưa cô vào phòng, anh ngồi trên giường, lại tiếp tục ôm cô trong ngực.
Hạ Tiểu Mãn bị ép phải phối hợp một loạt hành động này của anh này, trong lòng lại run rẩy.
Ban ngày không có người, nam nữ cùng ở một phòng, địa điểm lại nhạy cảm, mờ ám, quá đáng sợ không?
“Nói chuyện thì nói chuyện nhưng anh buông em ra đã.”
“Nếu buông em ra em lại không hợp tác.
Ngoan nào Tiểu Mãn, cứ như vậy đi, em yên tâm đừng cử động, chúng ta nói chuyện.”
Làm sao cô có thể yên tâm?
Nhưng cô giãy giụa mãi cũng không được nên không dám lộn xộn nữa, đỏ mặt ngồi trong lòng anh, để mặc anh ôm, xấu hổ vội vàng nói: “Muốn nói cái gì thì nói nhanh đi!”
Triệu Cải Cách nhướn mày, mặc dù không hài lòng với giọng điệu của cô nhưng lại không dám bới móc, vội vàng nói.
“Em thích anh, không có gì nghi ngờ nữa.”
Hạ Tiểu Mãn thấy anh tràn đầy tự tin rằng vẻ đẹp của mình được yêu thích thì sửng sốt, mắc cỡ đến mức nước đọng trong mắt sắp chảy, tức giận trừng anh, “Ở đâu cho anh tự tin đó vậy? Bằng khuôn mặt này sao?”
Triệu Cải Cách trầm ngâm hỏi lại, “Lẽ nào em không thích đẹp trai hả?”
Cô…
Thích.
Hạ Tiểu Mãn lại nghẹn, tự lừa dối bản thân không hiểu, không nhìn anh.
Triệu Cải Cách liếm khóe môi, cảm thấy phản ứng đáng yêu của cô hơi buồn cười.
Lát nữa còn phải cảm ơn mẹ một chút, đã sinh anh ra với gương mặt đẹp trai như thế này.
Bác sĩ Triệu cảm thấy bạn gái thích anh ta nhờ ưa nhìn không có gì sai cả.
Bề ngoài đẹp trai chính là tài sản của anh mà.
“Em chỉ là nhất thời bị vẻ ngoài của anh mê hoặc.” Hạ Tiểu Mãn cứng cổ phản bác.
Triệu Cải Cách không biết xấu hổ tiếp tục kiên trì, “Em thích ngoại hình của anh và thú vui của anh cũng giống thế, từ trước đến giờ vẫn vậy.
Hơn nữa em phải biết là, anh đây thật ra ngoại trừ tình tính “hoạt bát” hơn ở bề ngoài so với em nghĩ một chút thì những mặt khác tuyệt đối không thua kém gì ai.”
Hạ Tiểu Mãn mở to hai mắt.
Nếu như cô là người ngoài cuộc, nhất định sẽ ủng hộ anh.
Mệt thay cho đại ca như anh còn nói được cái từ “hoạt bát” này!
Có còn mặt mũi hay không vậy?
Liêm sỉ đâu rồi?
Triệu Cải Cách bày tỏ rất mạnh dạn, chỉ cần vợ còn là của mình, liêm sỉ gì gì đó có cần quan tâm?
“Anh thật đúng là chỗ cất kho báu, mỗi một phút đồng hồ cũng có thể đổi mới hiểu biết của em về anh.”
Triệu Cải Cách bày tỏ rất rộng lượng, cười nói: “Chúc mừng em, cái kho báu này chỉ là của mình em.”
Hạ Tiểu Mãn: “…” Có phải cô nên cảm ơn hay không?
Triệu Cải Cách nhìn cô đỏ mặt, thực sự nhịn không được, định lại gần cắn một cái.
Không có chuyện mấy ngày hôm trước còn có thể thân mật hôn môi, bây giờ chạm vào mặt một chút cũng không được.
Hạ Tiểu Mãn tức giận, “Đã nói là không được đụng vào em rồi mà!”
Triệu Cải Cách phản bác, “Không đụng, nửa người dưới của anh còn đang ở dưới mông em đấy.”
“…” Hạ Tiểu Mãn muốn chết.
“Rốt cuộc anh muốn như thế nào?” Hạ Tiểu Mãn xấu hổ, lúng túng hỏi, như bị lửa đốt sau mông, muốn vội vàng đuổi anh đi.
Từ lúc anh nói xong câu này, cô cảm giác dưới mông chỗ cô đang ngồi không phải đùi mà là hỏa diệm sơn!
Triệu Cải Cách cũng thẳng thắn, “Rất đơn giản, cho anh cơ hội, không chia tay, tiếp tục mối quan hệ này.”
Hạ Tiểu Mãn rất muốn nói: Nằm mơ!
Chỉ một bộ dạng vô lại, lưu manh này của anh, cô làm sao tiếp tục tìm hiểu với anh nữa!
Triệu Cải Cách hơi cúi đầu xoa tóc mai gần tai, giọng nói trầm thấp, quyến rũ: “Tiểu Mãn, em phải tin anh, mánh khóe thật sự vô lại, lưu manh không phải như thế.” Bộ dáng lúc anh đang học cấp ba mới là vô lại, lưu manh chân chính.
Trong lòng Hạ Tiểu Mãn run lên.
“Anh đe dọa em?”
Triệu Cải Cách: “…”
Triệu Cải Cách muốn cười, cô nói anh là cái kho báu, anh thấy cô mới là báu vật đó?
Anh dở khóc dở cười nhìn cô, “Nghĩ gì thế? Anh là muốn yêu đương với em, cần gì phải đe dọa?”
Hạ Tiểu Mãn cảnh giác nhìn anh, rõ ràng là không tin.
Triệu Cải Cách bật cười, “Anh là bác sĩ, điều này không lừa em.
Ba anh là bộ đội, không quen nhìn nhất chính là làm việc không đàng hoàng, không tuân thủ luật pháp.
Mẹ anh là công chức, chị là giáo sư.
Gia đình anh đạo đức tốt, thanh chính liêm minh, em cũng không thể xem anh xấu được.
Nếu như em không tin, hôm nào anh đưa em về nhà, giới thiệu ba mẹ và chị của anh cho em biết.”
Hạ Tiểu Mãn rất muốn hỏi một câu, cả nhà anh chính trực nghiêm nghị như vậy, sao lại sinh ra một người trong ngoài không giống nhau như anh?
Triệu Cải Cách như nhìn ra ý trong mắt cô, tủi thân nói: “Ai mà không có thời tuổi trẻ lông bông.
Lúc anh còn nhỏ, ba mẹ bận, không có thời gian quan tâm anh, chị của anh lại không quản lý được anh, cho nên học được một người đầy thói xấu, nhưng mà sau đó đã sửa được rồi.
Nếu không hôm nay anh cũng không trở thành bác sĩ được, chuyện này em có thể tin.
Bác sĩ không phải ai cũng có thể làm được, muốn trị bệnh cứu người trên bàn mổ, em nghĩ xem nếu không thật sự có bản lĩnh, viện trưởng của bệnh viện làm sao có thể yên tâm để anh vào phòng phẫu thuật? Bây giờ anh chỉ “hoạt bát” hơn người chút xíu, tuyệt đối là một người đàn ông tốt và điều kiện ổn.
Em với anh tiếp tục, nhất định em sẽ yêu anh.” Cho nên không thể chia tay.
Hạ Tiểu Mãn nhìn anh giống như con chó lớn quấn quít lấy cô, dùng hết lí do từ chối thuyết phục cô, đáy lòng không phải là không có dao động.
Cô nhìn gương mặt đó của anh, quả thật đẹp trai như vậy cũng khiến cô nuối tiếc buông tay.
Ai biết buông người này ra, kế tiếp sẽ gặp được dạng người gì.
Ngộ nhỡ lại không gặp được người đẹp trai như vậy, cô không chắc sẽ không hối hận.
Nhìn anh hình như rất thành thật…
“Có thể cho anh cơ hội, nhưng em không cam đoan sẽ không chia tay, nếu không chính xác như vậy, nhất định sẽ chia tay.”
Triệu Cải Cách bây giờ đâu dám mặc cả với cô, hôm nay có thể khiến cô nói được câu cam đoan như vậy, anh đã vui mừng khôn xiết rồi.
“Nghe lời em, đều nghe em hết…” Anh lại lần nữa cúi đầu, hôn xuống khuôn mặt đang đỏ au của cô.
Thật là muốn mạng của anh mà.
HẾT CHƯƠNG 18.