Đăng vào: 12 tháng trước
Năm triệu tệ đấy!
Mấy tên đàn em đi cùng tuy chỉ được chia một ít, nhưng ít nhất ai có mặt đều sẽ có phần!
Advertisement
Mã Quân liếc nhìn Tôn Hàn, sau đó đi đến ngồi xuống trước mặt anh. Hắn đặt cánh tay lên bàn, chiếm một diện tích khá lớn.
Hắn dùng ngón tay cái chỉ vào Tạ Viễn đứng đằng sau, bật cười ha hả: "Anh bạn này, tôi nghe nói cậu kê thuốc linh tinh gì đấy cho mẹ người anh em của tôi, thế là mẹ người anh em của tôi phải nhập viện, giờ bệnh tình còn đang nguy kịch".
"Tạ Viễn là người anh em thân thiết của tôi, mẹ anh ta cũng là mẹ tôi, cậu cảm thấy chúng ta có nên bàn bạc thật kỹ chuyện này không?"
Tạ Viễn vô cùng đắc ý, nhưng cũng không quên nhắc nhở: "Anh Mã, thực ra tên này cũng khá am hiểu về Y học, tôi còn muốn anh ta cứu mẹ tôi!"
Advertisement
"Ừ!"
Mã Quân gật đầu, lại quay ra nhìn Tôn Hàn: "Tôi cũng không nhiều lời nữa, chuyện bồi thường thì cứ theo ý của Tạ Viễn. Chúng tôi cũng không cần nhiều đâu, năm triệu tệ là được rồi, anh bạn thấy thế nào?"
Đã có danh tiếng, Mã Quân còn chẳng thèm nói vòng vo, vừa mở miệng đã đòi tiền.
Tôn Hàn trầm mặc một lúc, đánh giá Mã Quân với ánh mắt sâu xa: "Các người không thấy rằng các người giống như đang ăn cướp à?"
"Thằng kia, đừng có rượu mời không uống cứ muốn uống rượu phạt! Đại ca, em thấy hay là đập gãy một cái chân của nó đã, để nó phải ngoan ngoãn!"
"Phải, để nó biết cái gì gọi là lễ độ!"
Thấy Tôn Hàn không định đưa tiền, đám đàn em Mã Quân mang theo liền ồn ào uy hiếp.
Chiêu này lúc nào cũng vô cùng hiệu nghiệm.
Đám người trước kia họ đối phó, hoặc là uy hiếp mấy câu, hoặc là trực tiếp cho một trận. Đừng nói là đưa tiền, cho dù bắt phải giao cả vợ ra cũng không ai dám ho he câu nào.
Mã Quân nở nụ cười hung ác: "Cậu họ Tôn đúng không, tôi gọi cậu là cậu Tôn nhé. Cậu cũng thấy rồi đấy, đám anh em của tôi hơi nóng tính. Nếu cậu không dứt khoát, đám anh em của tôi mất hứng thì đến cả tôi cũng không ngăn được họ đâu".
"Lần trước có một tên nói lắm thêm một câu mà bọn họ đã đánh gãy tay rồi, tôi nhìn mà cũng thấy không đành lòng!"
Tạ Viễn cũng trở nên huênh hoang: "Tên họ Tôn kia, anh hãy ngoan ngoãn đưa tiền đi, sau đó lập tức tới nhà chữa bệnh cho mẹ tôi, có nghe không hả?"
Ngang ngược thật đấy!
Vẻ mặt Tôn Hàn vẫn luôn bình tĩnh, anh cũng không sốt ruột quyết định chuyện có đưa tiền hay không, chỉ thấy hơi tò mò.
"Anh Mã đúng không, phải rồi, tôi nghe nói ở thành phố Giang Châu thì kẻ sành sỏi nhất trong ngành của các anh chính là Trương Bát Bì, anh có biết người đó không?"
Ai mà không biết Trương Bát Bì chứ?
"Tất nhiên là biết, trước kia tôi làm việc dưới trướng hắn. Nhưng sau này hắn đắc tội ai đó, bị đánh gãy hai chân sau đó bị đuổi khỏi thành phố Giang Châu".
"Nếu cậu Tôn muốn lấy danh tiếng của hắn để hù dọa tôi thì e là đã sai rồi!", Mã Quân nói với giọng không đồng tình.
Trương Bát Bì giờ đây chỉ còn là quá khứ.