Chương 105: Tầm bảo

Ngạo Thế Đan Thần

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đan trưởng lão cười lạnh nói.

- Đừng nói khẳng định như vậy, trước đó không phải ngươi nói không cho hắn thông qua hạng kiểm tra thứ hai sao? Nhưng hắn vẫn thành công thông qua, còn ở trước mặt ngươi hả hê một cái.

Vũ trưởng lão cười nói.

- Hừ! Tiểu tử này, sớm muộn cũng có một ngày phải tìm hắn tính sổ.

Đan trưởng lão hừ nhẹ nói.

- Chỉ mong hắn không có mục đích không tốt khác, bằng không chúng ta chắc chắn sẽ không hạ thủ lưu tình!

Thanh niên kia nói.

Vũ trưởng lão gật đầu, nói:

- Các vị ai có hứng thú thu hắn làm đồ đệ? Đây cũng là hạt giống tốt, hơn nữa cũng có thể càng rõ ràng hiểu rõ hắn hơn.

Có thể ở trong này, tất nhiên đều là người ở bên trong Trưởng lão viện, đều là có thực lực cường đại cùng quyền lực, lúc này bọn hắn đều dồn dập nghị luận, tiềm lực của Trầm Tường lúc trước bọn họ đều có thể thấy, đây chính là đệ tử có tiền đồ nhất mà bọn họ gặp, đặc biệt là tính cách bất khuất kia cũng đạt được bọn họ tán thưởng.

- Ai dám thu hắn làm đồ đệ, ta sẽ không cho hắn dễ chịu!

Đan trưởng lão đột nhiên hô, làm cho mọi người an tĩnh lại:

- Cho dù là chưởng giáo lão đại muốn thu hắn làm đồ đệ, ta cũng làm hắn không dễ chịu! Huống chi tiểu tử này tiến vào Vhân Võ cảnh vẫn là một kết quả chưa biết, nhiều năm qua chúng ta cũng nhìn không ít thiên tài chết già tại Phàm Võ Cảnh tầng mười đi?

Tất cả mọi người nhìn ra được, Đan trưởng lão là hận Trầm Tường thấu xương, lúc này bọn họ cùng những đệ tử kia như thế, không hiểu tại sao Đan trưởng lão này sẽ hận Trầm Tường như vậy.

- Nữ nhân chính là keo kiệt, không phải là một tiểu mao đầu tuổi trẻ khí thịnh chống đối ngươi vài câu sao? Cần phải nhớ ở trong lòng sao?

Một lão giả lắc đầu cười nói, sau khi mọi người nghe được, thân thể không khỏi run lên.

Bởi vì bọn hắn biết Đan trưởng lão thần bí này phi thường thù dai, người bị nàng hận, đều sẽ không có quả ngon để ăn, ở rất lâu trước đó, cũng có mấy ma đầu cường đại bên trong ma đạo dùng ngôn ngữ khinh nhờn nàng, cuối cùng bị nàng làm cho sống không bằng chết.

Lúc này trên mặt Trầm Tường mang theo nụ cười, thảnh thơi đi trên đường, xem xét Huyền Cảnh mỹ lệ, cũng không biết đang có một đám lão quái vật theo dõi hắn mà nghị luận sôi nổi, càng không biết Đan trưởng lão kia đang suy nghĩ biện pháp làm khó dễ hắn.

Trầm Tường đi đường vốn là một đại lộ có lót gạch, nhưng hiện tại lại đột nhiên biến thành đường đất, Trầm Tường cũng lên tinh thần, hắn cảm giác được mình tiến vào khu vực yêu thú qua lại.

Hắn rời khỏi mảnh thảo nguyên này, đi tới khu vực có rất nhiều cỏ hoang, hắn đột nhiên cảm thấy được những thứ gì.

- Này thật giống như là người a, khí tức yêu thú hẳn là không phải như thế chứ?

Trong lòng Trầm Tường nghi hoặc, hắn cảm giác được có vài người trốn trong bụi cỏ.

Thân thể Trầm Tường chấn động, thả ra một cỗ chân khí, đập vỡ cỏ dại bốn phía, chỉ thấy bốn thanh niên đệ tử ăn mặc y phục Thái Vũ môn xuất hiện, trong tay của bọn hắn đều cầm một cây gậy màu đen.

- Các ngươi đang làm gì?

Trầm Tường hỏi, hắn có thể cảm ứng được trên người bốn người này có hỏa khí tinh khiết, bốn người này đều là Hoả thuộc tính, trên người bọn họ đều tản ra một cỗ mùi vị dược thảo nhàn nhạt, chỉ có quanh năm giao thiệp cùng dược liệu mới có thể có loại mùi vị này.

Bốn người này đều là Phàm Võ Cảnh tầng mười, lúc này bao quanh Trầm Tường lại.

- Ngươi chính là Trầm Tường?

Một nam tử dung mạo thanh tú hỏi.

- Không sai!

Tiếng nói Trầm Tường vừa dứt, bốn người kia đồng thời huy động cây gậy trong tay, đánh về phía Trầm Tường?

Trầm Tường lập tức thả ra một vòng bảo hộ khí cương, ngăn bốn cái thiết côn nện xuống kia, cười lạnh nói:

- Các ngươi đều là Thái Đan viện?

Trầm Tường nói làm cho bốn người kia run lẩy bẩy cả linh hồn, nhưng bọn hắn không hề nói gì, tiếp tục công kích Trầm Tường, Trầm Tường kết luận, bốn người này đều là nội môn đệ tử, hơn nữa còn là người Thái Đan viện, thực lực đều không tầm thường.

Bốn thiết côn màu đen hóa thành màu đỏ, hỏa diễm thiêu đốt kịch liệt, mang theo khí cương nóng bức, nhanh chóng đánh tới Trầm Tường.

Thực lực bốn người này đều tương đương cùng Trầm Tường, cảm nhận được bọn họ thả ra lực lượng đáng sợ kia, Trầm Tường mới hiểu được chênh lệch giữa nội môn đệ tử cùng ngoại môn đệ tử.

Trầm Tường lần thứ nhất bị mấy đối thủ thực lực tương đương cùng hắn vây quanh, nhưng hắn không có kinh hoảng, hắn hơi nhướng mày, một cỗ sát khí bàng bạc tràn ngập mà đến, bao phủ trên người bốn người kia, làm cho bọn hắn nhất thời ngẩn ra.

Ngay trong nháy mắt bọn họ giật mình kia, Trầm Tường đột nhiên một xoay chân, ngưng tụ Chu Tước chân khí cùng Thanh Long chân khí ở trên đùi, tuôn ra lực lượng hỏa lôi đáng sợ, đá bay thiết côn trong tay của bọn hắn, sau đó đột nhiên nhảy một cái, bay lên không trung.

- Các ngươi là Đan trưởng lão phái tới? Nói cho nàng biết, lại phái người đến, đừng trách ta không khách khí! Ai gây trở ngại ta kiểm tra, ta liền diệt kẻ đó!

Âm thanh của Trầm Tường tràn ngập sát khí, lưng hắn bốc lên một trận hỏa diễm, một đôi cánh chim hỏa diễm trong nháy mắt ngưng tụ ở trên lưng.

Trầm Tường thả ra Chu Tước hỏa dực, bay khỏi mấy tên đệ tử kia dây dưa, nếu như hắn nổi sát tâm, nhất định sẽ bị bốn người kia quấn quít lấy, khó có thể thoát thân, cuối cùng chỉ có thể tiêu hao thời gian cùng lực lượng của mình.

Bên trong Trưởng lão viện, Vũ Khai Minh thở dài nói:

- Đan trưởng lão, ngươi liền từ bỏ đi, sát khí tiểu tử này rất nặng, trêu chọc đến hắn, nói không chắc hắn sẽ đại khai sát giới.

Con mắt Đan trưởng lão lấp loé hỏa diễm sáng quắc, nhìn Trầm Tường ngao du trên không trung trong thủy tinh cầu kia, không khỏi nắm chặt song quyền, hừ lạnh một tiếng.

Thấy Chu Tước hỏa dực hoa lệ mà chói mắt kia của Trầm Tường, những trưởng lão này đều ước ao, chỉ nghe thấy một lão giả thở dài nói:

- Chân khí hóa dực này có thể so với ta, các ngươi xem những lông chim này, quả thực trông rất sống động, giống như sau lưng tiểu tử này mọc ra một đôi hỏa dực sinh động, đây rốt cuộc là võ công gì?

- Đúng rồi, tốc độ còn nhanh như vậy, nếu như hắn có thực lực như chúng ta, lại dùng chân khí hóa dực phi hành, tốc độ kia nhất định sẽ càng thêm kinh khủng.

Một lão giả khác chăm chú nhìn Chu Tước hỏa dực của Trầm Tường.

Trầm Tường ở trong bốn người kia trợn mắt ngoác mồm, phi động Chu Tước hỏa dực bay đến xa xa, đương nhiên, hắn cũng không biết mình đang bị giám thị.

- Trầm Tường, ngươi hay nhất nên biết điều một ít, đây là địa bàn của đám lão bất tử kia, mọi cử động của ngươi sẽ bị bọn họ biết.

Bạch U U nhắc nhở hắn nói.

Sau khi Trầm Tường nghe được, khóe miệng hơi nhếch lên, lao xuống trên mặt đất, đi tới bên cạnh một cây thụ, mở dây lưng ra, khẽ hát ngâm nga, hắn đang đi tiểu...

- Một ngày nào đó, ta nhất định phải cho tiểu tử này đẹp mặt!

Đan trưởng lão nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó quay đầu đi.