Chương 37: Ở nhà của chị

Ngã Vào Vòng Tay Anh

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đôi môi ửng hồng đang gần trong gang tấc như mời gọi cậu nếm thử.

Lỗ  tai Úc Tiện lập tức đỏ lên đến cổ, hô hấp cũng trở nên gấp gáp, nhưng cậu chỉ ngây người nhìn Sầm Niệm mà không dám động đậy.

Đôi môi đỏ mọng của Sầm Niệm khẽ nhếch: “Bình thường cơ hội lắm mà, sao bây giờ lại ngớ ra vậy. Nếu vậy để chị.” 

Sau khi nói xong, cô nắm lấy cổ áo của Úc Tiện rồi hồn lên.

Mới vừa chạm vào đôi môi mềm mại kia Úc Tiện cảm thấy tất cả giác quan của mình đã được phóng đại vô hạn.

Sau khi thưởng thức sự tốt đẹp này, Úc Tiện như muốn chứng tỏ bản thân, vươn tay ra ôm lấy đầu Sầm Niệm và hôn sâu hơn.

Đây là nụ hôn đầu tiên cũng là nụ hôn mãnh liệt mang theo tia lửa và sự mờ ám say đắm cùng nhau.

Sầm Niệm đã đánh giá thấp lòng tự trọng của một người đàn ông trong những vấn đề này, Úc Tiện chỉ mất vài chục phút đã biến từ không có kỹ năng thành thành thạo làm Sầm Niệm không chống đỡ nổi.

Đôi mắt ẩm ướt của cô cầu xin sự thương xót: “Úc Tiện, đủ rồi.”

“Chị là người bắt đầu trước nhưng kết thúc không do chị quyết định.” Úc Tiện nhìn cô cười, sau đó lại ôm lấy khuôn mặt của cô rồi hôn,  “Bây giờ em mới biết hóa ra được hôn người mình thích lại là chuyện hạnh phúc đến như vậy.”

Sầm Niệm còn chưa phản ứng lại thì Úc Tiện đã hôn lần nữa.

“Đừng…Úc…”

Đến lúc Sầm Niệm không chịu được nữa Úc Tiện lại thân mật dừng lại, khóe môi vẫn mang ý cười: “Em và chị đều là người mới nên cần phải luyện tập nhiều hơn.”

Sầm Niệm tựa vào lồng ngực cậu, lúc này mới cảm thấy cả người như muốn nhũn ra, cô lắc đầu từ chối: “Không cần nữa…”

“Chị có thể cho em ở lại đây không?” Úc Tiện lại hỏi.

Cho dù Sầm Niệm biết không thể dẫn sói vào nhà nhưng vẫn không nhịn được mà đồng ý: “Ngủ ở sô pha hoặc về nhà, em chọn đi.”

“Ngủ sô pha!” Úc Tiện đồng ý giòn tan.

Sầm Niệm: “…….”

_____________

Sau khi nhận được sự đồng ý Úc Tiện bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, cậu mở vali ra rồi hỏi: “Em có thể để quần áo của em trong phòng để quần áo của chị không?”

Sầm Niệm ngẩn người, mọi việc phát triển quá nhanh đến mức cô cũng không tưởng tượng nổi.

Thấy Sầm Niệm không nói gì Úc Tiện còn nói thêm: “Phòng để quần áo của chị lớn như vậy chắc vẫn có thể để thêm một ít quần áo của em mà.”

Một ít?

Sầm Niệm cúi đầu nhìn chiếc vali trên mặt đất, không cần nói cũng biết số lượng quần áo bên trong không hề ít, nhưng cậu lại dùng từ một ít để hình dung.

“Em dọn nhà qua đây à?” Cô bất lực hỏi.

Yu Xian búng tay, vui vẻ nói:  “Chị nói câu này em mới nghĩ ra. Tại sao chúng ta không tìm người đập bức tường kia rồi nối thành một căn nhà lớn có phải hay hơn không!”

“…..” Sầm Niệm cạn lời, “”Đó có thể là bức tường chịu lực, nếu em phá bỏ nó, nó chịu không nổi rồi sập thì phải làm sao?”

Úc Tiện nhanh chóng từ bỏ, “Vậy thì em ngủ trên ghế sô pha đây.”

Sầm Niệm cười nhẹn, mặc dù chán ghét  nhưng cô vẫn giúp Úc Tiện thu dọn quần áo vào trong phòng để quần áo của mình.

“Chỗ này đủ không?” Cô hỏi.

Úc Tiện gật đầu: “Đủ rồi.”

Sầm Niệm đem móc quần áo qua. Quần áo của Úc Tiện có nhiều màu khác nhau, còn sặc sỡ hơn cả quần áo của cô.

“Hay là thế này đi.” Úc Tiện đột nhiên đề nghị, “Ba năm bảy chị ở nhà chị, hai tư sáu qua nhà em.”

Sầm Niệm tò mò hỏi: “Vậy cuối tuần ở đâu?”

Úc Tiện chần chừ trả lời: “Ở khách sạn?”

Cậu vừa mới nói xong đã bị Sầm Niệm liếc một cái: “Lại nói tào lao.”

“Nhà em có nhiều khách sạn ở Định Hải lắm, tính bảo mật cũng tốt nữa. Nếu chị cảm thấy ở trong nhà chán thì em với chị đến khách sạn ở.” Úc Tiện trả lời nghiêm túc rồi dùng ánh mắt trêu đùa nhìn về phía Sầm Niệm: “Có phải chị hiểu nhầm gì không, em cũng đâu nói đến chuyện kia đâu.”

Sầm Niệm nghẹn lời, nhanh chóng quay qua thu dọn quần áo, cố tình tìm lỗi nói: “Em để quần áo lộn xộn quá, xếp nó theo màu đi.”

Úc Tiện thấp giọng cười: “Được.”

_____________

Vì có hai phòng tắm nên Sầm Niệm nhường phòng tắm bên ngoài cho Úc Tiện.

“Em mới xuất viện, chắc fans cũng rất muốn tình huống của em, lên Weibo báo bình an đi.” Sầm Niệm đóng vai người đại diện trong vô thức.

Úc Tiện mím môi cười: “Chị bắt đầu trở thành người đại diện của em sớm vậy à?”

Sầm Niệm sửng sốt rồi lập tức cười: “Vậy em nhanh chóng chụp ảnh tự sướng đăng Weibo đi, coi như là người đại diện như chị đưa phúc lợi cho người hâm mộ.”

Úc Tiện gật đầu.

“Chị đi tắm.” Sầm Niệm chỉ vào phòng tắm bên ngoài nói, “Cái này cho em.”

Chờ Sầm Niệm đi tắm Úc Tiện mở chế độ selfie của điện thoại tìm góc độ trong phòng khách, sợ lộ quá nhiều đồ trong nhà Sầm Niệm nên cuối cùng cậu nằm trên ghế sô pha để tự sướng.

@Úc Tiện: Xuất viện suông sẻ, đừng lo lắng (^-^)V

Cậu đăng hai bức ảnh tự sướng, không có bộ lọc, không trang điểm, vẻ ngoài trẻ trung tươi tắn.

—> a a a cuối cùng em giai cũng xuất viện rồi!

—> Xem ra khôi phục rất khá, an tâm huhu 

—> Trời quang mây tạnh, mưa tạnh rồi, mị sống rồi!

—> Hai tấm selfie của em giai có ít quá không? Đồ ăn chụp 9 tấm thì selfie cũng phải 9 tấm chứ? Mau chụp thêm vài tấm nữa để không phụ lòng khen của mọi người đi!

—> Mị ra đi rất thanh thản, hãy tự sướng thêm vài bức ảnh như thế này nhé!

—> Có mình tui để ý thấy ảnh của em giai là nằm chụp à?

Ngay sau đó, sự chú ý của người hâm mộ chuyển sang chiếc ghế sô pha phía sau cậu ấy.

Người hâm mộ đã biến thành Leeuwenhoek và nhanh chóng đào ra những bức ảnh mà Sầm Niệm đã đăng trên Weibo khi cô ấy chuyển nhà, hoa văn của sô pha trong đó giống hệt với hoa văn trên ghế sô pha trong bức ảnh của Úc Tiện.

—>? Cái này…đêm khuya rồi, không tốt lắm đâu….

—> Biết ngay là ẻm sẽ không bỏ lỡ cơ hội nào khoe ân ái mà!

—> Hình như họ từng nói là ở chung một tiểu khu á…Đừng nói là ở chung một tòa đấy nhé?

—> Người qua đường tò mò hỏi một câu, bọn họ đã ở chung một chỗ à? Fans không ngại hả?

—> 99,99% là ở chung một chỗ, nếu không ở chung thì mị không nghĩ ra lí do tại sao Úc Tiện kiêu ngạo như vậy đâu. Về việc bọn mị có ngại hay không, bọn mị có để ý thì được gì, dù sao cũng đâu phải bọn mị yêu đương [mỉm cười]

—> Tốc độ ẻm chậm quá trời, tui còn muốn giúp ẻm theo đuổi Sầm Niệm nữa á, may mà cũng thành công rồi.

—> Có lẽ đi theo Sầm Niệm rồi sau này không phải lo việc quay phim.

_____________

Khi Sầm Niệm đi ra thì nghe thấy có tiếng nước trong phòng tắm bên ngoài. Nghĩ là Úc Tiện đang tắm nên cô vào phòng ngủ phụ thu dọn một chút.

Sô pha của cô không lớn lắm, ít nhất người như Úc Tiện nằm thì sẽ rất khó chịu chứ đừng nói đến việc ngủ ở sô pha.

Phòng ngủ phụ không có người ở nhưng vẫn được quét dọn sạch sẽ, chỉ cần dọn lại giường thì cũng có thể cho một người ở.

Chờ Sầm Niệm dọn giường xong, âm thanh thông báo tin nhắn cứ không ngừng vang lên trên điện thoại.

Đồng Đồng: a a a chị Niệm Niệm ở chung với Úc Tiện đúng không! Em nhận ra cái sô pha này!

Đồng Đồng: Em chỉ muốn biết hai người ở chung đúng không!

Đồng Đồng: Nếu chị không thích Úc Tiện thì sao lại đối xử tốt với Úc Tiện như vậy được!

Cô nhanh chóng lên Weibo Úc Tiện xem thử, nhìn thấy hai ảnh tự sướng và bình luận bên dưới liền cảm thấy hít thở không thông.

Sau khi thoát ra Úc Tiện trực tiếp nhắn Đồng Đồng một loạt dấu chấm lửng.

Đồng Đồng càng hưng phấn hơn, bởi vì chuỗi dấu chấm lửng này có nghĩa là Sầm Niệm không phủ nhận, vậy những lời cô hỏi đều là thật.

Đồng Đồng: Chị Niệm Niệm yên tâm, em sẽ giữ bí mật.

Sầm Niệm cạn lời, còn cần giữ bí mật à, bây giờ trong lòng mọi người đều biết rõ rồi, huống chi còn có Úc Tiện không thể không ở đây.

Sau khi nói chuyện với Đồng Đồng xong thì Doãn Sơ Hạ gọi tới.

“Chúc mừng Niệm Niệm.” Trong giọng nói Doãn Sơ Hạ lộ rõ sự trêu chọc, “Cún con năm nay lớn nhanh ghê, trực tiếp sống chung luôn.”

Sầm Niệm bất lực: “Ngay cả cậu cũng chọc tớ.”

“Tớ chúc mừng thật lòng.” Doãn Sơ Hạ kiên quyết phủ nhận, “Có phải tớ gọi không đúng lúc hay không? Xin lỗi, làm phiền thế giới hai người của cậu với Úc Tiện rồi.”

Tuy rằng xin lỗi nhưng ý cười kia còn rõ ràng hơn.

“Sơ Hạ…Sơ…”

Sầm Niệm còn chưa nói xong Doãn Sơ Hạ đã dứt khoát cúp máy.

Cô xoa mày, những người này đều tới xem náo nhiệt cả.

____________

“Chị.” 

Úc Tiện vừa lau tóc vừa đi vào phòng ngủ phụ, cậu nhìn xung quanh rồi hỏi: “Không phải chị bảo em ngủ sô pha à?”

“Chị cũng không nhẫn tâm như vậy đâu.” Sầm Niệm chỉ vào giường nói, “Tuy hơi nhỏ nhưng cũng đủ cho em sống rồi.”

Cô vừa cười vừa nói: “Nếu cảm thấy nhỏ thì có thể về nhà em.”

Úc Tiện ngồi xuống bên giường, lắc đầu: “Em không về đâu.”

Sầm Niệm cười nhẹ, cô định đi ra ngoài nhưng không ngờ lại bị Úc Tiện nắm lấy cổ tay.

“Cái gì?”

Úc Tiện ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt đáng thương và ủy khuất: “Chị đi đâu? Chị nói chuyện với em đi, em sợ lắm.”

Cuối cùng Sầm Niệm vẫn ở lại, cô ngồi bên cạnh Úc Tiện, thấy anh đang vò đầu lung tung đành nói: “Đưa chị làm.”

Úc Tiện rủ mắt, ngoan ngoãn cúi đầu, “Dầu gội của chị thơm quá, thơm như mùi tóc của chị vậy.”

Sầm Niệm vừa lau tóc cho cậu vừa nói: “Nếu em thích thì chị cho em mấy chai, cũng không hiếm gì.”

Úc Tiện mím môi, bất mãn nói: “Chẳng lẽ chị không biết trọng điểm là gì à? Chính là hương thơm của chị.”

“Đó là mùi của dầu gội, không phải em dùng xong cũng vậy à.” Sầm Niệm cố ý chọc cậu.

Úc Tiện khẽ khịt mũi: “Chị cố ý.”

Dù ậm ừ nhưng cậu vẫn cúi đầu để Sầm Niệm giúp cậu lau khô tóc.

Sầm Niệm cười không ra tiếng, cô dùng khăn chậm rãi lau tóc cho Úc Tiện. Khi lau đến vết thương do tai nạn xe gây ra cô vạch tóc ra xem xét, nó đã hoàn toàn lành lại.

“Lúc đó đau không?” Cô nhẹ giọng hỏi.

Úc Tiện khó hiểu một lúc mới phản ứng lại, hơi ngẩng đầu lên nhìn Sầm Niệm, “Lúc đó chỉ nghĩ đến một việc.”

Sầm Niệm dừng động tác lại, hỏi: “Việc gì?”

Úc Tiện nghiêm túc nói: “Nếu không được gặp lại chị thì sao.”

Cậu đưa tay ra ôm lấy Sầm Niệm, tựa vào vai Sầm Niệm “Lúc đó em thực sự sợ hãi, không phải sợ sẽ chết đi mà sợ không thể gặp lại chị.”

Trái tim của Sầm Niệm như bị một sợi chỉ vô hình giữ chặt, khiến cô vừa thở cũng cảm thấy đau theo.

Cô ôm Úc Tiện, nhẹ giọng an ủi: “Sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.”

“Ừm.” Úc Tiện gật đầu, cọ đầu vào cổ Sầm Niệm, thậm chí còn ngửi quanh cổ cô như một chú cún con, “Sao cùng dùng một loại sữa tắm mà chị lại thơm hơn?”

Thân mình Sầm Niệm cứng đờ trong nháy mắt, cô vội đẩy Úc Tiện,  nghiêm mặt nói: “Không có.”

Úc Tiện mở mắt nhìn về phía Sầm Niệm, phát hiện ra lỗ tai cô đã đỏ lên từ trước làm đáy lòng cậu cũng tung tăng: “Lúc chị đỏ mặt cũng rất đáng yêu.”

“Chị đi đây!”

Sầm Niệm vốn định đứng dậy nhưng lại phát hiện mình không thể di chuyển nửa bước. Đôi tay kia đang ôm chặt eo cô như không muốn buông tha.

Như bị dụ dỗ, Úc Tiện nhẹ nhàng ngậm vành tai của Sầm Niệm, hơi thở nóng rực phả vào tai khiến Sầm Niệm run lên.

Cậu đè thấp giọng nói: “Không phải chị nói chị lái xe giỏi lắm à? Dạy em được không?”