Chương 44: Chương Hôn Mê

Nếu Được Làm Lại Một Lần Nữa, Tôi Vẫn Quyết Định Hận Anh

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Sáng hôm sau
"Cốc....Cốc....Cốc "
- Anh làm bữa sáng hảo hạn cho em nè - anh nói giọng ngọt ngào
- Còn không mau dậy hay là để anh "ăn" em mới chịu dậy hả - anh nói giọng gian tà kèm theo nụ cười ma mãnh
- Dậy đi Băng à - Anh nhéo mũi cô
-...................- cô không đáp lại
- Băng - anh lớn tiếng hơn
- ........................- đáp lại anh vẫn là sự im lặng
- Băng em sao thế - anh hốt hoảng đỡ cô ngồi dậy, người cô giờ đã lấm tấm mồ hôi, anh nhanh chóng gọi cấp cứu
"Ui o ui o ui o ui o "
Tiếng xe cấp cứu vang lên
Tại bệnh viện
Anh đang ngồi phòng chờ đợi cô cấp cứu
- Băng đâu - Lâm hốt hoảng chạy tới còn có cả Phong nữa, mặt anh biến sắc trắng bệch

- Ở trong phòng cấp cứu, bác sĩ nói là cô ấy đã chịu đựng cơn đau mà ko tới bệnh viên, nếu mà tới muộn 1,2 phút là sẽ không cứu được - anh nói, giọng run run
" Bịch"
Lâm suy sụp tinh thần ngã ngồi trên nền đất lạnh buốt sương
Phong vỗ vai Lâm, anh hiểu thời gian đã gần hết rồi
1 tiếng
2 tiếng
3 tiếng
Đèn phòng cấp cứu đã chuyển sang màu xanh
Bác sĩ đi ra, anh Lâm và Phong chạy lại hỏi
- Bác sĩ em tôi/cô ấy/em ấy sao rồi - 3 người đồng thanh
- Haizzzzzzz chúng tôi rất tiếc mọi người hãy chuẩn bị tinh thần đi là vừa......1 lát nữa hãy vào thăm bệnh nhân.....chúng tôi chuẩn đoán chỉ còn 3 ngày nữa thôi - bác sĩ lắc đầu
- Nó cuối cùng cũng tới rồi - Lâm giọng buồn buồn trái tim anh như bị bóp nghẹn lại
- Ừ điều đó cuối cùng đã đến - Phong nói giọng khàn đặc, con tim anh vỡ vụn
Trong phòng bệnh, chỉ có anh và cô

- Băng, anh xin lỗi - anh cúi đầu xuống bên cạnh giường thủ thỉ
- Tất cả là tại anh, chỉ tại anh mà em như thế này - anh nói tiếp khoé mắt cay cay
- Anh có lẽ đã làm rất nhiều chuyện khiến em chán ghét anh, khiến em hận anh - nói từng câu từng chữ , từng giọt nước mắt lăn đài theo khoé mi
- Nhưng em vẫn chấp nhận tha thứ cho anh, vẫn bất chấp tất cả mà yêu anh ! 1 lời cảm ơn anh còn chưa nói với em, hàng ngàn lời xin lỗi anh còn chưa nói được vậy mà sao em như vậy dậy đi Băng à - đến lúc này, anh ngẩng đầu lên lay lay tay cô
- Dương đừng quá kích động em ấy chỉ ngủ thôi - Phong chấn an anh
- Con bé chỉ đang chống trọi lại ác mộng, 1 cơn ác mộng đáng sợ - Lâm nói xa xăm
- Uk chỉ là ngủ thôi nhưng sao tôi vẫn thấy lo giống như là cô ấy muốn rời xa tôi vậy - anh nói giọng khàn khàn , vùi đầu vào tay cô
- Mày phải hiểu vì yêu mày, yêu mày đến chết em ấy muốn chống lại căn bệnh kia mà ở bên mày vì mày là nguồn độc lức duy nhất để em ấy có niềm tin mà đánh đổi tất cả - Lâm nói như hét vào mặt anh
- Nhưng cô ấy nếu tỉnh dậy sẽ không hạn tao chứ, trước kia tao đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với gia đình mày mà - anh nói hối hận vô cùng
" Bốp"
Phong dánh cho anh 1 cái
- Tỉnh ngộ đi, tại sao cô ấy lại bỏ qua tất cả, vì yêu anh anh hiểu không, thứ mà tôi vĩnh viễn không bao giờ có được - Phong nói rồi hung hăng phá cửa ra ngoài
- Giờ cậu hiểu chưa - Lâm đưa giấy cho anh
- Uk, Phong có lẽ yêu Băng rất nhiều nếu tôi không tồn tại trên đới có lẽ bây giờ họ đã rất hạnh phúc - anh nói nhận lấy giấy của Lâm lau khoé miệng dính vệt máu
- Có lẽ là như vậy, tôi có thể nhìn thấy được họ rất hạnh phúc, nhưng hiện tại cậu là người mà Băng yêu nhất cho nên hãy ở bên em ấy nhé tôi đi đây - Lâm nói vỗ vai anh, Lâm đến gần giường bệnh của cô nhẹ nhàng hôn lên trán cô
- Em gái của anh cố lên - anh nói rồi rời đi
Cứ như thế thời gian trôi đi nhanh chóng 1 ngày, 2 ngày, 3 ngày, cô nằm trong trạng thái hôn mê miên man như vậy.