Chương 70: An ủi

Nàng Là Đệ Tam Tuyệt Sắc

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đêm vắng lặng là khoảng thời gian mà các bệnh nhân ung thư phải chịu đựng những cơn đau do ung thư hành hạ nhiều nhất.

Trong phòng bệnh, đèn trên tủ đầu giường phát ra ánh sáng yên tĩnh, ấm áp.

Có một chiếc túi nilon màu đỏ bên cạnh ngọn đèn, đựng đầy những quả quýt to bằng nắm tay.

Mùi cam quýt ngọt ngào lan tỏa khắp căn phòng nhỏ. Lộc Ẩm Khê ngồi ở cuối giường bệnh của Tang Tang, bóc sạch những đường gân trắng trên múi quýt.

Nàng nhớ Giản Thanh rất thích ăn những quả quýt được bóc sạch sẽ như thế này.

Trương Dược đứng bên giường bệnh, tiêm cho Tang Tang một mũi thuốc giảm đau cực mạnh: "Một chút là được rồi, sau này sẽ không đau nữa."

Giường bệnh được kê cao, Tang Tang nửa nằm nửa ngồi trên giường, thân hình nhỏ bé, khuôn mặt ốm yếu vàng vọt, đôi mắt ngấn lệ, nhỏ giọng tả về nỗi đau do ung thư:"Giống như có nhiều con kiến đang cắn vào lưng em vậy....."

Nỗi đau do ung thư mang lại khiến nhiều bệnh nhân đau đến mức không thể chợp mắt và muốn tự tử.

Trương Dược đứng ở bên giường bệnh nhìn cô bé, trong lòng dâng lên cảm giác bất lực.

Hắn dùng dung dịch sát khuẩn để khử trùng rồi lấy một viên kẹo sữa từ trong túi ra đưa cho mẹ Tang Tang để bà bóc cho cô bé ăn.

Hắn nhẹ nhàng an ủi: "Em ăn kẹo đi, rất ngọt, từ từ sẽ không còn đau nữa."

Đối mặt với bệnh tật, những lời an ủi như thế này thật sự rất nhạt nhẽo.

Lộc Ẩm Khê bóc quýt cho Tang Tang rồi lấy điện thoại di động ra tìm phim hoạt hình cho cô bé xem.

Cô bé thực ra rất ngoan, không cần phải dỗ dành, phần lớn thời gian đều im lặng. Các bác sĩ và y tá chào cô bé, cô bé sẽ nở nụ cười ngọt ngào. Ở trước mặt mẹ mình, cô bé sẽ cố gắng kìm nước mắt lại, mãi cho đến khi mẹ cô bé đi ra ngoài rồi thì em mới dám lén lút trốn trong chăn rồi òa khóc.

Không cần phải dỗ dành, nhưng bọn họ chỉ muốn giúp cô gái nhỏ chuyển hướng sự chú ý một chút để không dễ dàng cảm nhận được cơn đau nữa.

Mẹ của Tang Tang cũng không khóc trước mặt cô bé.

Giống như bây giờ, khi bà không thể kìm được nước mắt, bà sẽ nói:"Tôi đi pha nước ấm". Sau đó, bà cầm chiếc bình giữ nhiệt bước ra khỏi phòng bệnh và ngồi xổm ở hành lang để khóc.

Khi mẹ không có ở đây, Tang Tang ngậm viên kẹo sữa và hỏi Trương Dược bằng chất giọng yếu ớt: "Ngày mai em có thể xuất viện được chưa ạ?"

Trương Dược đẩy đẩy kính, trả lời: "Ngày mai vẫn chưa được."

"Em muốn xuất viện ... em muốn được đi học ... em còn muốn chơi với các bạn cùng lớp nữa..."

"Chờ đến khi không còn đau nữa, lúc đó em khỏe hơn rồi thì sẽ có cơ hội đến trường."

Đến trường, học tập và chơi với các bạn cùng lớp là những điều bình thường nhất đối với một đứa trẻ ở độ tuổi này.

Biết rõ đây chỉ là lời an ủi nhưng Tang Tang vẫn mỉm cười.

Trương Dược tháo khẩu trang xuống, mỉm cười lộ ra hàm răng trắng bóc của mình, đĩnh đạc nói: "Vậy anh về phòng làm việc trước nhé. Nếu em cảm thấy không thoải mái thì cứ nhấn chuông để tìm chị y tá hoặc tìm anh nha."

Hắn là bác sĩ trực giường và là bác sĩ tiếp xúc với bệnh nhân lâu nhất.

Hồ sơ nhập viện do hắn viết, lịch sử bệnh là do hắn hỏi, lời dặn của bác sĩ là do hắn đưa ra, cấp trên truyền đạt chuyện gì, cũng chủ yếu là do hắn đến nói trực tiếp.......

Mọi công việc vặt vãnh, tỉ mỉ đều do những bác sĩ trẻ vẫn đang tuổi ăn tuổi lớn này đảm nhận.

Khi bước ra khỏi phòng bệnh, hắn nhìn thấy mẹ cô bé ngồi xổm trên sàn nhà khóc nức nở. Hắn cũng bước đến rồi ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ vào lưng mẹ cô bé hai lần nhằm an ủi bà.

Mẹ của Tang Tang đứng lên và cảm ơn Trương Dược: "Bác sĩ, cũng muộn rồi, tôi xin lỗi vì đã làm phiền cậu."

Trương Dược nói: "Dì nhớ chăm sóc bản thân cho thật tốt, không có gì phiền đâu ạ, đây là công việc của bọn cháu mà."

Khi trở về phòng làm việc, hắn không còn vẻ điềm tĩnh trước mặt bệnh nhân nữa, sự mệt mỏi và bực bội dần dà dồn nén trong tâm trí. Hắn tháo khẩu trang ra rồi ném vào túi rác màu vàng. Sau khi rửa tay và khử trùng, hắn ngồi trước máy tính và ngơ ngác nhìn vào cuốn 《Ung thư học》 dày cộp.

Giản Thanh trở lại văn phòng sau khi cấp cứu bệnh nhân, cô nhìn thấy Trương Dược đang gục đầu xuống liền dùng bút gõ vào đầu hắn ta, hỏi: "Sao cậu lại biến thành con chim cút rồi?"

Trương Dược lau mặt, đóng sách lại: "Sư tỷ, cứu không được em ấy rồi. Em học nhiều năm như vậy, nhưng vẫn không cứu nổi một đứa trẻ 10 tuổi ..."

Cứu người chữa bệnh, hắn đã cứu được ai trong hai năm ở khoa ung bướu?

Chẳng cứu được ai cả, chỉ nói lời tạm biệt hết bệnh nhân này đến bệnh nhân khác.

Giản Thanh ngồi bên cạnh Trương Dược, bình tĩnh nhìn người vừa là đàn em, vừa là cấp dưới này.

Nhiều sinh viên y khoa học y với niềm tin cứu người và chữa bệnh, nhưng họ sẽ không phát hiện ra những hạn chế của việc điều trị y tế cho đến khi họ thực sự đến lâm sàng.

Bác sĩ không phải là thần thánh, trong rất nhiều trường hợp, họ phải bất lực nhìn người sống lặng lẽ chết đi.

Đặc biệt là ở khoa ung bướu, cho dù là người lạc quan vui vẻ đến mức nào đi chăng nữa thì cũng sẽ bị sự tuyệt vọng đánh gục hết lần này đến lần khác, họ không thể không nghi ngờ giá trị của sự tồn tại.

Sự chai sạn đã sớm trở thành bản sắc tự vệ của riêng họ.

Nhưng tê dại cũng là một biểu hiện của trầm cảm, nó bao bọc những lớp cảm xúc tiêu cực. Nhìn bề ngoài thì trông có vẻ tốt, vẫn có thể chịu đựng được, nhưng thực ra đó chỉ là cọng rơm cuối cùng nghiền nát con lạc đà còn chưa xuất hiện.

Các bác sĩ trẻ sẽ nhiều lần trải qua cảm giác thất vọng, tuyệt vọng và thiếu tự tin như hiện tại. Trước đây, Giản Thanh sẽ không an ủi hắn, thay vào đó là chế nhạo 'Một là cậu chấp nhận sự việc này, hai là nghỉ việc đi.'

Hiện tại tính tình cô đã dịu đi nhiều, cô múc một chén canh gà cho đàn em:" Mọi bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối đều có khả năng tử vong thì tại sao chúng ta phải lãng phí thời gian và nguồn lực cho việc điều trị và nghiên cứu? Bởi vì cách đây mười năm, tỷ lệ sống sót sau 5 năm của bệnh ung thư ở nước ta là 30,9%. Mười năm sau, nó đã tăng lên 40,5%. Trong mười năm nay, hàng triệu nhà y học, nhà nghiên cứu khoa học và tình nguyện viên đã nghiên cứu ngày đêm để đổi lấy gần 10% tỷ lệ sống sót cho bệnh nhân. Trương Dược, ở góc độ vi mô, cậu không thể cứu được một vài người nhưng dưới góc độ vĩ mô, cậu có thể trở thành một phần trăm của tốc độ gia tăng tỷ lệ sống sót trong mười năm tới nữa."

Đây là một lĩnh vực đầy tuyệt vọng, và cũng là một lĩnh vực cần phải đối mặt với thất bại này đến thất bại khác.

Có lẽ trong suốt cả cuộc đời, bọn họ chưa bao giờ chữa khỏi cho một vài bệnh nhân. Sự đóng góp của cả một đời người chỉ đổi lại vài phần trăm tỷ lệ tăng trưởng.

Nhưng y học hiện đại là như vậy, nó không phải là một ngôi nhà được xây dựng bởi một người mà là bác sĩ, y tá, người bệnh..... cùng nhau gây dựng nên một tòa lâu đài đồ sộ từ những đống tro tàn đổ nát.

*

11 giờ đêm, Giản Thanh thay áo blouse trắng, đến phòng bệnh đón Lộc Ẩm Khê về nhà.

"Hổ, thỏ trắng, hamster ... con cuối cùng là gấu trúc". Các loài động vật tròn vo được vẽ ra bởi những đường kẻ đen trắng trên tờ giấy A4 mỏng. Trang giấy được kê bên chiếc gối để cùng cô bé gầy guộc tiến vào giấc ngủ.

Tang Tang dần chìm vào giấc ngủ dưới tác dụng của thuốc.

Mẹ của Tang Tang vẫn đang thì thầm kể chuyện về thời thơ ấu của cô bé.

Bà nói rằng Tang Tang là đứa trẻ bị bố mẹ bỏ rơi. Khi cô bé còn nhỏ, bà đi làm ăn ở nơi khác, chỉ đến khi Tết nhất mới có thể trở về quê thăm cha mẹ và con cái. Nếu sớm biết có ngày hôm nay thì dù cho có mệt mỏi và cay đắng đến như thế nào, bà cũng sẽ đưa Tang Tang theo cùng mình.

Hiện giờ bà không còn nhiều thời gian đồng hành cùng cô bé nữa cho nên hối hận cũng vô dụng. Bà chỉ có thể trải qua những ngày tháng còn lại trong đau đớn và khổ sở.

Lộc Ẩm Khê vừa vẽ vừa nghe bà tâm sự.

Nàng cũng là một đứa trẻ bị bỏ rơi khi còn nhỏ.

Nàng đã bị Cố Minh Ngọc vứt ở vùng quê hẻo lánh.

Thời đó, phương tiện liên lạc ở nông thôn kém phát triển, không như người dân hiện nay có điện thoại thông minh. Ở khắp các thôn, bản chỉ có điện thoại cố định, muốn gọi điện để nghe tiếng mẹ thì nàng phải vào nhà của người khác và nói những lời nịnh nọt.

Cố Minh Ngọc chưa bao giờ gọi điện về nhà. Trước nay đều là do bà ngoại gọi điện cho bà, bà ngoại sợ làm phiền công việc của bà nên chỉ dám gọi cho bà trong những ngày nghỉ.

Bà chỉ trở về hai lần trong suốt những năm bà ném Lộc Ẩm Khê về nông thôn.

Một lần là vào mùa đông, trong dịp Tết Nguyên Đán, bà mang quà Tết về. Vừa nhìn thấy Lộc Ẩm Khê, bà liền ngồi xổm xuống, dang hai tay ra muốn ôm đứa con gái đã lâu không gặp.

Lúc đó, Lộc Ẩm Khê không thể nhận ra khuôn mặt của Cố Minh Ngọc. Nàng nấp sau lưng bà ngoại, rụt rè nhìn người phụ nữ xinh đẹp và xa lạ trước mặt, không chịu gọi mẹ hay để bà ôm lấy mình.

Người phụ nữ cả nửa đời mạnh mẽ và lạnh lùng này nhìn vào khuôn mặt nhỏ của nàng rồi lặng lẽ quay lưng lại lau nước mắt.

Vào ban đêm, ba người ngủ trên một chiếc giường đất.

Lộc Ẩm Khê nằm ở giữa, trong lúc mơ mơ màng màng sắp ngủ, nàng mơ hồ nghe thấy Cố Minh Ngọc nói với bà ngoại rằng bà đã có cuộc sống ổn định ở thành phố, bà muốn đón hai người lên để sống. Trường học ở thành phố rất tốt, nếu ở nông thôn sẽ làm chậm trễ việc học của nàng.

Bà ngoại không quen với cuộc sống ở thành phố, cũng không học được tiếng phổ thông nên bà muốn ở quê làm ruộng và nuôi gà, bà nói:"Con mang con bé đi đi, mẹ không đi, con vẫn còn trẻ, hay là tìm một người đàn ông nào đó rồi kết hôn đi, nhất định phải là người đối xử tốt với con bé."

Cố Minh Ngọc buông tiếng thở dài, nói:"Con không muốn tìm, nếu như người đó thật sự đối tốt với con bé thì giữa hai người họ cũng không cùng huyết thống nên con không yên tâm. Con bé vẫn còn nhớ đến bố của mình, con sẽ để con bé ở với mẹ thêm vài năm nữa, đợi đến khi con bé lên sơ trung thì con sẽ đưa con bé trở về thành phố."

Lần đó, Cố Minh Ngọc chỉ ở lại ba ngày.

Trong ba ngày đó, nàng bị những đứa trẻ khác bắt nạt, cuối cùng nàng cũng có thể nghiến răng nói: "Tôi sẽ về nhà mách mẹ đó!"

Ngày thường khi nói những lời này, nàng thường bị chế giễu:'Cái đồ không có bố!', 'Mẹ của mày không cần mày nữa!'

Chỉ trong ba ngày đó, nàng mới có thể nói: "Tôi sẽ về nhà mách mẹ của mình!"

Vào sáng sớm ba ngày sau, nàng biết Cố Minh Ngọc phải rời đi cho nên nằm ở trên giường, giả bộ ngủ.

Cố Minh Ngọc hôn lên má nàng và tạm biệt nhưng nàng không đáp lại, đợi cho đến khi Cố Minh Ngọc đi rồi thì nàng mới trốn trong chăn khóc nức nở.

Lần thứ hai bà quay lại là để lo tang lễ cho bà ngoại. Nàng ngồi trên bãi đất lầy lội trong sân, khóc rống lên. Nàng trách Cố Minh Ngọc vô tâm, nàng ghét Cố Minh Ngọc vì đã không đưa bà ngoại đi khám bệnh sớm hơn nên mới dẫn đến kết cục sinh ly tử biệt như thế này.

Lộc Ẩm Khê nhìn mẹ của Tang Tang, bỗng dưng đỏ hốc mắt.

Khi sống trong hối hận, người mẹ này đã già đi nhanh chóng.

Nàng nghĩ, nếu một ngày nàng nằm trên giường bệnh, liệu Cố Minh Ngọc có giống người mẹ trước mặt không, có hối hận vì đã không bên nàng lúc nhỏ không?

Nếu nàng ở lại thế giới ảo này và không bao giờ có thể gặp lại bà ở thế giới thực được nữa thì liệu Cố Minh Ngọc có nhớ nàng một chút nào không?

*

"Chỉ trong một đêm mà một người biến thành chim cút, một người lại hóa thành thỏ." Cô đưa Lộc Ẩm Khê ra khỏi phòng bệnh, khi trở về nhà, cô chạm vào đuôi mắt nàng, hỏi:"Sao em lại biến thành thỏ rồi?"

Khóe mắt Lộc Ẩm Khê vẫn còn đỏ, nàng hỏi: "Tình trạng của Tang Tang tiến triển à?"

Giản Thanh ừ một tiếng, bình tĩnh nói:"Di căn khắp cơ thể rồi."

Di căn phổi sau phẫu thuật ung thư xương đã ở giai đoạn cuối. Phương án ban đầu là hóa trị để thu nhỏ khối u phổi rồi phẫu thuật cắt bỏ, nhưng hiện tại tình trạng bệnh lại tiến triển trở lại, phương pháp điều trị lần 2 thất bại, nếu không có thuốc thì cơ thể sẽ không thể chịu đựng được nữa.

"Hai ngày nữa, tôi sẽ nhờ Trương Dược hỏi bọn họ muốn chuyển đến phòng bệnh an bình ở khu vực ba, hay muốn về nhà."

Khi không thể cứu chữa được nữa, bác sĩ sẽ bàn bạc với người nhà để chuyển sang bệnh khu khác hoặc xuất viện.

Không phải bệnh nhân nào cũng muốn nằm trong bệnh viện lạnh lẽo. Một số người rất khao khát được kết thúc chặng đường cuối đời tại nhà.

Lộc Ẩm Khê dùng giọng điệu gần như chất vấn:"Tại sao chị không nói cho em biết?"

Vì tôi sợ em buồn.

Giản Thanh không nói lời này ra. Cô nhìn bả vai Lộc Ẩm Khê run lên vì kìm nén nước mắt, ngón tay nắm chặt thành ghế sô pha khiến các khớp trắng bệch.

Nghe tin một người chết đi và chứng kiến ​​một người vật lộn với cái chết là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Người ở lại đau khổ hơn rất nhiều.

Giản Thanh duỗi tay lau nước mắt cho Lộc Ẩm Khê. Cô ôm nàng vào lòng, muốn nói với nàng: Về sau em đừng làm bạn với bệnh nhân ung thư nữa.

Sau khi suy nghĩ một lúc, cô vẫn không nói ra.

Kỳ thật thì đêm nay tâm trạng của Giản Thanh không được tốt cho lắm.

Đêm nay cô phải cấp cứu cho hai người bệnh, song cả hai ca đều thất bại.

Khoa huyết học là một cô gái trẻ mới 24 tuổi, tốt nghiệp đại học chưa được bao lâu thì được chẩn đoán mắc bệnh ung thư hạch Hodgkin và nhập viện điều trị. Cô ấy có một người bạn trai đã chăm sóc cho cô ấy trong suốt hai năm điều trị ung thư. Trong khoa huyết học, hắn thường mọi người ca tụng là người đàn ông si tình, nhưng trong vài tháng qua, bệnh viện mất liên lạc với hắn và hắn cũng không bao giờ xuất hiện ở đây thêm một lần nào nữa.

Người phụ nữ trẻ không nói gì, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ hết ngày này đến ngày khác, mãi cho đến khi tử vong vào đêm nay, cô cũng chưa gặp được mặt bạn trai lần cuối.

Có rất nhiều chuyện như vậy xảy ra trong lâm sàng. Sinh tử phân ly dần dà bóp chết cảm xúc của cô. Cô từng chứng kiến ​​sinh tử, chứng kiến ​​trò hề, chứng kiến ​​lòng người làm ngưỡng cảm xúc không ngừng tăng lên khiến cho cô khó có thể đồng cảm, tựa như một cây cổ thụ khô cằn, héo úa.

Cô không giống với người con gái đang ở trong lòng mình. Nàng sẽ vì người khác mà rơi lệ, nàng cũng có rất nhiều cảm xúc và tình cảm, vừa nhạy cảm lại vừa tinh tế, trẻ trung, xinh đẹp.

Cô nguyện ý chở che cho sự mong manh của nàng, cô không còn muốn phá hủy sự yếu ớt của nàng nữa.

Giản Thanh ôm chầm lấy Lộc Ẩm Khê, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi nàng, hỏi:" Mức độ đau buồn được phân loại từ thấp đến cao, từ 0 đến 10, hiện tại em đang ở mức độ nào?"

Lộc Ẩm Khê chớp chớp mắt khiến hốc mắt chảy ra hai giọt lệ, nàng thì thầm: "Cấp 8."

Giản Thanh hơi buông lỏng tay ra, nhìn giọt nước mắt trên má nàng, sau đó ghé sát vào, đặt môi mình lên đấy.

Chỉ chạm vào một giây rồi rời đi.

Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, mang theo mùi hương và sự mềm mại đặc trưng của cô.

Lộc Ẩm Khê sững sờ, nước mắt vẫn còn đọng trên mi, ngơ ngác hỏi: "Nếu ... nếu là cấp 10 thì sao?"

Giản Thanh không nói lời nào, ánh mắt nhìn vào đôi môi đỏ mọng của Lộc Ẩm Khê. Cô duỗi tay ra, dùng đầu ngón tay lạnh lẽo nâng cằm nàng lên, đặt một nụ hôn lên đôi môi mềm mại của nàng.

-------

Tác giả có lời muốn nói:

Lộc: Nếu...nếu là cấp 10 thì sao?

Thanh: Sao em lại khuếch đại lên rồi, muốn gian lận à.

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.