Đăng vào: 12 tháng trước
"Đúng rồi Lục Cửu, tôi nghe nói lần này đại tiểu thư Nguyệt Viên trở về để đính hôn với anh, mẹ anh đến ngày đính hôn, kết hôn của hai người đều tính xong rồi! Nếu như me anh một mực ép anh phải kết hôn với đại tiểu thư Nguyệt Viên, anh sẽ không thực sự bỏ rơi Cửu tẩu chứ?"
"Phải nói đến điều kiện của đại tiểu thư Nguyệt Viên quả thật rất tốt, khiến đàn ông không cách nào từ chối, Cửu tẩu đáng thương của tôi, Lục Cửu sắp bị cảm hóa rồi!"
Lục Minh Thành lạnh lùng nhìn Quý Ngôn: "Nếu anh cảm thấy Vũ Nguyệt Viên tốt như thế, hay là anh cưới cô ấy đi!"
"Chết tiệt! Lục Cửu, anh rốt cuộc có nhân tính hay không hả! Vũ Nguyệt Viên là bằng hữu lớn lên cùng chúng ta, anh đây nói đem cô ấy tặng liền tặng sao!"
"Lục Cửu, anh nói cho tôi biết, anh có phải cũng có ý định với Vũ Nguyệt Viên phải không? Tôi nhớ lúc còn nhỏ chơi gia đình, anh còn cùng cô ấy nhất bái thiên địa nha! Tôi lúc trước luôn nghĩ hai người sau này lớn lên, nhất định sẽ ở cùng nhau! "
"Tôi cũng từng cùng anh nhất bái thiên địa đó.
"
Câu nói lạnh lùng của Lục Minh Thành ngay lập tức khiến Quý Ngôn câm nín, đúng vậy, lúc còn nhỏ không biết gì, anh ta và Lục Minh Thành đến bái tình bạn hữu và bái thiên địa còn không phân biệt rõ,vì vậy hai người bọn họ đã cùng nhau bái thiên địa.
Bái thiên địa chính là ở cùng nhau!
Quý Ngôn rùng mình một cái, khẩu vị của anh ta không có nặng như vậy! Không nói đến việc anh ta không có hứng thú với đàn ông, cho dù anh ta có thích đàn ông đi chăng nữa, thì anh ta cũng không thể nào cùng gương mặt lạnh băng này của Lục Minh Thành mà sống cùng nhau.
Quên đi, anh ta vẫn kiên quyết ủng hộ Lục Cửu và Cửu tấu ở bên nhau Lục Minh Thành lo lắng cho sự an toàn của Uyển Dư, anh không có tâm trạng để nói chuyện vô nghĩa với Quý Ngôn ở đây.
Anh nhanh chóng gọi vào số điện thoại của Uông Thiếp: "Huy động tất cả các thuộc hạ, bằng mọi giá phải tìm ra được dấu vết của Tần Chí Minh và Uyển Dưt"
"Cửu tẩu sao vậy? Lục Cửu, Cửu tẩu không phải bị tên khốn Tần Chí Minh bắt cóc rồi chứ?"
Nhìn thấy Lục Minh Thành câm chìa khóa xe lao ra ngoài, Quy Ngôn cũng vội vàng chạy theo: "Mẹ kiếp, Tần Chí Minh tên khốn kiếp này, ngay cả Cửu tấu cũng dám bắt cóc! Lục Cửu, anh đừng lo lắng, bây giờ tôi cũng ra lệnh thuộc hạ của mình đi tìm Cửu tẩu.
"
"Ừm"
Lục Minh Thành nhàn nhạt đáp một tiếng: "Cho người định vị điện thoại của Uyển Dư!"
Não của Lục Minh Thành nhanh chóng suy nghĩ.
Anh biết điện thoại của Uyển Dư có thể đã bị Tần Chí Minh ném giữa đường rồi.
Cho dù điện thoại của cô được định vị thành công, cũng có thể sẽ không tìm thấy cô, nhưng chỉ cần có một tia hy vọng, anh sẽ không buông tay.
Vào thời điểm này, lúc Uyển Dư tan làm không lâu, Tần Chí Minh rất có khả năng bắt cô đi ở tiểu khu của Uyển Dư.
Đầu tiên anh phải điều tra camera giám sát ở tiểu khu Uyển Dưt Cũng tính là Uyển Dư may mắn, cảnh cô bị Tần Chí Minh bắt đi ở tiểu khu đã được camera giám sát quay được.
Nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát, nhìn thấy một màn Tần Chí Minh thô lỗ kéo Uyển Dư vào trong xe, Lục Minh Thành hận không thể khiến anh ta chết thảm thiết.
Nắm đấm bất giác siết chặt lại, gân xanh trên mu bàn tay Lục Minh Thành bùng lên.
Tần Chí Minh, anh tốt nhất nên đảm bảo cho Uyển Dư bình an vô sự, nếu không tôi nhất định sẽ khiến anh hối hận vì đã tôn tại trên đời này.
Từ việc theo dõi, có thể xác định được biển số của chiếc xe mà Tần Chí Minh bắt cóc Uyển Dư, khi đã xác định được biển số xe thì việc tìm kiếm cũng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Lục Minh Thành đoán không sai, Tần Chí Minh quả thật đã ném điện thoại của Uyển Dư giữa đường.
Thuộc hạ của Lục Minh Thành và Quý Ngôn làm việc rất hiệu quả, dựa theo biển số xe của Tần Chí Minh và điều tra tuyến đường cao tốc, bọn họ rất nhanh đã xác định được tUyển Dường mà Tần Chí Minh đi.
Bức ảnh cuối cùng được chụp trong quá trình giám sát là chiếc xe thể thao của Tần Chí Minh đang lái lên vùng ngoại ô thành phố ở núi phía nam.
Đường đi lên núi phía Nam không có giám sát, vì vậy không thể điều tra ra tung tích trên núi của Tần Chí Minh.
Tần Chí Minh vẫn chưa lái xe xuống núi, hiện tại anh ta và Uyển Dư nhất định vẫn đang ở núi phía Naml Người khác lái xe, Lục Minh Thành đều chê quá chậm, anh đích thân lái xe thể thao hướng về phía nam núi ngoại ô thành phố.
Lục Minh Thành biết địa hình của núi phía nam, phía sau núi phía nam này có một vách đá, tim anh đập thình thịch.
Anh không dám tưởng tượng nếu như Tần Chí Minh lái xe đem Uyển Dư cùng lao xuống vách núi, cô sẽ có biết bao nhiêu sự tuyệt vọng, bao nhiêu sợ hãi!
Đúng như dự đoán của Lục Minh Thành, anh thực sự tìm thấy những vết hằn rõ ràng trên mép vách đá.
Theo dấu vết của vết xe đổ, chiếc xe thể thao của Tần Chí Minh rõ ràng đã lao khỏi vách đá! Ngay lúc này, Lục Minh Thành lấy sợi dây đã chuẩn bị trước từ cốp xe, định leo xuống.
Quý Ngôn nhanh chóng ngăn anh lại: "Lục Cửu, anh không thể đi xuống! Không ai biết chuyện gì đang xảy ra ở phía dưới, Cửu tẩu có khả năng đã chết rồi, tôi không thể để anh mạo hiểm đi xuống!"
"Đúng vậy Lão đại, ai mà biết dưới đó có côn trùng hay thú vật nào không! Anh không thể đem tính mạng của bản thân ra đùa được!"
Uống Thiếp cũng nhanh chóng can ngăn.
Vách đá mênh mông này, bọn họ trước giờ chưa từng đi xuống, vạn nhất nếu phía dưới có dã thú ăn thịt người, hơn nữa vết thương trên lưng của Lục Minh Thành còn chưa hồi phục hẳn, đi xuống phía dưới chỉ có đường chết! Hơn nữa, vách đá này rất cao, cho dù thân thủ của Lục Minh Thành có điêu luyện thì việc leo xuống cũng không dễ dàng gì.
Đương nhiên, bọn họ cũng có thể đi đường vòng dẫn người xuống vách núi, nhưng nếu đi đường xuống dưới, cũng phải mất hơn nữa ngày trời, thời gian dài như vậy, Lục Minh Thành không đợi được! Lục Minh Thành ném một đầu sợi dây vào tay Quý Ngôn và Uông Thiếp, giọng nói của anh không chút hoài nghi: "Nắm lấy dây giúp tôi, tôi nhất định phải đi xuống!"
Quý Ngôn lo lắng không yên "Lục Cửu, anh không thể đi xuống, anh đây chính là đùa giỡn với mạng! Cửu tẩu cũng không hy vọng anh lấy tính mạng ra làm trò đùa!"
Uông Thiếp cũng lo lắng nói: "Lão đại, Quý thiếu nói đúng.
Nếu như Diệp tiểu thư ở trên thiên đàng, cô ấy nhất định không muốn anh một mình đi xuống, anh không thể! "
"Cô ấy sẽ không chết!"
Uông Thiếp chưa kịp nói xong, Lục Minh Thành đã lạnh lùng cắt ngang lời nói của anh ta: "Nếu cô ấy chết, trái tim tôi cũng sẽ xuống mồ cùng cô ấy, cho nên việc tôi sống hay chết vốn không quan trọng nữa!"
Quý Ngôn và Uông Thiếp nhìn nhau, họ không biết làm thế nào để thuyết phục Lục Minh Thành.
Trong mắt họ, Lục Minh Thành vẫn luôn cao cao tại thượng, dứt khoát tàn nhẫn, sắt đá vô tình, ai mà nghĩ đến được người đàn ông vô tình nhất này lại có sự dịu dàng như thế này.
Nếu Uyển Dư chết, trái tim anh cũng sẽ xuống mồ với cô!
Quý Ngôn đột nhiên có chút cảm động, cảm động trước vì trên thế giới này vẫn còn có cái tình cảm sâu đậm chân thành.