Đăng vào: 12 tháng trước
Bữa ăn sáng gian nan cuối cùng cũng xong.
Cả ba người bọn họ bước ra cửa chuẩn bị đến khu vui chơi.
Cổng chính Dinh gia, một loạt xe đen đậu theo hàng thẳng tắp.
Trình Tống đứng ngay xe đầu tiên cúi chào Dinh Tử Kiến và Mễ Lam từ xa.
Mễ Lam không phải là không thích phô trương, nhưng thế này thì là làm quá lắm.
Cô chắn trước Dinh Tử Kiến, hai tay đưa lên làm nghi thức quân thần thời xưa:
"Bẩm đại tướng quân, chúng ta chuẩn bị tấn công toàn thị chính có đúng không ạ?" cô thật không hiểu nổi cách tư duy của người giàu này.
Dinh Tử Kiến liếc xéo vợ mình, tránh sang bên đi đến phía xe.
Hắn là như vậy chẳng phải là muốn tốt cho cô sao.
Đi được vài bước, hắn cảm nhận hai người phía sau không hề di chuyển.
Mễ Lam nắm tay Brian hai người bọn họ đứng yên tại chỗ.
Brian cũng đồng ý với cô, thế kia là quá khoa trương.
Anh hai cậu ta làm bao nhiêu chuyện xấu còn chưa cần nhiều người như thế bảo vệ mà.
Huống chi người đứng đầu bang Thanh Ưng là cậu đang ở đây, ai dám làm gì Mễ Lam.
Dinh Tử Kiến lại đầu hàng lần hai.
Hắn xua tay cho những chiếc xe phía sau rời đi.
Rồi mặt đen như đít nồi ngồi vào xe.
Lần này cô mà không đi nữa thì đừng nghĩ tới việc đi chơi.
Mễ Lam cũng tinh ý, không chạm vào giới hạn của người nào đó.
Vui vẻ ngồi cạnh, còn quay sang tặng một nụ hôn gió vô cùng hào phóng.
Dinh Tử Kiến: "..." tại sao không phải là hôn môi.
Mễ Lam nghĩ nghĩ gì đó liền ngồi nhích lại gần chồng mình, cô thay đổi 360 độ ngọt lịm mà nói:
"Chồng à..!! Em thích khu vui chơi có nhiều người đông vui á nha" cô nói vậy là để chặn trước việc hắn bao cả khu, vắng tanh như nhà ma thì còn gì giống gì nữa.
Dinh Tử Kiến nhìn Trình Tống một cái, Trình Tống hiểu ý, gật đầu bố trí lại ngay.
Mễ Lam cười thầm.
đoán không sai mà.
[...]
Tại khu vui chơi giải trí, cô vừa xuống xe liền kéo theo Brian đi nhanh vào trong.
Bỏ mặt Dinh Tử Kiến tự đi theo sau.
Trình Tống có lời khen cho Boss.
Sức chịu đựng thật quá trâu bò.
Cũng có chút đồng cảm, Boss đáng thương.
Cậu nhóc là lần đầu đến những nơi này.
Nhóc có hơi bất ngờ vì độ nhộn nhịp ở đây.
Rất nhiều trẻ em ngang bằng với tuổi của cậu.
Mễ Lam dẫn theo Brian, phía sau cách vài bước là Dinh Tử Kiến làm mặt ngầu.
Cái tổ hợp gia đình kỳ quái này đi đến đâu là ai cũng nhìn đến đó.
"Bé trai kia đẹp thật, trước giờ tôi chưa từng thấy con nhà ai lại đẹp đến thế, sống mũi thật cao, đôi mắt càng mê người hơn" một phụ nữ nói với bà bạn đi bên cạnh mình.
Người phụ nữ còn lại cũng nhìn theo:
"Tôi lại để ý người đàn ông đang đi phía sau bọn họ, nhìn còn đẹp hơn cả những nam thần trên mạng"
Đi đến đâu đều bị chú ý đến đó.
Mễ Lam cảm thấy mình hơi sai lầm vì thích sự nhộn nhịp rồi.
Đột nhiên có một bé gái chạy đến trước mặt của Brian tặng cậu một que kẹo:
"Tặng anh trai xinh đẹp, chúng ta làm quen nhá" cô bé cũng đang yêu lắm.
Mễ Lam thật khâm phục sự dũng cảm và tính cách như thế này.
Thấy vật gì đẹp là phải nhanh tay chiếm lấy.
Brian đứng im lặng, nhìn kẹo rồi nhìn cô bé:
"Không thích" cậu chỉ nói một câu, cô bé liền mếu máo sắp khóc.
Brian nhíu mày.
Cậu đã nói rất lịch sự rồi mà, thế cũng dọa cho con nhóc này ra bộ mặt thế ư?
Bất đắc dĩ Brian ngước lên nhìn Mễ Lam cầu cứu.
Mễ Lam lắc đầu.
Bọn đàn ông đẹp trai thường thích tỏa ra lạnh lùng băng giá.
Cô bé trái tim quá mỏng rồi.
"Bé con, em trai chị không có ý gì đâu, chỉ là cậu ấy không thích đồ ngọt, chị sẽ nhận thay cậu ấy, cám ơn em nhé" sau đó giơ tay xin cây kẹo.
Cô bé hơi liếc nhìn Brian sau đó đưa kẹo cho Mễ Lam, cô cười dịu dàng nhận lấy rồi đặc vào tay Brian.
Còn đá mắt với bé gái kia một cái, ý nói nó thích làm giá thôi, để chị giải quyết cho.
Bé gái e thẹn gật gật đầu.
Mẹ bé thấy vậy nhanh chóng kéo tay nó đi.
Tại sao bà lại nuôi ra một đứa mê trai thế này nhỉ.
Nhìn ánh mắt tiếc nuối trai đẹp của cô bé mà Mễ Lam muốn bật cười.
Brian cầm kẹo mặt xụ xuống, cậu muốn vứt nhưng sợ con bé kia chưa đi xa nhìn thấy rồi lại khóc ầm lên, nên cố giữ.
Mễ Lam vuốt vuốt tóc cậu:
"Ăn cũng ngon, đừng có mà suy nghĩ vứt nó đi đấy"
Brian đặt kẹo lại vào tay Mễ Lam: "Là chị nhận chứ không phải em! Thích thì chị cứ ăn đi"
Mễ Lam: "..." vậy ai lúc nãy đưa ánh mắt cầu cứu đến cô, giờ lại như thế.
Bé con em đúng là không có nghĩa khí rồi.
[...]
Cô và Brian đi đến một quầy kem đông người xếp hàng.
Đột nhiên cô rất muốn ăn kem liền chen vào xếp.
Cuối cùng cũng mua được hai cây.
Hình như là cô quên mất còn một người suốt từ đầu đến giờ im lặng đi phía sau.
Brian nhận kem nhìn một chút còn chần chờ không ăn.
Mễ Lam thúc dục: "nhanh lên không sẽ chảy hết thì không ngon đâu" Cậu bé liền bỏ vào miệng.
Kem mát lạnh, rất thơm mịn, ăn vào rất ngon.
Brian hơi mím môi một tí, loại cảm giác này trước nay chưa từng có,đó là cảm giác vui vẻ, thoải mái.
Đột nhiên cậu nhận được một luồng sát khí đang tấn công mình.
Nhìn sang thì thấy ánh mắt đầy thù địch của Dinh Tử Kiến.
Brian không hiểu tên này giờ lại hắc hoá lên là sao? Cậu nhìn trên tay Mễ Lam và mình chỉ có hai kem mà thôi.
Brian cố nín cười, có người bị phân biệt đối xử thật đáng thương.
Mễ Lam đang ăn kem ngon lành cũng phát hiện ra.
Cô hình như nhớ ra rồi.
Đến đây là có ba người, liền nhìn Dinh Tử Kiến rồi nhìn cây kem trong tay.
Chết chưa.
Cô vội vội vàng vàng tìm mọi cách chạy đi xếp hàng, cuối cùng cũng mua được kem liền đem đến tạ tội với người.
"Chồng à..!! Tất cả là lỗi của em, đây anh ăn đi" cô mềm giọng năng nỉ
Dinh Tử Kiến còn đang hậm hực, hắn nhìn thứ rác rưỡi trong tay cô.
Hắn vậy mà đi ghen tị với những việc tầm thường này.
Đúng là càng lớn càng vô dụng mà.
"Không ăn" còn giận lắm
Mễ Lam hết cách đành mượn chiêu người khác vừa dùng qua để dùng, mắt rưng rưng như muốn khóc, giống cô bé lúc nảy.
Brian thấy vậy liền quay đi chổ khác mà ăn kem, cậu cố tình đi xa hai người họ một khoảng.
Lực sát thương Mễ Lam khi dùng chiêu này cao gấp ngàn lần cô bé kia.
Chạy nhanh hoạ mai thoát kiếp.
Dinh Tử Kiến không ngờ cô chơi tới hạ sách này hắn liền lúng túng tay chân.
"Đút" giọng ra lệnh quen thuộc
Mễ Lam: "Tuân lệnh chủ nhân" cô cười vui đút cho hắn ăn.
Còn tích cực dùng khăn lau đi phần dính trên mép miệng.
Cô hỏi: "Có ngon như lúc nhỏ ba mẹ hay mua cho anh ăn không?" những người giàu có từ vạch đích như hắn chắc lúc nhỏ thường được đi chơi, ăn nhiều món ngon rồi.
Dinh Tử Kiến nghe xong liền nhìn cô, hắn hơi trầm tư một lúc mới lên tiếng:
"Ba mẹ mất từ lúc tôi còn rất nhỏ, nên chưa từng cùng họ đi đến nơi này" cũng chưa từng được họ mua cho bất cứ thứ gì.
Tuổi thơ của hắn là gắn liền với Dinh lão, một tay ông nội nuôi nấng lớn khôn.
Trong sự thiếu tình thương như những đứa trẻ bình thường.
Còn phải một mình đối đầu với sống to gió lớn.
Mễ Lam nghe xong liền hiểu.
Cảm giác đó cô hiểu mà, thì ra anh chẳng khác gì cô, chỉ là có nhiều tiền hơn mà thôi.
Nhưng như vậy thì sao, gánh nặng từ nhỏ cũng sẽ nhiều hơn cô.
Đột nhiên Mễ Lam đặt kem vào tay Dinh Tử Kiến, hai tay luồng qua eo hắn mà ôm một cái.
Mễ Lam nhỏ giọng nói với hắn: "Đây gọi là ôm an ủi đó" có thích không?
Dinh Tử Kiến dở khóc dở cười: "Anh không sao?" tất cả điều đã qua rồi, hắn cũng quen rồi.
Ôm xong cô liền đứng dậy, mặt mày hớn hở rất tự nhiên cầm lấy tay Dinh Tử Kiến:
"Đi thôi, chúng ta cùng đi tìm lại tuổi thơ nào" cô kéo chồng mình theo, hay bàn tay đan xen vào nhau.
Hắn mĩm cười.
Sự thật chứng mình việc tìm lại tuổi thơ không hề đơn giản.
Mễ Lam cùng Dinh Tử Kiến và Brian đi chơi tàu lượng siêu tốc.
Lúc lên rất hào hứng.
Lúc xuống chỉ thấy hai người đàn ông vẫn bình tĩnh như không có gì, còn cô thì chân bũn rũn không đi nổi nữa.
Brian nhìn cô: "Chị thật vô dụng" sau đó cậu quay lưng không thèm quan tâm, ở lại với bà chị chỉ thêm mất mặt, mọi người xung quanh đang nhìn bọn họ.
Dinh Tử Kiến đi lại cúi người xuống Mễ Lam liền tự giác giơ hai tay ôm cổ hắn.
Hắn không bế cô lên kiểu công chúa, mà bế kiểu em bé ấy.
Nhưng cô lúc này đều mặc kệ là bị bế kiểu gì.
Chỉ biết bám chặt vào người.
Mễ Lam bình tĩnh lại liền nhìn Brian bên cạnh mắng: "Em là đồ xấu xa, bỏ lại chị"
Brian cười chọc ghẹo: "Chị là cái đồ nhát gan thật xấu hổ"
Mễ Lam tức giận nhàu nhàu sang bên đánh nhóc.
Dinh Tử Kiến phát vào mông cô một cái.
"A..!! Anh làm gì thế?" dám đánh mông cô.
"Đừng cự quậy, em có biết mình nặng lắm không?" đột nhiên hắn nói xong mới phát hiện mình lại phạm sai lầm này lần nữa rồi.
Mễ Lam: "Dinh! Tử! Kiến!" anh quả là chê mình sống quá lâu rồi mà..