Đăng vào: 12 tháng trước
Tuy trên mặt có vết thương, nhưng Cố Kiến Thâm vẫn đỏ tới thính tai.
Thẩm Thanh Huyền lại dịu giọng bảo: “Được không?”
Lần này đừng nói thính tai, cả cổ cũng đỏ!
“Được …” Cổ họng Cố Kiến Thâm căng tới mức chỉ có thể thốt được chữ này.
Thẩm Thanh Huyền lập tức mặt mày hớn hở, y lại hỏi hắn: “Hôm nay ngươi phải đưa thức ăn cho những ai?”
Lúc này đầu óc Cố Kiến Thâm trống rỗng, căn bản là trạng thái y hỏi hắn đáp, hoàn toàn không chút nghĩ ngợi.
Thẩm Thanh Huyền rất thông minh, một lần đã nhớ kỹ, y nói: “Túi càn khôn của ngươi đâu?”
Y biết hắn nhất định để thực hạp trong túi càn khôn.
Cố Kiến Thâm bèn giao cho y hai túi càn khôn.
Thẩm Thanh Huyền chớp chớp mắt.
Cố Kiến Thâm vộ vã muốn cầm về.
Thẩm Thanh Huyền lại cười nói: “Đừng sợ, ta cũng đâu cướp của ngươi!” Có cướp cũng đâu được tiền, thiếu niên đáng thương này có thể có gì tốt? Còn không bằng cướp “sắc”.
Khụ khụ … Tôn chủ đại nhân cảm thấy suy nghĩ của mình bắt đầu không đứng đắn, vội vàng ngừng lại: “Ngươi chờ ta trong phòng, không cho đi đâu hết.”
Cố Kiến Thâm siêu cấp nghe lời, đoan đoan chính chính ngồi trong phòng.
Thật lâu sau, trong phòng không còn bất kỳ ai, Cố Kiến Thâm mới chậm chạp hoàn hồn …
Nguy rồi, hắn phải đi đưa đồ ăn!
Cố Kiến Thâm đứng phắt dậy, sờ bên hông …
Túi càn khôn bị Thẩm Thanh Huyền cầm đi rồi, hắn đi thì làm được gì?
Không bao lâu, Thẩm Thanh Huyền trở về, thở hồng hộc, giữa trán rịn một lớp mồ hôi mỏng: “Phạm vi giao đồ ăn của ngươi rộng thật đó.”
Cố Kiến Thâm nhìn y, vừa nhìn liền ngây dại.
Thiếu niên vào phòng đứng ngược sáng như mỹ ngọc ướt mưa, ánh sáng được hạt sương chiết xạ, tỏa ra ánh sáng của mỹ ngọc, phác họa hình ảnh khó thể tưởng tượng.
Khoảnh khắc này … trái tim xao xuyến chỉ trong một thoáng chớp mắt.
Thẩm Thanh Huyền đến gần hắn nói: “Nhìn gì đó?”
Cố Kiến Thâm giật mình thu hồi tầm mắt, hốt hoảng gục đầu.
Thẩm Thanh Huyền lại nói: “Ngươi ngồi đây, ta đi lấy thuốc cho ngươi.”
Tâm Cố Kiến Thâm loạn như ma, nào còn nghe y nói gì …
Thực ra Thẩm Thanh Huyền hơi mệt, y chạy gần nửa Vạn Pháp tông, vì rút ngắn thời gian còn chạy như bay, dù với thể chất được sư phụ khen không dứt miệng này cũng khiến y thở hổn hển.
Dù sao Vạn Pháp tông rất lớn, mà người mua thức ăn có không ít!
Y ra mồ hôi, muốn đi tắm trước, nhưng vết thương trên người Cố Kiến Thâm làm y không yên lòng, y không muốn làm lỡ thì giờ.
Thẩm Thanh Huyền đi ra rất nhanh, y ngồi trước mặt Cố Kiến Thâm nói với hắn: “Ngẩng đầu.”
Cố Kiến Thâm không nhúc nhích.
Thẩm Thanh Huyền nói: “Đừng sợ, thuốc này không đau, nhưng sẽ hơi ngứa, lúc đó ngươi đừng có nhịn không nổi mà gãi …”
Cố Kiến Thâm thấp giọng: “Không cần …”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Như vậy sao được? Ngươi vì ta nên mới bị phạt, ta đương nhiên phải chịu trách nhiệm.”
Cố Kiến Thâm vẫn không ngẩng đầu, Thẩm Thanh Huyền sợ hắn nghĩ nhiều, lại nói: “Ngươi yên tâm, thuốc này ta có nhiều lắm, không quý, cho ngươi dùng cũng không hề gì.”
Lúc này Cố Kiến Thâm mới yên lòng, hắn chậm chạp ngẩng đầu, đôi mắt đỏ lấp lánh.
Hắn muốn nhìn y, lại chẳng dám ngắm y, vốn là đôi mắt diễm lệ trong vắt càng xinh đẹp mấy phần.
Thẩm Thanh Huyền thực sự bị chọc cho lòng ngứa ngáy khó nhịn …
Đương nhiên y vẫn nhịn được, sợ dọa thiếu niên đơn thuần này.
Y dời mắt, nhìn vết thương liền bình tĩnh lại, nếu không xử lý vết thương này, sau này chắc chắn để lại sẹo.
Thẩm Thanh Huyền nhớ một lần trò chuyện với Cố Kiến Thâm, hắn nói bộ dạng mình từng rất xấu xí.
Lẽ nào … bị người hủy dung sao?
Thẩm Thanh Huyền không dám lơ là, cẩn thận bôi thuốc mỡ cho hắn, vô cùng tỉ mỉ.
Y gạt Cố Kiến Thâm nói thuốc này không quý, nhưng thực ra trân quý cực kỳ.
Tuy tự y có thể điều chế, nhưng vật liệu hiếm có, trong thời gian ngắn y không thể chế ra được nhiều.
Chẳng qua nếu cho Cố Kiến Thâm, y không đau lòng tí nào, còn sợ dược hiệu không đủ tốt.
Cẩn thận bôi thuốc xong, Cố Kiến Thâm nói: “Cảm tạ.”
Thẩm Thanh Huyền ôn hòa cười.
Cố Kiến Thâm lại gục đầu xuống.
Thẩm Thanh Huyền nói: “Mỗi ngày đưa đồ ăn xong thì ngươi còn làm gì nữa không?”
Cố Kiến Thâm nói: “Không còn.” Bọn họ rất rõ, dù sao cũng ở Vạn Pháp tông, tạp dịch không có tư chất như họ có khi còn mạnh hơn người bình thường bên ngoài.
Cố Kiến Thâm vẫn cảm thấy, mình có thể tiến vào đây đã may mắn lắm rồi.
Mắt Thẩm Thanh Huyền sáng lên: “Vậy nếu xong việc rồi thì tới tìm ta chơi đi.”
Cố Kiến Thâm ngẩn ngơ.
Thẩm Thanh Huyền nói: “Một mình ta buồn lắm, ngươi tới rồi ta cũng có người làm bạn.”
Cố Kiến Thâm hơi căng thẳng: “Nhưng mà ta … ta …”
“Được rồi.” Thẩm Thanh Huyền cong tít mắt nói, “Gì mà ngươi ngươi ta ta, ngươi bao nhiêu tuổi?”
Cố Kiến Thâm nói: “Mười bốn.”
Hóa ra họ cùng tuổi?
Không được! Thẩm Thanh Huyền quyết định lúc này phải đôn cho mình thêm một tuổi: “Năm nay ta mười lăm, sau này ngươi gọi ta là Thẩm ca đi!”
Cố Kiến Thâm ngây người thật lâu mới khẽ đáp: “Không được, quá mạo phạm.”
“Có gì mà mạo phạm?” Thẩm Thanh Huyền nói, “Bên cạnh ta không có bạn cùng lứa, các sư huynh toàn thích quản ta, chúng mình hợp ý, ngươi hãy theo ta đi.”
Cố Kiến Thâm bị chất giọng mềm mại của y làm cho bên tai nhột nhạt, gắng sức kiềm chế mà nói: “Chỉ cần ngươi đặt thức ăn, ta sẽ tới.”
Thẩm Thanh Huyền lại nói: “Vậy còn bình thường?”
Cố Kiến Thâm buộc lòng nói: “Bình thường … ta không có cách nào lại đây.”
Lúc này Thẩm Thanh Huyền mới sực nhớ, Cố Kiến Thâm lệ thuộc Thượng Đức phong, hơn nữa còn là tạp dịch, những lúc bình thường không phải muốn tới thì tới.
Thẩm Thanh Huyền có xíu thất vọng: “Thế à.”
Cố Kiến Thâm căng thẳng, hơi khó chịu nhưng không thể nói gì.
Ngờ đâu Thẩm Thanh Huyền nói: “Vậy khi rảnh ta có thể tới tìm ngươi không?”
Trái tim Cố Kiến Thâm đột nhiên đập mạnh một cái, ngỡ mình nghe nhầm: “Ta … chỗ ta …”
Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Chẳng phải ngươi đang học nấu ăn sao? Ta có cơ hội nếm thử không?”
Cố Kiến Thâm há mồm, lời tới bên miệng lại không dám nói ra —— cứ thấy mình mạo phạm y.
Thẩm Thanh Huyền lại thấp giọng: “Thực ra ta ngán ăn thịt viên rồi …”
Cố Kiến Thâm không hiểu ý y.
Thẩm Thanh Huyền nói tiếp: “Nhưng mấy món khác của Thượng Đức phong cũng chẳng ngon, ta muốn ngươi tới, cũng chỉ có thể đặt món này …”
Trái tim Cố Kiến Thâm sắp nhảy ra ngoài: “Ngươi …”
Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Nếu ngươi nấu ngon, ta sẽ không ăn món thịt viên đồ bỏ này đâu, còn không bằng đi cọ ngươi, vừa tiết kiệm tiền vừa được chơi.”
Là thế phải không …
Là như thế sao?
Cố Kiến Thâm rất sợ mình đang nằm mơ, sợ vừa tỉnh giấc thì mọi điều tốt đẹp này sẽ biến mất.
Thẩm Thanh Huyền thấy vết thương trên mặt hắn đã hơi khép lại, dặn hắn: “Nhớ kỹ, trở về tuyệt đối không được gãi, thương thế chẳng mấy chốc sẽ lành.”
Cố Kiến Thâm gật đầu theo bản năng.
Thẩm Thanh Huyền như sực nhớ ra điều gì, lại hỏi hắn: “Trên người ngươi không bị thương chứ?”
Cố Kiến Thâm lập tức im lặng.
Tim Thẩm Thanh Huyền nhói lên, tiến tới muốn cởi áo hắn ra.
_____
Tác giả nói: Luận về khả năng vô thức sắc dụ, Tôn chủ được mười điểm 2333
Đây là ảo cảnh, nhưng là một ảo cảnh rất chân thật