Chương 38: Sống Chung

Một Viên Kẹo Mềm Đặt Trên Đầu Quả Tim

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Lộc Tiểu Ngải có chút khẩn trương mà nuốt nước miếng, lấy hết can đảm đi đến, ngẩng đầu nhìn Lục Thời Xuyên.

"Có mình em sao?" Lục Thời Xuyên nhìn ra phía sau cô, sau đó cụp mắt xuống nhẹ giọng hỏi, chú ý đến bộ quần áo mỏng manh buổi tối của cô, khẽ nhíu mày.

"Đúng vậy......" Lộc Tiểu Ngải vẫn luôn nỗ lực ngẩng đầu nhìn anh, nhưng trong lòng lại khẩn trương, trả lời sai, nhanh chóng thay đổi lời nói: "Không, không phải, có một bạn học đi cùng em, bộ phim vừa kết thúc thì cậu ấy liền đi rồi, vì không muốn......"
Lộc Tiểu Ngải "A" một tiếng, nhanh chóng ngâm miệng lại, mở to hai mắt, bộ dáng giả vờ như mình chưa nói gì.

Cô cúi đầu, trong lòng âm thầm thở dài —— sao ngay từ đầu cô đã không kiểm soát được bản thân?
Rõ ràng cô muốn theo đuổi Lục Thời Xuyên, theo lẽ thường cô phải chủ động hơn một chút, nếu giống như trước đây vẫn luôn bị anh bắt nạt hoặc phản ứng không kịp với lời nói của anh như bây giờ, khẳng định sẽ không thành công.

Lộc Tiểu Ngải khẽ liếc mắt nhìn Lục Thời Xuyên một cái, cũng không biết bản thân đang sợ gì.

Chỉ cần không ai nói cho anh biết, mọi chuyện vẫn giống trước kia.

Nghĩ đến điều này, trong nháy mắt Lộc Tiểu Ngải can đảm hơn, cúi người nắm lấy góc áo của Lục Thời Xuyên, vô cùng vui vẻ lắc lắc, nhẹ giọng nói: "Thời Xuyên, chúng ta đi thôi."
Lục Thời Xuyên cũng không quan tâm vừa rồi cô muốn nói gì nhẹ "ừm" một tiếng, dọc theo đường đi luôn nắm lấy những ngón tay mềm mại của cô.

Tim Lộc Tiểu Ngải đập lỡ một nhịp, giây tiếp theo cô đột nhiên cảm thấy tốt hơn, dứt khoát trực tiếp rút tay từ lòng bàn tay anh ra, ôm lấy cánh tay anh, cả người dựa vào người anh, đầu nhỏ vô cùng tham lam cọ vào người anh.

Lục Thời Xuyên giống lúc trước, chỉ hơi nhướng mày, sau đó sờ đầu cô.

Một lúc sau, Lộc Tiểu Ngải vô cùng thỏa mãn cười rộ lên, mi mắt cong cong mà ngẩng đầu lên, vẫn ôm cánh tay anh như cũ.

Cô nhớ đến bộ phim vừa rồi, nhân vật chính theo đuổi người mình thích, nói một câu đều phải cẩn thận cân nhắn 3-4 lần.


Thế nhưng cô lại có thể quang minh chính đại chiếm tiện nghi của anh.

Oa, trên đời này sao lại có chuyện tốt như vậy!
Lộc Tiểu Ngải cảm thấy bản thân giống mấy vị bá đạo tổng tài lạnh lùng viết trong sách, nghĩ nghĩ, phỏng chừng tối nằm mơ cô cũng có thể cười ra tiếng.

Lục Thời Xuyên quan sát vẻ mặt có chút thay đổi của cô, cô gái nhỏ dường như gặp điều gì đó đặc biệt kích thích, hoàn toàn trái ngược với trạng thái thất thần, mất tập trung mấy ngày hôm nay.

Đây là cảm xúc trở lại bình thường?
Mặc dù Lục Thời Xuyên không biết lý do, sau mấy lần hỏi cô cũng không chịu nói ra, nhưng lúc này, cuối cùng anh cũng có thể yên tâm.

"Hôm nay em xem phim gì vậy?" Anh cụp mắt xuống, thản nhiên hỏi.

Cô gái nhỏ dường như không nghe thấy, cứ chìm đắm trong thế giới của riêng mình, thỉnh thoảng lại bật cười, khóe miệng cong lên thành hình vòng cung đẹp mắt.

"Em xem phim hài à?" Lục Thời Xuyên giơ tay, không chút để ý sửa sang lại mái tóc hơi rối loạn của cô, kiên nhẫn tiếp tục hỏi.

"......!Hả?" Rốt cuộc Lộc Tiểu Ngải cũng phục hồi tinh thần, hoang mang rối loạn buông tay ra, nhảy sang bên cạnh cách Lục Thời Xuyên một chút: "Không phải, em xem phim thanh xuân."
Cô cảm thấy tuy rằng chiếm tiện nghi rất vui sướng.....!Nhưng cũng không thể quá nhiều.

Vẫn nên thành công theo đuổi anh, về sau lại......!
Đợi đã, đợi đã! Lộc Tiểu Ngải đột nhiên mở to hai mắt, sao bản thân cô lại suy nghĩ lung tung, rối loạn nhiều như vậy!
"Ai nha, chính là kiểu dạy người, ừm, dạy người ta theo đuổi như thế nào......" Lộc Tiểu Ngải vội vàng dời lực chú ý, nhưng mới nói được một nửa thì đột nhiên vô cùng cảnh giác mà dừng lại.

Trước kia cô luôn nói hết những ý nghĩ của mình với Lục Thời Xuyên, nhưng bây giờ cô cũng nên có chút "bí mật", về sau tuyệt đối không thể cái gì cũng nói với anh.

"Dạy em cái gì?" Lục Thời Xuyên có chút nghi hoặc hỏi.

"Không dạy em gì cả!" Lộc Tiểu Ngải cười tủm tỉm che giấu, sau đó lại lặng lẽ cúi người nắm lấy ngón tay anh, thấy anh không có phản ứng gì, liền yên tâm mà nghịch ngợm, dán bàn tay của mình và bàn tay của anh vào nhau, giơ lên trước mắt nhìn nhìn, vẫn nhịn không được nói cho anh nội dung phim, giọng nói ngọt ngào mềm mại.

"Bộ phim này nói về một nam sinh, anh ấy rất thích một nữ sinh, dường như đã thích rất nhiều năm."
Ngón tay Lục Thời Xuyên khẽ nhúc nhích, đáy mắt xẹt qua những cảm xúc không giải thích được, dừng lại một lúc, cuối cùng chỉ "ừm" một tiếng.

Lộc Tiểu Ngải tập trung quan sát những ngón tay thon dài của anh, đầu cũng không ngẩng lên, chỉ đơn giản nghĩ anh bảo cô nói tiếp nên cau mày, cố gắng nhớ lại cốt truyện không nhớ rõ lắm, mím môi: "Sau đó...!sau đó nữ sinh đó có vẻ không thích anh ấy."
"Chuyện gì xảy ra?" Lục Thời Xuyên dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi.

"Ừm —— sau đó hình như đã tỏ tình, hình như là......"
Lộc Tiểu Ngải thật sự không nhớ rõ kết cục, lúc đó cô chỉ đợi Lục Thời Xuyên đến đón, hoảng sợ cho bỏng ngô vào miệng, còn đâu tâm trạng xem phim.

Cô chỉ mơ hồ nhớ khi ra về người xem đều rất vui, không có người khóc.

Vậy kết cục hẳn rất có hậu.

"Hình như nữ chính đã đồng ý." Cô gật đầu khẳng định, ánh mắt vẫn không rời khỏi tay Lục Thời Xuyên, sau đó trộm nắm tay anh, cười nói: "Cuối cùng, đương nhiên hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau."
Lộc Tiểu Ngải rất hài lòng với cái kết mình đoán được, vui vẻ nhảy nhót, mái tóc dài xõa tung lên.

Lục Thời Xuyên không nói lời nào, chỉ có ý cười thoáng qua đáy mắt, nắm chặt tay cô hơn.

Mặc dù Lộc Tiểu Ngải rất hào hứng "tưởng tượng về tương lai", nhưng cô cũng không quên "chính sự".


—— Làm sao để theo đuổi Lục Thời Xuyên.

Bước chân cô dần chậm lại, vắt óc nhớ lại những bộ tiểu thuyết ngôn tình, phim tình cảm gì đó trước kia cô từng xem, lên kế hoạch tìm cảm hứng từ đó.

Nhưng cô cũng cảm thấy Lục Thời Xuyên không dễ theo đuổi như vậy, dù sao ngay cả "bạn học mẫu giáo" cũng nhớ thương anh.

Nghĩ đến này, cô lập tức vứt những thứ khác ra sau đầu, chỉ còn lại một câu —— sao anh lại thu hút các cô gái đến vậy.

Hết đợt này đến đợt khác.

"Này!" Vẻ mặt Lộc Tiểu Ngải đột nhiên thay đổi, hung dữ trừng mắt liếc Lục Thời Xuyên một cái, nhân tiện để uy hiếp có thêm uy lực cô đã giậm chân mạnh một cái.

"Sao vậy?" Lục Thời Xuyên vẫn không rõ tính khí nhỏ nhen của cô từ đâu đến, chỉ có thể nhẹ nhàng dò hỏi.

"Sau này anh không được phép cả ngày nói chuyện với bạn học mẫu giáo." Lộc Tiểu Ngải cũng mặc kệ rốt cuộc anh có làm chuyện này bao giờ chưa, dù sao vẫn phải loại bỏ "mối nguy hiểm tiềm tàng" này rồi lại nói.

Cái gọi là "bạn học mẫu giáo" đã quá lâu rồi, cô không nhớ những người đó trông như thế nào nữa, nếu họ đột nhiên xuất hiện bên cạnh Lục Thời Xuyên, thậm chí bắt cóc anh, cô nhất định phải đề phòng trước.

[Má nó cười chết]
Vẻ mặt Lục Thời Xuyên nghi hoặc, thật sự cảm thấy suy nghĩ của cô gái nhỏ nhảy thật nhanh, không biết có phải cô lại nghĩ đến nội dung trong phim hay không.

"Ai nha anh có nghe thấy không!" Lộc Tiểu Ngải lắc lắc góc áo anh, đột nhiên có chút chột dạ: "Anh có thể nói chuyện, nhưng nếu......!nếu......"
Nếu nói chuyện với một cô gái thì có thể nói cho cô biết chút không?
Tâm trạng của cô đột nhiên lại trầm xuống, méo miệng cúi đầu không nói nữa, ngón tay vẫn nắm chặt góc áo Lục Thời Xuyên.

Ngay cả nói cho cô, cô cũng không biết cách khiến anh thích cô.

Đều do Lục Thời Xuyên, làm hại cô vui một lúc rồi lại thương tâm, ngay cả chủ đề trẻ con như "bạn học mẫu giáo" cũng có thể dễ dàng khơi dậy cảm xúc của cô.

Quả thực quá xấu.

"Quên đi, em không ——"
"Được, đều nghe em."
Hai giọng nói gần như đồng thời vang lên.

Lộc Tiểu Ngải đột nhiên ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc nhìn Lục Thời Xuyên, một lúc sau mới nói: "Thời Xuyên, em chỉ nói chơi thôi.

Không sao đâu."
Lục Thời Xuyên nhìn cô "ừm" một tiếng, cũng không nói tiếp, cứ như vậy đồng ý.

Anh luôn có thể chiều theo sự nóng nảy của cô một cách vô điều kiện, đồng ý những yêu cầu vô lý của cô.

Lộc Tiểu Ngải khẽ liếc anh một cái, cảm thấy bản thân không thể phát huy tính "uy hiếp" nên chỉ có thể nhanh chóng tìm ra cách theo đuổi anh.

Đây thực sự là một vấn đề nan giải.

Sau khi về đến nhà, Lộc Tiểu Ngải chậm rãi đi theo Lục Thời Xuyên lên lầu, thật ra cô cảm thấy bản thân gần như không còn sức lực đi lên lầu.


Sau khi suy nghĩ vấn đề nan giải này xong, đầu cô thật sự rất đau...!
Vì thế cô vươn tay ra, nắm lấy góc áo Lục Thời Xuyên, dựa vào người anh đi lên.

"A!"
Lộc Tiểu Ngải đột nhiên đụng vào lưng Lục Thời Xuyên, ngẩng đầu ngây ngốc hỏi: "Hả? Sao anh không đi?"
"Mệt sao?" Lục Thời Xuyên đứng trước cô một bậc thang, hơi cúi người xuống, hỏi: "Có muốn anh cõng em không?"
Lộc Tiểu Ngải sửng sốt, nếu là trước kia khẳng định cô sẽ hân hoan nhảy nhót rồi khen anh, yên tâm thoải mái để anh cõng.

Nhưng bây giờ, sao cô có thể không biết xấu hổ như vậy.

Hơn nữa cô đã âm thầm quyết định sẽ theo đuổi Lục Thời Xuyên, không thể ngày nào cũng giống đứa trẻ để anh chăm sóc.

Vì vậy Lộc Tiểu Ngải nhanh chóng lắc đầu: "Thời Xuyên, không cần đâu, cảm ơn anh."
"Ai nha em không mệt chút nào, chỉ ngồi xem phim." Cô ở phía sau lại đẩy Lục Thời Xuyên đi về phía trước: "Anh đến đón em, anh vẫn vất vả hơn em."
"Các em ra ngoài lâu như vậy, chỉ xem một bộ phim?" Lục Thời Xuyên hỏi.

"A......!Cũng không phải." Lộc Tiểu Ngải nghĩ, nhanh chóng che giấu quá trình phức tạp: "Bọn em còn nói chuyện một lúc, giữa con gái đương nhiên sẽ có chút bí mật nhỏ."
Tuyệt đối không thể nói cho Lục Thời Xuyên biết "Bí mật" này là về anh.

"Bí mật nhỏ?"
Lục Thời Xuyên hơi nhướng mày, rất hứng thú mà lặp lại một lần, nhìn cô gái nhỏ một lúc, cuối cùng cũng không hỏi gì.

Cô thật sự đã trưởng thành, cô đã bắt đầu giữ bí mật với anh.

Lộc Tiểu Ngải đi một đường theo anh đến tận cửa nhà, cho dù nhìn thấy nhà cô ở đối diện nhưng cũng không cảm thấy có gì đó không đúng, cứ như vậy ngoan ngoãn đứng chờ anh mở cửa, lôi kéo góc áo bất động của anh.

Lục Thời Xuyên rũ mắt xuống, ánh mắt rơi vào người cô, mang theo ý thăm hỏi.

"Hả, sao anh không mở cửa?" Lộc Tiểu Ngải nghi hoặc hỏi, chợt nhớ đến bản thân nên chủ động một chút, giúp anh làm một chuyện.

Vì thế cô đưa tay ra tìm chìa khóa ở trên người Lục Thời Xuyên, miệng lẩm bẩm: "Vậy để em giúp anh mở cửa."
Lộc Tiểu Ngải lấy được chìa khóa, khi tiếng mở khóa vang lên, cô đột nhiên phát hiện có điều gì đó không ổn, hai mắt mở to đột nhiên nắm lấy tay Lục Thời Xuyên, nhìn chằm chằm đồng hồ của anh, lắp bắp nói: "Đã, đã, đã trễ thế này...."
"Ừ." Lục Thời Xuyên rũ mắt xuống, đáp: "Em nên về nhà ngủ."
Lộc Tiểu Ngải vội vàng "ồ" một tiếng, nhanh chóng nhét chìa khóa vào tay anh rồi chạy về nhà mình, lưng kề sát cánh cửa nói: "Thời Xuyên, tạm biệt...!à không, ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Lục Thời Xuyên nói xong cũng chưa vào nhà, như muốn nhìn cô về nhà.

Toàn bộ đầu óc Lộc Tiểu Ngải đều đang nghĩ lại hành động tự nhiên mở cửa nhà anh vừa rồi của mình, nghĩ đến câu nói của Đường Tử Duyệt "sống chung", mặt cô đỏ lên, dùng tốc độ nhanh nhất quay đầu đi mở cửa.

Chạy trốn.
Hết chương 39