Chương 144: Gặp mặt Liễu Vô Cùng

Một Bước Lên Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Liễu Chiêu Phong nhìn Liễu Tiêu Dao lạnh nhạt lắc đầu: “Anh hai, anh nghĩ nhiều rồi”.

“Cho dù anh cả có về anh cũng không ra được”.

“Tại sao?”, cho đến lúc này, Liễu Tiêu Dao vẫn chưa phát hiện ra sự khác thường của Liễu Chiêu Phong.

Mà Liễu Chiêu Phong mặt mày âm trầm: “Bởi vì em sẽ không để anh ra ngoài”.

“Anh hai, em không phủ nhận rằng anh thật sự rất thông minh, nhưng… Anh quá tự cao rồi”.

“Mày có ý gì?”

Liễu Chiêu Phong cười khẽ: “Anh hai, chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ đến việc vì sao Vương Lâu lại biết trước anh sẽ điều tra anh ta mà chuẩn bị tin tức giả ư?”

“Là mày!”, Liễu Tiêu Dao nghe vậy thì lập tức hiểu ra tất cả.

Liễu Chiêu Phong cười gật đầu: “Anh hai cũng không quá ngu ngốc, nhưng thì thế nào? Cuối cùng vẫn ngồi tù đấy thôi”.

Liễu Tiêu Dao tức giận trừng mắt nhìn Liễu Chiêu Phong: “Mày đang làm cái gì? Mày có biết vì mày mà toàn bộ người của Liễu Thị đều phải ngồi tù không? Thế mà mày còn cười được!”

“Đúng, trước đây tao có tham vọng muốn độc chiếm Liễu Thị, nhưng mày muốn tranh thì mày có thể đấu với tao, cướp với tao. Tại sao lại lôi cả Liễu Thị vào? Như vậy có ý nghĩa gì nữa?”

Liễu Chiêu Phong gật đầu: “Đúng là không có ý nghĩa gì”.

“Tại sao mày còn làm như vậy?”, Liễu Tiêu Dao không hiểu.

Liễu Chiêu Phong bật cười: “Bởi vì trong mắt tôi, Liễu Thị chẳng là cái thá gì cả”.

“Mày là thằng điên!”

Cả Liễu Thị, Liễu Chiêu Phong nói hủy là hủy, lại còn hoàn toàn không quan tâm đến, như vậy không điên thì là gì?

Liễu Chiêu Phong nhìn biểu cảm của Liễu Tiêu Dao thì cười càng tươi, cũng càng đáng sợ.

“Anh cứ tiếp tục ở trong này đi, đừng mơ tưởng ra ngoài, còn về anh cả, tôi sẽ giúp anh ấy, haha…”.

Liễu Tiêu Dao còn muốn nói gì đó nhưng Liễu Chiêu Phong đã đi rồi.

Liễu Chiêu Phong nói giúp anh cả, chắc chắn không phải là thật lòng giúp đỡ mà là “giúp” đến hỏng việc. Gã sẽ không để Liễu Tiêu Dao ra ngoài.



Buổi sáng hôm sau, Bạch Diệc Phi nhận được điện thoại từ một người lạ.

“Tìm được người rồi, bây giờ đang ở quán cà phê Cửu Dương”.

“Tôi đến ngay”.

Bạch Diệc Phi vội vàng xông ra.

Cuối cùng cũng tìm được kẻ bỏ thuốc. Bạch Diệc Phi quá kích động vì thế không thông báo cho Bạch Hổ, hơn nữa lúc này Bạch Hổ còn đang ở ngoài biệt thự, bảo vệ Lý Tuyết. Sự an toàn của cô quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

Đến quán cà phê Cửu Dương rồi Bạch Diệc Phi mới sững lại. Kẻ bỏ thuốc kia bề ngoài giống loại người bươn trải lăn lộn trong xã hội, gã sẽ xuất hiện ở quán cà phê như thế này ư?

Cảm giác có gì đó không đúng.

Vì thế Bạch Diệc Phi gọi lại cho số máy lạ kia thì phát hiện đối phương đã tắt máy rồi.

Bạch Diệc Phi trong lòng còn nghi ngờ nhưng đây là cơ hội khó có được, vì thế anh vẫn đi vào. Chỉ là trước đó, anh gọi điện thoại cho Tần Hoa, đề phòng bất trắc.

Bên trong không có nhiều người, dù sao buổi sáng cũng ít ai đến quán cà phê.

Nhìn một cái đã thấy tất cả mọi người.

Cũng vì vậy mà Bạch Diệc Phi ngây ra tại chỗ.

Trong này hoàn toàn không có kẻ bỏ thuốc.

Nhưng lại có Liễu Chiêu Phong đang ngồi xa xa bên cửa sổ!

Hơn nữa bên cạnh gã còn là một người đàn ông có vài nét tương tự với gã.

Bạch Diệc Phi sắc mặt trầm xuống. Anh không biết Liễu Chiêu Phong và người đàn ông kia ở đây có phải là trùng hợp hay không nhưng chỉ cần nhìn thấy gã anh đã thấy không vui.

Anh lại nhìn khắp nơi một lượt, sau khi xác định không thấy kẻ bỏ thuốc thì định rời đi.

Liễu Chiêu Phong ngồi bên cửa nhìn thấy anh thì lập tức đứng dậy gọi.

“Bạch Diệc Phi!”

Bạch Diệc Phi giả vờ như không nghe thấy, bước chân không dừng lại.

Liễu Chiêu Phong trực tiếp đi qua: “Bạch Diệc Phi”.

Anh cau mày, nhìn Liễu Chiêu Phong đang ngáng đường mình: “Có việc gì không?”

Liễu Chiêu Phong cười: “Không có việc gì thì không thể ngồi lại nói chuyện được à?”

“Xin lỗi, tôi rất bận”, nói xong thì Bạch Diệc Phi nâng bước định rời đi.

Liễu Chiêu Phong lại ngăn cản anh: “Bạch Diệc Phi, anh cứ định đi như vậy?”

“Không thì sao?”

Liễu Chiêu Phong đột nhiên đến gần, thì thầm: “Nếu Tuyết Nhi biết anh đang lừa cô ấy thì cô ấy sẽ làm thế nào?”

Bạch Diệc Phi cứng người, hỏi lại: “Tôi lừa cô ấy chuyện gì?”

“Chuyện này anh phải tự hỏi chính mình”, Liễu Chiêu Phong không nói rõ.

Bạch Diệc Phi cau mày. Nếu nói chuyện anh giấu Lý Tuyết mình là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước thì cũng không đến mức khiến cô quá nổi giận. Những chuyện khác, anh thật sự không nghĩ ra.

Không đúng!

Bạch Diệc Phi đột nhiên nhớ đến việc Diệp Ngải chụp ảnh anh. Nếu Lý Tuyết biết được… Cứ cho là anh lừa cô chuyện này đi, nhưng Liễu Chiêu Phong sao lại biết được?

Lẽ nào gã chỉ tùy tiện nói vậy.

“Liễu Thị bây giờ đã không còn nữa, anh một mình ở ngoài lại rất thoải mái, sao không thấy anh làm gì giúp người nhà ra khỏi ngục?”, Bạch Diệc Phi chuyển chủ đề.

Khóe miệng Liễu Chiêu Phong cứng ngắc: “Chuyện này không cần anh phải quan tâm”.

Bạch Diệc Phi nhún vai: “Tôi cũng không muốn quan tâm, hơn nữa, tôi nghĩ giữa hai chúng ta không có gì để nói vì thế đừng có ngáng đường tôi nữa”.

Liễu Chiêu Phong không nói chuyện cũng thực sự không ngăn cản anh nữa.

Nhưng Bạch Diệc Phi vẫn bị người khác cản lại. Lần này là người đàn ông bên cạnh Liễu Chiêu Phong, hắn ta dã đi đến rồi.

“Bạch Diệc Phi”, giọng nói của hắn ta có vẻ căm hận.

Bạch Diệc Phi nghi hoặc. Anh không quen hắn ta, tại sao hắn ta lại có sự thù địch lớn như vậy với anh?

“Bạch Diệc Phi! Đừng giả vờ không biết gì với tao! Mày hại Liễu Thị nhà chúng tao, ngoại trừ tao và thằng ba thì đều bị mày tống vào tù. Mày cho rằng tao sẽ bỏ qua cho mày à?”

Đúng vậy, người đến là cậu cả của Liễu Thị, Liễu Vô Cùng.

Lúc trước, Bạch Diệc Phi đã để Long Linh Linh đi điều tra về Liễu Thị vì thế anh đoán được thân phận của đối phương.

Xem ra bởi vì Liễu Thị không còn nữa nên hắn ta quay lại để báo thù.

“Ồ, anh muốn thế nào?”, Bạch Diệc Phi không hề lo lắng.

Địa vị của Hầu Tước ở thành phố Thiên Bắc vô cùng vững chắc, hắn ta muốn báo thù anh cũng phải xem xem bản thân mình có năng lực đó hay không.

Liễu Vô Cùng sầm mặt: “Thế nào? Hừ! Nói thật, tao muốn giết mày”.

“Nhưng mày yên tâm, tao sẽ không làm vậy, vì tao muốn mày biết được cảm giác khi Hầu Tước sụp đổ cũng như cảm giác phải ở tù!”