Chương 8: Tôi có phải là đàn ông hay không, chẳng lẽ cô còn không rõ sao?

Mối Tình Đầu Năm Ấy Có Chút Ngọt Ngào

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y

Tống Diệc Dương quả thật bị doạ sợ, cậu ta không ngờ tới mình và Lâm Yến còn có kiểu duyên phận này, Lâm Yến người này, đặc biệt cao lãnh (cao quý, lãnh diễm), có đôi khi gặp ở thang máy, cậu ta nhiệt tình chào hỏi, Lâm Yến nhiều lắm cũng chỉ gật đầu, rất ít khi đáp lời.

Tuy thời gian cậu ta và Trình Thư Nặc ở bên nhau không lâu, nhưng ít nhiều cũng có chút hiểu biết, kiểu như Lâm Yến hoàn toàn không phải kiểu mà Trình Thư Nặc sẽ thích.

Sắc mặt Tống Diệc Dương có chút vặn vẹo, cúi đầu hỏi Trình Thư Nặc, "Lời luật sư Lâm nói là thật sao?"

Trình Thư Nặc bị sự mặt dày vô sỉ của Lâm Yến làm cho kinh hãi, trong chốc lát không biết phải giải thích như thế nào.

Thế nhưng Lâm Yến lại quan tâm mà trả lời thay cô, "Trông tôi giống như đang nói đùa lắm à?"

Tống Diệc Dương đặc biệt thành thật mà lắc đầu.

Trình Thư Nặc sợ Lâm Yến lại nói thêm cái gì nữa, cũng lo Tống Diệc Dương sẽ truy hỏi, vì thế cô mặt lạnh đẩy Tống Diệc Dương vào trong phòng, mặc kệ Lâm Yến phản ứng thế nào, "Bang" một cái đóng sầm cửa lại.

Trong phòng, Tống Diệc Dương có chút hưng phấn, cậu ta chạy tới phòng khách tìm di động, rất hưng phấn mà ồn ào, "Có phải tôi là người đầu tiên biết được không? Tô Hàng không biết có phải không? Vu Thi biết không? Tôi thực con mẹ nó kích động!"

Cậu vừa mới mở nhóm "Liên minh yêu mến chị gái" ra tám chuyện thì tai trái lập tức bị người kéo lên, Trình Thư Nặc đen mặt, "Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu nói chuyện này ra ngoài, tôi mẹ nó sẽ phế cậu, là cái kiểu đoạn tử tuyệt tôn ấy."

Giọng điệu của Trình Thư Nặc âm trầm, Tống Diệc Dương không khỏi rùng mình một cái, cậu ta nhanh chóng giơ tay đầu hàng, "Chị à, chị bình tĩnh một chút, có chuyện gì bình tĩnh nói, hung ác với tôi làm gì chứ?"

Thái độ Tống Diệc Dương cũng không tệ lắm, Trình Thư Nặc buông cậu ta ra, cũng không nhiều lời với cậu ta, nói thẳng chuyện chính, "Tình huống hiện tại của cậu như thế nào? Không làm việc à?"

Nhắc tới chuyện này Tống Diệc Dương liền chột dạ, nhưng Trình Thư Nặc tới tìm cậu ta chính là vì chuyện làm việc, cậu ta đành phải căng da đầu hỏi, "Trình Thư Nặc, kĩ thuật diễn của tôi có phải rất nát không?"

Trình Thư Nặc rất nghiêm túc mà nói: "Cũng được, cậu chưa từng diễn cái gì, lại không nổi*, người xem cũng không nhớ rõ cậu diễn cái gì, cậu không cần phải có áp lực."

*Nguyên gốc là hồng: nghĩa là nổi tiếng. (Giống từ bạo hồng ấy)

Tống Diệc Dương: "Trình Thư Nặc, chị cũng thật biết cách an ủi người khác."

Trình Thư Nặc: "Thật vậy à? Cậu là người đầu tiên khen tôi như vậy."

Tống Diệc Dương: "..."

Tống Diệc Dương rõ ràng có chút lơ là, Trình Thư Nặc vỗ vỗ bả vai cậu ta, chính thức nói: "Thứ ba tuần tới Studio Dịch Hạo sẽ khánh thành, ban đầu chúng tôi có sắp xếp minh tinh tuyến một, bây giờ Dịch Hạo bảo phải thêm cậu, cậu không muốn à?"

Tống Diệc Dương: "Không phải là không muốn, mà là tôi cảm thấy rất mất mặt."

Trình Thư Nặc: "Sao lại mất mặt?"

Tống Diệc Dương: "Trình Thư Nặc cô chắc không biết, tổng giám đốc của Dịch Hạo là bố tôi, ông nói nếu tôi không diễn cho tốt thì sẽ bắt tôi trở về kế thừa gia sản."

Trình Thư Nặc: "..."

Tống Diệc Dương: "Mấy ngày nay tôi thật sự rất đau khổ, tôi không biết phải làm sao bây giờ, bố tôi nói ngay cả mấy hoạt động mang tính hình thức thôi tôi cũng không làm nổi, còn nói kỹ thuật diễn của tôi nát bét, ông muốn đầu tư cho tôi đảm nhận vai chính phim điện ảnh, chị biết vì sao Dịch Hạo muốn mở rạp chiếu phim không? Không sai, là bởi vì tôi, nói thật, tôi không muốn dựa vào bố tôi, chút tiền ấy, đừng nói yêu đương, chỉ trả phí điện nước căn phòng này thôi cũng trả không nổi, tôi thật sự rất đau khổ, Trình Thư Nặc, chị có thể hiểu được tôi không?"

Trình Thư Nặc: "..." Hiểu rõ cậu cái quỷ ấy!

Tống Diệc Dương còn muốn tiếp tục nói lời cảm động chân tình, Trình Thư Nặc đúng lúc ngắt lời cậu ta, "Chậm nhất là một tuần, chúng tôi ở bên này cần câu thông hoạt động với đoàn đội của cậu, cậu đừng có mà chơi trò mất tích nữa."

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng nhị gì hết."

Tống Diệc Dương cũng không muốn khiến cho Trình Thư Nặc gặp phiền toái, cậu rối rắm hơn nửa ngày, miễn cưỡng gật gật đầu.

Trình Thư Nặc thật sự không ngờ, Tống Diệc Dương nhìn thì không đứng đắn lại có một tầng bối cảnh như vậy, cô đứng dậy đi đến phòng bếp, nói sang chuyện khác: "Không phải cậu gọi lẩu sao? Tôi cũng chưa ăn cơm chiều, ăn xong rồi về."

Tống Diệc Dương theo sau Trình Thư Nặc, "Hay là kêu luật sư Lâm cùng ăn đi?"

Trình Thư Nặc không nghĩ ngợi, "Không cần."

Lúc này Tống Diệc Dương cũng nghe lời Trình Thư Nặc, Trình Thư Nặc còn rất vui mừng, ai biết khi hai người ngồi xuống, cái miệng của Tống Diệc Dương lập tức không dừng được, lải nhải liên miên nói về những phiền não khi phải làm phú nhị đại*.

(*) Con nhà giàu thế hệ thứ hai.

Trình Thư Nặc là người thích ăn lẩu, nhưng cho tới giờ vẫn chưa ăn một miếng nào mà lại muốn đem cái nồi đập lên đầu người đối diện, cô nghe đến phiền, đúng lúc chuông cửa vang lên.

Trình Thư Nặc lau miệng, bỏ lại Tống Diệc Dương mà chạy tới mở cửa, cô vừa không thích Tống Diệc Dương, cũng vừa không có thiện cảm với Lâm Yến.

Cô nhìn Lâm Yến ở cửa, anh đã thay đổi quần áo, tóc cũng đã lau khô, Trình Thư Nặc thuận miệng hỏi: "Có việc gì sao?"

Trong tay Lâm Yến cầm notebook, vẻ mặt nghiêm túc, lời nói kiểu "việc công xử lí theo phép công": "Là thế này, về vụ việc của Sáng Thế, tôi có một số chi tiết muốn thảo luận với quản lí Trình một chút."

Đầu tiên Trình Thư Nặc sửng sốt, cũng may phản ứng nhanh, "Bây giờ là thời gian riêng tư, luật sư Lâm có vấn đề gì cần nói thì tuần tới tôi sẽ đến Lệ Hành một chuyến."

Lâm Yến cũng không vội, tiếng nói của anh trầm thấp mà chậm rãi, "Nếu vấn đề không giải quyết thì tôi không có cách nào yên tâm ăn cơm như quản lí Trình được."

Trình Thư Nặc: "..."

Cảm xúc của Lâm Yến nhàn nhạt, bình tĩnh mà tiếp tục nói: "Dành ra một chút thời gian riêng tư cũng không muốn à? Sẽ không mất nhiều thời gian của quản lí Trình đâu."

Bỏ qua những mặt tình cảm khác thì Trình Thư Nặc có chút bội phục sự chuyên nghiệp của Lâm Yến, trong ấn tượng của cô anh chính là như thế, tăng ca không kể ngày đêm, tinh lực dành cho công việc dồi dào, cô thế mà lại không thể nói ra câu từ chối, yên tĩnh một lúc, ma xui quỷ khiến cô lại đồng ý.

Lâm Yến hài lòng mà ôm máy tính về phòng, đi đến huyền quan, anh lại nghiêng mắt, nhìn Trình Thư Nặc nói: "Đúng rồi, đã quên nhắc nhở quản lí Trình."

Trình Thư Nặc cho rằng Lâm Yến có chuyện quan trong gì, nghiêm túc nhìn anh.

Vẻ mặt Lâm Yến vẫn như cũ, thanh âm bình tĩnh, không có bất kì tình cảm nào, "Có mẩu rau không may dính trên răng quản lí Trình, răng cửa của quản lí Trình, bị xanh rồi."

Trình Thư Nặc: "..."

Mười phút sau.

Trình Thư Nặc xách túi đến chung cư của Lâm Yến, hôm nay vừa tan tầm cô liền tới tìm Tống Diệc Dương, đúng lúc mang theo notebook làm việc.

Cô ngồi xuống sô pha, mở máy tính lên, Lâm Yến còn ở thư phòng.

Trình Thư Nặc đánh giá khung cảnh xung quanh một vòng, kết cấu giống như bên nhà Tống Diệc Dương, hai phòng một sảnh, phòng bếp kiểu mở, nhưng phong cách trang trí của hai bên lại hoàn toàn khác nhau, căn nhà của Tống Diệc Dương có vẻ tự luyến, phòng khách treo đầy các tác phẩm của mình, Lâm Yến lại đơn giản hơn nhiều, ngoại trừ những đồ dùng tất yếu thì không có đồ trang trí gì dư thừa.

Cô nhìn một vòng, đúng lúc Lâm Yến từ thư phòng đi ra, mặc một bộ trang phục ở nhà đơn giản, quần dài màu xám cùng với áo.

Trình Thư Nặc có chút hoảng hốt, từ khi gặp lại tới giờ, mỗi lần gặp Lâm Yến đều vận tây trang giày da, đây là lần đầu tiên mặc trang phục đơn giản, lại khơi gợi kí ức nào đó, một Lâm Yến như vậy, Trình Thư Nặc đã quá quen thuộc.

Cô hơi hơi thất thần, Lâm Yến đã ngồi xuống đối diện, anh dùng câu nói công thức mà Trình Thư Nặc hay dùng nhất nói: "Quản lí Trình nhìn tôi như vậy, chẳng lẽ vẫn còn tình cảm với bạn trai cũ sao?"

Trình Thư Nặc hoàn hồn cũng nhanh, cười cùng anh bới móc, "Luật sư Lâm nói đến người bạn trai nào?" Cô có chút kinh ngạc, nghĩ một đằng nói một nẻo mà: "Tôi đối với tiểu Tống như có một chút như vậy..."

Cô còn chưa nói xong, Lâm Yến đã bất động thần sắc ngắt lời cô, "Quản lí Trình vẫn là nói chuyện chính đi."

Trình Thư Nặc thu lại nụ cười, đặt notebook trên đùi, "Anh nói đi, có vấn đề gì cần chúng ta..."

Cô vừa ngẩng đầu lên, điện thoại trong túi Lâm Yến lại vang lên, lời nói của Trình Thư Nặc hơi dừng, Lâm Yến lại ngắt lời cô lần nữa, "Xin lỗi, tôi nhận điện thoại đã, phiền quản lí Trình thông cảm một chút."

Anh nói xong, cũng không đợi Trình Thư Nặc trả lời đã đứng dậy đến thư phòng.

Lâm Yến thong thả ung dung rời đi, Trình Thư Nặc "bang" một chút khép máy tính lại, cô cảm thấy Lâm Yến hoàn toàn là muốn chơi cô, nhất thời cũng có chút cáu kỉnh.

Cô sắp xếp lại đồ trong tay, định rời đi, lúc ra tới cửa, lại xoay người nhìn về phía thư phòng, dường như Lâm Yến cũng có thể đoán được, dựa ở cửa thư phòng, một bên anh nhẹ nhàng nghe điện thoại, một bên thản nhiên nhìn cô.

Bước chân Trình Thư Nặc dừng lại, cô hít một hơi thật sâu, lại xoay người trở lại phòng khách.

Lâm Yến đúng là đang nghe điện thoại, giọng anh nói chuyện rất nhẹ, lại như nhẹ nhàng mà thổi qua, Trình Thư Nặc nhẫn nại sự cáu kỉnh chờ đợi, Lâm Yến lại không nóng nảy, Trình Thư Nặc thật sự nhàm chán, cô ngả người lên lưng ghế sô pha, hơi hơi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Bên tai là giọng nói mát lạnh chất phác của Lâm Yến, lòng dạ Trình Thư Nặc không khỏi mềm mại, ký ức bay xa đến nơi nào đó như trỗi dậy trong tim, khoảng thời gian hai người ở chung, chính là như vậy, cô ngồi ở trên sô pha, nhàm chán xem chương trình TV, chờ người trong lòng trở lại, có đôi khi thật sự rất lâu, cô bất tri bất giác ngủ mất, mở mắt lần nữa thì đã nằm trên giường, bên người có tiếng hít thở nhàn nhạt, lòng cô như được lấp đầy, chủ động lăn vào trong ngực người đàn ông, an tâm mà ngủ lần nữa.

Lâm Yến cúp điện thoại, lần nữa trở lại phòng khách, Trình Thư Nặc lại không có động tĩnh, bước chân anh dừng lại, phát hiện Trình Thư Nặc ôm máy tính, ngả người trên sô pha, hô hấp nhè nhẹ, thế mà lại ngủ mất rồi.

...

Đôi mắt Lâm Yến dấy lên một tầng cảm xúc phức tạp, anh trở về lâu như vậy, hơn phân nửa là nhìn thấy Trình Thư Nặc tuỳ ý thẳng như ruột ngựa, nhưng lúc này đây, cô yên lặng dựa vào sô pha, mặt mày như hoạ, lông mi mệt mỏi rũ xuống, dịu dàng che dấu cảm xúc nơi đáy mắt, khoé mắt đuôi mày không giấu được sự dịu dàng đang lan toả.

Lâm Yến sững sờ tại chỗ, tiếng chuông cửa lại không đúng lúc vang lên, anh bước nhanh tới cửa, trong lòng đoán được, Tống Diệc Dương đang đứng ngoài cửa.

Tống Diệc Dương đang muốn gọi Trình Thư Nặc, Lâm Yến lại làm một động tác im lặng.

Ánh mắt Tống Diệc Dương liếc đến, cậu ta hạ giọng, có chút bất đắc dĩ nói: "Trình Thư Nặc ngủ rồi à? Haizz, chị ấy là như vậy đó, đừng nhìn chị ấy bình thường thông minh, thật ra rất không có mắt nhìn, sao lại có thể tuỳ tiện ngủ trong nhà một người đàn ông chứ, mấy người như chúng tôi có đôi khi thật sự lo lắng cho chị ấy."

Cậu ta cảm khái mà nói xong, Lâm Yến không phản ứng gì, Tống Diệc Dương liền nhẹ giọng nói: "Luật sư Lâm, để tôi bế Trình Thư Nặc đến bên chỗ tôi đi, không quấy rầy anh nữa."

Tống Diệc Dương nói xong lập tức muốn đến phòng khách, Lâm Yến lại ngăn cậu ta lại, "Không sao, không quấy rầy."

Tống Diệc Dương là người thật thà, "Tôi không yên tâm lắm."

Lâm Yến: "Có gì mà không yên tâm, đều là bạn trai cũ cả."

Tống Diệc Dương lắc đầu, có chút do dự không chắc, nói thật lòng, cậu ta cảm thấy không giống, bọn họ là một tổ chức có kỉ luật tương thân tương ái, lại còn tụ tập ăn cơm định kì, Lâm Yến lại đột nhiên nhảy ra, danh không chính ngôn không thuận, Trình Thư Nặc sẽ không muốn thừa nhận cái loại hàng nhái này.

Lâm Yến thấy Tống Diệc Dương do dự, anh nói: "Hai người ở bên nhau bao lâu?"

Tống Diệc Dương: "Hai tuần."

Cậu nói xong, lập tức nhìn Lâm Yến vốn luôn lãnh đạm, khoé miệng cong lên rất nhẹ, Tống Diệc Dương hơi ngây người, Lâm Yến trực tiếp đóng cửa lại.

Tống Diệc Dương: "..."

Trong phòng, Lâm Yến xoay người đi đến sô pha, anh nhẹ nhàng đến gần Trình Thư Nặc, lấy notebook trong lòng cô ra để trên bàn trà.

Lâm Yến cúi đầu nhìn cô, cảm xúc trên mặt nhàn nhạt, lòng bàn tay lại cẩn thận quét qua khoé miệng Trình Thư Nặc, vén sợi tóc rũ xuống bên môi cô ra sau tai, làm xong, anh hơi hơi cúi người, tay phải để ở sau lưng người con gái, tay trái xuyên qua đầu gối đang cong, cẩn thận bế người lên.

Trình Thư Nặc cọ cọ trong lồng ngực anh, dường như không quá thoải mái, Lâm Yến không nhìn người trong lồng ngực, nhấc chân đi đến phòng ngủ, mới vừa bước ra nửa bước, bên tai lập tức vang lên giọng nói kinh ngạc của cô gái, "Anh muốn làm gì vậy?"

Trình Thư Nặc tỉnh rất nhanh, bước chân Lâm Yến dừng lại.

Im lặng nửa ngày, anh cụp mắt, Trình Thư Nặc kinh ngạc nhìn anh, trong mắt là sự cảnh giác không chút che giấu, sự dịu dàng một khắc trước hoàn toàn biến mất không còn bóng dáng.

Sự kì lạ lướt qua trong giây lát nơi đáy mắt Lâm Yến, tiếng nói của anh trầm xuống: "Cô ngủ ở nhà tôi, tôi đang định ném cô ra ngoài."

Trình Thư Nặc không ngờ Lâm Yến vô liêm sỉ như vậy, trong lòng như bị đâm, giãy giụa muốn đứng xuống, cũng nói: "Nếu anh ném tôi ra ngoài, tôi sẽ tố cáo anh tội cố ý đả thương người khác."

Lâm Yến lại không có ý định buông tay, vẫn ôm cô như cũ, "Cô có chắc chắn muốn thảo luận cùng luật sư xem cái gì là cố ý đả thương người không?"

Trình Thư Nặc cạn lời.

Với tư thế của Lâm Yến, Trình Thư Nặc thật sự lo lắng giây tiếp theo sẽ bị ném văng ra, trong lòng cô có nhiều loại cảm xúc khác nhau đang dao động, mày nhíu lại, giọng điệu có chút nóng nảy, "Anh đừng quá đáng quá."

Ánh mắt Lâm Yến khoá chặt người trong lồng ngực, vô cảm nói: "Cô vẫn luôn tuỳ tiện như vậy sao?"

Lâm Yến quanh co mắng cô, cô cũng dứt khoát không giãy giụa nữa, ngoan ngoãn để anh ôm, khiêu khích tuyên bố: "Ném đi, không ném thì không phải là đàn ông."

Lâm Yến vừa nghe, hàn băng giữa hàng mày tan hết, ngược lại nở nụ cười, "Tôi có phải là đàn ông hay không, chẳng lẽ cô còn không rõ sao?"

Lời nói của Lâm Yến có ẩn ý, gò má Trình Thư Nặc nóng lên, lại ép bản thân không lộ cảm xúc gì, cô nhợt nhạt cười, hơi châm chọc nói: "Đã bao nhiêu năm rồi, anh có phải là đàn ông hay không, quả thật là tôi không rõ lắm."

"Ý quản lí Trình là..."

Anh đột nhiên cúi đầu, Trình Thư Nặc chưa kịp tránh đi, Lâm Yến đã đến gần bên môi cô, nhẹ nhàng thổi một hơi, thấp giọng nói: "...muốn thử xem bây giờ?"

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Yến: "Quản lí Trình à, răng cửa của em, xanh rồi."

Trình Thư Nặc: "Đại luật sư Lâm à, có lòng tốt nhắc nhở anh một chút, đầu anh cũng xanh đó, hay là anh còn muốn xanh hơn nữa?" (Mẫn: xanh trong nón xanh ý chỉ bị cắm sừng =)))

Lâm Yến: "Vợ à em bình tĩnh một chút! Đừng kích động!"

Uầy, sao bình luận lại càng ngày càng ít thế này?

Tôi ở WC khóc đến ngất đi, lừa người ta thì Lâm Yến chính là chó.

Mỗ Lục (Tác giả): "Lâm Yến, đều tại cậu, cậu rốt cuộc có được không vậy, không giữ nổi người ta! Vô dụng! Vừa già vừa xấu khó trách không theo đuổi được vợ, thiên thần nhỏ không thích cậu! Tôi muốn đổi người!"

Lâm Yến: "??????"

Hết chương 8.

Chương 9 sẽ được post vào ngày 10/9/2019.