Chương 15: 15: Bị Hôn

Mỗi Ngày Đều Dỗ Dành Bạn Trai

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Cả hai đều đến muộn tiết đọc buổi sáng, nhưng bởi vì Tạ Viễn nói sẽ dạy bù cho nên không thành vấn đề.

Sự hấp dẫn của học thần.

Hứa Cảnh Niệm đi theo sau Tạ Viễn vào chỗ ngồi, vô tình nghe thấy nữ sinh phía trước nói cái gì "Cô dâu nhỏ của Tạ Viễn".

Cô dâu nhỏ của Tạ Viễn, nói cậu á?
Hứa Cảnh Niệm hơi mất tự nhiên, lén lút liếc mắt nhìn Tạ Viễn.

Đường nét gương mặt Tạ Viễn rất có cảm giác, rất ưa nhìn.

Hứa Cảnh Niệm nhìn chằm chằm một lúc thì gục xuống rồi ngủ thiếp đi.

Đến khi Hứa Cảnh Niệm tỉnh giấc, đã sắp tiết thứ hai, trên người nhiều thêm một chiếc áo khoác đồng phục, Hứa Cảnh Niệm khịt khịt mũi, mùi bột giặt thơm ngát, là áo khoác đồng phục của Tạ Viễn.

Hứa Cảnh Niệm không thể không nhớ tới đến giờ cậu còn chưa trả đồng phục cho Tạ Viễn.

Bọn họ tổng cộng có bốn bộ đồng phục, Tạ Viễn thiếu một bộ hẳn là không sao nhỉ?
Hứa Cảnh Niệm hoàn toàn không định trả đồng phục.


"Dậy rồi?"
Hứa Cảnh Niệm ừ một tiếng, giọng nói còn hơi khàn lúc ngái ngủ, sau đó nhìn thấy Tạ Viễn đưa bình nước tới cho cậu.

"Uống nước, môi khô."
Hứa Cảnh Niệm bất giác liếm môi, nhìn bình nước trước mắt, có chút không biết làm sao.

Là cốc mà Tạ Viễn hay uống đó! Cậu có nên uống không đây?
Tạ Viễn nhận ra Hứa Cảnh Niệm xoắn xuýt, bật cười.

Lớp học ồn ào, tiếng cười Tạ Viễn rất nhỏ, như thể chỉ có mình Hứa Cảnh Niệm nghe được Tạ Viễn cười.

Thoáng thấy Tạ Viễn viết gì đó trên giấy.

Đưa qua.

.

Được tại || T R U М t r u y e n .v N ||
[Mới hôn, quên hả?]
Hứa Cảnh Niệm đỏ mặt, âm thầm liếc Tạ Viễn một cái.

Tạ Viễn vặn nắp bình.

Hứa Cảnh Niệm cũng không nằm nữa, vội vàng nói: "Tớ tự vặn được."
Nhưng bình đã được vặn ra, cũng đưa tới trước mặt Hứa Cảnh Niệm.

Âm ấm, hun lên mặt cậu.

Hứa Cảnh Niệm mím môi một cái, chậm rì rì ghé lại, chạm môi vào thành bình, sau đó uống một hớp nhỏ như chim sẻ mổ nước.

Tạ Viễn cong môi, lẳng lặng nhìn Hứa Cảnh Niệm uống nước, uống xong.

Trả bình lại cho Tạ Viễn.

"Cảm ơn cậu."
Tạ Viễn ghé vào chỗ Hứa Cảnh Niệm chạm môi uống một ngụm: "Đôi khi, không cần phải nói cảm ơn với tôi."
Hứa Cảnh Niệm ngây ngẩn.


Tạ Viễn chỉ yêu cầu cậu nói cảm ơn vào lúc đó, nói cảm ơn xonb mới cho cậu bắn, nói cảm ơn rồi mới thỏa mãn cậu.

Hứa Cảnh Niệm nằm nhoài trên bàn không nói, xấu hổ.

Người học giỏi khi nói đến những chuyện này cũng như đang học tập thảo luận, không hề chớp mắt.

Chắc đây chính là lý do mà thành tích của cậu không được tốt nhỉ?
Học hành không giỏi, nhưng thích ngắm Tạ Viễn học.

Ngày hôm sau Hứa Cảnh Niệm đến sớm hơn nửa tiếng, bởi vì lo lắng hôn chào buổi sáng sẽ mất rất nhiều thời gian, mà lúc đó Tạ Viễn cũng đã tới.

"Đi sớm thế?" Tạ Viễn nhíu mày.

Hứa Cảnh Niệm mượn cớ: "Tớ muốn đi sớm một chút để đọc sách."
Cũng không biết Tạ Viễn có tin hay không, Hứa Cảnh Niệm đã bị hôn lên.

Vừa hôn không kịp điều chỉnh hô hấp, chỉ cảm thấy miệng mình đều bị Tạ Viễn xâm chiếm, trao đổi nước bọt lẫn nhau, tiếng hôn trong không gian tĩnh lặng làm đỏ mặt tới mang tai.

Vừa hôn xong, Hứa Cảnh Niệm cảm giác phía dưới của mình bắt đầu ra nước.

Cậu kẹp chặt chân, bước đi cũng không được tự nhiên.

Còn chưa ra khỏi cửa phòng thiết bị đã bị Tạ Viễn đè lên tường.

"Phía dưới nhét cái gì à?" Giọng Tạ Viễn lạnh đi không ít, tay đang muốn luồn vào trong quần Hứa Cảnh Niệm.


Hứa Cảnh Niệm vội vàng lắc đầu giải thích: "Không có! Tớ đã vứt hết mấy thứ đó rồi mà."
Tạ Viễn đã đưa tay vào trong quần cậu, kéo quần lót cậu ra, môi âm hộ bị ngón tay thon dài thô ráp kích thích run rẩy.

Hứa Cảnh Niệm tự giận mình nhoài người trong lòng Tạ Viễn.

Nỉ non đáng thương: "Hình như tớ phát tình."
Tạ Viễn không rờ thấy dị vật, hắn mới vừa đút vào một chút đã bị vách thịt bên trong ngậm lấy, thậm chí có nước nhỏ giọg dọc theo ngón tay của hắn.

Ánh mắt Tạ Viễn không còn lạnh lùng, hắn ôm Hứa Cảnh Niệm mềm yếu vô lực, thấp giọng dò hỏi: "Vì được hôn hả?"
Hứa Cảnh Niệm đỏ mặt không trả lời, giữ vai Tạ Viễn, sắp đứng không vững.

Tạ Viễn rút tay ra, Hứa Cảnh Niệm lập tức cảm thấy còn ngứa ngáy hơn lúc trước, khó chịu đến nỗi viền mắt đỏ hoe.

Tạ Viễn nắm tay Hứa Cảnh Niệm chạm vào đũng quần của hắn, cộm lên rất to.

Hứa Cảnh Niệm giật mình, muốn chạy trốn.

Tạ Viễn nắm chặt tay Hứa Cảnh Niệm, cắn nhẹ vành tai Hứa Cảnh Niệm, thấp giọng nói: "Tôi cũng cứng rồi.".