Đăng vào: 11 tháng trước
Chương 16: Dịu dàng trong phút chốc
Trong trí nhớ của mình người cho cô kẹo không nhiều lắm, có thể gửi từ bắc kinh đến chỉ có một người, đã rời khỏi giang thành sáu năm, người đã lâu không gặp, Kiều Tây cũng đã sớm không còn nhớ rõ hình dáng của cô ấy
Điện thoại vẫn chưa tắt máy, giữa lúc hoảng hốt không biết nên nói trước hay nhặt những viên kẹo trước mặt trước
"Có chuyện gì?" Cô hỏi, giọng điệu tương đối cứng nhắc, ngồi xuống nhặt đồ
Phó Bắc hơi trầm mặc, mới nói: "Gọi đến xác nhận một chút."
Tay Kiều Tây hơi dừng một chút, sau đó lại nhanh chóng nhặt toàn bộ kẹo bỏ vào hộp. Trong điện thoại người này còn nói: "Tìm chú Kiều xin số."
Xem như là giải thích
Kiều Tây có thể đoán được cô ấy lấy được số từ nơi nào, cô ấy không quen Đường Nghệ, thì chỉ có thể là Kiều Kiến Lương, cô ừ một tiếng, nhìn một thùng đồ ăn lớn, trong lòng có chút loạn
Bên kia lại truyền đến tiếng ho khan bị kiềm nén lại, có thể là chịu đựng không nổi, dường như di động bị đưa ra xa một lúc, nhưng một câu cô cũng chưa hỏi, chờ người này nói chuyện
Không biết qua bao lâu, người này nhấn giọng: "Tôi ở dưới lầu."
Nghe thế nhất thời Kiều Tây không phản ứng lại, đến bên cửa sổ kéo rèm ra, nhìn xuống dưới lầu, bên cạnh xe cô quả nhiên có chiếc Maybach quen thuộc đang đậu. Phó Bắc đứng bên cạnh xe, cũng đang nhìn lên đây, khoảng cách xa nhìn không rõ, người này vẫn không nhúc nhích, một thân quần áo mỏng manh thoạt nhìn eo gầy chân dài, vô cùng đơn giản lão luyện
Trong cổ Kiều Tây như có chút nghẹn, khô khốc nói: "Cô tới làm gì, trời tối rồi còn không chịu về?"
"Đi ngang qua, nên ghé vào." Phó Bắc nói, lấy cứ vụng về, hiện nay Giang Đại đang trong kỳ nghỉ, đại viện lại cách nơi này xa như vậy, làm sao có thể là đi ngang qua được
Đêm nay trăng sao vô ngần, sắc trời cũng khá đẹp, Kiều Tây không xuống lầu, hiếm khi giọng nói có chút ôn hòa, nói: "Trở về đi."
Đối phương không đi, vẫn đứng nơi đó
Kiều Tây không hiểu nổi suy nghĩ của người này, cuối cùng là muốn làm gì, cũng không hiểu rốt cuộc sao mình lại thế này, sau khi đứng ở cửa sổ nhìn hồi lâu, nhưng vẫn còn chưa kéo rèm lại, cúp điện thoại
Có lẽ là ban đêm quá mức trầm ức (nặng nề, ức chế), tâm thần không yên, sẽ không tự chủ được mà quan tâm dưới lầu, muốn nhìn người kia, nhưng cũng kiềm chế lại được, đợi đến khi dọn sạch phòng khách, đến giờ đi ngủ trộm nhìn ra bên ngoài, Maybach đã lái đi, thời gian thoáng cái đã đến rạng sáng
Trong tiểu khu tối đen, chỉ còn lại vài nhà chưa tắt đèn, dưới lầu chỉ có đèn đường mỏng manh mờ nhạt, mơ hồ mà mông lung
Kiều Tây nằm trên giường, suy nghĩ lộn xộn, nhớ đến lần đầu tiên cô bị bệnh kể từ khi dọn đến đại viện, bị sốt nhẹ
Không giống thời tiết hiện nay của Giang Thành đang vào mùa thu, nhiệt độ ngoài trời biến đổi rất lớn, là lúc dễ bị nhiễm cúm mùa nhất, hai vợ chồng nhà họ Kiều rất ít quan tâm đến cô, mà đứa nhỏ thích cái đẹp một năm bốn mùa không biết nóng lạnh, trời gió to hơn mười độ còn mặc váy ngắn ra cửa
Buổi sáng cô đã cảm thấy đầu mơ màng không thoải mái, cũng không để trong lòng, cũng không nói với ai, buổi chiều vẫn chạy đến nhà họ Phó như cũ. Bà nội Phó còn đang giảng dạy cho hai đàn chị trong phòng tập, cô ở một bên học đến ra hình ra dạng hơn nửa tiếng, chơi đã rồi lại chạy xuống dưới lầu tìm Phó Bắc
Không biết Phó Bắc đang làm gì với máy vi tính, không rảnh quan tâm
Hai bên đều không để ý, đầu cũng càng ngày càng choáng váng, dần dần càng lúc càng khó chịu, cuối cùng khi một lần chạy lên lầu, thế nhưng lại nằm trên xích đu ngủ mất
Trời đã đến hoàng hôn cũng không thấy người xuống nữa, rốt cuộc Phó Bắc gác chuyện đang làm qua một bên, lên lầu nhìn xem thế nào, kết quả không tìm được người ở phòng tập
"Có thể là đã về, trễ như vậy cũng đến giờ cơm rồi." Một vị đàn chị nói
Một vị khác cười cười: "Trước đó thấy cô bé chạy đến ban công bên trái, em qua dó nhìn xem, không có, thì chắc là về nhà rồi."
Phó Bắc ừm một tiếng, đến ban công tìm người, vừa ra đến đã thấy Kiều Tây dựa trên ghế ngủ say, trên mặt cô bé hiện lên sắc đỏ không bình thường, môi cũng đỏ sẫm, tiếng hít thở cũng tương đối nặng nề, trên ban công gió lớn, trên người cũng không đắp cái gì còn ngủ như thế... Cô nhíu chặt mày, đi đến sờ lên trán Kiều Tây, nóng đến dọa người
Kiều Tây đang phát sốt, nóng đến làm mơ hồ ý thức, cảm giác được nơi mát lạnh không tự chủ được mà cọ qua bên kia, tiến đến gần trên người Phó Bắc
Cô gian nan mở mắt ra, nói chuyện khó khăn: "Phó Bắc, em thấy hơi đau đầu..."
Nóng thành như vậy rồi, Phó Bắc vội ôm người đứng lên, cô bé có chút nặng, cả người mềm nhũn, suýt nữa ôm không được
Kiều Tây lại khó chịu, nhưng vẫn biết ôm lấy cổ đối phương để tránh bị ngã, hai tay vòng lấy cổ Phó Bắc, mặt dán lại gần cổ người kia, cả người đều dựa sát vào
Cảm nhận được hơi nóng nơi cần cổ, Phó Bắc ngẩn ra, khó có khi dịu dàng trong phút chốc, trấn an vỗ vỗ lưng cô bé, nhẹ nhàng nói: "Bác sĩ sẽ đến nhanh thôi, không có việc gì."
"Không muốn đi bệnh viện..." Kiều Tây càng ôm chặt hơn, cô bé sợ bị tiêm, rất bài xích bệnh viện, trong ấn tượng vài lần đến bệnh viện đều là lạnh như băng
Phó Bắc ôm cô vào phòng mình, dịu dàng nói: "Sẽ không đi, tôi gọi bác sĩ gia đình đến, em nằm nghỉ trước một chút."
Thế này Kiều Tây mới an tâm, chỉ là còn chưa quen khi được đối đãi dịu dàng như thế, không khỏi có chút mất tự nhiên, nhất là được ôm đến trên giường người này, lại càng thêm không yên, thế nhưng cơ thể đang khó chịu, nằm trên giường không bao lâu lại ngủ mất
Nhà họ Phó có một bác sĩ riêng, gọi một cuộc điện thoại rất nhanh đã đến. Kiều Tây mơ mơ hồ hồ, chỉ có lúc uống thuốc thì gắng gượng tinh thần mở mắt ra, thời gian còn lại đều nằm ngủ, trong lúc mơ màng nghe được bác sĩ đang dặn dò
Bà nội Phó đau lòng đứa nhỏ, gọi điện thoại cho Kiều Kiến Lương, kết quả hai vợ chồng kia bận rộn chuyện làm ăn nên hôm nay cũng chưa về nhà, nói để dì làm trong nhà đến đón người, làm bà tức giận đến mức không nhịn được mà nhắc nhở: "Không biết mỗi ngày bận rộn cái gì, nghỉ một ngày thì có thể mất bao nhiêu tiền, con của mình cũng không lo, làm ba mẹ vậy sao."
Cửa phòng còn mở, Phó Bắc nhìn vào bên trong, nói nhỏ: "Bà dừng lo lắng, con sẽ chăm sóc em ấy."
Bà nội Phó nhìn gương mặt nhỏ đỏ bừng của Kiều Tây, bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Để mẹ Trần nấu canh nhuận phổi giảm ho cho con bé, chờ con bé tỉnh lại thì cho uống."
Phó Bắc đáp lời, đóng cửa lại, xuống lầu tìm mẹ Trần
Lúc tỉnh lại, đã hơn chín giờ tối, dĩ nhiên Kiều Tây đã đỡ hơn nhiều, đầu giường đặt một chậu nước, bên trong có khăn đã dùng qua, Phó Bắc đang ngồi bên cạnh, thấy cô tỉnh, đưa tay đến sờ trán cô
"Còn choáng váng chóng mặt không?"
Kiều Tây không quen được săn sóc như vậy, không yên mà níu ngón tay trong chăn, nằm nghiêng thu người lại: "Không chóng mặt nữa."
Sau khi uống thuốc ngủ một giấc xong, bởi vì phát sốt mà cả người ra một thân mồ hôi, tóc đều kết lại dính lên trên cổ trắng noãn, biết đây là giường người khác, làm ra một thân mồ hôi như vậy, cô vẫn khá xấu hổ, rút vào trong chăn, con ngươi đen bóng cũng không dám chớp mà nhìn chằm chằm Phó Bắc
Cái gì Phó Bắc cũng chưa nói, tìm bộ quần áo mà mình không thường mặc ra, để cô bé thay đồ, lại lấy nước ấm đến hỗ trợ lau người. Khi đó đều còn nhỏ, chỉ nghĩ muốn chăm sóc cô bé không thấy có chỗ nào không ổn, hơn nữa bà nội Phó vẫn luôn dặn ra mồ hôi nhất định phải đổi quần áo khác, vốn muốn để mẹ Trần đến làm, nhưng cuối cùng Phó Bắc cũng chủ động làm
Bị cởi hết đồ, mặt Kiều Tây đỏ bừng, bảy tuổi đã sớm biết chuyện, ở nhà đều tự mình làm mấy việc này, nên bây giờ rất ngại ngùng
Đứa nhỏ đơn thuần, xấu hổ chính là xấu hổ, không pha lẫn bất kỳ tạp chất gì
Biết trên người mình đầy mồ hôi, thêm một chút nguyên nhân muốn ỷ lại, nghĩ đến ý tốt của Phó Bắc với bản thân, cô ngoan ngoãn phối hợp, tuy rằng không quá tự nhiên, nhưng vẫn nghẹn không hé răng
Kiều Tây ỷ lại vào Phó Bắc là do đã dưỡng thành từ khi còn nhỏ, nhà họ Kiều và Phó là hàng xóm, hai người cũng không cách tuổi nhau quá lớn, cho dù Phó Bắc luôn biểu hiện ra dáng vẻ lãnh đạm, nhưng đối với cô lại càng lúc càng không giống, dung túng chăm sóc hơn, sự quan tâm tinh tế sâu sắc cứ từ từ dần ấp ủ lên men mà biến đổi, sau đó từng bước mà rơi vào tay giặc. Đối với Kiều Tây lúc nhỏ mà nói, người cô tiếp xúc nhiều nhất chính là Phó Bắc, muốn tiếp xúc nhất cũng chỉ có Phó Bắc, chỉ cần Phó Bắc đối tốt với cô một chút cô cũng đã vui vẻ rồi
Trẻ nhỏ khi mặc quần áo thì trông có da có thịt hơn, trắng trắng mềm mềm, nhưng không mập mạp, cả người chắc khỏe, ngửi được mùi mồ hôi trên người, Phó Bắc hơi mím môi, sợ trời lạnh nên nhanh chóng lau người
"Trước mặc tạm đi, muộn một chút lại về nhà đổi, bên ngoài gió lớn đừng chạy lung tung."
Kiều Tây mềm mại trả lời: "Ừm, biết rồi."
Thay quần áo xong, Phó Bắc để mẹ Trần lên thay drap giường, lại để Kiều Tây tiếp tục lên giường làm tổ, xuống lầu mang canh nóng lên
Kích thước quần áo to rộng không phù hợp, Kiều Tây mặc như bọc trong hai lớp vải vậy
Bà nội Phó nhìn thấy, cười đến khóe mắt đầy nếp nhăn, rất vui khi Phó Bắc làm được đến thế này, đứa nhỏ nhà họ Phó chính là trưởng thành hiểu chuyện quá sớm, giống như một đám người không có tình cảm, nhất là Phó Bắc, từ nhỏ đã bị người nhà họ Phó dạy thành bộ dạng như vậy, một chút tính trẻ con cũng không có, bây giờ xuất hiện một Kiều Tây hoạt bát hiếu động đến đây, tất nhiên bà rất vui, đã nghĩ Phó Bắc có thể ở cùng Kiều Tây nhiều thêm một chút, để sửa lại cái tính tình lạnh bạc kia
Buổi tối Kiều Tây không về nhà, dì giúp việc đến đón người cô cũng không muốn đi, làm tổ trên giường động cũng không động, vẫn là bà nội Phó làm chủ, nói để cô ở lại
Phó Bắc không có ý kiến, hiếm khi mà khoan dung một lúc
"Sáng mai em về." Kiều Tây cố ý nói, âm thầm quan sát sắc mặt người này, cuối cùng, làm bộ làm tịch giải thích: "Đầu còn hơi choáng, không thoải mái."
Phó Bắc rót nước ấm cho cô uống thuốc, chú ý đi ngủ sớm
Uống thuốc xong dễ buồn ngủ, Kiều Tây nghe lời sớm rửa mặt lên giường, biết Phó Bắc không thích người khác vào phòng, vào phòng tắm rửa chân hai lần, đảm bảo sạch sẽ rồi mới đi vào
Trên người vẫn còn chút nóng, hô hấp nặng nề, không quá thông thuận, có thói quen ngủ một mình, đột nhiên bên cạnh có thêm người, với khuôn mặt nhiệt tình, cho dù buồn ngủ cũng muốn dựa qua một chút, tựa vào cánh tay Phó Bắc
Nhận thấy được chút tâm tư của cô, Phó Bắc không có phản ứng gì, cho đến khi cả người người kia rất nhanh đã dựa sát vào trong lòng mình, mới nhẹ nói: "Nằm yên một chút, ngủ đừng lộn xộn."
Kiều Tây ủi ủi thân mình, mượn cơ hội dựa hẳn người qua, nhẹ nhàng nói: "Không lộn xộn."
Lời nói không chút thành thật, không nằm yên chút nào
Nhưng cũng xem như yên tĩnh, sau đó cũng không lộn xộn nữa, mãi cho đến khi hoàn toàn ngủ say. Thân thể cô bé mềm mại, vô thức mà đè lên, đẩy cũng không ra, ngủ rất say, Phó Bắc nằm nghiêng người, thật lâu sau, dịch dịch chăn, ôm cô bé nhắm mắt lại.