Chương 1: Cưng Em Chiều Em Ôm Em Vào Lòng Tàn Nhẫn Chà Đạp Em

Miễn Vi Kỳ Nam

Đăng vào: 11 tháng trước

.



Sau trận tuyết đầu mùa, nhiệt độ giảm mạnh tại thành phố Lâm Dương.
Bật điều hòa khiến trong nhà hanh khô, mũi khó chịu, nhưng không bật điều hòa thì lại lạnh quá, dù có mặc đồ ngủ nhung dày thì khí lạnh vẫn sẽ luồn qua tay áo làm cơ thể lạnh cứng.
Trong phòng nhạc cụ, đôi tay thon dài trắng nõn lướt trên những phím đàn đen nối trắng, những nốt nhạc linh động nhảy nhót chảy thành dòng, với âm sắc trong trẻo và giai điệu sâu lắng, bản nhạc còn mang lại cảm giác rung động đầy trọn vẹn.

||||| Truyện đề cử: Nhẹ Nhàng Câu Dẫn |||||
Quyền lợi, chiến tranh và hy sinh nảy lên theo từng nốt nhạc, để rồi từ từ xé màn bức tranh trước mắt người thưởng nhạc.
Thầy nói, truyền cảm xúc vào những ngón tay, lĩnh hội được tâm tình của nhà soạn nhạc khi ấy, thì mới có thể đánh ra những bản nhạc rộn ràng sắc màu của cảm xúc.
Hoắc Vãn đã thấm nhuần lời dặn ấy.
Khi đàn khúc nhạc cuối cùng, Hoắc Vãn khẽ nghiêng mặt sang phía cửa ra, mấy đứa nhỏ xúm ngoài cửa lập tức cứng đờ mà vội vàng khép cửa, sau đó lũ lượt tản đi.
Đám nhỏ này đều là học sinh học dương cầm của mẹ, thi thoảng sẽ được dẫn về nhà liên hoan một bữa.
Hoắc Vãn không để ý bọn nhóc, cậu mím môi ôm túi chườm cạnh đàn sưởi ấm những ngón tay.
Cậu không nhìn được, tháo kính râm xuống rồi mà ánh sáng vẫn rất lờ mờ trong mắt cậu, chỉ có thể loáng thoáng thấy bóng ảnh của phím đàn màu trắng, cậu nhắm mắt, rồi lại mở mắt, không có gì thay đổi cả.
Vừa rồi cậu đánh rất nhập tâm nhưng vẫn có hai âm không hợp ý, trước đây chưa từng xảy ra chuyện này, nhưng sau khi bị mù từ tai nạn xe cộ nửa năm trước, vấn đề này lại thường xuyên phát sinh.
Kẻ uống say gây tai nạn đã phải đền bù, điều cậu cần làm bây giờ là quen với chướng ngại thị giác của mình, cũng như chấp nhận sự thật mình đã mù lòa và tiếp tục luyện đàn cho chuyến công diễn, còn đâu...!thì hãy gạt hết sang một bên.
Hoắc Vãn lẩm nhẩm giai điệu vừa đàn trong tâm trí, suy ngẫm một hồi rồi lại lần nữa đeo kính râm lên, đặt túi chườm xuống, bàn tay mò mẫm trên phím đàn, tìm được vị trí thích hợp xong thì thành thạo bấm phím, cứ vậy cậu tiếp tục một vòng luyện tập mới.

Trên bức tường bên sườn mặt cậu có treo bức bích họa về một nghệ sĩ dương cầm đã quá đời, dưới bức bích họa, một camera lỗ kim thoáng nháy ánh đỏ quay lại toàn bộ những thước phim về cậu thanh niên mảnh khảnh nhưng quật cường, truyền tới cho một người khác.
Tại một ngôi làng nhỏ thuộc bang Kayah, Myanmar, một người đàn cơ bắp da nâu tóc nhuộm vàng ngồi trước máy tính nhìn chàng trai trẻ trên màn hình máy tính, chống cằm hỏi: "Đại ca, đây là đối tượng cho nhiệm vụ mới à? Trông ngon đáo để!"
Dứt lời, một chai bia phía sau phi thẳng về phía Tóc Vàng, sượt qua tóc cậu ta và đập vào tường vỡ choang, vụn thủy tinh loảng xoảng rơi đầy đất.
Mà phía sau, người đàn ông ngồi trên ghế sofa miệng ngậm thuốc lá nói giọng lười biếng, "Nhìn nữa tao móc mắt mày ra."
Tóc Vàng giật mình thon thót, vội vàng nhắm mắt xoay đi, "Không nhìn không nhìn.

Em đi mua cơm, đại ca muốn ăn gì?"
"Tùy đi."
Tóc Vàng xun xoe gật đầu, sau đó chạy biến như một làn khói, cứ như thể có loài hổ báo cáo chồn nào đó đang truy sát sau lưng.
Hút xong điếu thuốc, Hạ Xuyên đứng dậy đá văng ghế ngồi rồi chuyển đến ngồi trước bàn máy tính.

Tổ sư bố nó chứ mà đối tượng với chả nhiệm vụ, đây là vợ, vợ yêu của ông mày.

Mày có mà hiểu cứt.
Trông quá là đáo để luôn!
Tiếng dương cầm truyền đến rõ ràng bên tai, một kẻ thô kệch như Hạ Xuyên không cảm được âm nhạc, chỉ biết vợ mình đàn nghe hay, tay cũng đẹp, mặt thì nhỏ xinh nõn nà, chậc, cứ nhìn là ưng cái bụng.
Tựa một chú mèo.
Làm người ta muốn cưng chiều em ấy, cũng muốn ôm vào lòng mà chà đạp em ấy một cách bạo tàn ngang ngược, rồi nhìn em ấy xù lông và giãy giụa mà không thể thoát ra, chỉ mới tưởng tượng thôi, đã phấn khích biết nhường nào..