Chương 4: Cậu, tớ và chúng ta nuôi chó văn minh

Mi Ngôn

Đăng vào: 12 tháng trước

.

"Dậy đi, Bách Dận! Mặt trời chiếu đến mông rồi!"

Tôi cố gắng mở mắt ra trong lúc còn đang ngủ mơ, nhìn thấy một trần nhà xa lạ, rèm cửa trong viện mỏng manh, hiệu suất che sáng kém nên ánh sáng mặt trời chiếu vào làm cho mắt bị đau.

"Đã chín giờ sáng rồi đấy, cậu muốn ngủ đến bao giờ nữa? Bữa sáng để dành cho cậu lạnh luôn rồi!" Tiếng gọi to của Nghiêm Sơ Văn ở bên ngoài cũng không ngừng, to hơn cả tiếng ve kêu giữa mùa hè.

Tôi lau mặt, nằm im một lúc rồi đột ngột xoay người: "Đây đây, đừng gọi nữa!"

Sau khi đánh răng rửa mặt và ăn sáng xong, Nghiêm Sơ Văn hỏi tôi có muốn cùng nhau đi dạo trong làng không.

Hôm qua tôi đến muộn, sau khi từ miếu Lộc Vương trở về đã ăn tối nên cũng không kịp đi dạo chỗ khác. Đến cũng đã đến rồi, chắc chắn là không thể chỉ ở trong sân nhỏ của viện nghiên cứu mà không đi đâu, tôi bèn không ngần ngại đi theo.

Bằng Cát vào mùa đông trông có vẻ hơi ảm đạm, mọi thứ đều được bao phủ bởi một lớp tuyết mỏng, tường ngoài của các căn nhà hầu hết mang màu trắng, thoạt nhìn còn tưởng rằng cả ngôi làng đã bị tuyết nuốt chửng. Nếu như nhìn từ trên cao xuống, những người không quen thuộc với nơi này có thể sẽ không tìm thấy được nó giữa muôn trùng núi tuyết.

Nghiêm Sơ Văn hỏi: "Cậu biết người hướng dẫn của tớ là Giáo sư Cát của Đại học Sơn Nam chứ?"

Nhị Tiền còn nhỏ nên nhiều năng lượng, gần như là dùng sức chó kéo Nghiêm Sơ Văn đi, bàn chân cào ra từng cái hố nhỏ trên mặt đất phủ kín đá vụn.

Tôi: "Biết. Không phải ông ấy và bố cậu là tình địch khi còn nhỏ à? Biết cậu làm học sinh Giáo sư Cát, bố cậu đã giận đến mức suýt nữa là cắt đứt quan hệ bố con với cậu. Nếu không có dì Uyển kịp thời thuyết phục ông ấy thì bây giờ cậu đã không có bố rồi."

Nói là "thuyết phục" thì cũng không chính xác, phải là "cản lại".

"Bỏ qua được thì bỏ, không được thì xéo đi!" Lúc ấy chắc là Nghiêm Sơ Văn đang trốn ở trong cái góc nào đó, âm thanh Wechat nghe hơi xa xôi nhưng chỉ là một giọng nói trong năm giây ngắn ngủi vẫn phác họa được hình tượng uy vũ mạnh mẽ của của dì Uyển.

"Bố tớ thực sự rất hẹp hòi trong chuyện này, chuyện bao nhiêu năm rồi. Giáo sư Cát đã sớm lấy vợ sinh con, chỉ có ông ấy là còn nhớ đến mấy chuyện linh tinh năm đó, mẹ tớ cũng không chịu được ông ấy. Thế mà ông ấy vẫn còn nhớ." Nghiêm Sơ Văn dở khóc dở cười, nói: "Giáo sư Cát nghiên cứu văn hóa Tằng Lộc nửa đời, mấy năm nay còn bôn ba khắp nơi vì sự phát triển của Thố Nham Tung nhiều hơn. Bố tớ đúng là có thể công bố nhiều bài báo và luận văn hơn người khác, nhưng vụ thúc đẩy dự án thì đúng thật là không thể bằng Giáo sư Cát..."

Đến một chỗ vắng, tôi rút bao thuốc lá trong túi ra, rút một điếu, đưa lên miệng châm lửa.

"Dự án gì?" Tôi thản nhiên hỏi.

"Một số dự án du lịch." Nghiêm Sơ Văn chỉ về một hướng: "Ở đây có suối nước nóng, không có việc gì thì có thể đến tắm, nhiệt độ nước rất dễ chịu, thế nhưng điều kiện hơi thô sơ một chút, hoàn toàn lộ thiên."

Một ngôi làng lạc hậu không có của cải nằm trong núi sâu, giao thông đi lại không thuận tiện, muốn làm giàu thì phải nghĩ cách khác.

Nghiêm Sơ Văn và giáo viên của mình từng muốn xây dựng nơi này thành một khu nghỉ dưỡng suối nước nóng. Dự án do chính phủ đứng đầu, sau đó giới thiệu với vài thương hiệu khách sạn nổi tiếng quốc tế, khi khách sạn của họ hoàn thành thì du lịch sẽ được thúc đẩy, cũng có thể phát triển toàn bộ Thố Nham Tung.

Thật không may, vì một bộ phận người Tằng Lộc kịch liệt phản đối nên dự án này đã bị gác lại trong một thời gian dài.

Nghiêm Sơ Văn thở dài: "Cậu không biết đâu, bên khách sạn thật sự rất có thành ý, nói rằng chỉ cần bên này gật đầu thì sẽ có người mang theo hợp đồng và con dấu chính thức bay đến để ký kết. Nơi thần linh giáng trần, tiên cảnh ẩn thế. Khái niệm này quá hay, nhất định sẽ nổi tiếng."

Cái thời tiết chết tiệt này, rõ ràng là miệng tôi đã nếm quen hương vị, khi thở ra hít vào cũng như bị nhiễm vào một chút sự kham khổ ở nơi này.

Tôi nói: "Giải quyết Ma Xuyên là được rồi mà? Cậu ta là Ngôn quan, người phát ngôn của thần. Cậu ta nói muốn xây khách sạn thì ai dám phản đối?"

"Cậu không hiểu đâu, tuy cậu ấy là quan ngôn, được nhiều người Tằng Lộc kính nể yêu quý, nhưng Tằng Lộc cũng không phải là của riêng mình cậu ấy, cậu ấy luôn phải cân nhắc suy nghĩ của người trong tộc."

Tôi khinh thường cười cười, bày ra một kế: "Chỉ cần cậu ta nói là thần nói thì ai dám chất vấn?"

Nghiêm Sơ Văn giật mình, theo bản năng nhìn trái nhìn phải, rồi thở phào nhẹ nhõm khi thấy xung quanh không có ai: "Đây là khu vực người Tằng Lộc, trừ tớ ra thì cậu đừng nói bậy với ai nữa đấy."

Nhị Tiền tìm thấy được một nơi phong thủy tốt, bắt đầu dồn sức đi ẻ.

"Tớ có thể nói với ai đây? Nói với Ma Xuyên à?" Kẹp điếu thuốc, tôi thấy Nghiêm Sơ Văn lấy từ trong túi ra một chiếc túi khác, thế mà cậu ta lại nhặt phân của Nhị Tiền lên. Tôi sững sờ trong giây lát, nói với vẻ mặt đầy kinh ngạc: "... Cậu còn nhặt phân cho nó à?"

Dắt chó đi dạo ở đây đã kì rồi, thế mà cậu ấy lại còn nhặt phân?

Nghiêm Sơ Văn gói phân lại xong thì thắt nút cái túi nilon, đứng dậy, nhìn tôi một cách kỳ lạ rồi nói: "Nếu không thì sao?"

Tôi suy nghĩ trong vài giây, cắn điếu thuốc rồi chìa hai tay ra ngoài không khí lạnh, chầm chậm vỗ tay khen ngợi anh ấy.

"Điếc tai luôn đấy đồng chí Nghiêm ơi!"

Nghiêm Sơ Văn đưa tôi đến thăm hồ nước nóng Bằng Cát với túi phân trong túi, hồ được bao quanh bởi những bức tường gạch thấp, không có khóa, chỉ được che lại bởi hai tấm gỗ cũ, đẩy nhẹ một cái là mở được.

Sau khi tiến vào, có một vòng cầu thang đi xuống hình phễu, dưới cùng là một suối nước nóng bốc hơi nghi ngút. Hồ không lớn, đường kính khoảng ba mét, nước trong hồ rất sạch sẽ, màu xanh lam nhạt.

"Đến mùa mưa sẽ có nhiều nước hơn một chút."

Nghiêm Sơ Văn hỏi tôi có muốn đi xuống cảm nhận nhiệt độ của nước không, tôi nhìn xuống đôi bốt ngắn và quần jean của mình rồi lại nhìn những bậc thang phủ đầy tuyết, miễn cưỡng từ chối.

Vào buổi chiều, Nghiêm Sơ Văn đang viết tài liệu trong phòng, tôi kéo một chiếc ghế ra ngồi trên ban công với chiếc máy tính bảng trên tay để bắt đầu vẽ vật thực.

Hai năm trở lại đây, công việc của tôi mỗi năm một bận rộn hơn, rất ít khi có thời gian rảnh rỗi như thế này, không phải là đang chạy đơn đặt hàng của khách thì là đang tham gia các cuộc triển lãm.

Từng nét vẽ phác thảo các tòa nhà màu trắng đặc trưng của Bằng Cát và những ngọn núi phủ tuyết ở phía xa. Khoa học kỹ thuật hiện đại chính là tốt ở chỗ này, chỉ cần một cái bảng, một cái bút điện tử là đã có thể mô phỏng được tất cả các nét vẽ mà bạn có nghĩ cũng không nghĩ ra được.

Vẽ được một nửa, trong lúc giải lao, tôi cầm điện thoại lên xem, trên đó đầy những cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc, đa số là của đồng nghiệp trong phòng làm việc. Tôi đoán là Hoàng Phủ Nhu bảo họ gọi, tôi đột nhiên mất tích thế này chắc là cô ấy rất giận.

Tôi đứng dậy, định vào nhà pha cho mình một tách trà cho ấm người thì chợt nghe có người gọi tôi từ dưới nhà.

Nhìn xem thì thấy đó là Nghiêm Sơ Văn đang ăn mặc chỉnh tề.

"Bách Dận, tớ đi sang thôn bên cạnh đón Quách Thù, lát nữa cậu dắt chó đi dạo cho tớ nhé." Cậu ta ngẩng đầu nói.

Tôi tới không đúng lúc, hai ngày trước Quách Thù vừa vặn đi thôn bên cạnh sưu tầm dân ca nên tôi không gặp được cô.

Nhìn con chó đất nhỏ đang nằm dưới đất nghịch xương, tôi nói thẳng: "Được, nhưng xin tuyên bố trước là tớ không nhặt phân cho nó đâu đấy."

Nghiêm Sơ Văn lặng lẽ nhìn tôi không nói gì, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt bình thản, bao dung như cách mẹ cậu ấy nhìn tôi.

Tôi: "..."

Tôi: "Không phải chứ, bình thường đôi tay này toàn tiếp xúc với những viên đá sang quý xinh đẹp nhất thế giới mà cậu kêu tớ đi nhặt phân chó hả?"

Nghiêm Sơ Văn vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt yêu thương đó, như thể đang thầm nói với tôi: "Cậu làm được ấy mà."

Giằng co một hồi lâu, cuối cùng tôi thua trận.

"Tớ nhặt, tớ nhặt được chưa? Cậu tớ và chúng ta nuôi chó văn minh, là phụ thuộc vào ý thức của mỗi người."

Lúc này Nghiêm Sơ Văn mới nở một nụ cười hài lòng, vung chìa khóa xe khoát tay rồi xoay người rời đi.

"Bộp", một đống phân chó nóng hổi rơi xuống đất, sau khi con chó nhỏ đại tiện xong thì vui vẻ xoay người tại chỗ nửa vòng, ngẩng đầu lên ngây thơ nhìn tôi như thể là đang im ắng thúc giục.

Tôi nhẩm tính đủ kiểu, giơ lên cái tay được quấn hai lớp nilon, quay mặt đi, xoay người mò về phía đống phân kia.

Nó có cảm giác hơi mềm khi chạm vào, thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi nóng... Tôi nhắm mắt lại, làm lắng lại cơn buồn nôn đang dâng lên.

3

Làm nhà thiết kế trang sức yên lành thì không làm, chạy từ xa tới để nhặt phân, tôi đang làm cái quái gì vậy?

Tôi đứng dậy, buộc chặt chiếc túi lại, đang định đi về thì chợt cảm thấy trên tay mình thiếu một thứ gì đó.

Ngẩn ngơ nắm chặt năm ngón tay, tôi đột nhiên ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy dưới ánh tà dương mờ nhạt, Nhị Tiền kéo dây xích chó quanh cổ đuổi theo một con gà trống to sặc sỡ, điên cuồng chạy về phía trước, nó đã cách tôi hàng chục mét chỉ một khoảng thời gian ngắn.

"Má, mày đứng lại đó cho tao!" Tôi vội vàng đuổi theo, không quên nắm chặt bịch phân trong tay.

"Cục cục cục!!"

"Gâu gâu!"

"Nhị Tiền!"

Một gà, một chó, một người chạy trên những bậc thang được ánh mặt trời chiều kéo dài ra. Nhìn chú chó nhỏ màu vàng trước mặt càng lúc càng xa, tôi nghiến răng tăng tốc để đuổi kịp, chạy đến mức ngực căng đau, trong họng nổi lên mùi rỉ sắt.

Cuối những bậc thang dài là ngôi miếu Lộc Vương mà tôi mới đến thăm ngày hôm qua, tôi thầm cầu nguyện Nhị Tiền tuyệt đối đừng có đi vào, vừa nghĩ như vậy thì liền thây một gà một chó trước sau tót vào trong miếu, vài giây sau bên trong liền truyền đến tiếng vật lớn vỡ vang dội.

Goodjob!

Tôi hít sâu một hơi, mới đi mấy bước liền xông vào trong chùa, còn chưa kịp thở ra thì đã nhìn thấy một màn làm cho mắt tôi tối sầm lại.

Con gà trống lớn đầy màu sắc kia đã biến mất, chỉ còn lại Nhị Tiền lo lắng chạy vòng quanh dưới bức tường, hẳn là nó đã leo tường bay đi rồi.

Khoảng chục chậu hoa vốn được đặt đàng hoàng sát tường, giờ đây đã bị lưu lại dấu vết "gà bay chó chạy". Trên chậu phong lan không phải dính lấy lông gà khả nghi thì là bị miệng chó cắn xuống mấy cái lá. Tệ hại nhất là chậu lan vuông tráng men xanh đã bị rơi xuống đất vỡ tan thành tám mảnh, tình trạng thảm thiết, điều duy nhất đáng ăn mừng chắc là trong chậu không có trồng hoa cỏ gì.

Nhị Tiền còn chưa biết mình đã gây ra bao nhiêu rắc rối nên khi thấy tôi đến, nó còn đi vài bước về phía tôi.

Tôi kìm nén cơn giận, cố gắng không tỏ ra quá hung dữ, từng bước tiến lại gần nó.

"Đừng nhúc nhích, Nhị Tiền, cứ để tao bắt được rồi đánh mày một trận, sau đó chúng ta sẽ xí xóa, đền chậu hoa rồi cùng nhau vui vẻ về nhà, được không?" Sau khi nhìn chằm chằm vào đôi mắt nhỏ ngây thơ của Nhị Tiền, tôi đơn phương tuyên bố kết quả của cuộc đàm phán này: "OK."

Tôi lao về phía trước, còn Nhị Tiền dường như đã đoán trước được chuyển động của tôi nên nhạy bén né tránh, tôi mất thăng bằng ngã về phía trước, hai tay ấn xuống nền đất sỏi thô ráp, một cơn đau rát nhanh chóng nổi lên.

Cùng với cơn đau, còn có mùi hôi thối - cú ngã này đã làm vỡ chiếc túi trên tay tôi.

Tôi sững người trong giây lát rồi chửi thề bằng tất cả những câu chửi thề bẩn thỉu nhất mà tôi từng biết trong đời.

"Bách Dận?"

Bên tai tôi vang lên tiếng trang sức va vào nhau nhẹ nhàng, tôi tựa như một chiếc đồng hồ gỉ sét, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Ma Xuyên đến mà không mang theo tiếng động nào.

"Cậu ở đây làm gì?" Hắn hạ mắt xuống, dừng lại tại một nơi cách tôi khoảng hai mét.

Nhị Tiền điên cuồng vẫy đuôi, không ngừng thè lưỡi vòng quanh hắn.

Đồ nịnh hót!

Tôi thầm nguyền rủa, khó khăn đứng dậy khỏi mặt đất, cố gắng hết sức để kiểm soát biểu hiện của mình, giả vờ điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

"Tôi không cẩn thận bị ngã, tôi mượn nhà vệ sinh được không?"

Ma Xuyên dời ánh mắt xuống, dừng ở bàn tay đang nửa giơ lên, lông mày chậm rãi cau lại, sau đó... lặng lẽ tránh ra.

1

Dường như hắn đang cố gắng hết sức để không tỏ ra chán ghét, quay mặt đi.

Nhục quá đi!

1

Trong ngực buồn bực đau nhức, tôi quay gót bước vào nhà vệ sinh, không nhìn lại.