Chương 33: Yêu Không Sâu Đậm.

Mị Hoặc Vô Hình

Đăng vào: 12 tháng trước

.


“Man Cảnh Ân không phải do Vân Hà sinh ra.”
Kha Nhi xoay người nhìn Kiến Ngụy, vẻ mặt không thể tin. Cô biết việc quan trọng như vậy, hắn sẽ không nơi chơi, nhưng sự thật Man Cảnh Ân không phải do Vân Hà phu nhân xin ra, cô không dám tin.
“Nếu anh muốn dùng lời nối dối này uy hiếp em thì anh đã lầm, em sẽ không tổn thương anh ấy, còn có, sự việc lớn như vậy, không lý nào Man gia không tra ra, bên hắc đạo cũng không vì thế để yên cho anh ấy làm lão đại cho tới bây giờ.”
Biết Kha Nhi không tin, Kiến Ngụy bắt đầu cười nhạt. – “Hắc đạo không biết, là do tôii không nói, còn Man gia …”
Mắt Kiến Ngụy mờ mịt, Kha Nhi nhìn ra trong ánh mắt hắn hiện lên tia chua xót cùng bi ai thì giật mình, nhưng chưa nói gì thì Kiến Ngụy đã bắt đầu kể chuyện xưa, hắn xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, giọng khàn khàn.
“Phải nói rằng lúc trước tôi và Man Cảnh Ân rất thân thiết, còn hay đi chung với nhau, giống như đôi bạn thân vậy, tiếc rằng … vào một ngày, Vân Hà bảo tôi đưa hai mẹ con nó đi gặp anh trai, vì gần đây anh trai không về biệt thự, Vân Hà lo lắng muốn đi xem thử, vừa đi không bao lâu thì bị ám sát.”
Kiến Ngụy uống ngụm rượu. – “Tuy không mất mạng nhưng Man Cảnh Ân bị tấm kính cắt trúng bụng, mất khá nhiều máu, mà trong kho lại hết máu dự trữ, bác sĩ bảo cần người thân hiến máu, tôi cũng bị thương nên bác sĩ không cho, còn lại Vân Hà … lúc nhìn vẻ mặt trắng bệch của cô ta, tôi không suy nghĩ nhiều nhưng khi cô ta van cầu tôi hiến máu, tôi bắt đầu hoài nghi.”
“Anh không hỏi bà ta mà tự mình điều tra.”
Kha Nhi cố gắng bình tĩnh nói, hiện tại dù nghe một nữa, cô vẫn hiểu. Cách làm việc của Kiến Ngụy là thế, không thích lãng phí thời gian hỏi điều vô nghĩa, vì hắn biết Vân Hà sẽ không cho hắn câu trả lời, chỉ có thể tự mình tìm ra.
Hắn nhếch môi cười lạnh. – “Điều tra không ra manh mối, tôi bắt đầu tra từ nhóm máu trong bệnh án Man Cảnh Ân, anh trai tôi là nhóm máu O, Vân Hà là nhóm máu AB, nếu sinh con, Man Cảnh Ân tất nhiên là AB nhưng nhóm máu của nó lại là O, điều này chứng minh, mẹ nó phải là người có nhóm máu O.”
Mắt Kha Nhi chuyển lạnh, máu O là nhóm máu quý hiếm, tỷ lệ tìm được không khó, nếu trong phạm vi là người hắc đạo, còn ngoài phạm vi thì rất khó, tuy nhiên, Vân Hà là người thông minh, có thể đem một cô gái lên giường Man Dực mà không ai hay biết, điều này chứng minh, cô gái kia chỉ có thể là người thân cận của bà ta.
“Nếu anh biết sự thật, vì sao không nói cho Man Dực biết ?”
Kha Nhi lạnh giọng, Kiến Ngụy nói nhiều như vậy, hắn chắc đã biết mẹ ruột Man Cảnh Ân là ai, cô cảm thấy khó hiểu, nếu đã biết, vì sao hắn không nói cho anh trai biết ? … Nghĩ đến điều này, trong mắt Kha Nhi lóe tia sắc bén.

Biết Kha Nhi đã nghĩ ra, hắn cười nhạt. – “Khi biết mẹ ruột Man Cảnh Ân là ai, tôi muốn đi tìm bà ta ngay nhưng còn chưa gặp được người, Vân Hà đã đến cầu xin tôi, bà ta bảo nếu chuyện lộ ra, vị trí phu nhân của bà ta sẽ không còn, gia tộc Vân thị cũng gặp nguy hiểm, còn Man gia nhất định sẽ bị hắc đạo phỉ nhổ.”
Hắn thở dài. – “Tôi vì gia tộc nên không nói ra, chỉ bảo bà ta nên cho Man Cảnh Ân biết sự thật, tôi là chú của nó, không muốn thấy nó không nhận ra mẹ mình là ai. Lúc đó Vân Hà đáp ứng, nhưng phải cho bà ta chút thời gian, vậy mà sau đó bà ta lại hại tôi rất thê thảm.”
Vì hơn một tháng trôi qua mà Vân Hà không hề nhắc đến chuyện kia, hắn đành âm thầm nhắc nhở, rốt cuộc bà ta cũng chịu gặp riêng hắn, hai người ngồi ở Hoa viên nói chuyện và đó là ngày hắn suốt đời không thể quên.
Lúc đó hai người im lặng nhìn nhau, cho đến khi hắn mất kiên nhẫn, Vân Hà mới chịu lên tiếng.
“Tôi biết chú đã tìm ra mẹ ruột Cảnh Ân, nhưng tôi không hối hận việc mình đã làm … Tôi, không có khả năng sinh con, đó là sỉ nhục của gia tộc họ Vân, tôi không muốn mất tất cả vì thế mới nhờ Quế Hoa mang thai dùm, tôi cứ nghĩ sự thật sẽ bị chôn vùi, thật không ngờ …”
Vân Hà nhìn hắn cười lạnh lẽo, nụ cười cay độc mà hắn chưa từng thấy.
“Tôi không thể để cậu phá hoại toàn bộ kế hoạch mà tôi đã khổ cực dựng nên.”
Chỉ một câu, Vân Hà cư nhiên đem ly chất lỏng mà hắn vẫn cho là sữa đổ hết vào miệng, giây sau bà ta ngã xuống đất giãy giụa, hắn mới phát hiện đó là ma túy dạng lỏng loại mạnh. Hắn không nghĩ nhiều bóp miệng Vân Hà móc thuốc ra, dù là chất lỏng, chỉ cần ói ra sẽ không sao.
Nhưng Vân Hà như kẻ điên, la hét ầm ĩ nói cứu mạng, còn cào cấu hắn trầy sướt khắp người, hắn không còn cách nào khác, đành bóp cổ bà ta, cho bà ta không thở nổi phải mở miệng ra, bổng Man Cảnh Ân xuất hiện thấy được một màn kia, ngay sau đó là vệ sĩ bắt hắn trói lại, đến khi Vân Hà trút hơi thở cuối cùng, nói ra câu.
“Ân … hãy nhớ rõ ngày hôm nay, là ai đã khiến mẹ con ta chia cách … hứa với mẹ, giết chết Kiến Ngụy … trả thù ẹ …”
Hắn mới biết thì ra mình bị gài bẫy, Vân Hà muốn dùng cái chết che lấp sự thật, và tất nhiên, dù sau này hắn có nói cái gì thì người khác sẽ không tin, còn cho là hắn do muốn chạy tội mới bịa đặt.
Tiếp theo, hắn bị đưa đến nhà lao, bị tra tấn đến lúc sắp chịu không nỗi, Man Dực mới xuất hiện, hắn liền kể hết mọi chuyện cho anh trai nghe nhưng người kia chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt xa cách, còn nói hắn đừng giả điên hồng chạy tội. Thật nực cười, hắn cứ nghĩ là anh em ruột thịt, nhất định tin lời hắn nói, không ngờ …
Sau một tháng bị tra tấn, đến khi sắp bị tiêm chất độc vào người thì Hủy Lực, trợ thủ đắc lực của hắn xuất hiện mang hắn rời đi, rời khỏi nơi bị người thân vứt bỏ, hắn không nghĩ đến chuyện trả thù, chỉ muốn mau chống bình phục sẽ cùng Ngụy Linh đi đến nơi không người quen biết bọn họ, sinh sống quảng đời còn lại.
Nhưng khi hắn sắp đi, Hủy Lực lại cho hắn một tin, khiến kế hoạch chạy trốn phải đổi thành kế hoạch trả thù, thì ra Man Dực biết tất cả mọi chuyện, biết Vân Hà không phải mẹ ruột Man Cảnh Ân, biết hắn vô tội vẫn truy sát hắn, lý do rất đơn giản, vì gia tộc Man gia cùng Vân gia, đành để hắn làm vật hy sinh.
Một cơn gió thổi qua, dù chỉ là thoảng qua, vẫn làm không khi lạnh lẽo, ngay cả tâm con người cũng lạnh đến cực độ.
Kha Nhi đi đến ngồi xuống bên cạnh Kiến Ngụy, đưa tay lau đi vài giọt nước mắt trên mặt hắn, nhẹ giọng.
“Không ai muốn đánh mất quyền lực do chính mình cực khổ gây dựng nên, trong tâm bọn họ luôn có bức tường cảnh giác, chỉ cần họ cảm nhận người kia có khả năng gây nguy hiểm làm lung lay địa vị của họ, nhất định họ sẽ hủy diệt kẻ đó, dù là người thân cũng không được.”
Kiến Ngụy nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, lòng ấm áp, cô vẫn là người hiểu hắn nhất, dù hắn gây tổn thương cô, cô vẫn quan tâm hắn, còn an ủi, điều này làm hắn cảm động. Nhìn Kha Nhi, ôn nhu nói.
“Kha Nhi, tôi nói cho em biết mọi chuyện, không phải muốn uy hiếp em, là muốn bù đắp cho em.”
Nói xong, hắn tháo chiếc nhẫn xuống, đeo vào tay cô. Kha Nhi sửng sốt nhìn hắn, lại phát hiện hắn xoay xoay mặt chiếc nhẫn, những lời khi nãy hắn nói đều được ghi âm vào đây, giờ đưa cô thứ này là ý gì ?
“Sau ba năm, em được tự do, dùng thứ này đưa cho Man Cảnh Ân, nó sẽ tha thứ cho em … tôi vẫn mong em sẽ hạnh phúc.”
Tâm tình Kha Nhi giờ phút này rất loạn, một lần bị Kiến Ngụy lừa gạt, lòng cô đã xây lên bức tường phòng bị với hắn, vậy mà khi nghe đến bi kịch của hắn, cô lại mềm lòng, còn vì hắn đau lòng, cô phải làm sao đây ? Tin hắn ? Cô không biết.
Biết Kha Nhi đã không tin lời hắn nói là sự thật, Kiến Ngụy cười khổ, đó cũng là do hắn gây ra, làm cô tổn thương một lần, coi như xây nên bước tường ngăn cách giữa hai người, nhưng lần này hắn thật tâm muốn bù đắp.
Vỗ nhẹ lên đầu Kha Nhi, Kiến Ngụy thở dài. – “Em cứ suy nghĩ, tôi không cần em trả lời ngay, nhưng theo tình hình hiện tại, em vẫn nên chấp nhận, nếu em cứ dây dưa với Man Cảnh Ân, việc chúng ta sắp làm tiếp theo sẽ không thành công.”
“Ý anh là ?” – Kha Nhi khó hiểu hỏi.

“ Em còn nhớ Bradley không ?”
Kha Nhi gật đầu, Bradley là lão đại Tam giác vàng, sau đó bị Kiến Ngụy giựt dây Clifford giết chết hắn, giờ Kiến Ngụy nhắc đến tên này, ắc hẳn không có chuyện gì tốt lành.
Nhìn ra được suy nghĩ của cô, Kiến Ngụy lạnh giọng. – “Hắn chưa chết.”
Kha Nhi giật mình. – “Bị phanh thay vẫn không chết ?”
Nói đến đây, Kha Nhi trầm mặc, Kiến Ngụy đã khẳng định thì tên kia sẽ không chết, vậy hắn sống sẽ là tai họa, vì tên kia có khá nhiều phòng nghiên cứu bí hiểm, nếu hắn còn sống, đương nhiên tận dụng mọi thứ hắn đang có, vậy hiện tại dù là Kiến Ngụy hay bọn người Man Cảnh Ân đều sẽ gặp nguy hiểm.
“Hắn là một đối thủ đáng gờm, dù tôi và Man Cảnh Ân hợp tác cũng vô dụng, chắc em còn nhớ những người nhân tạo do Jack đấu giá, lão cáo già đó là người của Bradley, phòng thí nghiệm của Jack bị bọn em tiêu hủy chỉ là căn cứ nhỏ, trụ sở thật sự vẫn chưa tìm ra.”
“Anh muốn hợp tác cùng anh ấy ?”
Kha Nhi không hỏi đúng trọng tâm, cô là đang ngạc nhiên khi Kiến Ngụy có ý nghĩ đó, hợp tác cùng Man Cảnh Ân, có thể sao ?
Kiến Ngụy cười nhẹ. – “Chuyện đó là không thể.”
Kha Nhi hiểu, dù Kiến Ngụy bỏ qua nhưng Man Cảnh Ân nào nghĩ như vậy, mà hiện tại tên kia còn hận Kiến Ngụy thấu xương, hận cũ thù mới, Man Cảnh Ân giờ chỉ muốn phanh thay Kiến Ngụy ra, nào có ý nghĩ cùng Kiến Ngụy hợp tác.
Kha Nhi thở dài. – “Hiện tại Bradley không rõ tung tích, anh làm sao có thể tìm được hắn ta ?”
“Bradley muốn đứng đầu hắc đạo, người hắn cần diệt trừ đầu tiên đương nhiên là Man Cảnh Ân, nhưng hắn đã giả chết, thế lực cũng bị tôi thâu tóm, nếu muốn gặp hắn chỉ có một cách, làm cho hắn tự lộ diện.”
Muốn giết Man Cảnh Ân nhưng thế lực lại rơi vào tay Kiến Nguy, tên kia muốn thống trị hắc đạo chỉ nhờ vào mấy tạp nhân cùng người nhân tạo là không thể, nhưng không có nghĩa là không được. Nghĩ ra gì đó, Kha Nhi nhìn Kiến Ngụy.
“Anh muốn dùng mối thù hận giữa anh và Man Cảnh Ân làm mồi dụ Bradley ?”
Bradley không có thế lực, muốn chống đối Man Cảnh Ân chỉ có thể hợp tác với Kiến Ngụy, cô tin khi hắn ta đạt được mục đích, kế tiếp kết cục của Kiến Ngụy không khác gì Man Cảnh Ân. Kiến Ngụy làm như vậy, quá nguy hiểm.
“Ừ … hiện tại, giới hắc đạo đều biết Smith là kẻ thù lớn nhất của Man Cảnh Ân, Bradley đương nhiên tận dụng điểm này, vì kẻ thù của kẻ thù là bạn, chỉ là … em phải chịu ủy khuất rồi.”
Kha Nhi không nói, mắt rủ xuống, vẻ mặt tuy không cảm xúc nhưng Kiến Ngụy nhìn ra, cô đáng nhớ Man Cảnh Ân. Nếu là lúc trước, hắn sẽ tức giận, giờ chỉ thấy đau lòng, là hắn đã hủy hoại cuộc sống của Kha Nhi, hắn thật đáng hận.
“Được rồi, những gì muốn nói, tôi đã nói hết, em trở về từ từ suy nghĩ, sau khi thông suốt thì tìm tôi.”
Kha Nhi cười nhẹ, cô gật đầu đứng dậy rời đi, mọi chuyện sáng tỏ nhưng người biết chỉ có mình cô, Kiến Ngụy muốn chứng minh trong sạch của mình hay không ? Có thể hắn đã không quan tâm nữa rồi, hiện tại có lẽ điều mong nhất là muốn nhanh chống kết thúc mọi việc, và rồi …
Bổng Kha Nhi dừng bước, cô xoay người nhìn Kiến Ngụy, thấy hắn nhắm mắt dưỡng thần, đành thở dài đi ra khỏi cửa. Kết thúc như vậy dù tốt hay không, là hắn đã chọn lựa, mà cô, nếu là lúc trước còn có thể ngăn cản, bây giờ e rằng chỉ cầu mẹ có thể sống lại, chỉ tiếc là không thể được.
Kha Nhi vừa rời khỏi, Kiến Ngụy từ từ mở mắt, trong con ngươi chứa đựng đau khổ cùng ôn nhu. Đau khổ là vì nhớ đến đoạn thời gian bị vứt bỏ ngày trước. Ôn nhu, là vì cuối cùng hắn đã biết, người Ngụy Linh yêu là hắn, chỉ cần như vậy thôi, hắn đã thấy mãn nguyện.
Từ lúc đọc xong nhật ký của Ngụy Linh, hắn mới biết Ngụy Linh luôn đợi hắn, là do hắn đến trễ, giờ hắn lại khiến con cô khổ sở, hắn chết rồi cũng không còn mặt mũi gặp Ngụy Linh, vì thế chỉ còn cách, khi còn sống, vẫn muốn bù đắp cho Kha Nhi, khiến con của cô được hạnh phúc, như vậy ít nhất gặp lại Ngụy Linh, cô chỉ trách hắn mà không hận hắn, như vậy là đủ rồi.
“Linh … đợi khi anh xử lý xong mọi việc, anh sẽ đến tìm em.”
……………………....
Màn đêm buông xuống, ánh trăng trên đầu rọi xuống kéo dài bóng dáng Kha Nhi, cô vẫn một thân váy đen cô đơn đứng ngắm ánh trăng bạc, trong lòng đủ mọi tư vị phức tạp..

“Chủ nhân, người thật sự muốn đối địch Man lão đại ?” – Tuyết Du xuất hiện phía sau, nhẹ giọng hỏi.
Cô biết Kha Nhi nói một đằng, tâm lại nghĩ một nẽo, cô vẫn hy vọng Kha Nhi phản lại Kiến Ngụy, nếu cần lực lượng thì có bang Hỏa Băng Phượng thề sống chết cùng Kha Nhi, có điều, Kha Nhi chắc sẽ không chấp nhận.
“Cô có trách tôi không ?” – Kha Nhi nhẹ giọng.
Lần đầu nghe chủ nhân không lạnh nhạt nói với mình, Tuyết Du giật mình, giây sau lấy lại tinh thần, cung kính nói.
“Nếu tôi nói có, chủ nhân tin không ?”
“Phá hoại một hôn sự đẹp như vậy, tôi đã mang tội ác tày trời, nhưng mà, nếu cô muốn rời đi, tôi sẽ không giữ, những gì lúc trước tôi từng hứa cho cô sẽ không lấy lại, nếu có thể … cô hãy sống hạnh phúc, coi như sống luôn phần của tôi.”
Hạnh phúc đối với Kha Nhi là thứ không thể với tay được nữa, dù Kiến Ngụy ra mặt giải thích hay chiếc nhẫn kia có thể khiến Man Cảnh Ân tha thứ cho cô thì giữa bọn họ đã có vết nứt, dù cô có bất cứ mục đích gì thì cô đã lựa chọn trở về bên cạnh Kiến ngụy mà không phải sát cánh bên hắn cùng sống cùng chết, là cô đã chọn lựa.
Nói trắng ra, lúc đó tình cảm của cô không hề xác định được, trong lòng luôn nói là muốn biết sự thật nhưng tâm cô luôn dao động, vì từ sâu trong tim, Kiến Ngụy vẫn là người cô từng yêu, còn có Bảo Lan, dù ngày ấy Kiến Ngụy dùng Bảo Lan uy hiếp cô, cô vẫn có đường để lui, chỉ là cô không làm.
Lúc trước là cô muốn thử yêu Man Cảnh Ân, vì thời gian bên cạnh hắn, cô biết rất nhiều thứ, biết vui cười, biết buồn đau, biết làm sao để yêu một người mà Kiến Ngụy chưa từng dạy cô. Nhận ra nhiều thứ như vậy, lại không biết thì ra cô chỉ đơn thuần yêu hắn vì lòng hiếu kỳ, nói đúng hơn, hắn như thầy giáo chỉ dạy cô học cách yêu, tình yêu hiếu học, không phải yêu sâu đậm.
Thật mỉa mai, thật đau lòng, mọi thứ xem như kết thúc, dù sau này mọi chuyện xử lý xong, cô cũng không có tư cách ở bên cạnh Man Cảnh Ân, vì cô đã chà đạp lên tình yêu của hắn, cô không đáng được hắn yêu, không đáng được hạnh phúc. Nhưng cô không hối hận, cô sẽ giữ mãi những ký ức đẹp của hai người, chôn sâu vào trái tim, thỉnh thoảng nhớ đến tuy đau mà ấm lòng.
Những lời già dặn như vậy, lại do một cô gái chưa được hai mươi tuổi nói ra, thật làm người nghe kinh sợ nhưng theo Kha Nhi đã lâu, thì những lời này có là gì đâu. Nhưng bảo cô rời đi, còn mong cô sống luôn phần hạnh phúc của Kha Nhi, cô làm không được.
Hạnh phúc chỉ có thể do tự mình tạo nên, đồng thời do hai người yêu nhau cùng hưởng thụ, đó mới gọi là hạnh phúc, còn hạnh phúc sống luôn phần của người khác, đó chẳng khác nào là gánh nặng, cô không nhận nổi phúc phần này.
“Chủ nhân, hạnh phúc là do mình tự tạo ra, người nên quay lại đi.”
Kha Nhi cười khổ. – “Tôi không chân thành yêu anh ấy thì nào có thể tạo ra hạnh phúc, quay lại, chỉ khiến mình hèn mọn thêm, còn là sỉ nhục tình yêu anh ấy dành cho tôi, Tuyết Du … cô thì có thể, quay lại đi.”
Tuyết Du nghe câu hiểu câu không, vì không biết tâm Kha Nhi nghĩ gì, chỉ đành thở dài, lòng quặng đau nhớ đến người kia nhưng cô không nỡ bỏ chủ nhân.
“Nếu chủ nhân nói sớm một chút, muốn đuổi tôi đi thì hay biết mấy, giờ muộn rồi, tôi không thể quay lại, chỉ có thể ăn bám chủ nhân mà thôi, chủ nhân không nhận không được rồi.”
Kha Nhi xoay mặt nhìn Tuyết Du, cười yếu ớt, nụ cười mà Tuyết Du chưa từng thấy bao giờ, còn có lời nói khiến Tuyết Du chấn động.
“Cám ơn.”
Nói xong hai chữ, Kha Nhi quay lại với vầng trăng bạc, ánh sáng nhu hòa nhưng thê lương, có thể là vì tâm trạng người ngắm trăng ảm đạm nên ảnh hưởng đến ánh trăng đẹp.
Tuyết Du nhìn bóng lưng cô đơn của Kha Nhi, lòng ảo não, tâm trầm xuống, mắt cũng hướng về ánh trăng, lòng thầm mong một ngày nào đó, hạnh phúc sẽ đến với những kẻ bất hạnh như bọn họ, là mãi mãi, không phải nhất thời.
Ở một góc nhỏ, Băng Du mang vẻ mặt không cảm xúc nhìn bóng lưng hai người, tâm lạnh đi, trong mắt ẩn chứa nhiều điều không hiểu rõ, nhưng có thể thấy tâm của Băng Du cũng giống hai người kia, cô đơn, lạnh lẽo.