Đăng vào: 12 tháng trước
Phó Minh Viễn đứng ở đầu cầu thang, nghe động tĩnh dưới lầu, bỗng nhiên dừng chân lại.
Anh sờ sờ cằm, ánh mắt lóe lên toát ra vài phần suy tư.
Người đàn ông trầm tư, một lát sau anh hơi cong môi, lộ ra một nụ cười đắc ý.
---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
“Meo~”
Phía sau anh, Kẹo bông gòn nhô ra từ sau cửa, thấy anh dừng lại không khỏi nghiêng đầu.
Phó Minh Viễn quyết định chủ ý, không tiếp tục xuống lầu nữa.
Anh cầm lấy quyển truyện cổ tích, xoay người về phòng, nhìn Kẹo bông gòn trên mặt đất, không màng nó phản kháng mà đưa tay ôm nó lên.
“Meo~”
Kẹo bông gòn cắn lấy tay anh, anh cũng không thèm để ý chút nào còn vò đầu nó.
Trở về phòng, Phó Minh Viễn ngồi ở trên sàn nhà, cẩn thận để quyển chuyện xưa kia về đúng chỗ, đậy nắp rương lại rồi đẩy vào chỗ cũ.
---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Anh nghĩ ra một biện pháp tốt hơn so với việc nói trực tiếp với tiểu nha đầu, anh muốn để cô ý thức được sai lầm này.
Nghĩ đến vẻ mặt cô khi biết chuyện, khoé môi người đàn ông lại cong lên.
Kẹo bông gòn nhìn anh cười, com rúm lại nhả miệng ra
Phó Minh Viễn cúi đầu nhìn nó một cái rồi lại ôm nó lên, dùng sức cọ lên khuôn mặt xù lông của nó.
“Buổi tối thêm cơm cho mày.” Anh khẽ cười nói.
Lúc Kẹo bông gòn trưng ra vẻ mặt ghét bỏ, anh mới buông nó ra, nhẹ nhàng bước vào phòng tắm.
Trong phòng bếp, Nguyễn Ngưng đang đứng ở cạnh bàn bếp múc cháo ra chén sứ, vừa nêm nếm vừa âm thầm gật đầu rồi đưa tay tắt bếp.
Cô nấu cháo củ từ, củ từ dưỡng dạ dày, rất tốt cho thân thể, không biết có hợp khẩu vị của anh Minh Viễn không...
Bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, cô chớp mắt vừa định quay đầu lại thì đột nhiên có một cánh tay vươn tới ôm lấy eo cô.
Cả người cô được ôm trọn, dán lên lồng ngực của anh.
“Bà xã, chào buổi sáng.”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai, mang theo một chút tình tứ không rõ.
Mặt Nguyễn Ngưng đỏ lên, nhưng không phải là vì tiếng gọi thân mật kia, mà là…
Người đàn ông ôm vai cô, quay người cô lại đối mặt với mình.
Anh mặc một cái áo sơ mi trắng cùng với quần âu, áo sơ mi không gài cúc mà mở rộng một cách tùy ý, lộ ra một mảng ngực rắn chắc màu lúa mạch...
Nguyễn Ngưng nuốt nước miếng nhìn anh chống hai tay bên người cô, vây cô ở trên bệ bếp.
“Bùm bùm —— bùm bùm ——”
Sắc đẹp như vậy, cho dù cô có nhắc nhở bản thân mình không thể bị dụ dỗ thì cũng nhịn không được mà chìm đắm vào trong đó.
Anh hơi cong môi, ánh mắt tối tăm thâm thúy nhìn cô, sủng nịnh lại thâm tình.
Nguyễn Ngưng lại nuốt nước miếng, cảm giác hơi thở của anh bao quanh khiến cả người cô nóng lên.
Mới sáng sớm, sao anh lại có thể phạm quy như vậy chứ?
“Anh Minh Viễn, anh… anh làm gì vậy?”
Phó Minh Viễn giơ tay lên xoa khuôn mặt mềm mại của cô.
Lúc trước chỉ là một bé gái nhỏ, mà giờ lớn lên lại xinh đẹp thế này, còn gả cho anh, trở thành bà xã của anh, thành người anh yêu nhất…
Duyên phận kỳ diệu như vậy, khiến anh mới nhìn thấy cô là nhịn không được mà nở nụ cười.
Hoá ra anh và tiểu nha đầu đã gặp nhau sớm như vậy rồi…
Nguyễn Ngưng không hiểu gì cả, nhìn anh đưa tay vuốt v.e mặt cô, thấy ánh mắt anh nhìn mình càng lúc càng sáng, càng lúc càng vui vẻ.
Cuối cùng giống như không thể kìm nén cảm xúc nữa nên mở hai tay ra ôm chặt lấy.
Người đàn ông đặt cằm trên đỉnh đầu cô, thấp giọng gọi liên tục: “Ngưng Ngưng, Ngưng Ngưng của anh…"
Khuôn mặt nhỏ của Nguyễn Ngưng dán trên người anh, da thịt anh nóng đến nỗi khiến mặt cô nóng lên theo.
“Anh Minh Viễn?”
Anh sao thế? Sao lại vui vẻ như vậy?
Phó Minh Viễn buông lỏng cánh tay ra một chút.
Anh cúi đầu, nhìn mặt hồng hồng của cô, bộ dáng thẹn thùng không thôi. Trong lòng nhịn không được lại kích động, duỗi tay giữ chặt lấy cằm cô, cúi người hôn lên môi cô.
Đầu lưỡi của anh nhanh chóng thâm nhập vào trong miệng cô, m/út lấy tất cả vị ngọt rồi lại nhẹ nhàng liế/m láp, hận không thể đem tất cả tình cảm của mình ra cho cô biết.
Nguyễn Ngưng vốn dĩ đang ngây ngốc, bị nụ hôn này của anh khiến cho đầu óc trở nên mơ hồ.
Cô theo bản năng từ kháng cự biến thành chậm rãi ôm lấy cổ anh, thậm chí chủ động nhón mũi chân lên đáp lại nụ hôn của anh…
Thời điểm hai người tách ra, cô thở gấp, bất tri bất giác phát hiện cô đã bị anh ôm tới bàn ăn.
Cô nằm ngửa ra, đùi vòng qua eo anh, mà anh lại đang đè trên người cô, đôi tay ôm lấy cô.
Cảm thấy tư thế này có chút xấu hổ, sắc mặt Nguyễn Ngưng trong nháy mắt đỏ bừng.
Côi nhẹ nhàng thở gấp, dùng tay nhỏ đẩy anh, “Anh Minh Viễn, anh… anh…”
Giọng nói của cô mềm mại nũng nịu như bông, thật sự không có chút uy hiếp nào, thậm chí càng giống lạt mềm buộc chặt dụ dỗ anh.
Một tay Phó Minh Viễn chống ở bên tai cô, một tay khác nhẹ nhàng vỗ về gương mặt cô, khẽ cười nói: “Gọi một tiếng anh Viễn cho anh nghe nào.”
Nguyễn Ngưng Trừng trừng mắt nhìn anh, ngoại trừ mặt đỏ cô lại cảm thấy lời này hơi quen tai.
Giống như đã từng có người nói qua với cô…
“Sao vậy?” Giọng nói của Phó Minh Viễn càng cao hơn.
Thấy cô vẫn không nói lời nào, anh không khỏi cười xấu xa.
Cảm nhận được hai tay của anh làm loạn trên bộ phận mẫn cảm của mình, hơi thở của Nguyễn Ngưng càng trở nên rối loạn hơn.
Cô đẩy anh ra, lại phát hiện tay chân đều mềm nhũn, không thể dùng lực được, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn gọi: "Anh… Anh Viễn…”
Trong lòng Phó Minh Viễn rung động, không khỏi cúi người, nhanh chóng hôn lên môi cô.
"Như vậy mới ngoan.” Anh thấp giọng nói, rốt cuộc cũng buông cô ra, thậm chí còn săn sóc giúp cô sửa lại quần áo.
Mặt Nguyễn Ngưng đỏ bừng, vội vàng nhảy xuống khỏi bàn cơm.
"Bữa sáng em làm món gì vậy? Mùi rất thơm.”
Phó Minh Viễn đi đến cạnh bàn bếp, mở nắp nồi ra nhìn, sau đó bê nồi cháo đặt lên bàn ăn.
Nhìn anh bận rộn như vậy, Nguyễn Ngưng nắm chặt ngón tay, cuối cùng vẫn nhịn không được nói: “Anh Minh Viễn, cúc… cúc áo của anh...”
"Cúc áo làm sao cơ?”
Thấy anh giả ngu, Nguyễn Ngưng cắn môi, nhưng vẫn từ từ đi qua, giúp anh gài cúc áo sơ mi lại.
Cô cúi đầu, chịu đựng sự ngượng ngùng mà giúp anh gài từng cúc một.
Không khí tràn ngập ấm áp và ái muội, khi Phó Minh Viễn nhịn không được muốn ôm hôn cô thì bỗng nhiên điện thoại trong túi anh lại vang lên.
Lúc này Nguyễn Ngưng đã giúp anh cài xong cúc áo, đi đến múc cháo vào chén.
Phó Minh Viễn bĩu môi, lấy điện thoại ra nhìn.
Là tin nhắn thám tử tư gửi tới.
“Phó tiên sinh, yêu cầu về việc điều tra thân thế của Nguyễn tiểu thư lúc trước của anh đã hoàn thành, kết quả đã gửi đến hòm thư cá nhân của anh, xin hãy chú ý kiểm tra và nhận.”
Sắc mặt Phó Minh Viễn thay đổi, trở nên nghiêm túc hơn.
Điện thoại của anh có thể trực tiếp đăng nhập vào hòm thư cá nhân, anh vội vàng đăng nhập vào, download tài liệu xuống sau đó nhìn qua vài lần.
Tuy rằng sớm đã đoán được, nhưng khi nhìn thấy thông tin ba mẹ ruột của tiểu nha đầu đã qua đời, vẻ mặt anh không khỏi trầm trọng hơn.
Tiểu nha đầu có thể tiếp thu được chuyện này sao?
Anh ngước mắt nhìn cô đang múc cháo, đáy mắt hiện lên vài phần lo lắng.
“Anh Minh Viễn, nhanh tới đây ăn đi.” Cô dịu dàng nói.
Cho dù đang giận anh, cô vẫn cứ dịu dàng như vậy. Anh thật sự không biết sau khi nghe xong tin tức này, cô sẽ chịu đả kích lớn như nào…
Phó Minh Viễn đi đến ngồi ở đối diện, cùng ăn bữa sáng với cô.
Bận rộn ba bốn tháng, đây vẫn là lần đầu tiên anh thảnh thơi ngồi xuống ăn một bữa cơm.
Ăn hết một chén cháo, rõ ràng có thể cảm giác được dạ dày thoải mái hơn nhiều.
Nhìn anh ăn vui vẻ như vậy, Nguyễn Ngưng nhẹ nhàng thở ra.
Đây là lần đầu tiên cô xuống bếp nấu cho anh Minh Viễn ăn…
Tuy rằng đơn giản, nhưng phương thức ở chung như vậy lại khiến đáy lòng cô cảm giác rất ấm áp, rất hạnh phúc.
Giống như một gia đình thật sự…
Chỉ là nghĩ đến việc anh đã từng cân nhắc chuyện ly hôn với cô, Nguyễn Ngưng mím môi, lại cúi đầu tiếp tục ăn cháo
Sau khi ăn xong, Phó Minh Viễn do dự rất lâu nhưng vẫn gọi cô.
Anh quyết định nói cho cô biết sự thật, đây là chuyện anh đồng ý với cô, sớm muộn gì thì cô cũng biết mà thôi.
Ít nhất bây giờ còn có anh ở cạnh cô, cùng cô đối mặt với sự thật tàn khốc này.
Nhưng mà nghe anh nói xong, Nguyễn Ngưng ngoài ý muốn lại rất bình tĩnh.
Phó Minh Viễn nhìn cô, thấy sắc mặt cô rõ ràng trắng bệch nhưng bộ dáng lại kiên cường, anh vừa đau lòng vừa kiêu ngạo.
Tiểu nha đầu kiên cường hơn so với tưởng tượng của anh.
“Anh Minh Viễn, em muốn đến thăm hai người họ, có được không?”
Lúc này, trong lòng Nguyễn Ngưng trải qua một phen đắn đo, rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn Phó Minh Viễn thỉnh cầu.
Kỳ thật cô đã không còn nhớ rõ bộ dáng của ba mẹ. Thời điểm cô đến Nguyễn gia còn rất nhỏ, những ký ức lúc đó sớm đã mơ hồ không rõ.
Nhưng cô vẫn luôn biết mình không phải con gái của Nguyễn gia, Nguyễn Lập Hoành và Lâm Mạt Hương cũng không phải là ba mẹ ruột của cô.
Cho nên đối mặt với Trình Mỹ Âm, từ trước đến nay cô đều không dám tranh giành gì cả.
Bởi vì cô rất rõ, những thứ kia vốn dĩ không thuộc về mình, Nguyễn gia bằng lòng nhận nuôi cô đã là ân tình lớn nhất đối với cô, vì vậy cô không nên đòi hỏi quá nhiều.
Đối với thỉnh cầu của cô, tất nhiên Phó Minh Viễn sẽ không từ chối, "Được, em muốn đi khi nào?”
“Hôm nay được chứ?” Nguyễn Ngưng do dự một chút, hỏi.
Phó Minh Viễn gật đầu, nhìn bộ dáng cẩn thận của cô, đi qua nắm lấy tay cô.
Anh ngồi xổm trước mặt cô, nhìn cô đầy thâm tình, “Cho dù em muốn bất cứ cái gì, anh đều sẽ cố gắng hết sức làm cho em. Sau này có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ cùng nhau gánh vác, anh vẫn luôn ở cạnh em.”
Vành mắt Nguyễn Ngưng đỏ ửng, rõ ràng đã muốn kìm nén cảm xúc nhưng lập tức lại bị anh gợi lên.
Cô mím môi, “Sao lại đối xử tốt với em như vậy?”
“Đồ ngốc.” Anh xoa gương mặt cô, cúi người hôn lên khóe mắt cô, “Bởi vì anh yêu em, bà xã.”
Nghe anh thổ lộ một cách trịnh trọng và thâm tình, rốt cuộc Nguyễn Ngưng cũng nhịn không được mà nhào vào trong lòng anh, chôn khuôn mặt nhỏ trong ngực anh, ôm chặt lấy anh.
Cảm giác ướt át từ vạt áo trước ngực truyền đến, Phó Minh Viễn thấp giọng thở dài.
Anh nhẹ nhàng vu ốt ve mái tóc dài của cô, thấp giọng dỗ dành, lại hôn lên đỉnh đầu cô vài cái. Chờ cảm xúc cô ổn định lại mới đưa cô đi rửa mặt thay quần áo.
Sau đó hai người cùng nhau ra cửa, để chú Lý lái xe, cùng nhau đến nghĩa địa ở ngoại ô.
Đến ngoài cửa nghĩa địa, Nguyễn Ngưng nắm chặt tay Phó Minh Viễn. Tuy rằng đã tưởng tượng qua vô số lần rồi nhưng thật sự đến giờ phút này, cô lại có chút lo lắng.
Dáng vẻ của ba mẹ sẽ như thế nào?
Hai người nhìn thấy cô sẽ vui vẻ sao? Hay là bởi vì cô quên mất hai người mà tức giận?
Phó Minh Viễn kiên nhẫn chờ đợi, thấy sau khi cô đã chuẩn bị tốt tâm lý xong rồi quay đầu nói với anh: “Anh Minh Viễn, chúng ta đi vào thôi."
Anh gật đầu, nắm lấy tay cô đi vào bên trong.
Dựa vào tin tức mà thám tử tư gửi đến, bọn họ thuận lợi tìm được nơi an táng ba mẹ ruột của Nguyễn Ngưng.
Chỉ là từ đằng xa đã nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, đưa lưng về phía bọn họ, lẳng lặng đứng ở đó.