Đăng vào: 12 tháng trước
Màn đêm mỗi lúc lại trở nên cô tịch hơn. Những ánh đèn nhạt nhòa dần trôi lại qua khung cửa xe ô tô. Thiên Bối ngồi im lặng, những ngón tay nhỏ đặt trên đùi bỗng dưng siết chặt. Cô thấy sợ hãi khi nhớ lại bộ dạng đau đớn của Vương Thần lúc đó. Cảm giác của người từ chối cũng không hạnh phúc gì đâu, biết mình không thể đặt hai người cùng ở một vị trí nên càng đau lòng hơn. Cô đã chọn Vương Tử thì nguyện một lòng với cậu ấy thôi. Biết là có lỗi với Thần, có lỗi với cả sự tin tưởng của Mai phu nhân, nhưng cô không biết mình phải làm như thế nào cả. Một mực nghe theo sự mách bảo của con tim này...
Cô đã ước, giá như cậu không nói ra điều đó, thì họ đã có thể tiếp tục sống với nhau như trước. Nhưng giờ thì dường như chuyện đó đã trở thành một điều vô cùng tồi tệ. Cô biết phải đối diện cậu thế nào đây? Cô đáng lẽ ra sẽ không bao giờ tha thứ cho những hành động mà cậu đã làm. Nhưng xét cho cùng, nguồn cơn mọi sự cũng đều từ cô mà ra. Có lẽ tình cảm cậu dành cho cô quá nhiều, nên mới nhẫn tâm làm như vậy. Trên đời này, cũng có một người yêu cô đến thế.
Một tuần trước.
Vừa cắm sạc, điện thoại của Thiên Bối đã reo lên inh ỏi. Cô bèn mau chóng nghe khi màn hình hiển thị tên Mẫn Mẫn. Ngay lập tức, đập vào tai là giọng nói choe chóe của cô bạn thân.
[ Cậu điên hả? Sao điện thoại mấy ngày không liên lạc được vậy? Về chưa? Hay vẫn còn đang mộng mơ ở chốn nào rồi?]
Sau khi nghe Mẫn xổ một tràng giang đại hải, cơ hồ nghe rõ cả tiếng thở hồng hộc ở đầu dây bên kia, Thiên Bối mới thong thả nói:
- Tại mình quên...
[ Quên cái khỉ mốc? Sao cậu không quên nốt con bạn này đi? Vậy đã về hay chưa hả?]
- Rồi, được một tuần.
[ A hay nhỉ? Vậy mà không thèm nói với tôi một tiếng.]
Thiên Bối dễ dàng hình dung ra bộ mặt tức giận của cô bạn, bèn nuốt nước bọt, nhỏ nhẹ giảng hòa:
- Ừ! Mình xin lỗi mà... nhưng mà có chuyện gì mà quan trọng thế?
Một chuỗi im lặng trả lời cô, có vẻ người bên kia đang bối rối. Dường như đã phải suy nghĩ rất lâu mới đưa ra được câu trả lời cuối cùng, Mẫn Mẫn lên tiếng, giọng chắc nịch.
[ Chúng ta gặp nhau đi! Không thể một hai câu qua điện thoại được.]
- Hả?- Thiên Bối kinh ngạc, cô bắt đầu có dự cảm chẳng lành trong lòng.- Vậy được.
Nơi họ gặp mặt là quán kem bảy màu quen thuộc. Trời đang vào tiết thu, nên khách vắng hẳn. Phía cuối cùng của dãy bàn, hai cô gái nhỏ lặng lẽ nhìn nhau. Thiên Bối nhạy cảm nhận thấy Mẫn đã gầy hơn trước, khuôn mặt cô bạn xanh xao và bạc nhược vô cùng, đôi mắt cũng không còn vẻ lanh lợi ngày thường.
- Có chuyện gì vậy? Nhìn cậu không ổn chút nào... Mẫn à?
- Mình...
Lời nói để lửng giữa không trung. Thiên Bối càng nghe tiếng tim mình đập dữ dội. Bắt gặp ánh mắt sầu thảm của Mẫn, sự lo lắng trong cô lớn hơn bao giờ hết.
Mẫn Mẫn hít một hơi thật sâu như để lấy dũng khí, rồi cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt người dối diện, nói rành rọt:
- Chương Vương Thần đã bắt cóc bạn trai mình.
- …
Sững sờ.
Thiên Bối kinh ngạc mở to mắt, cô tưởng mình nghe nhầm. Những ngón tay bao quanh cốc trà sữa hơi run run. Rồi bật chợt, cô phá lên cười:
- Trời đất. Cậu sao vậy Mẫn? Cậu nói Vương Thần làm gì cơ? Bắt cóc bạn trai cậu á? Trời ạ. Cậu đùa hả? Hôm nay đâu phải cá tháng tư.
Nhưng nụ cười chẳng tồn tại được bao lâu khi vẻ mặt của Mẫn vẫn ngây ra, đôi mắt thảng thốt đầy tuyệt vọng, giống như đang cố đè nén một cảm xúc mãnh liệt nào đó. Không gian bỗng dưng lặng thinh, tiếng thở đứt quãng của hai người hòa lẫn vào nhau thành một bản nhạc gấp gáp và ẩn chứa sự sợ hãi. Một giọt nước kéo dài xuống từ tròng mắt nhuốm màu đau thương của Mẫn, giọng cô nghẹn ngào:
- Hắn ta không tốt vậy đâu, Bối à. Hắn ta lừa cậu đó. Người tung tin cậu làm ôsin, khiến cậu bị đuổi học cũng là hắn. Khi mình phát hiện ra tất cả, hắn bắt cóc Lâm. Hắn bất chấp mọi thủ đoạn đê tiện, cũng chỉ vì thứ tình cảm bệnh hoạn của hắn. Cậu có hiểu không, Thiên Bối?
- Bệnh… hoạn…
Thiên Bối ngơ ngác, muốn cười vào những lời đó của Mẫn, nhưng cổ họng cô lại nghẹn đắng thứ gì đó rất khó chịu. Cô không muốn tin đó là sự thật, không, sẽ không bao giờ tin, nhưng không hiểu sao trái tim lại gào lên điều ngược lại. Mẫn được lợi gì khi nói dối cô chứ? Nét thống khổ và tuyệt vọng trên khuôn mặt người bạn thân mà trước giờ vẫn luôn rất mạnh mẽ trong mắt cô, khiến cô chao đảo. Cô có muốn chối bỏ cũng không được.
Nhưng Chương Vương Thần ư? Người luôn dịu dàng với mình đó, nhất định không thể nào...
- Mẫn à...mọi chuyện không thể như thế đúng không? Sao Lâm lại bị Thần bắt cóc được...Cậu ấy cũng sẽ không đối xử với mình như vậy... Có lẽ… có lẽ là… hiểu lầm thôi. Đúng rồi, là hiểu lầm…
Một tờ báo bỗng bị ném phịch trên bàn, bản tin tìm người đập thẳng vào mắt Thiên Bối. Phía góc phải của tờ báo là hình ảnh một chàng trai rất dễ thương, mái tóc nâu cắt ngắn, đôi mắt sáng rực vẻ tự tin cùng nụ cười vô tư hiền lành.
Đúng là bạn trai Mẫn, đúng là Lâm đây mà. Cô ngước đôi mắt bàng hoàng lên. Nhưng Mẫn nghĩ điều đó vẫn không đủ để khiến cho cô gái ngốc nghếch này tin, bèn rút từ trong túi xách ra một mảnh giấy, tức giận đập mạnh xuống bàn. Trên mặt giấy hơi nhàu, ghi vỏn vẹn vài chữ.
" Nếu cô muốn bạn trai mình sống thì khóa trái."
Nét chữ này?... Đúng là của Vương Thần.
Cô có thể dễ dàng nhận ra điều đó. Tim Thiên Bối hẫng một nhịp, khuôn mặt cô xám lại, đôi mắt hoang mang mở lớn. Mẫn Mẫn cười nhạt, đưa tay gạt đi những hạt nước chuẩn bị lăn ra trên khóe mắt, nhìn thẳng vào Thiên Bối mà nói rành mạch từng chữ:
- Chương Vương Thần đúng là ác quỷ đội lốt con người. Hắn ta vì muốn có được cậu, muốn ngày ngày đều gặp mặt cậu mà nhẫn tâm phao tin cậu là ô sin lên cho Hiệu trưởng và yêu cầu bà ấy phạt cậu ở mức nặng nhất là đuổi học. Kế hoạch này kể ra hoàn hảo lắm, một mũi tên trúng hai đích.
Từng lời nói ấy tựa như đâm sâu vào tim Thiên Bối, cô run rẩy đến mức khiến cả chiếc ghế cũng rung theo từng hồi. Người cô tin tưởng nhất, đối với cô cũng là người rất đáng ngưỡng mộ, không ngờ lại làm cái việc kinh khủng đó. Bỗng chốc, tất cả niềm tin dành cho Vương Thần đổ sụp thành từng mảnh vụn. Thiên Bối chợt ngước mắt, với tất cả sự hoài nghi và đau khổ, cô khẽ hỏi:
- Tại sao...? Tại sao cậu lại biết? Tại sao giờ mới nói...?
Mẫn đột dưng cúi gằm mặt, để mái tóc che đi đôi mắt đã sớm nhuốm nước của cô. Cô biết Bối sẽ hỏi điều đó, nhưng quả thực Mẫn rất hối hận vì lỗi lầm của mình. Chỉ vì ích kỉ cá nhân, cô đã giấu đi toàn bộ sự thật. Mẫn hận không thể quay lại thời gian trước, nhất định sẽ không khiến cho bạn mình bị lừa như vậy. Cô nuốt nước bọt, ngập ngừng thốt lên từng chữ:
- Bối... là lỗi của mình. Mình thực sự hối hận vì đã không nói ra sự thật. Thực ra... ngày hôm đó, mình xuống gặp cô Hiệu trưởng vì muốn hỏi một chút chuyện. Nhưng không ngờ... lại nghe được cuộc nói chuyện giữa Chương Vương Thần và cô ấy. Mình rất sợ hãi... hẹn cậu ra định nói, nhưng... cậu ta đã phát hiện ra... Bối à! Cậu ta uy hiếp mình...Lâm
Càng nghe cô càng thấy tim mình thắt lại, tựa như ai đó đang ra sức vắt kiệt từng hơi thở của mình. Chân tay như muốn rời ra khỏi cơ thế, cô loạng choạng đứng dậy trước khuôn mặt sửng sốt của Mẫn Mẫn, giọng lạc hẳn đi:
- Được rồi... không sao cả.
Nói rồi, cô bước nhanh ra khỏi quán. Điện thoại trong túi không ngừng rung, cô điên tiết ngắt toàn bộ liên lạc. Lúc này, không muốn gặp hay nói chuyện với ai cả.
Chiều muộn. Hoàng hôn đã nhuộm đỏ cả thành phố. Con đường tràn ngập xe cộ, vỉa hè cũng một cảnh chen chúc. Trong khi những con người kia đang hối hả trở về với tổ ấm của mình thì Thiên Bối lại muốn đi đến một nơi yên tĩnh, chỉ cần có thể tránh xa tất cả mọi người. Tâm trạng trong cô đang rối loạn cực điểm vì sự thật bị phanh phui vài phút trước đó. Lang thang một hồi, cô vô thức bước vào một cửa quán, gọi một ly cà phê không đường.
Ngồi lặng gần cửa sổ, ngắm nhìn cảnh phố xá người người qua lại, cô bỗng thấy lòng mình trùng xuống. Nỗi cô đơn bủa vây trái tim bé nhỏ, để kí ức cô gái trôi về một miền xa lạ. Cô chợt nhớ lại lần xuất hiện bất ngờ của Thần trong phòng cô Hiệu trưởng, cả lần cô đi học muộn và thấy cậu ấy đi cùng cô giáo. Tất cả chuyện đó không phải trùng hợp... Vị cà phê đắng ngắt nơi đầu lưỡi cùng với mùi hương bạc hà thoang thoảng đâu đây khiến nước mắt đang cố kìm nén của Thiên Bối bỗng trào ra.
" Tại sao? Tại sao các người đều lừa dối tôi? Các người đều coi tôi là con ngốc đúng không? Một người nỡ rời bỏ tôi, cho rằng tôi không bị tổn thương ư? Một người tôi tin tưởng lại nhẫn tâm lừa dối tôi trong suốt thời gian qua. Rốt cuộc, trong cuộc chơi điên khùng này, tôi cũng thua rồi... thua thảm hại."
Thiên Bối thấy mình sắp gục ngã mất rồi, mọi chuyện tồi tệ ập đến cùng một lúc khiến trái tim cô không thể chịu nổi. Nếu bây giờ có chết đi, cô cũng cam lòng, không còn vướng bận điều gì trên đời này.
Chương Vương Thần, cậu đối với tôi, bất cứ chuyện gì cũng rất tốt, nhưng tại sao lại làm cái hành động đó...
Tình yêu của anh
Thật điên rồ và tàn nhẫn
Hãy cứ khóc nếu em muốn
Anh sẽ không buông tha em
Người anh yêu thương
Anh trở thành như vậy
Là do em hay do anh?
Thiên Bối chết lặng. Lời bài hát như hàng vạn mũi dao đâm vào lòng cô. Cả người cô lạnh toát, chợt ngộ ra một điều rằng: Hóa ra tất cả mọi chuyện đều khởi nguồn từ cô, Chương Vương Thần vì sao lại bất chấp làm điều đó? Vì cô... đúng vậy, chính là vì cô... Thiên Bối bỗng chốc chao đảo...
Thực tại.
Chiều tối. Căn biệt thự ngói đỏ chìm trong sắc hoàng hôn đang buông dần. Gió thoảng. Những bóng đèn neon được thắp sáng trưng trên mọi ngóc ngách, hắt xuống mặt nước bể bơi tạo thành từng mảng óng ánh dập dềnh trôi nổi. Thỉnh thoảng, một gợn sóng lăn tăn cơ hồ đánh tan cái hình thù phản chiếu trên bờ tường màu kem.
Trong phòng bếp nhà họ Chương, bữa tối diễn ra im lặng hơn mọi ngày. Chỉ có ba người ngồi quanh một chiếc bàn dài. Không gian chỉ vang lên tiếng chén đũa chạm vào nhau. Phu nhân Hiểu Loan thầm quan sát, Vương Thần mang dáng vẻ lạnh nhạt vốn có, nhưng hôm nay, xen lẫn trong đó là nét thương đau, cô độc khiến lòng bà thắt lại. Thiên Bối cúi gằm mặt, cô rụt rè chỉ ăn cơm trắng và canh, mặc dù có vô số món ngon khác bên cạnh. Chỉ cần như vậy thôi, bà hiểu đã có chuyện gì xảy ra với bọn họ.
.
.
.
Vương Thần nằm trên giường, co người giấu mình trong chiếc chăn mỏng, bỗng thấy căn phòng lạnh lẽo như bị phủ băng. Bên dưới kia, cũng có một người trong dáng vẻ y hệt. Trong lòng họ đều là vô vàn cảm xúc đan xen, đau khổ, dằn vặt, hối tiếc...
Khí lạnh từ cửa sổ phả vào căn phòng nhỏ, Thiên Bối co quắp trên giường, cô mím chặt môi, nếu là trước kia, nhất định sẽ có một người luôn ôm cô thật chặt. Cô nhớ, nhớ hơi ấm thân quen luôn bao trọn trái tim mình, nhớ muốn phát điên.
Chương Vương Tử, khi nào cậu trở về?...
Cốc! Cốc!
Bên ngoài chợt có tiếng gõ cửa, Vương Thần hơi chở mình, cậu khó chịu cất tiếng. "Vào đi". Phu nhân Hiểu Loan bước vào với một chai nước kì lạ màu vàng sánh và hai cái ly thủy tinh, bà mỉm cười, lần đầu nhìn thấy điệu bộ lười nhát của con trai mình.
- Nếu chưa ngủ thì nói chuyện với mẹ được không?
Mặc dù cả người đang rất mệt mỏi khó chịu nhưng dù sao Vương Thần luôn là người con ngoan, cậu không bao giờ muốn cha mẹ thất vọng về mình, cậu đứng dậy lễ phép cúi người. Nhìn thấy điều đó, Mai Hiểu Loan không khỏi đau xót trong lòng. Bà không cần sự lạnh lẽo, hành động như một cái máy của Thần, bà cần nhìn thấy sự sống, nét tươi vui nơi con trai mình.
Hai người ngồi xuống bàn, Mai Hiểu Loan quan sát thấy trên mắt Vương Thần có quầng thâm, bà biết con trai đã có những đêm không ngủ vì hình bóng một cô gái đã dày vò tâm can nó. Cậu hơi cúi đầu, che đi cặp mắt nâu tràn đầy tuyệt vọng. Đúng lúc ngước lên, cậu thấy mẹ đang rót gì đó vào đầy hai ly thủy tinh. Mùi men nồng tỏa ra, hóa ra là rượu. Cậu kinh ngạc nhìn, Mai Hiểu Loan chỉ cười mỉm, nói:
- Đừng nói với mẹ rằng con không biết uống rượu đấy. Hôm nay hai mẹ con ta cùng say.
Chiếc ly được đẩy về phía cậu, nước cũng hơi sóng lên một chút, màu vàng ươm đó bỗng chốc biến thành sự mê hoặc kì diệu. Mai Hiểu Loan chống một tay xuống bàn, tay còn lại lắc lắc ly rượu của mình, bà biết chỉ có dùng chất kích thích này mới khiến con trai dãi bày lòng mình. Đối với nó, tất cả chỉ giữ cho riêng mình.
Sẵn chuyện buồn trong lòng, cậu không nể nang hay ra vẻ gì nữa, thản nhiên ngửa cổ tu một hơi cạn, rồi lại thêm hai ba ly nữa, chẳng cần quan tâm người phụ nữ trước mặt đang có âm mưu gì. Rượu đắng đầu lưỡi, trôi qua cổ họng xuống dạ dày nóng bừng. Đầu cậu hơi quay quay, hình bóng Thiên Bối ẩn hiện khắp nơi như một nỗi ám ảnh không thể nào dứt ra. Một giọng nói nhẹ nhàng cất lên đánh mạnh vào tim Vương Thần.
- Con thất tình rồi đúng không?
Cậu không ngước lên, cũng không nói năng gì, cơ hồ như đã thừa nhận điều trên. Mai Hiểu Loan thở dài, bà vươn tay vuốt vuốt mái tóc mềm mượt của cậu. Hành động đó dường như đánh thức tận sâu sự tổn thương nơi trái tim Vương Thần, cậu chợt òa khóc như một đứa trẻ:
- Tại sao? Tại sao con không được? Con có gì không tốt? Tại sao cô ấy lại từ chối... Suốt mười năm qua, rốt cuộc con cố gắng là vì cái gì? Người bảo vệ cô ấy là con, người yêu thương cô ấy cũng là con... Vậy mà, cô ấy chọn người khác...
Nghe giọng nói ấm ức, đau khổ của con trai, Mai Hiểu Loan cũng như vỡ nát cõi lòng, bà vòng ra sau, ôm lấy cậu vào lòng, vỗ về, an ủi bằng tất cả tình yêu của mình. Bà biết, bà biết chứ, bà cũng cố gắng giúp cậu đấy thôi. Nhưng đúng là duyên số...
- Con trai! Tình yêu là vậy. Khi con yêu một người, con phải biết chấp nhận nếu người đó không có tình cảm với mình. Mẹ biết yêu đơn phương rất đau khổ, nhưng con rất mạnh mẽ, con sẽ vượt qua được thôi... Thần à!
Vương Thần vẫn khóc, cậu bỗng nhận ra mình ngớ ngẩn hết sức, nhưng không sao chặn nước mắt lại được. Nó cứ thế tuôn rơi, ướt đẫm vạt áo, ướt cả bàn tay ấm áp đang vòng qua cổ cậu. Mai Hiểu Loan không kìm được, từ khóe mắt một giọt lệ lăn dài trên má. Bà càng xiết chặt hơn, tưởng như mình cũng đang trong cơn say, không ngần ngại bày tỏ nỗi lòng thầm kín.
- Con biết không, khi xưa, mẹ cũng rất đau khổ... Là một người phụ nữ, không ai có thể chấp nhận việc chia sẻ người đàn ông của mình với người đàn bà khác. Nhưng là mẹ... Thần à! Ngày Khải Nhi bước chân vào nhà họ Chương, mẹ biết rằng điều tồi tệ đó đã xảy ra với mình. Cô ấy mang thai, cũng là con trai. Bố con đã quỳ xuống xin mẹ tha thứ... Cô ấy cũng rất tội nghiệp. Và mẹ đã chấp thuận, nuốt tất cả nỗi đau vào lòng. Khải Nhi muốn đem Vương Tử sang nước ngoài vì cô ấy biết mẹ bị tổn thương. Nhưng bố con không đồng ý, cuối cùng, chỉ một mình Khải Nhi bỏ đi... Con nói xem, cô ấy thực tốt, thỉnh thoảng mới trở về thăm con trai, xong liền đi ngay. Lâu rồi, vết thương trong lòng mẹ cũng đã nguôi ngoai...
Vương Thần đã biết trước tất cả chuyện đó. Cậu không nói gì, cũng không khóc nữa, chỉ lặng lẽ đón nhận sự chở che hiếm hoi từ mẹ mình. Bà vẫn triền miên trong miền kí ức.
- Vương Tử, thằng bé ấy rất đáng thương, từ nhỏ đã ít nhận được tình thương của mẹ, lại luôn phải đón nhận sự nghiêm khắc của bố. Nên mẹ đã sớm coi nó như con đẻ, cũng như con vậy, nó cũng mang trong mình nhiều nỗi đau... Thần ơi! Vì em trai, vì Thiên Bối, con hãy quên đi được không? Mẹ biết chuyện này khó khăn biết nhường nào, nhưng mẹ cũng biết con trai mẹ sẽ làm được như mẹ năm xưa... Đúng không?
Từ bỏ ư? Từ bỏ tình yêu cậu ấp ủ suốt hơn mười năm qua? Dễ dàng được như vậy cậu đã làm được từ lâu rồi. Nhưng giờ đây cậu biết phải làm thế nào? Phải hành xử sao cho đúng đây?
- Vương Thần! Cô ấy không dành cho con!
.
.
.
Đêm lạnh. Chương Vương Thần một mình đứng lặng bên ngoài cửa phòng Thiên Bối, lắng nghe từng nhịp thở đều đặn của cô, cậu thấy tim mình se thắt lại, đớn đau vô cùng. Từ trước đến nay, cậu luôn một mình đứng một chỗ ngắm nhìn cô, tất cả đều trong câm lặng không ai biết. Tình yêu của cậu cũng vậy, đối với cô ấy một mực chung tình, tinh khiết biết nhường nào. Nhưng, người con gái ấy lại không yêu cậu... Cậu không đành lòng.
" Chương Vương Thần bước vào phòng, tiến lại gần giường Thiên Bối. Cô vẫn đang say ngủ, khuôn mặt vùi sâu trong gối, tấm chăn bị hất tung ra. Cậu ngồi xuống bên cạnh, ánh sáng mờ mờ của đèn ngủ chiếu lên khuôn mặt cô mê hoặc kì lạ, làn da trắng mịn, đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi hơi đỏ khe khẽ thở. Cậu bỗng nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên môi cô.
Thật mềm mại!
Mùi hương ngọt ngào như sữa tươi tỏa ra từ cơ thể Thiên Bối khiến Vương Thần nóng bừng người, cậu bèn mạnh dạn hơn ngấu nghiến môi cô.
Sự ướt át nơi làn môi đánh thức Thiên Bối khỏi giấc mộng không bình yên. Cô mở mắt, kinh ngạc khi thấy thân hình cao lớn của Vương Thần chặn đứng trên người mình, làn môi nóng rực ép mạnh vào môi cô. Cô hoảng hốt, vội vã quờ quạng tay chân đạp Vương Thần qua một bên, sợ hãi lui về góc giường. Bộ dạng đó khiến Vương Thần đau lòng. Cậu gằn giọng:
- Dương Thiên Bối! Cậu phải yêu mình.
Rồi như hổ đói vồ đến người Thiên Bối, đè cô nằm xuống, một tay trói chặt hai tay cô lại, điên cuồng hôn khiến cô không thở được. Thiên Bối càng giãy dụa thì Vương Thần các đè chặt hơn, tay còn lại cậu xé tung áo cô, Thiên Bối sợ hãi hét lên, nhưng liền bị môi Vương Thần bịt chặt lại. Nước mắt Thiên Bối rơi lã chã xuống gối, điều đó khiến cậu ngừng lại, nhìn xuống khuôn mặt tột cùng hoảng sợ và lem nhem nước mắt của cô. Đôi mắt thạch anh ám khói tràn đầy uất ức, cô gào lên:
- Chương Vương Thần, tôi hận cậu, cậu đi chết đi!"
Vương Thần bỗng rùng mình với ý nghĩ vụt qua ban nãy, cậu nhìn vào cửa phòng, cõi lòng tựa như tan nát. Cậu đã hứa, sẽ không bao giờ khiến cô khóc, làm cô bị tổn thương. Cậu lặng lẽ đặt tay lên cánh cửa, cố cảm nhận người con gái đang nằm bên trong kia. Sau đi liền quay bước đi... Thầm nhủ rằng: " Mọi chuyện sẽ ổn thôi!"