Chương 86: Quỷ nhát gan

Mang Theo Đào Bảo Hỗn Dị Thế

Đăng vào: 12 tháng trước

.

"Tên kia đi rồi à?" Lục Vinh hỏi.
Kyle gật đầu: "Đi rồi, hắn nói hai ngày nữa sẽ đưa da thú tới, lời của đám người Phi Vũ có thể tin tưởng được.".
Đối với Kyle mà nói, Phi Vũ có thể được xem như là tiền bối, Kyle có chút sùng bái với Phi Vũ.
Lục Vinh tò mò: "Chuyện Diêm Thạch bọn họ giải quyết thế nào?".
"Phi Vũ rất lợi hại, là một thú nhân dày dặn kinh nghiệm, bọn họ đã từng đi qua rất nhiều nơi, nghe nói nếu như Phi Vũ muốn đổi Diêm Thạch, hắn sẽ tìm ba đứa trẻ thay bọn họ đi đổi với các bộ lạc, sau đó sẽ trả cho tụi nó ít thù lao." Bản thân Phi Vũ không hề có vấn đề gì, chủ yếu là con trai của hắn mà thôi.
Chỉ cần Phi Vũ đi một mình đến gặp người khác, cùng lắm là đổi hai tấm da thú, người của các bộ lạc cũng sẽ ít nhiều cho hắn mấy phần mặt mũi.
Lục Vinh gật đầu: "Ra là vậy".
Thoát ly bộ lạc không phải là chuyện dễ dàng, những thú nhân sống bên ngoài thực lực đều vô cùng cường đại, đa phần sẽ vì hoàn cảnh sinh tồn ác liệt mà dần trở nên hung hãn, nhưng đám người Phi Vũ lại không như vậy, nếu có cơ hội, tốt nhất là có thể tìm cách khiến họ nhập bọn.
"Ngươi cảm thấy ta có thể thu phục được Phi Vũ hay không?" Lục Vinh hỏi.
Kyle có chút khó khăn đáp: "Chuyện này...".
Lục Vinh cười cười: "Ta chỉ nói đùa thôi.".
"Nếu như lão đại muốn tạo mối quan hệ với Phi Vũ, có thể ra tay từ phía con trai của hắn, Phi Vũ cực kỳ quan tâm đến đứa nhỏ đó." Kyle suy tư.
Lục Vinh tràn đầy bất ngờ nhìn Kyle, thầm nghĩ: Ai nói người của xã hội nguyên thuỷ toàn là lũ khờ khạo chứ, rõ ràng là vừa lớn xác vừa thông minh nha! Phi Vũ có thể vì con trai mà từ bỏ địa vị đệ nhất dũng sĩ của bộ lạc Vũ Xà, chứng tỏ hắn rất yêu thương đứa con này.
Lục Vinh nhìn nhìn Viên Kiệt, hẳn là La Y sẽ không có ác ý với bé, Viên Kiệt ở đây một mình rất buồn chán, có bạn chơi cùng cũng là một chuyện tốt.
Lục Vinh vẫy vẫy tay gọi Viên Kiệt, Viên Kiệt bạch bạch bạch chạy tới bên cạnh Lục Vinh: "Lục thúc thúc có chuyện gì à?".
Lục Vinh cười cười: "Ngươi có nhớ cái tên hay núp trong bụi cỏ không?".
"Cái tên quỷ nhát gan cứ lén lén lút lút đó sao?" Viên Kiệt không chút nghĩ ngợi hỏi.
Lục Vinh nghẹn một chút, cười gượng: "Không sai, chính là cái tên quỷ nhát gan hay lén lén lút lút đó.".
Viên Kiệt gật đầu: "Con nhớ chứ".
"Sau này gặp cậu ta, con có thể rủ cậu ta cùng chơi nha." Lục Vinh nói.
Viên Kiệt nghĩ nghĩ: "Cũng được, nhưng nếu cậu ta muốn tránh con, con cũng đâu thể bắt cậu ta lại được.".
"Con không cần phải bắt cậu ta lại, cậu ta muốn trốn cứ để mặc cậu ta trốn, trốn một hồi chán rồi cũng phải ra mặt thôi." Lục Vinh nói.
Viên Kiệt gật đầu: "Vâng.".
...............
Viên Uy dạo quanh khu rừng, tìm kiếm nửa ngày mới dừng lại trước một thân cây.
Khương Hoa thấy Viên Uy dừng lại, liền đưa mắt nhìn cái cây trước mặt, hưng phấn nói: "Lão đại, hình như đây chính là cây gỗ lim mà lão bản muốn tìm đó.".
Viên Uy gật đầu: "Ta cũng nghĩ vậy.".
"Vậy chúng ta cưa cây này mang về đi.".
"Cứ để lại ký hiệu trước đã, sau này hãy tính." Viên Uy trầm ngâm.
"Cũng được.".
Viên Uy đang cùng Khương Hoa nói chuyện, bỗng nhiên trong bụi cỏ có một con rắn độc màu xanh lục phóng ra, Viên Uy bắn mũi tiêm thuốc mê vào người nó, nhưng không gây được ảnh hưởng gì, nhất thời trong lòng Viên Uy có hơi kinh hoảng.
Một bóng người từ trên cây đáp xuống, nắm đầu con rắn độc dễ như ăn cháo, thấy có người đột nhiên xuất hiện như vậy, Viên Uy tự nhiên trở nên căng thẳng.
Lúc ở Liên Minh, hắn cũng có thể được xem là cao thủ, nhưng ở thế giới này, thực lực của hắn so với thú nhân vẫn là kém hơn không ít.
Nhìn người từ trên cao đáp xuống, Viên Uy nhíu chặt lông mày, đối phương hẳn là đã sớm có mặt ở đây, vậy mà hắn lại chưa từng phát hiện ra.
"Đa tạ." Viên Uy ổn định tâm tình xong liền nói tiếng cảm ơn.
Phi Vũ thưởng thức con rắn nhỏ màu lục trên tay, hỏi Viên Uy và Khương Hoa: "Hai người các ngươi là thú nhân tộc Thỏ?".
Viên Uy gật đầu: "Không sai.".
"Sao lại tới nơi này?".
"Bộ lạc chúng ta bị thú hoang tập kích, mọi người phân tán, nên mới lưu lạc đến đây." Viên Uy đáp.
Phi Vũ không tỏ rõ ý kiến cười cười: "Thật vậy sao?".
Tạp Liệt thò đầu ra từ phía bên cạnh, nở nụ cười ác liệt với Viên Uy và Khương Hoa: "Hai tên ngốc các ngươi vậy mà lại dám xông vào địa bàn của chúng ta à?".
Viên Uy lập tức thay đổi sắc mặt, thú nhân rất coi trọng địa bàn của họ, các bộ lạc thường là vì tranh giành địa bàn mới phát sinh ra những cuộc chiến lớn.
Viên Uy áy náy: "Xin lỗi, chúng ta sẽ lập tức rút đi ngay.".
Phi Vũ gật đầu: "Không sao.".
Tạp Liệt nhìn theo bóng lưng của Viên Uy và Khương Hoa, nghiêng đầu hỏi: "Lão đại, thú nhân tộc Thỏ thật là kì lạ nha!".
Phi Vũ liếc nhìn Tạp Liệt: "Sao ngươi biết đó là thú nhân tộc Thỏ?".
Tạp Liệt khó hiểu: "Chẳng lẽ không phải sao?".
Phi Vũ cười cười: "Ta cũng không biết".
"Lão đại trước đây từng đi qua rất nhiều nơi, có tiếp xúc với tộc Thỏ lần nào chưa?" Tạp Liệt tò mò.
Phi Vũ gật đầu: "Có từng gặp qua, nhưng lại chưa từng thấy những kẻ vừa rồi.".
Tạp Liệt: "...".
"Hình như hai tên đó có hứng thú với cái cây này, cây này có gì đặc biệt hở lão đại? Ta nghe nói tộc Thỏ rất thích ăn cỏ, nhưng chưa từng nghe qua chuyện chúng thích gặm vỏ cây bao giờ nha!" Tạp Liệt nói.
Phi Vũ: "...".
...............
Trên đường trở về, sắc mặt Viên Uy có chút khó coi: "Chúng ta không thể quá mức ỷ lại vào súng gây mê.".
Khương Hoa gật đầu: "Đúng vậy". Súng gây mê dùng rất tiện, nhưng gặp phải những con thú hoang bản thân đã có độc trong người liền trở nên vô dụng.
Viên Kiệt mang theo cái thùng nhỏ tới bên bờ hồ, nhanh nhẹn quăng câu, đã có kinh nghiệm mấy ngày, Viên Kiệt dần dần trở nên thành thục, thậm chí còn có chút thần thái của cao thủ.
Một con cua bị câu lên, Viên Kiệt vừa tháo nó ra khỏi lưỡi câu, con cua liền muốn chạy xuống hồ, bé đành phải buông cần câu đuổi theo.
La Y đã ở bên cạnh quan sát nhiều ngày, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí mà nhảy ra, đạp một chân lên lưng con cua, sau đó tóm nó lên đưa cho Viên Kiệt.
Viên Kiệt thấy La Y tự nhiên nhảy ra, bị doạ sợ hết hồn.
La Y ở trần, cổ đeo dây chuyền răng thú, trên eo khoác một tấm da thú, là một thiểu thú nhân nhanh nhẹn.
La Y giơ con cua lên, có chút sốt sắng nhìn Viên Kiệt.
Viên Kiệt phục hồi tinh thần, lấy cái thùng đặt bên cạnh tới, ý muốn La Y đem con cua bỏ vào trong thùng, La Y vô cùng nghe lời làm theo.
"Các ngươi ăn ngạnh xác à?" La Y hỏi.
Viên Kiệt gật đầu nói: "Đúng vậy".
La Y cau mày, lắc lắc đầu: "Ngạnh xác ăn không ngon đâu" La Y dừng một chút: "Nếu các ngươi không săn được con mồi, bị thiếu thức ăn, ta có thể nhờ phụ thân giúp đỡ một chút.".
Viên Kiệt nhìn La Y: "Chúng ta có đủ thức ăn, hơn nữa ngạnh xác ăn rất ngon, chỉ tại ngươi không biết cách làm thôi, Lục thúc thúc làm ngạnh xác ăn ngon lắm".
La Y có chút không tin: "Thật vậy sao?".
"Đương nhiên rồi, nếu ngươi không tin, vậy bữa nào đến ăn thử đi." Viên Kiệt vừa nói vừa mở to mắt nhìn Lục Vinh.
Lục Vinh gật đầu: "Nếu cậu ta muốn đến thì con cứ dẫn cậu ta đến đi, nhưng lỡ như có người lo lắng tìm cậu nhóc thì sao đây?.".
La Y hưng phấn: "Không sao hết, buổi tối ta* về sớm một chút là được rồi.".
(Edt:*bé này vẫn chưa thân vs Lục Vinh nên mị chưa đổi xưng hô nhé, sau này thân hơn thì sẽ dùng "con" giống như Viên Kiệt)
Lục Vinh gật đầu: "Vậy thì được.".
La Y có chút hưng phấn đi theo Viên Kiệt, Lục Vinh phát hiện tiểu thú nhân này còn rất có phong độ, giúp Viên Kiệt mang thùng gỗ hết cả đường về.
...............
Buổi tối.
Lục Vinh lại làm một nồi cua hương cay thật lớn, hôm nay có thêm một tiểu thú nhân làm khách, sợ không đủ ăn, Lục Vinh còn cố ý làm nhiều thêm một ít.
Lục Vinh phát hiện quyết định phòng ngừa chu đáo của mình quả nhiên là cực kì chính xác.
Dáng người La Y không mập, thậm chí còn hơi gầy, thế nhưng lại là một thùng cơm nhỏ, thằng nhóc này mới đầu còn nghĩ ngạnh xác ăn không ngon, ai dè sau khi ăn thử liền răng rắc răng rắc mà gặm một đống.
Kyle không thể ăn cay nhiều, nhưng La Y rất nhanh đã quen với vị cay, rõ ràng là bị cay đến le lưỡi nhưng vẫn không hề ngừng lại.
Viên Kiệt nâng bát, có chút tò mò nhìn La Y.
Tiểu thú nhân ăn một hồi lâu, no nê ợ một tiếng, tới lúc này mới ý thức được hình như bản thân đã ăn quá nhiều, gương mặt nhỏ thoắt cái ngượng ngùng.
La Y lén lút nhìn Viên Kiệt, không khỏi có mấy phần ủ rũ, bé muốn để lại một ấn tượng tốt cho Viên Kiệt, kết quả vừa nhìn thấy đồ ăn, cái gì cũng quên mất tiêu luôn.
"Ngươi có thể ăn thật là nhiều nha!" Viên Kiệt không kìm lòng được thở dài.
La Y càng đỏ mặt hơn nữa.
Lục Vinh cười cười: "Có thể ăn là phúc." Lục Vinh đưa mắt nhìn Kyle: "Kyle, thời gian không còn sớm, chút nữa ngươi dẫn thằng nhóc này về chỗ của cha nó đi." Sợ là La Y vẫn chưa về, Phi Vũ sẽ nghĩ là bọn họ bắt cóc con trai của hắn, vậy thì không được tốt lắm.
La Y nghe Lục Vinh nói vậy, khuôn mặt có vẻ hơi mất mát.
Lục Vinh nhìn La Y: "Nếu sau này nhóc muốn đến chơi, bất cứ lúc nào nhóc cũng có thể đến mà.".
La Y nghe vậy, sắc mặt rốt cục dễ nhìn hơn, lộ ra một nụ cười xán lạn.
Lục Vinh đưa cho La Y mấy bọc thịt nướng, sau đó nhờ Kyle mang La Y trở về.
...............
Tân Đạt bất mãn nhìn Tạp Liệt: "Ngươi lại ăn vụng đồ của La Y à?".
Tạp Liệt làm thủ thế "xuỵt" một cái: "Ngươi điên rồi sao, lỡ như đánh thức La Y nó lại ồn ào nữa cho xem.".
Tân Đạt liếc hắn: "Bây giờ nó không ồn ào, đến lúc tỉnh lại cũng sẽ ồn ào thôi.".
Tạp Liệt không cho là đúng: "Chưa chắc à, chờ đến lúc nó tỉnh, biết đâu nó quên luôn vụ thịt nướng thì sao.".
Tân Đạt: "...".
Tạp Liệt cau mày: "La Y nói, đám thỏ kia dùng một phương pháp kỳ lạ để nấu ngạnh xác, khiến cho ngạnh xác ăn vào có vị rất ngon.".
Tân Đạt mờ mịt: "Nghe nói tộc Thỏ làm thịt nướng ăn ngon lắm, nhưng ta chưa từng nghe chuyện bọn họ còn biết cách chế biến ngạnh xác nữa".
"Thịt này ăn ngon quá đi, thật kinh ngạc, ăn vào đầu lưỡi còn hơi tê tê, ngon quá xá" Tạp Liệt say sưa.
Tân Đạt thấy Tạp Liệt vừa ăn vừa khen, không nhịn được nói: "Cho ta ăn một miếng với.".
Tạp Liệt không cam lòng: "Không phải ngươi đã nói chỉ là thịt nướng mà thôi, ngươi không có hứng thú sao?".
Tân Đạt lúng túng cười cười: "Đó là trước đây thôi, bây giờ ta thấy đống thịt nướng này quả thực rất khác biệt.".