Chương 21: Phát hiện manh mối

Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ 2

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Quan hệ của Địch Hạo và Tần Chí khiến cho Viên Hướng Đông ngây ngốc trong một thời gian dài, cậu ta chưa từng nghĩ tới trong cuộc đời của mình sẽ xuất hiện một đôi quan hệ nam nam, nhưng mà không đợi cậu ta hồi phục tinh thần từ chuyện của Địch Hạo, lại nhìn Thẩm Sùng Hoán và Tiêu Kiền ở chung, hình như cũng có một chút hương vị giống vậy........ Thì ra cậu ta thấy được quá ít chuyện này sao.


Tuy nhiên cho dù Viên Hướng Đông biết quan hệ của Địch Hạo và Tần Chí, cậu ta cũng không hiểu ẩn ý của Tần Chí, nên vẫn tung ta tung tăng đi theo sau Địch Hạo.


Lúc đám người Địch Hạo điều tra Lưu Vũ Kỳ, Lưu Vũ Kỳ lại bị phát hiện chết ở trong nhà, lúc nhận được tin này, mọi người đều có chút giật mình, họ vẫn luôn cho rằng cái chết của Lăng Yến là có chủ đích, nhưng mà Lưu Vũ Kỳ sao lại chết? Hung thủ là cùng một người? Vì sao giết Lăng Yến, lại còn giết Lưu Vũ Kỳ? Lưu Vũ Kỳ có thù oán với ai?


Tiêu Kiền nghĩ đến một người, "Anh Hạo, lần trước không phải nói Diêu Na từng cảnh cáo Lưu Vũ Kỳ sao?"


"Nhưng câu cảnh cáo khi đó không đến mức khiến cho Diêu Na giết người." Thẩm Sùng Hoán tiếp lời "Nhưng mà Diêu Na thật sự có quan hệ với hai người chết."


"Gọi Viêm Minh đến, chúng ta tới hiện trường nhìn xem sao." Địch Hạo lên tiếng, sau đó nhìn Viên Hướng Đông "Cậu cũng đi cùng chúng tôi đi."


Viên Hướng Đông trừng mắt: "Xem người chết?!"


Địch Hạo gật đầu "Về sau cậu muốn nhận chức ở phòng điều tra đặc biệt, phải tiếp xúc với các loại trường hợp, người chết có gì đáng sợ đâu, về sau cậu sẽ tiếp xúc với thứ còn đáng sợ hơn so với người chết, trước nhìn người chết luyện lá gan đi."


Viên Hướng Đông nuốt nuốt nước miếng "Thứ còn đáng sợ hơn người chết.......ví dụ như....."


"Ví dụ như thây ma trước đó cậu nhìn thấy, còn có quỷ, quái vật trên núi vân vân....." Địch Hạo buồn cười nhìn vẻ mặt như bị táo bón của Viên HƯớng Đông, "Được rồi, nhanh lên đi, tới hiện trường."


Nơi Lưu Vũ Kỳ ở là một chung cư nhỏ, lúc đám người Địch Hạo đến, máu chảy ra cửa của chung cư đã khô cạn, vết máu nâu thẫm từ trong cánh cửa chảy ra, lan tới tận thang máy, thế nên lúc mọi người ra khỏi thang máy đều đi đường vòng. Mũi ngửi thấy mùi máu nồng đậm, không khó tưởng tượng, nạn nhân Lưu Vũ Kỳ chảy máu nhiều bao nhiêu.


"Lão đại." Tiêu Kiền nhìn Khâu VIễn bước ra từ cửa, lập tức gọi.


"Ừ" Khâu Viễn gật đầu, kêu Từ Tử Hạo đem ghi chép khẩu cung của nhân chứng lại đây, "Nhân chứng đầu tiên phát hiện là hàng xóm của người chết, hôm nay lúc anh ta ra khỏi cửa, phát hiện trong cửa có máu chảy ra, gõ cửa cũng không ai trả lời, liền báo cảnh sát."


"Nói như vậy, anh ta không đi vào?" Địch Hạo nhận ghi chép điều tra, phía trên viết theo lời nhân chứng phát hiện người chết là hơn 7 giờ sáng.


"Không có đi vào." Khâu Viễn gõ gõ cửa, "Anh ta cho rằng bên trong sẽ rất khủng bố, cho nên vẫn luôn ở ngoài cửa, chờ chúng tôi tới thì lấy khẩu cung, liền rời đi, trong lúc này, anh ta đều không nhìn thấy ai ra vào, tôi đã kêu Tử Hạo liên hệ với bảo vệ của khu chung cư, lấy băng ghi hình tới, xem trước 7 giờ có ai khả nghi không, kết quả cũng không có, băng ghi hình cũng không bị động tay động chân."


"Ừm." Đám người Địch Hạo xem xong ghi chép, lên tiếng nói "Chúng ta đến hiện trường xem."


Cảnh tượng trong nhà có chút kinh khủng, thi thể của Lưu Vũ Kỳ nằm bò cách cửa không xa, đầu ngẩng lên, có thể nhìn thấy trán, động mạch ở cổ có mảnh kính cắm vào, phía sau hắn ta là dòng máu chảy qua, vẫn luôn tràn ra từ một căn phòng, nhìn có vẻ là phòng tắm.


Ánh mắt đầu tiên Viên Hướng Đông nhìn thấy thi thể liền ra ngoài cửa nôn, cậu ta còn có thể chịu đựng máu, nhưng bộ mặt của thi thể này dữ tợn, đôi mắt còn trừng mở to, thật sự khủng bố.


Viêm Minh kiểm tra người chết một chút, lại tới phòng tắm nhìn mới nói "Nguyên nhân cái chết là mất máu quá nhiều, kính trong phòng tắm vỡ, đâm vào trán và động mạch cổ của nạn nhân." Nói tới đây, Viêm Minh đẩy mắt kính nói tiếp: "Cái chết cũng giống với Lăng Yến, nếu trong tình huống bình thường, vết thương này sẽ không có khả năng dẫn đến cái chết, động mạch cổ cho dù chảy nhiều máu, thì cũng đủ thời gian cho nạn nhân từ phòng tắm chạy tới cửa kêu cứu, nhưng người chết lại bò ra, hơn nữa chưa tới cửa đã tắt thở, trong phòng tắm có nhiều máu, có thể thấy bị chảy máu rất nhiều, nếu chảy ra nhiều máu ngay lập tức, thì không đủ để duy trì hoạt động của cơ thể."


"Hung thủ rốt cuộc sao mà làm được vậy?" Đám người Địch Hạo cũng tới nhìn phòng tắm, nơi nơi đều là máu, trên mặt đất có cả vũng máu, đến bây giờ vẫn chưa khô lại.


Thẩm Sùng Hoán lấy Âm Dương Kính ra đối chiếu một chút "Nơi này không có chút dao động nào."


"Không có khả năng." Địch Hạo phản bác nói, "Lần trước lúc tôi và Tần Chí đến hiện trường còn phát hiện chút dao động, lần này chúng ta đến hiện trường nhanh như vậy, sao có thể không tìm thấy."


"A a a!"


Tiếng thét chói tai từ trong nhà truyền đến, đám người Địch Hạo lập tức chạy ra khỏi phòng tắm, chỉ thấy Viên Hướng Đông chỉ vào thi thể trên mặt đất kêu to, đám người Khâu Viễn ở bên cạnh cảnh giác nhìn thi thể, mà thi thể kia vậy mà lại ngẩng đầu lên, vốn dĩ nhìn về phía Khâu Viễn, sau khi nghe thấy tiếng kêu của Viên Hướng Đông, cổ máy móc chuyển động, cứng ngắc chuyển hướng nhìn về phía Viên Hướng Đông, sau đó chân tay nhanh chóng bò lên, bò về phía Viên Hướng Đông.


Viên Hướng Đông sợ tới mức chân đều mềm, run run không động đậy, vẫn là đám người Địch Hạo phản ứng lại trước, nhào lên ấn thi thể kia xuống mặt đất, Thẩm Sùng Hoán và Địch Hạo dẫm chặt chân tay của thi thể, không cho nó nhúc nhích, nhìn bộ dạng này, âm hồn của Lưu Vũ Kỳ vẫn còn ở đây, hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn mà thành hình, chẳng lẽ hắn ta đã hấp thu thứ gì?


"Không phải nói tôi là cơ thể chính dương, thây ma không dám đến gần sao?" Thấy nguy hiểm giải trừ, Viên Hướng Đông vẻ mặt đưa đám nói.


"Đây không phải thây ma." Địch Hạo nói "Nhắc nhở cậu một chút, không phải tất cả mọi thứ đều không dám tới gần cậu, có một số thứ quái dị có thể rất thích cơ thể chính dương của cậu."


Đột nhiên, thi thể dưới đất không động đậy nữa, Địch Hạo kinh ngạc, nhìn Thẩm Sùng Hoán "Âm hồn chạy ra rồi."


Trong phòng nháy mắt hắc ám, lạnh lẽo, Tần Chí hừ lạnh một tiếng, năm ngón tay thành trảo, đánh vào trong không khí, một linh hồn xuất hiện trong tay Tần Chí, đang run bần bật.


Địch Hạo cười vỗ bả vai Tần Chí: "Diêm La Vương trước mặt sao có thể để tiểu quỷ giương oai." Kiếp trước của Tần Chí là chủ của Minh giới cũng không phải nói chơi.


Âm hồn đã bắt được, nhưng rõ ràng âm hồn này chỉ còn lại bản năng, Địch Hạo đánh ra một cỗ linh khí, nhưng cũng không thể giúp hắn ta duy trì tỉnh táo được lâu, nhưng mà trả lời câu hỏi chắc vẫn có thể. Tuy nhiên khi họ hỏi về hung thủ, âm hồn lại lắc đầu nói không biết.


Lại là không biết, giống như Lăng Yến, hắn ta cũng không biết hung thủ là ai. Có thể thấy rằng trước khi hai người kia chết thật sự không tiếp xúc với người khác, nhưng nếu có thể trở thành âm hồn, như vậy là chết một cách bình thường, như vậy hung thủ làm thế nào để giết người?


Thẩm Sùng Hoán niệm kinh đem âm hồn siêu độ xong, mới lên tiếng: "Tôi cảm thấy Diêu Na khá khả nghi, nếu hai người chết đều có quan hệ với cô ta, như vậy chúng ta điều tra cô ta trước."


"Ừ, cũng chỉ có thể như vậy." Địch Hạo nói "Nhưng mà trước đó chúng ta có điều tra rồi, sinh hoạt của Diêu Na rất có quy luật, căn bản không có tiếp xúc với sự kiện hay đồ vật thuật pháp nào."


"Gọi cô ta tới thẩm vấn trước" Tần Chí nói "Nếu hung thủ không phải Diêu Na, vậy cũng là người có liên quan tới Diêu Na, một người chết thì không xác định được, chứ đã hai người chết xuất hiện, phạm vi của hung thủ cũng thu nhỏ một chút."


Lúc Diêu Na tới cục cảnh sát, sắc mặt có chút trắng bệch, đám người Địch Hạo dùng phòng thẩm vấn của tổ trọng án, dù sao phòng điều tra đặc biệt không phải ai cũng có thể tùy tiện ra vào.


"Mời ngồi, cô Diêu." Địch Hạo chỉ vào ghế ngồi đối diện mình, "Nói vậy cô đã biệt chuyện Lưu Vũ Kỳ chết."


Diêu Na cắn môi gật đầu, trên mặt rõ ràng là kinh hoảng vô thố.


Tần Chí nheo lại đôi mắt, "Lưu Vũ Kỳ chết, hình như khiến cô có chút hoảng loạn?"


"Đây là đương nhiên, anh ấy...... anh ấy trước đây là bạn trai tôi, bỗng nhìn nghe thấy tin này, tôi đương nhiên sẽ hoảng loạn." Diêu Na hồi phục tinh thần lại trả lời.


Địch Hạo gật đầu, thay đổi đề tài khác "Không biết cô Diêu có biết gần đây Lưu Vũ Kỳ đắc tội với ai không?"


Diêu Na lắc đầu, "Thực xin lỗi, tôi đã lâu không liên hệ với anh ấy, tôi không biết." Diêu Na dừng một chút, lại bổ sung "Nhưng mà anh ấy bình thường là người không tệ, có lẽ không đắc tội ai..... Các anh nghi ngờ anh ấy bị giết sao?"


"Lưu Vũ Kỳ bị mảnh kính cắt đứt động mạch cổ đổ máu quá nhiều mà chết." Địch Hạo đem nguyên nhân cái chết của Lưu Vũ Kỳ nói ra.


Vừa dứt lời, Diêu Na liền kêu lên sợ hãi "Cái gì?!"


Địch Hạo và Tần Chí nhìn nhau, Địch Hạo cười nhướng mày, "Cô Diêu đối với cách chết này có vẻ rất kinh ngạc?"


"Không...... Không phải, bởi vì tôi không ngờ, anh ấy lại chết như vậy."


Lại nói chuyện thêm một lúc, Địch Hạo kêu người tiễn Diêu Na đi, cậu xoay người nhìn Tần Chí "Có phát hiện gì không?"


"Ừm, một lần hoảng hốt, một lần kinh ngạc, chắc chắn không phải nguyên nhân giống như cô ta nói."


"Xem ra Diêu Na này thật sự có vấn đề." Địch Hạo gõ gõ bàn "Khả năng cô ta giết người không lớn, nhưng đã vô tình biết được gì đó, lại không nguyện ý nói ra, như vậy cô ta phát hiện điều gì từ người nào, người kia có lẽ có quan hệ thân thiết với cô ta, hơn nữa người kia hẳn là có quen biết với Lăng Yến và Lưu Vũ Kỳ, hơn nữa phản cảm với hai người họ, có mấy điểm như vậy......"


Tần Chí gợi lên khóe miệng, xoa tay Địch Hạo "Hạo Hạo có người phù hợp."