Chương 70: Bạn tốt

Mang Thai Con Trai Của Gã Đàn Ông Nhà Giàu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit + Beta : Củ Cải Ngâm Đường
---------------------------------------------
Tổ Kỳ nhớ là nguyên chủ có theo dõi weibo của Tiết Giác, chỉ là cậu xuyên đến thế giới này mới năm tháng, cơ hồ mỗi ngày đều xoát weibo, nhưng xưa nay không xoát đến hoạt động của Tiết Giác.
Thậm chí lúc trước khi Tiết Giác lén lút xử lý Thạch Hạo cùng Đường Mạc Ninh, Tổ Kỳ cũng không thấy Tiết Giác ở trên weibo phát biểu qua bất luận một cảm nghĩ nào.
Ngày hôm nay thực sự là mặt trời mọc lên ở đằng tây sao...
Tổ Kỳ một bên kỳ quái nghĩ một bên lấy điện thoại di động ra mở ra weibo, cậu bấm vào mục phân loại mà nguyên chủ hay vào xem, đầu tiên liền nhìn thấy weibo không biết bị ai mua đang đứng đầu bảng xếp hạng.
Chính là tin mà Tiết Giác phát, nội dung weibo vô cùng đơn giản, chỉ có tấm ảnh hai tay tạo thành hình trái tim, phía dưới là chín bức ảnh của Tiết Thiên Vạn.
Rất rõ ràng, đây là một weibo khoe con.
Xem thời gian thì đã đăng một giờ trước, bất quá lượng bình luận và chia sẻ đã vượt qua hai mươi ngàn lượt, đang có xu hướng tăng vọt.
Không thể không nói, độ hot của Tiết Giác rất xứng đáng với danh hiệu "Người chồng quốc dân ".
Tổ Kỳ vào khu bình luận liếc mắt nhìn, các bình luận đứng đầu đa số là cảm khái—— khi anh chồng còn độc thân bọn họ cũng độc thân, khi anh chồng có tin đồn yêu đương họ cũng còn độc thân, hiện tại con trai của anh chồng cũng đã ra đây đánh xì dầu, bọn họ vẫn còn là cẩu độc thân, quả thực là người nghe được thương tâm người gặp phải rơi lệ...
Tổ Kỳ không có gì để nói.
Nơi càng nhiều người thì càng dễ có thị phi, không bao lâu Tổ Kỳ liền thấy mấy cái bình luận trêu chọc ,nói Tiết Thiên Vạn lớn lên không hề giống Tiết Giác, trái lại cực kỳ giống Tổ Kỳ, đặc biệt là lông mày, giống nhau như đúc!
Tổ Kỳ ngờ vực bấm vào bức ảnh, sau đó rơi vào một trận trầm mặc. Đại ca, nhóc con đến cả lông mày còn chưa mọc đầy đủ, mấy người đến tột cùng là đôi mắt như thế nào có thể thấy lông mày nó giống tôi ?
Đương nhiên những câu nói này ở trong lòng nói một chút là được rồi, Tổ Kỳ còn không có kích động đến mức chạy đến dưới weibo của Tiết Giác mà tranh luận, chẳng qua là khi cậu kéo xuống chút nữa chuẩn bị coi trả lời của những người khác, phát hiện bình luận này đã không còn.
Đoán chừng là bị Tiết Giác xóa.
Tổ Kỳ hơi kinh ngạc, hắn còn tưởng rằng Tiết Giác chưa bao giờ quan tâm đánh giá của người khác đối với bọn họ, càng sẽ không làm hành động xóa bình luận, ngón tay cậu ở trên màn ảnh ma sát hai lần, khóe miệng nhẹ nhàng cong cong.
Tiểu Đặng Tử xem xong weibo Tiết Giác, khịt mũi nói : "E sợ chẳng bao lâu nữa, trên weibo sẽ rơi vào bên trong một hồi gió tanh mưa máu."
Đoạn Khải thản nhiên nói: "Nhiệt độ đưa tới cửa, không cần thì phí."
"Cũng đành vậy." Tiểu Đặng Tử cảm xúc ngổn ngang mà kéo quai hàm, nhẫn nhịn không được cảm thán nói, "Không nghĩ tới người như Tiết tổng cao cao tại thượng như Thiên Sơn Tuyết Liên, cũng có ngày đăng weibo khoe con trai như vầy."
Tổ Kỳ nghe vậy, muốn phản bác nói Tiết Giác đăng ảnh của Tiết Thiên Vạn khả năng là bởi vì đêm nay muốn tổ chức tiệc đầy tháng của Tiết Thiên Vạn.
Nhưng mà lại nghĩ đến Tiết Giác hơn một tháng trước đã đem ảnh của Thiên Vạn làm ảnh đại diện Wechat.
Cậu nhất thời trở nên trầm mặc.
Nghĩ thầm phương thức khoe con trai của Tiết đại tổng tài quả nhiên khác với tất cả mọi người, nhìn bề ngoài vô thanh vô tức, kì thực phàm là cùng hắn liên lạc qua Wechat, đều có thể nhìn thấy khuôn mặt bụ bẩm cười ngu ngốc kia của Tiết Thiên Vạn.
...
Đoạn Khải để tài xế trước tiên đưa Tổ Kỳ đến cửa lớn Tiết gia, mới cùng Tiểu Đặng Tử trở về công ty, bọn họ còn có công tác cần phải xử lý, thế nhưng Tổ Kỳ hỏi bọn họ buổi tối có thời gian hay không lại đây dự tiệc, bọn họ cũng gật đầu đáp ứng.
Tiết Giác lần này xác thực thanh thế hùng vĩ, kêu Trương quản gia dẫn người đem phòng tiệc lâu rồi không sử dụng dọn dẹp, còn để nhân viên trang trí đến sửa sang trước một tuần.
Rõ ràng Tổ Kỳ trở lại Tiết gia vẫn chưa tới mười hai giờ trưa, đã thấy trong hoa viên đỗ bảy, tám chiếc xe từ trong ra ngoài đều tản ra mùi nhân dân tệ.
Tổ Kỳ hỏi Tiểu Nhã, mới biết được là mấy người bạn của Tiết Giác đã sớm tới đây.
"Cậu còn nhớ Cận Dục tiên sinh không ?" Tiểu Nhã hỏi.
"Cận Dục?" Tổ Kỳ có chút ấn tượng, chỉ nhớ rõ trước đây ở nơi nào nghe nói qua cái tên này, nhưng là trong lúc nhất thời không nghĩ ra.
"Chính là ngày đầu tiên chúng ta trở lại, tiên sinh cầm hợp đồng chuyển nhượng cổ phần Tiết thị ra, hợp đồng đó chính là tiên sinh tự mình đi Nhật Bản thuyết phục Cận tiên sinh ký."
Sau khi nghe Tiểu Nhã nhắc, Tổ Kỳ ngược lại là có chút ấn tượng : "Nghe nói Cận Dục cùng Tiết Ngạn Tĩnh không quá hợp ?"
"Cậu còn biết cái này?" Tiểu Nhã mặt lộ vẻ vẻ kinh ngạc, lập tức lại rất buồn rầu nói, "Mà là có chút chi tiết nhỏ cậu khả năng không rõ ràng, tiên sinh cùng Cận tiên sinh đều là đứng về phía Tiết nhị lão gia bên này, Tiết Ngạn Tĩnh mang theo Tôn Phi không lâu trước đây đầu phục Tiết đại lão gia, không biết hai phe này vào hôm nay chạm mặt sẽ xảy ra chuyện gì..."
Từ khi Tiết Ngạn Tĩnh cùng Tôn Phi rời đi, đám người hầu đều gọi thẳng tên của bọn họ, mỗi khi Tiểu Nhã nói đến bọn họ, còn là một bộ biểu tình thở phì phò.
Tổ Kỳ nói: "Đêm nay bọn họ cũng đến?"
Tiểu Nhã từ tức giận lấy lại tinh thần: "Cậu nói ai?"
"Tiết Ngạn Tĩnh cùng Tôn Phi nha."
"Không biết." Tiểu Nhã mờ mịt lắc lắc đầu, "Tôi cảm thấy được bọn họ hẳn là sẽ không đến đây ,dù sao tiên sinh cùng bọn họ đều trở mặt, nhưng các trưởng bối Tiết gia nhất định sẽ đến."
Tuy rằng Tiết đại lão gia cùng Tiết Giác đối nghịch, nhưng ở bề ngoài vẫn là người một nhà hòa hòa khí khí.
Tổ Kỳ cũng rõ ràng đạo lý này, cùng Tiểu Nhã nói chuyện phiếm một phút chốc, bất tri bất giác liền đi tiến vào cửa đi tới phòng khách.
Còn chưa tới gần, liền thấy Tiết Giác cùng mấy người nam có nữ có ngồi ở trên ghế salông bằng da cổ điển xa hoa màu nâu đỏ nói chuyện, dường như nghe được tiếng bước chân cậu và Tiểu Nhã tiến vào, Tiết Giác trước tiên quay đầu lại, những người khác cũng im lặng dồn dập quăng tới ánh mắt tò mò.
"Về rồi à." Tiết Giác đứng dậy đi tới.
Hắn mặc quần dài màu đen phối hợp với áo lông xám nhạt cao cổ, có lẽ là bị máy sưởi thổi đến mức có chút nóng, hắn đem tay áo hơi cuốn lên, lộ ra cánh tay rắn chắc, cùng với một chiếc đồng hồ đeo tay chỉ nhìn bề ngoài thôi đã thấy đắt tiền.
"Ân, tôi đã trở về." Tổ Kỳ trả lời, cậu còn muốn hỏi hỏi Tiết Thiên Vạn đang ở đâu, kết quả cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng bát quái của đám người trên ghế salông kia sau đó lại cứng rắn đem lời muốn nói nuốt trở vào.
Cậu thậm chí sinh ra một loại ảo giác bị đám người kia xem là thú lạ mà đến vây xem.
Quần chúng ăn dưa ham học hỏi cùng ánh mắt thèm khát nhiệt liệt...
Thực sự là khiến người khác không có cách nào quên...
Tổ Kỳ cầm qua rương hành lý trong tay Tiểu Nhã, dưới ánh "Đèn pha" chiếu rọi xuống của đám người kia, đầu đều sắp vùi vào cổ áo, cậu không được tự nhiên mà mở miệng: "Vậy tôi trước tiên lên lầu."
"Được." Tiết Giác thấy phản ứng khó xử của Tổ Kỳ, nhất thời bỏ đi ý nghĩ đem cậu giới thiệu với mấy người bạn của mình, ngữ khí ôn hòa nói, "Đi thôi."
Tổ Kỳ gật đầu như giã tỏi, đang muốn tránh đi, bỗng nhiên bị Tiết Giác từ phía sau đè xuống vai.
"Chờ chút."
Tổ Kỳ quay đầu: "? ? ?"
"Nơi này..." Tiết Giác dùng tay vân vê trên tóc của Tổ Kỳ, đầu ngón tay không có thứ gì.
Tổ Kỳ: "..."
Tiết Giác ngẩn người, hiếm thấy có chút lúng túng: "Hoa tuyết, tan." Nói xong cũng làm bộ chưa từng xảy ra gì cả thu tay về.
Tổ Kỳ không nhịn được cười, khóe miệng áp chế không nổi cong cong.
Gò má của cùng bên tai đều đang nóng lên, vừa nãy Tiết Giác tư thế rất là thân mật, càng làm cho cậu có loại cảm giác đối phương sẽ ở trước mặt mọi người mà hôn mình.
"Cảm ơn." Tổ Kỳ bỏ xuống một câu nói sau đó như một làn khói chạy lên lầu hai, rõ ràng nhấc theo rương hành lý cồng kềnh lại đi còn nhanh hơn thỏ.
Tiết Giác buồn cười nhìn thân ảnh Tổ Kỳ biến mất tại chỗ rẽ , nắn vuốt đầu ngón tay, cũng không biết bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, hắn phát ra một tiếng than thở nhẹ, sau đó quay người đi trở về.
Hồ bằng cẩu hữu nhìn náo nhiệt đã lâu, tất cả mọi người không phải người mù, từ hình thức Tiết Giác cùng Tổ Kỳ ở chung mà nhìn thấu quan hệ bọn họ ra làm sao.
Có một cô gái với mái tóc gợn sóng, vóc người nóng bỏng ý vị thâm trường nói: "Không thấy được nha, Tiết tổng của chúng ta lại có một ngày trồng một cây bắp cải nhỏ."
Mấy kẻ khác cười ha ha mà tiếp lời: "Trước đây tất cả mọi người nói Tiết Giác không gần nữ sắc, sống như hòa thượng, nào có biết hắn chỉ là gần nam sắc mà thôi ha ha ha!"
Một đám người cười đến như là co quắp.
Tiết Giác tựa như cười mà không phải cười, lạnh lẽo liếc mắt một cái đi qua: "Cười đủ chưa ?"
Vừa dứt lời, tiếng cười im bặt đi.
Mọi người dưới ánh mắt lạnh lẽo của Tiết Giác bất thình lình rùng mình một cái, sờ sờ mũi, nhìn nhau một cái, sau đó tất cả mọi người thập phần hiểu ngầm đồng thời dời đi đề tài.
Ai quen Tiết Giác đều hiểu rõ, hắn người này nhìn nhẹ như mây gió rất dễ nói chuyện, trên thực tế lòng dạ hẹp hòi cực kì, đồng thời đặc biệt thù dai, ngược lại chỉ cần hắn lộ ra dáng dấp này rõ hắn đang sinh khí.
Chỉ cần Tiết Giác sinh khí, hiện trường một người cũng đừng mong chạy trốn.
Vì vậy mọi người dồn dập đem đối tượng trêu chọc đổi thành Cận Dục ngồi ở góc trước sau không nói một lời, hỏi trước hắn không phải cùng Tiết Giác nói cẩn thận chỉ tặng lễ không tham gia, kết quả bây giờ còn vui vẻ chạy tới, chẳng lẽ là vì Thôi Quân Trác mà đến?
Thôi Quân Trác thích Cận Dục bốn, năm năm,  mọi người đều biết.
Chính là bởi vì Thôi Quân Trác thường xuyên dựa vào danh nghĩa Tiết Giác tiếp cận Cận Dục, mới khiến Cận Dục sợ đến chạy đến Nhật Bản phát triển cũng không quay đầu lại, cho tới hôm nay cũng không dám cùng Tiết Giác tiếp cận quá gần.
Cận Dục không hăng hái lắm, vẫn luôn mệt mỏi dựa vào ở trên ghế sa lon, một tay chống đỡ cằm một bộ suy tư, nghe mọi người trêu đùa, hắn có chút phiền chán mà khoát tay áo một cái: "Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi đi Nhật Bản không phải là vì trốn hắn, tôi trở về càng không phải là vì hắn, chỉ có đám người rảnh rỗi từ sáng đến tối lung tung thêm thắt."
Lời mới vừa nói cô gái cười đùa nói: "Nếu như Thôi Quân Trác biết cậu trở về nước, khẳng định mặt đều phải nở nụ cười như hoa."
Cận Dục nghĩ đến việc Thôi Quân Trác từng làm, liền cảm thấy trở nên đau đầu buồn bực, nếu không phải trong lúc vô tình hỏi thăm được người kia có thể sẽ đến, hắn hận không thể lập tức đứng dậy liền đi.
Trong đầu hiện ra cái người mặt không hề cảm xúc, Cận Dục vẻ mặt cứng ngắc cũng từ từ nhu hòa xuống, hắn kiên nhẫn tiếp tục ngồi xuống.