Đăng vào: 12 tháng trước
Hôm nay là sinh thần nàng nàng lo lắng cũng vừa trách móc.
Sinh thần nàng đang tổ chức nhưng y lại chưa về.
Thiên đế và Yên Nhiên lo lắng cho nàng.
Mọi người cũng đã tập hợp đông đủ rồi.
Nhưng nàng chẳng vui chút nào.
Lễ vật cũng được tặng.
Nào là kim ngân châu báu nhưng nàng chẳng thích tý nào cả.
Thượng Quan Hạ Nghiên ghé vào tay nàng nói nhỏ.
"Cô chuẩn bị tiết mục gì chưa?".
"Không biết nữa.
Ta cố gắng lắm rồi nhưng vô dụng".
Thượng Quan Hạ Nghiên kinh ngạc.
"Như vậy cô không tính toán gì à?".
"Ta cũng đang đau đầu đây".
Nàng nhanh mặt".
Chưa kịp nói thì Thần đế đã nói.
"Hình như lần trước trên đại điện Trưởng công chúa đã nói gì nhớ không?".
Nàng bị tiếng kêu của Thần đế giật mình.
Hết cách đành nói nhỏ với Thượng Quan Hạ Nghiên.
"Tùy cơ ứng biến giúp ta".
"Ừ".
Cô gật đầu.
Nàng đứng dậy cười nói.
"Lời ta nói chắc chắn sẽ giữ lời.
Chỉ là không biết Thần đế hình như rất thích làm khó ta".
Nghe vậy Cầm Ngọc với Yên Nhiên liếc mắt lạnh lùng nhìn Thần đế khiến ông lạnh sống lưng nói.
"Ta chỉ là muốn chứng kiến thử.
Chúng ta đều là liên minh thì làm khó nhau làm gì".
"Vậy sao!".
"Nếu vậy mời công chúa".
Thần đế nói.
Nàng bây giờ mới lúng túng không biết làm gì một giọng nói cất lên.
"Trước khi biểu diễn có thể cho ta mượn một ít thời gian được không?".
Mọi người ngạc nhiên.
Y từ ngoài bước vào.
Lần này y không mặc y phục thì vệ nữa mà mặc hồng y đỏ.
Tóc không buộc mà xoã xuống.
Trên tóc cũng trang trí thêm vài phụ kiện.
Trên trán vẫn đeo chiếc vòng hồng ngọc nàng tặng.
Hai tay y cầm theo hai vật được bọc lại bằng vải.
Mọi người kính ngạc.
Y nhìn rất giống nữ nhân.
Mấy vị đế hậu của chúng ta ngạc nhiên vì vẻ đẹp phi giới tính này.
Nếu y không phải nam nhân thì chắc chắn là một đại mỹ nhân tuyệt thế.
Huyền đế nhìn thấy y thì lại nhìn ra hình bóng ai đó khiến ông còn tưởng là người đó.
Mấy vị hoàng hậu cũng vậy.
Thiên đế lúc này mới cảm nhận được hình dáng của y quá giống với người ông quen.
Nàng nhìn nam nhân nở nụ cười đi tới thì không khỏi cảm thán.
Y tiến tới hành lễ.
"Tham khiến các vị bệ hạ, nương nương và các vị điện hạ".
Thiên đế kinh ngạc một hồi mới tỉnh táo nói.
"Đứng dậy đi".
Y nhìn ông rồi nói tiếp.
"Không biết bệ hạ có thể cho thần xin chút thời gian được không.
Thần có quà muốn tặng cho công chúa điện hạ"
"Được!".
Thiên đế gật đầu.
Y nghe xong thì đặt vật bên tay phải mình xuống rồi quay qua nàng.
Tay trái cầm tay phải mở lớp vải ra.
Bên trong lộ ra một thanh kiếm.
Y bỏ lớp vải xuống rồi quỳ một gối xuống trước mặt nàng.
Hai tay cầm thanh kiếm dâng lên nàng.
"Không biết món quà này của ta điện hạ có thích không?".
Y hỏi.
Nàng cầm thanh kiếm y dâng lên.
Thanh kiếm này khá thon màu xanh lục.
Được trang trí bằng mấy viên hồng thạch và lam thạch.
Dưới chuôi kiếm có gắng thêm một miếng ngọc lục thạch điêu khắc tinh xảo.
Nàng rút thanh kiếm ra khỏi vỏ.
Nguyên hình thanh kiếm lộ ra.
Mọi người kinh ngạc.
Mấy vị đế hậu trên đó cả kinh.
Thiên đế đứng bật dậy nói lớn.
"Hà Nguyệt kiếm!".
Mọi người bên dưới càng kinh ngạc.
Y đứng dậy.
Huyền đế bước tới chỗ hai người nói.
"Không biết công chúa có thể chờ ta mượn được không?".
Nàng khó chịu nhưng vẫn đưa thanh kiếm cho ông.
Huyền đế nhìn một hồi rồi quay lên nhìn mấy vị đế hậu nói.
"Đây là Hà Nguyệt kiếm thật".
Nghe lời ông nói nàng kinh ngạc nhìn y.
Mấy vị trên kia cũng đi xuống cầm thử thì đúng thật là nó.
Họ lại nhìn y.
Thần đế hỏi y.
"Làm sao cậu có được nó?".
Y cười nhẹ rồi nói.
"Đây là thanh kiếm lần trước sứ thần tiến cống.
Thời gian thần đi là muốn mài và rèn lại lưỡi kiếm cho công chúa.
Lúc sứ thần tiến cống thần cảm nhận được thanh kiếm này chứa linh khí.
Thần nghĩ nó có thể giúp ích được cho công chúa điện hạ nên đã tu sửa nó lại".
Nghe y nói thì họ không thể tin được y có thể cảm nhận được Hà Nguyệt kiếm.
Nàng thì khó chịu nhìn Thiên đế đang cầm đồ của mình mà nói.
"Phụ hoàng ngắm đủ rồi trả nhi thần được chưa!".
Nàng vừa nói vừa giật lại đó người yêu tặng mà cười.
Y nhìn xuống đất lấy vật còn lại lên.
Viêm đế thấy vậy liền hỏi.
"Ngươi đừng nói cái đó là Trường Minh kiếm?".
Y không nói chỉ mở lớp vải ra.
Lộ ra một thanh kiếm với lớp vỏ đen.
Trên thanh kiếm trang trí hoa văn đỏ vàng tô lên sự nổi bật.
Y để thanh kiếm ngang người mình rồi từ từ rút ra.
Thanh kiếm lộ ra lưỡi kiếm đen.
Đế hậu và quần chúng sốc sốc sốc.
Tây đế nói.
"Đó là Trường Minh kiếm!".
Y nhìn họ bình tĩnh nói.
"Thần không biết gì về chuyện các vị đang nói nhưng thần nhận định rằng thanh kiếm này là kiếm của thần mong các vị đừng hiểu lầm.
Thần không muốn đôg của mình bị người khác dòm ngó".
Mấy vị đế hậu nhìn nhau rồi cười nhẹ.
Thứ họ cho người tìm biết bao lâu nay đều ở trong tay y hết.
Huyền đế thì không khỏi tự hào về y.
Thiên đế cười lớn.
"Haha! Thứ mà bọn ta tìm kiếm bao lâu nay đều nằm trong tay ngươi hết.
Đã vậy ngươi còn có thể sử dụng được.
Tốt!".
"Nếu nơi như vậy không biết bệ hạ có thể ân chuẩn cho thần một việc được không?".
"Hửm? Cứ nói".
"Thần nghe nói hôm nay công chúa có chuẩn bị tiết mục.
Không biết có thể mời công chúa dùng kiếm múa với thần được không?".
Y quay qua nhìn nàng.
Quần chúng há hốc nghĩ y điên rồi.
Còn Thiên hậu lên tiếng nói.
"Nếu đây là ý ngươi thì ngươi nên hỏi ý kiến của Tuyết Nhi.
Bọn ta không có ý kiến".
Sau đó mấy vị đế hậu cũng về lại chỗ ngồi.
Nàng có chút bối rối nhìn y nhưng y lại dùng ánh mắt bảo nàng yên tâm.
Nàng nói.
"Được, ta đồng ý".
Nói rồi y đưa tay còn lại lên cho nàng.
Nàng cũng đưa tay nắm lấy tay y.
Y thuận thế kéo nàng lại.
Lưng nàng dựa sát vào ngực y.
Y nói nhỏ.
"Hãy làm hết sức của nàng".
Nàng cũng gật đầu.
Sau đó hai người tách ra nàng nhẹ nhàng xoay kiếm về phía y.
Hai con người không tập trước mà lại rất ăn ý.
Dùng thanh kiếm đôi.
Nàng vừa múa cùng y thì cũng hiện lên thứ mà mọi người muốn thấy.
Thiên Long suất hiện.
Mọi người trầm trồ hai con người không để ý xung quanh chỉ tập trung nhìn nhau.
Khiến mọi người tưởng họ là một cặp với nhau.
Mấy vị đế hậu trên kia kinh ngạc.
Thiên đế và Yên Nhiên nhìn nhau.
Họ biết hai thanh kiếm này ngoài họ thì ai cũng muốn có.
Chuyện hôm nay chắc chắn hai người họ sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng Thiên đế hình như cũng nhận ra khi bên cạnh y nàng mới có thể bộc lộ sức mạnh của mình.
(mình cũng không biết viết sao về đoạn này nữa).