Đăng vào: 11 tháng trước
Minh Húc liên tục hỏi một chuỗi vấn đề, chỉ nhận lại được sự im lặng của Triều Ca. Minh Húc chờ hồi lâu, vẫn như cũ không có được đáp án của Triều Ca, nàng chỉ cúi đầu, mím chặt môi, một chữ cũng không nói.
Lúc đối mặt Địch Phỉ Nhiên, nàng có thể vạn phần bình tĩnh bịa ra một vạn lý do, hoàn mĩ, không có kẽ hở. Nhưng lúc đối mặt với Minh Húc, nàng liền làm không được, nàng đang hoảng sợ, lòng đang đau đớn, nàng bịa ra lý do chính nàng còn không tin, làm sao mà qua mặt tên Minh Húc khôn ngoan này được?
“Nhất định phải đi sao?”
Triều Ca gật đầu, nàng nói: “Ta sẽ đi theo người giao thư cầu hòa về kinh thành.”
“Nếu ta không cho phép nàng đi?”
“Trừ phi ngươi thời thời khắc khắc nhìn ta chằm chằm, nếu không thì đến cái quân doanh quân doanh kín không kẽ hở này cũng không giữ được ta.”
Minh Húc nhìn vẻ mặt kiên quyết của Triều Ca, chân mày hắn gắt gao nhíu lại, trong mắt tràn ra vẻ thống khổ.
“Vì sao không cho ta một lời giải thích?”
Triều Ca hít sâu một hơi, dường như hạ quyết tâm cực lớn, nàng nói: “Bởi vì việc này không có quan hệ gì với ngươi.”
“Không có quan hệ gì với ta? Được, được lắm...”
Minh Húc lui lại mấy bước, trêи mặt lộ ra một nụ cười khó coi.“ Triều Ca, nàng không có lương tâm!”
Minh Húc nói xong, trở mình lên ngựa, thúc ngựa rời đi, chỉ để lại Triều Ca một mình nhìn theo bóng lưng hắn, tâm co rút đau đớn.
Giữa bọn họ, căn bản không nên có cứ tình cảm gì, sớm cắt đứt một chút, sớm giải thoát một chút. Nàng nhất định muốn về kinh thành, mà hắn chỉ có thể ở lại Bắc Cương, Bắc Cương vừa mới tổn thương, còn đánh hạ ba tòa thành trì của Càng quốc, vào lúc này, nói thế nào hắn cũng không thể rời đi. Tại Bắc Cương, bọn họ có thể vứt bỏ thân phận, đơn thuần tựa vào nhau, làm bạn với nhau, trở lại kinh thành, hết thảy đều sẽ thay đổi. Thân phận của họ bày ở đó, ngăn cách bày ở đó, gió ở kinh thành càng dữ dội hơn Bắc Cương, ẩn giấu tiểu đao tùy lúc lấy mạng người ta.
Nàng phải cứu Hoàng tộc Lý thị, mà cuối cùng hắn sẽ lật đổ. Hắn phải báo thù cho mẫu thân, nàng phải bảo vệ người nhà mình. Thâm cừu giữa họ sớm đã kết, thâm căn cố đế, không thể thay đổi. Triều Ca bỗng nhiên ước rằng, nếu như nàng uống Mạnh bà thang, không xem mệnh cách, thật là tốt biết bao, không biết tương lai, không biết kết cục, nàng có thể tự mình tùy hứng một lần. Nhưng biết trước kết cục, cần gì phải lún sâu vào. Đây bất quá chỉ là một lần chuyển thế mà thôi, nàng cần phải nhìn thấu mới đúng.
Gió Bắc Cương mang theo dao quất vào lòng Triều Ca, nàng đờ đẫn đi về, giữa trời đất này, dường như chỉ còn lại có một mình nàng. Bỗng nhiên, một trận tiếng vó ngựa truyền đến, Triều Ca mãnh liệt ngẩng đầu, sau khi thấy người tới không phải Minh Húc, lại ủ rũ cúi đầu.
“Lão yêu bà, ngươi với Minh Húc cãi nhau?” Đoạn Thiên Diễn dừng lại phía trước Triều Ca.
“Sao đệ lại ở chỗ này?”
“Là Minh Húc nói, hắn nói một mình ngươi chạy loạn ra ngoài, hắn có việc bận, cho nên bảo ta tới đón ngươi.”
“Ừm” Triều Ca cũng không ngẩng đầu lên.
“Ngay từ đầu ta đã cảm thấy không thích hợp, hắn rõ ràng mới trở về từ bên ngoài, lại biết ngươi ở đâu, thế nào lại thành chính ngươi chạy ra ngoài. Bây giờ thấy một mình ngươi muốn chết muốn sống, ta liền biết hai người nhất định cãi nhau.” Đoạn Thiên Diễn nói lải nhải, Triều Ca cũng không trả lời một chữ.
“Lão yêu bà, đừng làm loạn, ngươi xem hắn vẫn quan tâm ngươi, đặc biệt bảo ta tới đón ngươi.”
“Ngươi nói các ngươi cứ nàng hiểu lầm ta, ta hiểu lầm nàng, nàng tổn thương ta, ta trả thù nàng, hành hạ lẫn nhau có ý nghĩa không?” “Ể? Lão yêu bà, ta nói ngươi đấy, ngươi có nghe hay không đó!”
“Chuyện người lớn, con nít chớ xen mồm, chúng ta không có hiểu lầm gì hết, càng không có hành hạ lẫn nhau.” Triều Ca không nhịn được nói.
“Vậy các ngươi làm sao thế?”
“Mắc mớ gì tới đệ?”
“Này! Lão yêu bà, ta hảo tâm quan tâm ngươi, vậy mà ngươi nói như thế, ngươi không có lương tâm nha!” Đoạn Thiên Diễn nóng nảy, hắn thúc ngựa chặn trước mặt Triều Ca.
Còn nói nàng không có lương tâm, không có lương tâm, lương tâm là thứ đồ chơi gì, có thể ăn không? Có thể khiến người ta giữ mạng sống không?
“Lần trước ta đưa cho đệ lá thư kia, đệ có giữ lại không?” H Triều Ca không thèm phản ứng Đoạn Thiên Diễn, nói lảng sang chuyện khác.
“Có giữ lại, ngươi muốn lấy lại đúng không?”
Triều Ca lắc đầu, nàng lấy ra một phong thư khác giao cho Đoạn Thiên Diễn.
“Đây là cái gì? Một phong thư tình còn viết hai lần?”
“Đây là toàn bộ chi tiết về Hoàng gia quân, là lá bài của Minh Húc.”
Đoạn Thiên Diễn sững sờ, hắn khϊế͙p͙ sợ nói: “Ngươi lại đem việc quân cơ viết ra! Ngươi muốn làm cái gì? Ngươi điên rồi?”
“Ta không có điên, phong thư này, quan trọng hơn cái trước kia nhiều, đệ nhất định phải giữ cho tốt.” Triều Ca mặt không biểu cảm nói.
“Vì sao?”
“Nếu có một ngày ta chết thật, đệ đem phong thư thứ nhất cho Minh Húc, nếu có một ngày, hắn bổ đồ đao về phía Hoàng tộc Hạ thị của ta, đệ liền đem phong thư thứ hai sao chép một phần cho hắn, nếu như hắn vẫn không lưu tình, vậy thì đều đưa cho Càng quốc, Thanh quốc, Trần quốc.” Triều Ca mặt không đổi sắc nói, nếu như hắn không chịu cho Hạ thị nhất tộc một con đường sống, vậy liền để vài quốc gia khác tới chia cắt cái bàn đồ ăn này đi.
Muốn chết thì cùng chết. Đây là mục đích ban đầu khi Triều Ca tới Bắc Cương, không phải để làm quân sư, chỉ là muốn thâm nhập nội bộ Hề gia quân, nắm giữ trực tiếp tư liệu, bắt được nhược điểm của Minh Húc, dùng cái này đảm bảo bình an cho Lý gia. Hành động này của nàng, không khác nào bán đứng toàn bộ tướng sĩ Hoàng gia quân, những người tín nhiệm nàng, cùng nàng kề vai chiến đấu.
Nàng không đành lòng, nhưng lại không còn cách nào. Nàng ích kỷ, lòng dạ ác độc, nàng tính toán chi li, chỉ vì giữ lại tính mệnh cho hoàng tộc Lý gia. Nếu thế gian này thật sự có báo ứng, vậy thì do nàng gánh chịu.
“ Triều Ca, ngươi, ngươi nói thật?” Đoạn Thiên Diễn sửng sốt, hắn nhìn vẻ mặt lạnh lùng ngoan tuyệt của Triều Ca, dường như nhìn thấy một người xa lạ.
“Đệ cũng đã biết, phong thư này nếu như rơi vào trong tay nước khác thì thiên hạ sẽ đại loạn, đến lúc đó kẻ có dã tâm thống trị sẽ châm ngòi khắp thiên hạ, bách tính trôi dạt khắp nơi, không còn an bình nữa!”
“Bách tính an bình hay không, đều phải xem Hề Minh Húc có thể thủ hạ lưu tình hay không, nếu hắn vô tình, ta liền bất nghĩa.”
Đoạn Thiên Diễn hít sâu một hơi, tay cầm thư không kìm được run rẩy, lần đầu tiên hắn phát hiện người sư tỷ này của hắn, còn có một mặt tàn nhẫn như vậy.
“Chuyện đó, vậy tại sao ngươi lại giao nó cho ta? Ngươi không sợ...”
“Thiên Diễn, chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, đệ sẽ không ruồng bỏ ta, hơn nữa, lòng đệ nhân từ, không ở tình huống vạn bất đắc dĩ sẽ không đi đến bước cuối cùng, nên đem giao cho đệ là thích hợp nhất.”
Đoạn Thiên Diễn nắm chặt phong thư trong tay, hít sâu một hơi, đột nhiên cảm giác gió bão Bắc Cương cũng không đáng sợ như vậy.
Đáng sợ hơn so với gió bão, là lòng lòng người. Xem ngoài mặt, Minh Húc cùng Triều Ca hòa thuận lại còn vô cùng thân thiết, trêи thực tế, đều có đủ tính toán.
Trong lòng Minh Húc còn băn khoăn thù của mẫu thân, còn băn khoăn Lý gia giang sơn. Trong lòng Triều Ca vẫn còn ở tính kế đủ đường. Đấu trí đấu dũng, chưa bao giờ ngừng lại.
“Đi thôi, chúng ta trở về.”
Triều Ca nói xong vươn tay, Đoạn Thiên Diễn bắt lấy tay nàng kéo lên.
“Lão yêu bà, nghe nói ngươi muốn về kinh thành?”
“Ừ, đệ ở lại Bắc Cương đi, nơi đây giúp đệ rèn luyện tốt hơn, khiến đệ trưởng thành nhanh hơn một chút.”
“Vậy chẳng phải là không ai so chiêu với ta sao? Phải biết những tướng quân này biết giết người, nhưng luận đơn đả độc đấu, bọn họ đều không đánh lại ta.”
“Thì cũng vậy thôi, mặc dù đệ đánh thắng được họn họ, nhưng nhất định đánh không lại ta, cho nên không luận bàn cũng được.”
“Lão yêu bà! Ngươi sắp đi rồi mà vẫn không thể nói êm tai chút à?” Đoạn Thiên Diễn tức giận.
“Thuốc đắng dã tật, lời thật khó nghe, đệ phải học tự mình phán đoán, nhìn rõ sự thật. Mà sự thật là, đệ quả thực đánh không lại ta.”
“...”
Vài ngày sau, Triều Ca đi theo binh sĩ vào kinh chuyển thư cầu hòa của Càng quốc. Lúc nàng đi, hầu như mọi tướng lĩnh ở nơi đóng quân của Huyền Vũ quân đều tới tiễn nàng, chỉ có Minh Húc không đến. Một câu “Không có quan hệ gì với ngươi” triệt để cắt đứt cảm tình giữa nàng và Minh Húc, cũng khiến hai người cuối cùng mỗi người đi một ngả. Nhìn vẻ mặt lưu luyến của các chiến hữu, Triều Ca có chút khổ sở, nhưng khổ sở cũng đồng thời với việc càng ngày càng cứng rắn.
“Đi đây ”
Đây là câu nói sau cùng của Triều Ca, nói hết lời, nàng liền xoay người lên ngựa rời đi. Khi tới đi khoảng nửa tháng, lúc trở về thúc ngựa lên đường, chỉ khoảng mười ngày. Trở lại Bích Ba sơn trang, Triều Ca mất hồn đợi trong gian phòng của mình, trong lòng trống rỗng. Cửa phòng bị gõ, Tang Chính Khanh đi tới.
“Việc còn chưa hoàn thành sao?”
“Hoàn thành rồi ạ.”
“Đã để lại thứ gì ở Bắc Cương?”
“Ừm, cũng không ít nha, lương tâm, tín nhiệm, chiến hữu, còn có ái tình.”Lúc Triều Ca nói ra lời này, mười phần bình tĩnh, dường như những thứ này đều không có quan hệ gì với nàng, bình tĩnh đến đáng sợ.
Tang Chính Khanh thở dài, ông nói: “Con ở tuổi này, quá hiểu chuyện cũng chưa hẳn là chuyện tốt.”
“Đã báo với phụ hoàng bên kia chưa ạ?”
“Rồi, ngày mai sẽ đến đón con về cung.”
Triều Ca gật đầu, nàng lại nói: “Sư phụ, con làm như vậy, có sai không?”
“Nếu ta nói sai, lẽ nào con liền không làm sao?”
Triều Ca yên lặng, sẽ không, dù sai nàng cũng muốn làm, quyết tâm bảo vệ Hạ gia không có bất cứ thứ gì dao động được.
“Vậy sao con không thử đi tin tưởngMinh Húc? Tin tưởng hắn sẽ thủ hạ lưu tình, tin tưởng hắn sẽ không đuổi tận giết tuyệt, tin tưởng hắn đối với con còn giữ một tia tình ý.”
“Nhưng lòng người là dễ thay đổi nhất, cũng là khó tin nhất.” Triều Ca cười khổ.
“Cho nên, nó cũng có khả năng trở nên tốt hơn, Triều Ca, con không nên quá bi quan, thế sự khó lường, buồn vui đều sẽ có.”
Triều Ca gật đầu, nàng nói: “Đa tạ sư phụ chỉ điểm, con hiểu rồi.”
Sáng sớm hôm sau, đội ngũ nghênh tiếp Triều Ca hồi cung đã sớm chờ ở ngoài sơn trang. Triều Ca đổi về nữ trang ra khỏi phòng, chỉ thấy một khuôn mặt quen thuộc lại thân thiết vui vẻ xuất hiện trước mặt nàng.
“Triều Ca!” Thiên Túng vui vẻ đi lên trước, ôm chặt Triều Ca.
“Hoàng huynh!” Trong lòng Triều Ca cảm động không thôi.
Thấy Thiên Túng tự mình đến đón nàng, trong nháy mắt nàng càng kiên định hơn với quyết định của mình, cho dù sai, nàng cũng không quay đầu lại.