Chương 123: Bàn long kiếp (16)

Lưỡng Thế Hoan

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tả Ngôn Hi đứng ở trước cửa chần chờ, Mộ Bắc Yên đã xông lên trước, một cước đá văng cửa khép hờ, lúc đang định chạy đi vào, đã nghe được phía trên sau cửa có âm thanh chuông lục lạc leng keng, thanh thúy kêu vang tại rừng trúc.

Tiêu Tiêu ở phía sau hô gấp: "Tiểu Hạ Vương gia, cẩn thận có độc xà hoặc độc khí!"

Nơi này nhìn như thế ngoại đào nguyên u tĩnh, nhưng bọn hắn còn nhớ rõ người thuyết thư đã chết dưới miệng độc xà, mà Đinh Tào cũng đã từng đến nơi Khương Tham ở tại Từ Tâm Am sau đó khi rời đi đã phát điên mà chết.

Với bọn hắn mà nói, Khương Tham này đích thật là nhân vật so với rắn rết còn đáng sợ hơn.

Mộ Bắc Yên mặc dù vô cùng lo lắng khó có thể bình an, bị Tiêu Tiêu nhắc nhở, khi đưa mắt nhìn lên, nhìn trong phòng bày biện trước mắt, lại không có một bóng người.

Phía trước bàn thờ đốt hương dây, khói đang lượn lờ di chuyển.

Hắn vội một tay đưa kiếm trước ngực, một tay che lại miệng mũi, đến hai bên trong phòng xem xét.

Một bên bếp nấu, bày biện một số nông cụ cùng củi gạo, bên kia thì là phòng ngủ, chất phác đơn sơ không khác nhà nông bình thường.

Nhưng Mộ Bắc Yên chạy vào phòng ngủ, mặc dù che miệng mũi, đều đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm.

Hạ thấp mẳt, hắn đã nhìn thấy xiêm y trong giỏ trúc, trên mặt đất.

Quần áo màu tím nhăn nhúm, đầy máu đen cả cũ lẫn mới, lại phân biệt không ra chất vải mềm mỏng quý trọng, càng không nhận ra đường cắt may tinh tế, nhưng những ngày này Mộ Bắc Yên thường cùng A Nguyên làm bạn, liền có thể liếc nhận ra, đây chính là quần áo của A Nguyên.

Trong đầu hắn "ooong" một tiếng như muốn nổ tung, sớm đã buông tay che miệng mũi, lảo đảo tiến lên xiết chặt quần áo, nghẹn ngào nói không ra lời.

Cảnh Từ cũng đã nhảy vào, thân hình cũng bất ổn, nắm cửa đứng trước phòng ngủ, cúi đầu nhìn về phía đống quần áo dính máu, ánh mắt đã dựng lên, nhanh chóng vòng về phía nơi khác.

Lúc này, chỉ nghe được Tả Ngôn Hi tại ngoài cửa sổ hô lớn: "Tham Nhi, chạy mau!"

Mộ Bắc Yên hít vào, ném quần áo dính máu xuống, rút kiếm liền xông ra ngoài.

Cảnh Từ gấp kéo nói: "Mộ Bắc Yên!"

Mộ Bắc Yên mắt điếc tai ngơ, phất tay bỏ qua hắn.

Ngoài phòng, có nữ tử đang ôm một cái làn xuôi theo dòng suối nhỏ vội vàng đi tới, nghe được Tả Ngôn Hi gọi, ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

Thân hình yếu như cành liễu, tóc đen như mực nhuộm, mặt mày oanh tình u buồn, thanh tú cực kỳ, lại có áo tơ trắng theo gió bay lượn, trông càng thêm phong nhã, làm cho người ta thương tiếc, đúng là Khương Tham.

Đưa mắt nhìn thấy Tả Ngôn Hi, con ngươi nàng liền sáng lên, bình tĩnh dừng trên người hắn, đúng là không thể che giấu hết lưu luyến nhu tình, không thèm để mắt đến Mộ Bắc Yên tức sùi bọt mép bên cạnh.

Mắt thấy Mộ Bắc Yên cầm kiếm mà đi, Tả Ngôn Hi vội chạy lên trước cản trở, lại hướng Khương Tham hét to nói: "Đi mau!"

Khương Tham phảng phất không nghe thấy, vẫn mang theo giỏ trúc, ánh mắt một khắc chưa từng rời khỏi người Tả Ngôn Hi, chỉ trầm thấp nói: "Ngôn Hi, chàng đã đến rồi......"

Nhất thời cũng nghe không ra là vui mừng hay phiền muộn, chỉ thấy cặp mắt đen dịu dàng kia xuất hiện mảng hơi nước.

Mộ Bắc Yên càng bị Tả Ngôn Hi ngăn trở, càng cảm thấy nàng tâm cơ thâm trầm, thiên hạ không ai có thể hiểu, không nhìn ra vẻ đáng thương mị hoặc của nàng, liên tục xuất kiếm, bức lui Tả Ngôn Hi, lại đâm về Khương Tham.

Quân Vương luôn miệng nói: "Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa......"

Hắn tự nhiên chẳng qua là không muốn để cho Mộ Bắc Yên cùng Tả Ngôn Hi động thủ, lại sớm đã đưa mắt nhìn Hoàng Phủ Lân ra hiệu, bảo hắn mang theo mấy tên cấm vệ vây quanh phía sau, trước cắt đứt đường lui của Khương Tham.

Khương Tham biết chút võ nghệ, nhưng đến cùng thân thể yếu ớt lại nhiều bệnh, căn cơ nông cạn, Mộ Bắc Yên thịnh nộ mà đến, nàng há lại có thể đối thủ? Qua mấy chiêu, liền đã chật vật không chịu nổi, cái làn trong tay đưa ra ngăn cản đã bị chém thành hai nửa, vật bên trong rơi đầy ra đất, nhưng là chút ít dược thảo vừa hái về.

Tả Ngôn Hi thấy nàng không địch lại, lại đã vượt lên đến đây, ngăn lại Mộ Bắc Yên, hô lớn nói: "Bắc Yên, đệ thật đúng muốn lấy mạng nàng ư?"

Mộ Bắc Yên cười lạnh nói: "Không lấy mạng của nàng ta, chẳng lẽ còn học huynh thương hương tiếc ngọc, dung túng nàng ta lần nữa hại người ư? Dùng mạng đền mạng, đạo lý hiển nhiên!"

Kiếm của hắn sát qua cánh tay trái Tả Ngôn Hi, làm tay áo rách ra một đường, nhanh chóng nhằm hướng chỗ hiểm trước ngực Khương Tham.

Chứng cớ vô cùng xác thực, đang ở trước mặt Cảnh Từ cùng Quân Vương, hắn liền chém chết Khương Tham ngay tại chỗ, cũng không sợ chặt đứt vây cánh của Dĩnh Vương.

Tả Ngôn Hi sắc mặt trắng bệch, mắt thấy Khương Tham hành động chậm chạp, khó né tránh một kiếm này, chợt hắn vội vàng lùi lại hai bước, lần nữa ra sức kéo Khương Tham ra.

Mộ Bắc Yên giận dữ biến chiêu, mũi kiếm lại lần nữa như như rắn độc đánh úp về phía Khương Tham, muốn chấm dứt ác nữ bên Tả Ngôn Hi.

Mắt thấy kiếm ra như điện, muốn giết Khương Tham ngay lập tức dưới thân kiếm, bóng trắng bên cạnh chợt nhảy ra, nhanh chóng đẩy nàng ra, ngăn cản trước kiếm.

Mộ Bắc Yên cõi lòng phẫn hận, một kích toàn lực, không lưu lại chút nào chỗ trống, lại không kịp rút tay, bảo kiếm sắc bén nháy mắt đâm xuyên qua bóng trắng.

Lòng hắn biết không ổn, cuống quít cất kiếm nhìn kỹ, đã thất thanh kêu lên: "Ngôn Hi!"

Tả Ngôn Hi không mang theo binh khí, hoàn toàn không kịp cứu người. Cuối cùng ra sức nhảy lên, đẩy Khương Tham ngã trên mặt đất, lại dùng lồng ngực của mình nghênh hướng bảo kiếm của Mộ Bắc Yên.

Ngã trên đất, áo trước ngực hắn đã nhanh chóng bị máu tươi nhuộm đỏ.

Sắc mặt hắn trắng bệch, lấy tay che miệng vết thương, vẫn cố gắng đẩy kiếm đứng dậy, nhìn về phía Khương Tham.

Khương Tham bị hắn đẩy mạnh, sớm đã ngã nhào trên mặt đất. Nàng cuống quít ngồi dậy, quay đầu nhìn Tả Ngôn Hi, lập tức thê lương kêu to, thả người nhào tới.

Tả Ngôn Hi thấy Khương Tham không việc gì, lúc này nhẹ nhàng thở ra, khóe môi lại có một tia an ủi vui vẻ.

Bảo kiếm của Mộ Bắc Yên đã rơi xuống trên mặt đất, nhìn Tả Ngôn Hi ngã xuống đất, nhất thời dường như đang nằm mơ.

Ngược lại là Quân Vương trước hết kịp thời phản ứng, nhanh chóng tiến lên đỡ lấy hắn, hướng Hoàng Phủ Lân hét to nói: "Có thuốc trị thương hay không? Nhanh, nhanh cầm thuốc trị thương đến!"

Cảnh Từ, Tiêu Tiêu nghe được bên ngoài thanh âm không đúng, mới từ trong nhà gỗ đuổi ra, thấy thế cũng quá sợ hãi, chạy nhanh lên đến, vội hỏi: "Sao lại thế này?"

Cảnh Từ bệnh lâu thành quen, cũng biết chút ít y lý, đi phía Tả Ngôn Hi nhìn kĩ, vừa nhìn khuôn mặt đã lại chuyển sang xám trắng. Hắn nhìn thanh kiếm nhuốm máu của Mộ Bắc Yên rơi trên đất, đè nặng nộ khí quát khẽ nói: "Ngươi điên rồi!"

Tả Ngôn Hi cố hết sức mà thở phì phò, nói ra: "A Từ, đừng......Đừng trách Bắc Yên. Hắn muốn giết Tham Nhi, bọn họ thậm chí cũng muốn giết Tham Nhi.....Kỳ thật cũng không sai. Là ta sai rồi, cuối cùng, đều là lỗi của ta. Tham Nhi chỉ là muốn ở bên ta....Là ta vô năng, không thể thay nàng phân ưu, làm cho nàng ngay từ đầu đã vạn kiếp bất phục, càng chạy càng xa......"

Khương Tham đã lảo đảo vọt tới hắn trước mặt, tay run rẩy rút từ túi bên hông ra vài cây kim châm, hướng mấy chỗ huyệt vị của hắn, muốn cầm máu kéo dài tính mạng cho hắn.

Tả Ngôn Hi cầm chặt tay của nàng, thở dài: "Ta và nàng đều là đại phu, có thể cứu, không thể cứu, đều nên rất rõ ràng. Không ai không công hao phí tâm thần."

Khương Tham ngơ ngác nhìn máu tươi tuôn ra càng nhiều trên ngực hắn, kim châm trong tay rơi xuống bụi bậm.

Nàng duỗi ra đôi tay trắng bệch, nắm ở cổ hắn, nghẹn ngào nói: "Vạn kiếp bất phục là chuyện của ta......chàng đêm trước tìm ta, không phải đã nói với ta, chàng không cần nữ tử rắn rết như ta, sẽ không đi gặp ta, sẽ không quan tâm ta......Sống chết của ta, sớm nên cùng chàng không quan hệ. Chàng lại đây tìm ta làm cái gì? Chàng lại đây giúp ta làm cái gì?"

Tả Ngôn Hi nói: "Ngốc nghếch, ta trách nàng không nghe ta khuyên, càng chạy càng xa, mới nói những lời kia với nàng. Huống chi ta chỉ một lần nói không cần nàng, nhưng đã vô số lần cần nàng......nàng tự nhiên vẫn là thê tử của ta."

Mọi người mới biết sau khi Vương Tắc Sênh bị hại, Tả Ngôn Hi phát hiện khuyên tai của Khương Tham, âm thầm đi tìm Khương Tham xác thực, từng cùng Khương Tham lớn tiếng cãi nhau một trận, thậm chí bởi vậy tan vỡ.

Chẳng qua là dù khác nhau thế nào, vẫn như cũ không bù đắp được thâm tình dài dằng dặc của hai người. Cảnh Từ, Mộ Bắc Yên bởi vì Khương Tham trách cứ Tả Ngôn Hi, Tả Ngôn Hi vẫn như cũ cố chấp bảo vệ, không tiếc bất hoà với huynh đệ cùng hảo hữu, mà tính mạng Khương Tham gặp nguy, hắn càng dùng mạng mình chứng minh vợ chồng tình thâm, không rời nửa bước.

Hắn ngẩng đầu nhìn Cảnh Từ, đáy mắt đã nhịn không được mà phiền não.

Hắn nói khẽ: "Bắc Yên, A Từ, ta hiểu được các người tức giận ta......Tức giận ta là đồ ngu xuẩn, thị phi chẳng phân biệt được. Vẫn cầu xin hai người, hay là dùng mạng của ta đổi lại, bỏ qua cho Khương Tham lần này?"

Mộ Bắc Yên còn muốn mắng hắn hồ đồ ngu xuẩn, vì mĩ nhân rắn rết này mà mất cả một đời. Hắn nhìn khí sắc Tả Ngôn Hi càng ngày càng xám trắng, giọng nói ương ngạnh như bị đút sợi bông, không nói nổi ra lời.

Khương Tham đã ôm Tả Ngôn Hi càng chặt, ôn nhu nói ra: "Đồ ngốc, chàng mới ngốc......Ta thiếu cái gì ta từ trước đến nay biết rõ, thiếu mạng cũng không cần chàng trả. Ta thiếu nợ chàng quá nhiều, cũng chỉ muốn trả cho chàng. Trên đời này tất cả tính mạng cộng lại, cũng không bằng tính mạng của chàng."

Tả Ngôn Hi thở dài: "Nàng ở kiếp này, bị bao nhiêu ốm đau tra tấn. Người bên ngoài không biết, ta rất rõ ràng. Từ nhỏ đến lớn, nàng vô số lần đau khổ vì ốm đau, cuống họng đau đớn còn cắn răng chống đỡ......Nhiều năm như vậy, nàng không phải sống ở nhân thế, là sống ở địa ngục.... Nếu như giết người hại người đều có báo ứng, nàng sớm đã gặp đủ rồi! Nếu còn không đủ, còn lại bao nhiêu báo ứng, ta đều nhận!"

Hắn nhìn Cảnh Từ, cũng không che dấu cuối cùng đau thương cùng khẩn cầu, "A Từ, buông tha nàng được không? Được không? Nàng còn nợ gì, ta chết trả lại hết cho huynh, còn cả Tắc Sênh quận chúa, được không?"

- -- đề lời nói với người xa lạ---

Ngày mai gặp!

Edit + Beta: Hàn - Mai

Chương 241:

Mắt Cảnh Từ đỏ lên, hướng nhà gỗ nhìn thoáng qua, cuống họng khô khốc nói: "Thật sự nàng ác, nhưng không phải là tội ác tày trời. A Nguyên muốn bắt nàng quy án, nhưng thật sự của nàng vô tình tổn thương A Nguyên. A Nguyên bị thương sinh non, nàng đem A Nguyên mang đến nơi này trị liệu."

Mộ Bắc Yên hít vào một hơi, mạnh mẽ nhìn về phía nhà gỗ, ha ha nói: "Ngươi......Ngươi nói là......A Nguyên còn sống?"

Cảnh Từ nhìn về phía hắn, nói: "Đứa bé không còn......Hiện tại nàng vẫn còn trên giường mê man, mạch đập coi như vững vàng, có lẽ tính mạng không lo."

Mộ Bắc Yên thở mạnh, xúc động chạy đi, Cảnh Từ tựa hồ ngăn hắn, hơn nữa biết rõ Khương Tham bên ngoài, hồi lâu chưa từng đi ra, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, "Ngươi......sớm đã đoán được A Nguyên chưa từng bị hại?"

Cảnh Từ thở dài: "Nếu như Khương Tham giết A Nguyên, tất nhiên sẽ tìm nơi mà vùi thi thể, sao có thể mang về trong phòng? Với quần áo là chứng cứ càng phải giấu đi, làm sao tùy ý đặt trong giỏ trúc? Giải thích duy nhất, A Nguyên không chết. Những quần áo nhuốm máu kia là nàng thay cho. Còn có......trong phòng có vị thuốc, cây ích mẫu, vị thuốc điều trị hậu sản. Ta đã biết....là A Nguyên sinh non.

Khương Tham nói: "Nàng một mực đuổi theo ta, ta nghĩ biện pháp thả độc làm bất tỉnh chim ưng của nàng, nàng vẫn là theo tới đây. Ta đánh không lại nàng, thừa dịp nàng không để lại bỏ thuốc làm nàng bất tỉnh, lúc đang muốn rời đi phát hiện nàng cứ luôn chảy máu, mới hiểu được nàng sinh non cho nên mang nàng tới đây trị liệu."

Đôi mắt trong trẻo của Tả Ngôn Hi ngước lên, hắn cầm chặt tay Khương Tham ôn nhu cười nói: "Ta biết ngay nàng sẽ sửa, sẽ sửa......Sẽ không đi hại người."

Khương Tham nói: "Đó là tự nhiên. Chàng nói chúng ta là đại phu, chỉ có thể cứu người, không thể hại người, ta nghe thấy được, chàng nói A Nguyên là người tốt, nàng kia thật là người tốt, ta cũng nghe thấy. Ta cái gì cũng không cưỡng cầu......Từ nay về sau chàng nói cái gì chính là đó, chàng muốn ta làm cái gì ta liền làm cái đó."

Tả Ngôn Hi nói: "Nàng phải mạnh khỏe, sống thật tốt."

Khương Tham nói: "Được."

Tả Ngôn Hi vui mừng, có chút cười cười, tựa đầu trên vai nàng, liền không động đậy được nữa.

Khương Tham ôm chặt hắn, mặt mũi đều là nước mắt, nhưng đã từ từ cười lên, "Sống sót thật tốt......Sống sót dễ dàng, sống sót thật tốt......Ngôn Hi, từ lúc nhà ta bị phá nát, mẹ con ta ly tán, ta không lúc nào sống tốt......"

Cảnh Từ chằm chằm vào khuôn mặt tuấn dật của Tả Ngôn Hi, đáy mắt lệ quang lấp lánh, lại cắn răng nói: "Càng không sống tốt, lại càng muốn sống tốt. Nhưng nối giáo cho giặc, lạm sát kẻ vô tội, sẽ chỉ làm cô lại càng không sống tốt."

Khương Tham sờ hai gò má Tả Ngôn Hi đã dần dần lạnh xuống, trầm thấp nói: "Ta đã sớm đáng chết....Sống sót chính là thiếu người ta một khoản nợ. Nợ cha mẹ nuôi của ta, cũng nợ Ngôn Hi. Ta chỉ muốn dùng một năm thời gian còn lại cố gắng hết sức trả nợ cho cha mẹ nuôi, bọn họ liền muốn ngăn cản ta và Ngôn Hi. Về phần thiếu nợ chàng, ta sẽ dùng cả đời đi cùng chàng."

Mắt nàng hạ xuống, mi mắt theo gió chớp mắt nhìn về phía Cảnh Từ, giống như lúc nào cũng đều có thể mở ra, thanh âm ôn nhu như chìm vào mộng cảnh mê ly "Cả đời của ta thật ra không quá dài. Nghe nói ngươi có tật bẩm sinh, chưa hẳn có thể sống thật lâu, ta so với ngươi còn không bằng. Ta thường rất đau, đau đến lăn qua lăn lại trên mặt đất. Sư phụ lúc ban đầu cũng không muốn cho ta thuốc giảm đau, muốn cho các đệ tử cẩn thận quan sát bệnh tình của ta, do ta kêu đến thấu trời thấu đất......Về sau, ta gọi Ngôn Hi sư huynh......Hắn đã lật rất nhiều sách thuốc tìm thuốc cho ta, cho ta thuốc tiên, cả đêm giúp ta, để cho ta từng chút đi ra khỏi địa ngục, chứng kiến nắng sớm của bình minh."

Cảnh Từ nói: "Hắn giúp cô ra khỏi địa ngục, chính là vì để cô kéo người khác vào địa ngục? Rồi đẩy cả hắn vào địa ngục ư?"

"Địa ngục......Ta đã ra ngoài bao giờ? " Khương Tham thất hồn lạc phách mà cười, nước mắt tuôn rơi nhào vào cổ nam tử, "Ở kiếp này, ngoại trừ thống khổ, cũng không có gì khác. Ngươi cũng biết ta vì cái gì có thể chống đỡ được? Ta bắt đầu ngây thơ mà tưởng niệm mẫu thân, tưởng niệm gia đình đã bị hủy, về sau liền chỉ còn chàng, chỉ có chàng.....Cùng chàng bên nhau, chính là điều vui vẻ nhất của ta."

Mộ Bắc Yên một mực ngồi trên trên mặt đất, ôm đầu không nói tiếng nào, lúc này mới đỏ bừng mặt liếc mắt cười lạnh nói: "Vì vậy, cô làm ngược lại, không để ý tính mạng của người khác. Cũng không để ý trong lòng huynh ấy muốn gì? Đương nhiên, huynh ấy dù phản đối thế nào nhưng vẫn che chở cô......"

Dùng tính mạng che chở nàng, không tiếc chết dưới kiếm của người thân huynh đệ, thầm muốn cầu được một con đường sống cho nàng......

Nhớ tới việc từ nhỏ đến lớn luôn được Tả Ngôn Hi bảo vệ, Mộ Bắc Yên rốt cuộc đã nhịn không được, vò đầu nghẹn ngào khóc rống.

Khương Tham hoảng hốt mà cười, "Làm ngược lại, cũng biết ta vì sao ta lại làm ngược lại? Bước đường cùng, chính là ta, chính là ta....Ngôn Hi nói, Đoan hầu cùng ta thuở nhỏ có bệnh giống nhau, chưa hẳn có thể sống bao lâu. Nhưng A Nguyên nếu có thể khôi phục trí nhớ, quay về với ngươi sẽ rất tốt, có lẽ ngươi còn có hy vọng......Mà ta......Ta huyết khí không thể tiếp tục, căn bản sống không được vài năm......Mặt trời sắp lặn, ta chỉ muốn trả hết nợ cha mẹ nuôi, lại cùng chàng lẳng lặng sống qua những năm tháng còn lại......"

(Năm đó Ngũ Tử Tư vì cha báo thù, không tiếc khai quật ra phần mộ của Sở Bình Vương, phạt hình ba trăm roi, trước kia hảo hữu trách ông làm nhục người chết, hoàn toàn không để ý từng đã là quân thần chi nghị, Ngũ Tử Tư liền đáp, "Ta đã đến tuổi xế chiều, còn ngại gì phản nghịch hay không." Ý là tuổi của hắn đã lớn, thời gian không còn nhiều, sợ không có thời gian báo thù, nên mới đi ngược lại thiên lý.)

Khương Tham bệnh tật trầm trọng, tự biết thọ mạng không còn nhiều, chỉ nguyện có thể cùng Tả Ngôn Hi bên nhau thêm chút ít thời gian, vì vậy cũng muốn phản lại thiên lý, không tiếc vẽ đường cho hươu chạy, làm hại mạng người.....

Đôi mắt Cảnh Từ tĩnh mịch màu đen, lạnh lùng nói: "Hôm nay, cô đã được như nguyện sao? Mang Ngôn Hi đi, lẳng lặng cùng nhau sống qua những năm tháng còn lại!"

Ý ở ngoài lời, tự nhiên là để Khương Tham tự rời đi.

Bàn về tội của Khương Tham, quả thực chết trăm lần không đủ. Nhưng tâm nguyện cuối cùng của Tả Ngôn Hi, bọn hắn lại không thể không để ý.

Quân Vương là hoàng tử danh chính ngôn thuận, giờ phút này liền chú ý cùng Hoàng Phủ Lân nói chuyện, chỉ chưa từng lưu ý Cảnh Từ thả người. Mộ Bắc Yên ngộ sát Tả Ngôn Hi, đối với Khương Tham càng là thống hận nghiến răng, nhưng thực sự không thể làm trái với nguyện vọng cuối cùng của Tả Ngôn Hi, hắn liền ngồi dưới đất lau nước mắt ràn rụa, mắt đỏ hồng cũng không nói chuyện.

Khương Tham lại chưa từng đứng dậy.

Nàng ngẩng đầu nhìn hướng Cảnh Từ, nhẹ nhàng cười cười, "Ngôn Hi từ trước đến nay đều vì người bên cạnh chàng cân nhắc. Chàng cho rằng giết A Nguyên sẽ tốt cho Đoan hầu, chàng thật sự từng muốn ra tay giết A Nguyên, nhưng chàng hôm kia cãi nhau với ta một trận lớn, vốn lại cho rằng bảo vệ A Nguyên lại làm cho nàng khôi phục trí nhớ sẽ tốt cho ngươi hơn. Hôm nay, chàng lại cho rằng dùng mạng đền mạng sẽ có thể bảo vệ ta. Nhưng chàng có thật sự hiểu được cái gì mới là tốt cho ta nhất không?"

Cảnh Từ nói: "Đối với hắn mà nói, cô còn sống chính là tốt nhất."

Khương Tham thở dài: "Các người cũng thích tự cho là thông minh. Nhưng ngươi và Ngôn Hi giống nhau, ước chừng Nguyên đại tiểu thư cũng sẽ không hết hờn dỗi, trách không được lại tình nguyện gả cho Mộ Bắc Yên."

"......" Cảnh Từ một hồi lâu mới có thể hỏi, "Hắn sai lầm rồi sao? Nếu không thể còn sống, hết thảy đều là nói suông."

Khương Tham nở nụ cười, sắc mặt càng thêm tái nhợt, "Đương nhiên sai rồi! Nếu không thể cùng chàng cùng sống bên nhau, nếu dùng cái chết của chàng đổi mạng sống của ta, nếu từ nay về sau âm dương cách biệt, không gặp nhau nữa, còn sống so với chết đi còn khổ hơn!"

Cảnh Từ bỗng dưng nhìn chằm chằm vào nàng, Mộ Bắc Yên đều đã nheo lại đôi mắt hoa đào, chợt nhào tới tiến lên, ôm thi thể Tả Ngôn Hi qua.

Khương Tham áo tơ trắng đã nhuộm màu đỏ tươi, cũng không vẻn vẹn là máu của Tả Ngôn Hi. Lồng ngực của nàng đã tự đâm mình một cây trâm, chỉ còn đầu trâm phượng lộ ra ngoài, tràn đầy máu tươi, chợt nhìn giống như đầu phượng kia rỉ máu.

Không có thi thể của Tả Ngôn Hi chống đỡ, Khương Tham liền duy trì không được, cũng ngã trên mặt đất, vẫn dùng khuỷu tay chống đỡ, bò trên mặt đất ngưng mắt nhìn khuôn mặt Tả Ngôn Hi, ôn nhu nói: "Kỳ thật ta rất sợ chàng tức giận, rất sợ chàng thật sự chia tay với ta, cho nên ta không dám giết A Nguyên, thấy nàng xuất huyết nhiều, còn cố gắng hái thuốc trị liệu cho nàng, cũng trộn lẫn trong dược liệu vào mấy vị thuốc có thể thúc đẩy nàng khôi phục trí nhớ. Chưa hẳn hữu hiệu như dược hoàn Ngôn Hi luyện chế, nhưng tâm nguyện của Ngôn Hi thế nào, ta cũng ngóng trông có thể thay chàng thực hiện."

Dù là lúc đó Tả Ngôn Hi vừa cùng nàng cãi nhau một hồi, dứt khoát mà đi, trong nội tâm nàng vẫn coi tình cảm của hắn là chân thành, giống như nàng trong lòng hắn so với tính mạng hắn còn quý giá hơn.

Cảnh Từ hít vào, bước gần một bước, vội la lên: "Tiêu Tiêu, nhanh cầm thuốc trị thương đến!"

Khương Tham cười cười, "Không cần......Ta sống chỉ là vì chàng, nhân thế thống khổ như vậy, rốt cuộc có thể.....cách xa được rồi......Ngôn Hi, Ngôn Hi....."

Nàng vươn tay, vươn đến bên cạnh Tả Ngôn Hi, ánh mắt như nai con thanh tịnh ngọt ngào, dưới ánh mặt trời, giống như sắp tan chảy.

Mà cả người nàng vào thời khắc đó bỗng nhiên mềm nhũn ra, ngã xuống đất bên cạnh Tả Ngôn Hi, ngón tay khoác lên bên hông Tả Ngôn Hi, đúng là một tư thế vuốt ve.

Thân mật mập mờ như vậy, lại thản nhiên lay động, không coi ai ra gì.

Từ nay về sau không tiếp tục ốm đau, ước chừng cũng thật sự có thể không coi ai ra gì mà tiếp tục khổ tẫn cam lai*, tương y tương thủ**?

*vượt qua đau khổ, có thể tận hưởng ngày tháng hạnh phúc

**ở bên nhau

A Nguyên quả thực ở ngay trong nhà gỗ.

Mộ Bắc Yên sau khi nhìn thấy quần áo dính máu liền mất lý trí, chỉ lo đi tìm Khương Tham báo thù, cũng không đi vào cẩn thận xem xét. Mà Cảnh Từ phát giác điểm đáng ngờ, lại nghe ra vị thuốc khác thường, đi vào tìm, rất nhanh đã tìm được A Nguyên.

Nhưng A Nguyên vẫn ngủ mê không tỉnh, hoàn toàn không biết ngoài phòng sinh ly tử hợp, yêu hận đan xen.

Quân Vương thường ngày thường ở trong kinh đô và vùng lân cận cùng văn nhân nhã sĩ ngâm thơ làm phú, gần đó cũng có một hai tri giao, liền hỏi mượn biệt viện, dẫn mọi người mang A Nguyên đi vào ở tạm.

- -- đề lời nói với người xa lạ---

Ngày mai gặp!

Edit + Beta: Hàn - Mai