Chương 38: Vượt đêm giao thừa

Lúm Đồng Tiền Nhỏ Của Em

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Vượt đêm giao thừa

Edit: Qing Yun

Đi ra khách sạn, bọn họ đứng ở ven đường.

Ban đêm nhiệt độ giảm xuống gần 0 độ, trên đường đám đông chen chúc, rộn ràng nhốn nháo như nước lưu động. Tuy rằng đêm đã khuya, đường phố vẫn còn lấp lánh ánh đèn.

Nơi này cách nhà Hứa U không xa, đi bộ hơn mười phút là đến.

Đi qua một đoạn đường, bên phố có người ôm ghi ta hát tình ca. Âm điệu ấm áp. Hứa U dừng chân lắng nghe.

"Nghe vui vẻ như vậy, em sẽ hát sao?" Tạ Từ đứng một bên, nhìn khuôn mặt thả lỏng của cô, trong lòng ngứa ngáy mà đùa giỡn.

Cô không trả lời.

Tạ Từ cong môi, không biết nghĩ đến cái gì mà cười rộ lên, "Nghe hát nhiều đều có thể hát được."

Hứa U nhìn khắp nơi. Cằm bị khăn quàng cổ bao quanh, thanh âm rầu rĩ, "Vì sao nghe hát thì phải biết hát."

"Không hát em nghe làm gì?" Cậu hỏi lại thật nhanh.

Hứa U liếc cậu một cái, hỏi nghiêm túc, "Chẳng lẽ cậu học tập thì khi thi sẽ có kết quả tốt sao?"

"Tôi không học mà."

"..."

Gió rất lạnh, cô lang thang không có mục tiêu mà đi theo đám người phía trước, cứ lẳng lặng đi như vậy, mái tóc đen dài xõa tung sau lưng.

Đám đông bên người vội vàng đi qua, đều là đôi tình lữ tay trong tay. Tạ Từ đi bên người cô, vẫn còn tiếp tục đề tài vừa nãy, "Nói thật, lúc thi là tôi không bộc lộ tài năng trước mặt giáo viên."

Hứa U ngây một hồi, bật cười ra tiếng.

"Đại não cậu có vấn đề, tôi không muốn nói chuyện với cậu."

"Đệch, còn biết chửi người đúng không." Tạ Từ nheo mắt, bước tới gần cô, "Không sợ tôi đánh em à, có biết tôi là đại ca không?"

Cậu nói rất nghiêm túc, Hứa U lại bị chọc cười, "Cậu là đại ca, tôi đương nhiên sợ."

"Tính tình cậu rất kém."

Cô cũng không biết nên nói thế nào, "Ngày tôi mới chuyển đến đã thấy cậu đánh nhau, sau đó còn bị cậu ép làm bài tập vật lý cho cậu."

"Dừng dừng dừng."

Tạ Từ ngốc, "Ép em làm bài tập là thật, nhưng tôi đánh nhanh khi nào?"

"Tôi tận mắt nhìn thấy."

Cô nói: "Bởi vì bạn gái cũ của cậu."

Nghe được Hứa U nói nợ cũ, Tạ Từ có hơi chột dạ.

Rốt cuộc cậu gây ra không ít việc, ai còn nhớ cô nói đến cái nào...

Nhưng mà...

"Em nói oan cho tôi đúng không, ngoài em ra tôi đã đánh nhau vì cô gái nào đâu."

"Tôi còn nghe được họ kêu khẩu hiệu về cậu đấy."

Biểu cảm nhàn nhàn, Hứa U cố ý nói, "Hình như là thế này, Nhất Trung loạn hay không loạn... Từ ca định đoạt?"

"...."

"Cậu rất lợi hại."

Tạ Từ cười mắng một tiếng, "Đều là kêu chơi thôi ha ha ha ha, vậy em có nghe được vế đầu của nó không?"

Cậu không thấy xấu hổ chút nào, trực tiếp nói ra, "Tiểu bá vương Nhất Trung, thành phố Lâm mấy đường; Nhất Trung loạn hay không, do Từ ca định đoạt."

Ngữ nghĩ vừa đắc ý vừa kiêu ngạo.

Hứa U nhìn cậu, cảm thấy thật hết chỗ nói.

Nhưng mà những lời này...

Tạ Từ chớp mắt, nhớ lại.

Đột nhiên cậu quay đầu hỏi: "Người em nói có phải là Phó Nhất Thuấn?"

Hứa U: "Làm sao tôi biết được đó là ai."

"Đệt, là thằng ngốc kia."

Cậu rất bực bội, không tự nhiên mà sờ mũi, "Người khác chủ động tìm tôi gây khó dễ, tôi đương nhiên không thể để yên, uy nghiêm của đại ca cả trường cần phải có, lại không phải vì cô gái nào hết."

"Vì sao cậu lại là đại ca của cả trường, tự phong sao sao?" Cô nghiêm túc hỏi.

Tạ Từ "a" một tiếng, trên mặt lộ ra nụ cười đểu, "Bởi vì tôi đẹp trai nha, đẹp trai nhất trường, muốn hay không?"

Hứa U nhìn sườn mặt của cậu, không muốn nói tiếp đề tài này.

Cô xoay người đi đến một đầu phố khác.

Tạ Từ đi theo phía sau, cười như có như không, đầu nghiêng sang một bên ho khan.

"Em ghen tị." Cậu thong thả nói.

Hứa U mặc kệ, "Tôi không có, ai ghen tị."

"Em nha, bình dấm nhỏ."

Cậu không nhịn được mà giơ tay nhéo tai cô.

Hứa U vừa định giãy giụa đã bị cậu ôm từ phía sau.

Tạ Từ hơi nghiêng đầu, cánh tay siết chặt lại, nói nhỏ bên tai cô, "Tất cả mọi người đều sắp thành niên, em có thể thành thật hơn được không?"

Hai người nói chuyện, lực chú ý không còn đặt trên đường đi nên đụng trúng phải một bé gái đang nhảy nhót đối diện.

Cô bé cầm chong chóng, bụp một cái đụng vào đùi Hứa U, sau đó té ngã trên mặt đất rồi oa một cái lớn tiếng khóc.

Hứa U sững sờ tại chỗ, hai giây sau mới phản ứng lại, cô vội vàng ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, nhẹ nhàng vỗ lưng bé, "Không có việc gì, chị không phải cố ý.."

Cô bé chỉ lo khoác, không thèm để ý cô. Mu bàn tay bụm mặt, đôi mắt to tràn ngập nước mắt, từng giọt rơi xuống, mũi đỏ bừng.

"Đừng khóc đừng khóc."

Hứa U luống cuống tay chân, dùng tay lau nước mắt cho cô bé. Cô không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ, chỉ có thể nghĩ ra cái gì thì nói cái đó, ngữ khí vừa nôn nóng lại vừa ôn hòa, "Em gái đừng khóc, chị mang em đi mua kẹo hồ lô được không?"

Cô bé dừng khóc trong nháy mắt, không ngừng run run vai nhỏ, giọng nói mềm mại vang lên, "Vâng."

Nói xong lại như sợ Hứa U không nghe được, còn bổ sung một câu "Cháu muốn ăn kẹo hồ lô, dì mua cho cháu."

Hứa U: "...."

Tạ Từ cho tay vào túi quần, đứng một bên cười lên tiếng không chút phúc hậu.

Lúc này cô bé mới phát hiện anh trai đứng bên cạnh.

Diện mạo cậu rất đẹp, cười rộ lên đặc biệt đẹp, thực làm con gáo thích.

Bởi vì bất luận là phái nữ bao nhiêu tuổi, đều thích người đẹp.

Cô bé giang tay không chút nghĩ ngợi, vừa khụt khịt vừa nói: "Muốn ôm một cái."

Hứa U không có cách nào khác, dùng khăn giấy lau mũi cho cô bé, Tay chống đầu gối đứng lên, cô hơi khom lưng, cánh tay vòng qua nách cô bé rồi dùng sức ôm người lên.

Ai da, thật nặng.

Cô nhe răng trợn mắt, hơi lảo đảo không vững mà lui về sau hai bước, eo được Tạ Từ đỡ lại.

"Anh trai ôm được không, sức của dì yếu, không ôm em được."

Tạ Từ nhướng mày, nói với cô bé trong ngực Hứa U.

"Được!"

Vì thế Tạ Từ ôm lấy cô bé.

Hứa U tiến hai bước, nhặt chong chóng rơi trên đất nhét lại tay cô bé.

"Bố mẹ em đâu?"

Hứa U thấp hơn Tạ Từ nửa cái đầu, vừa lúc có thể ngang với tầm mắt của bé gái.

Cô đứng trước mặt cô bé, kiên nhẫn hỏi, "Sao lại chỉ có một người?"

"Hông biết..."

Cô bé đong đưa cổ, ngọ nguậy không ngừng, "Không thấy bố."

Hứa U nhăn mi lo lắng, "Em chạy một mình xa như vậy?"

"Dì, cháu muốn ăn đường...."

Tạ Từ yên lặng nhìn hai người nói chuyện, ánh mắt cứ dính trên người Hứa U.

Cô ngẩng đầu nhìn khắp nơi.

"Mang cô bé đi mua kẹo hồ lô?" Tạ Từ hếch đầu sang bên kia, cúi đầu nói bên tai cô/

Hứa U lập tức từ chối, "Không được, không thể dẫn em ấy đi, phải ở tại chỗ, chờ bố mẹ em ấy đến."

Di động trong túi rung lên, Tạ Từ móc ra đặt bên tai, "Alô?"

Bên kia là giọng của Từ Hiểu Thành, ầm ĩ muốn chết, vừa mở máy đã la to. "Hôm nay cậu có quay lại không?"

Tạ Từ ôm bé mập một đường sớm mệt chết, ngữ khí không kiên nhẫn, muốn nhanh chóng kết thúc trò chuyện: "Làm gì? Tôi còn có việc đấy."

"Ôi đậu, Tạ Từ cậu có phải anh em của tôi không. còn muốn đi chơi với bạn gái." Từ Hiểu Thành bất mãn.

Ngữ khí của Tạ Từ càng không kiên nhẫn, "Từ Hiểu Thành, mẹ nó, có chuyện gì thì nói mau."

Từ Hiểu Thành "hắc" một tiếng, "Không có gì, chúng tôi muốn đi Bốn Cara, chính là quán bar mà bạn của Trần Kính mở."

"Đừng nói nhiều lời vô nghĩ như vậy được không."

Tạ Từ còn chưa nghe ra trọng điểm trong lời nói của Từ Hiểu Thành.

"Vừa nãy tôi ăn nhiều quá, bụng hơi căng, không biết lát nữa uống được bao nhiêu."

"Yên tâm ăn đi, cậu xấu không phải vì cậu béo."

Hứa U vốn đang cúi đầu cẩn thận hỏi chuyện cô bé, thình lình nghe được Tạ Tự lại nói bậy.

Khóe miệng cô không nhịn được mà cong lên.

Từ Hiểu Thanh ở bên kia có vẻ rất vui. "Cậu tới vượt năm với chúng tôi không, Khâu Thanh Thanh cũng tới?"

"Cậu ta tới?"

"Đúng vậy, Trần Kính cưa đổ cô ấy, cậu có cậu có tức hay không?"

"With me things"

Tạ Từ rất bình tĩnh phun ra một câu tiếng Anh.

Bên kia không hiểu, an tĩnh hai giây mới nói, "Có ý gì chứ, sao đột nhiên A Từ trở nên Tây như vậy."

Tạ Từ bị chính mình chọc cười, "Liên quan gì đến tôi, này cũng không hiểu."

"Ha ha ha ha ha."

"Trần Kính là ai?"

Cậu không có chút ấn tượng nào về người này.

"Người có tóc giống như wifi kia."

Từ Hiểu Thành dò hỏi: "Cậu đến không?"

Tạ Từ cười lãnh đạm, không tỏ ý kiến, "Vợ quan trọng hay các cậu quan trọng?"

...

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Hứa U cúi đầu, đá đá hòn đá nhỏ trước mặt, nói: "Không sao cả, con ở cạnh bạn học, mọi người đừng lo lắng..."

Bên kia dặn dò hai câu, cô liền tắt điện thoại.

Tạ Từ còn đang chơi, "Cô ấy là bạn gái anh, không thể gọi là dì biết không?"

Cậu rất nhẫn nại với trẻ con.

Chỉ là nghe họ nói chuyện, Hứa U cảm thấy thái dương giật giật đau.

Đầu đường náo nhiệt, hoàn toàn không nhìn ra màn đêm đã sớm buông xuống. Ma lực của đêm giao thừa đối với người trẻ tuổi thật không thể tưởng tượng, tựa hồ họ đặc biệt thích khoảng thời gian này, mỗi người đều dốc sức chơi đùa.

Bọn họ ôm bé gái hồi lâu, bị gió thổi một lúc, cuối cùng cũng chờ được một đôi vợ chồng trẻ đi đến.

Là bố mẹ của bé gái.

Hiển nhiên bọn họ rất sốt ruột, người mẹ ôm lấy bé gái rồi khóc.

Cảm xúc của người bố thì trấn định hơn nhiều, còn có tinh lực cảm ơn Tạ Từ và Hứa U.

Chờ đến khi mọi việc giải quyết xong thì đã khuya.

Tiếng người ồn ào, ngọn đèn đơn độc.

Hứa U mệt mỏi thở dài, cô ngồi xổm trên mặt đất nghỉ ngơi một lát.

Tạ Từ dựa vào lan can bên cạnh nhìn cô, cũng không nói lời nào.

Cứ phát ngốc như vậy một phút đồng hồ.

"Này." Khăn quàng cổ của cô bị kéo lên.

Hứa U quay đầu.

Tạ Từ nắm một góc khăn quàng cổ, ánh mắt nhìn quanh mặt cô, "Dù sao cũng đã trễ thế này, đưa em đi xem pháo hoa ở bờ sông nhé?"

"Pháo hoa rất nhiều sao?" Cô không nhìn cậu mà hướng mắt nhìn về phía xa.

"Đi sẽ biết."

- -

Bờ sông rất náo nhiệt, người rất đông, lại dễ nhìn thấy những đôi tình lữ nắm tay nhau đứng đó, còn cầm theo gậy phát sáng.

"Muốn tôi mua pháo hoa cho em không?" Ánh mắt Tạ Từ đảo qua mấy quán bán hàng rong.

Hứa U đi về phía trước, "Không cần."

Cậu dắt tay cô, "Đừng đi lạc."

Hứa U tránh sang một bên, không thể hiểu nổi, "Cậu đừng kéo tôi."

"Vợ đừng náo loạn, anh nhận sai còn không được sao?"

Tạ Từ cố ý lớn tiếng, khiến cho những người xung quanh sôi nổi nhìn sang.

Có người bên cạnh trêu ghẹo. "Vợ chồng son cãi nhau?"

Tạ Từ trả lời một câu: "Không, vợ tôi rất ngoan."

Hứa U sửng sốt: "Cậu đừng nói lung tung."

Nhìn cô nghiêm mặt, Tạ Từ cười một tiếng, vẫn không buông tay mà làm bộ lơ đãng hỏi: "Tôi không phải bạn trai em?"

Hứa U thở dài trong lòng. Giơ tay lên kéo khăn quàng cổ.

Cô rụt cằm vào khăn quàng, mắt nheo lại vì gió thổi.

Tạ Từ cắn chặt răng.

"Hứa U." Cậu gọi tên cô, "Em không dám nói phải không, em chơi giả câm."

Hứa U đang muốn mở miệng thì thấy đoàn người xôn xao lên.

Hàng ngàn hàng vạn người cùng nhau đếm ngược, có không ít tình lữ đã ôm hôn nhau, tiếng huýt sáo, tiếng thét chói tai, các loại âm thanh hưng phấn vang vọng khắp bờ sông.

Năm, bốn, ba, hai, một.

Một giây cuối cùng của năm cũ, giây đầu tiên của năm mới.

Nháy mắt, pháo hoa nổ tung trên bầu trời.

Bùm bùm bùm, pháo hoa liên tiếp không ngừng, chiếu sáng tấm màn đen âm u. Đốm sáng từ trên rơi xuống, phảng phất như rơi vào mắt cô.

Hứa U ngẩng đầu.

Thật là đẹp.

Tạ Từ tháo khăn quàng cổ thật dày của Hứa U xuống, cằm nhỏ xinh đẹp của cô lộ ra.

Ánh mắt cậu như sói, khóe miệng cong lên, từ từ cúi người, "Em muốn đùa chết tôi?"

Nói chưa hết lời, mặt Tạ Từ đã áp xuống.

Môi mỏng sát lại gần liếm mút môi cô, cậu tàn sát bừa bãi, hôn rất sâu.

Cô nghe thấy tiếng thở nặng nề của cậu.

Lặp lại trằn trọc dây dưa, hai đôi môi rời khỏi nhau còn kéo theo sợ chỉ bạc. Cậu lùi ra phía sau, đôi mắt đen nhánh nhìn Hứa U chằm chằm.

Thanh âm của cậu trầm thấp, "Thử một lần nhé? Không được thì thôi."

Chờ đến cuối cùng.

Rốt cuộc chờ được tiếng thở dài khe khẽ của cô.

Hứa U dựa đầu lên vai Tạ Từ, lẩm bẩm nói: "Lần sau đừng cắn môi tôi, đau quá."