Chương 31: Đi leo núi

Luân Hồi

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Có mấy cái máy tấn công mãi mà không chết, chắc là chúng là những chiếc máy từ thời cổ xưa, thần bí và có thể đứng vững được trong cảnh chiến tranh liên miên ở Châu Phi. Có cơ sở ở châu Phi, mặc dù không thể đối lập lại với Mỹ nhưng có thể coi là một văn cứ, tiến vào phát triển ở vùng Trung Đông, thỉnh thoảng cũng đem lại phiền phức không nhỏ cho nước Mỹ.

Tiểu Thần Hi và Trương Lam nhìn mọi người đang bận rộn làm việc ngoài nhà, hai chị em xem xét kỹ lưỡng mọi người, ai nấy đều há hốc mồm:

- Chúng ta đang làm cái gì đây?

Một lúc sau, Trương Lam rốt cục cũng nói ra được một câu.

- Chị, chị cũng không biết.

Tiểu Thần Hi ôm đầu suy nghĩ nửa ngày, Trương Lam nhìn kỹ một chút, cuối cùng cũng nói được những gì nghĩ trong đầu.

- Thôi đi, chúng ta không cần phải vướng chân vướng tay mọi người, chúng ta nên đi leo núi thôi.

Suy nghĩ một chút, Trương Lam đề nghị, sống lại đến bây giờ, Trương Lam vẫn còn chưa được đi đâu hoạt động quá xa, ngày hôm nay thời tiết không tồi, trời trong xanh nắng ấm. Ngọn núi trước mặt là nơi Trương Lam thích nhất, ngọn núi có tên là Thiên Bảo Sơn, tên gọi vật là Hoa Thiên Bảo, là ý địa linh nhân kiệt, ngọn núi cao nhất là chín trăm mét, những ngọn núi nhỏ khoảng ba trăm đến bốn trăm mét có rất nhiều chim hạc, hơn nữa, ngọn núi này còn đầy những cây tùng xanh và cây bách xanh, núi cao và hiểm trở, có thể coi là một ngọn núi đặc biệt, ít nhất là có nhiều chỗ chơi hơn những ngọn núi xung quanh.

- Được đó.

Tiểu Thần Hi đồng ý, dù sao cũng đang nhàn rỗi, đi ra ngoài leo núi cũng không tồi, trên người lại có nhiều linh kiện như thế, không vận động thì có khi bị rỉ sắt hết. Ôi, sinh mệnh của máy móc cũng là do vận động cả.

Đi qua con sông nhỏ, hai chị em nắm tay nhau, cười cười nói nói.

- Đây là hạt lúa hoang à?

Tiểu Thần Hi cảm thấy thật thần kỳ với tất cả những điều của thế giới này, chỉ vào một bụi cây mọc bên đường, từ khi không cần che giấu năng lực sở hữu của mình, Tiểu Thần Hi thiên tính dần dần lộ ra, càng lúc càng đáng yêu, hỏi cái gì cũng đều ngạc nhiên kỳ quái, càng lúc càng như một bảo bảo hiếu kỳ, Trương Lam đã nhiều lần bị Tiểu Thần Hi hỏi cho không biết xấu hổ là gì.

Nhìn bụi cây biến thành màu vàng, Trương Lam vẻ mặt toát mồ hôi:

- Ách, cái này là cây đuôi chó.

- Em nói dối.

Tiểu Thần Hi tất nhiên là không phục việc mình bị phản bác, cái miệng nhỏ dương cao lên, có thể treo được một cái bình dầu ở trên đó, mình sao có thể đoán sai được?

- Cỏ đuôi chó đâu có lớn như thế? Rõ ràng là cây lúa hoang.

Không nói gì bèn chỉ vào gốc cây nhỏ ở bên cạnh cỏ đuôi chó:

- Em van chị, tiểu thư, chị phân tích kỹ hai cái cây này có được không, có gì khác nhau không?

- Có, khác nhau rất rõ ràng,

Tiểu Thần Hi chăm chú nhìn gật đầu, khinh bỉ hung hăng trắng trợn nhìn Trương Lam.

- Gốc này to hơn, gốc kia nhỏ hơn, rõ như thế ai mà chẳng nhìn thấy.

- Em…

Tốt cuộc không thể nhịn được nữa, Trương Lam ngắt lá của hai cái cây nói:

- Em xin chị, tiểu thư, phiền chị phân tích có hệ thống một chút, hai cây này không phải là cùng một loại sao?

Tiểu Thần Hi cầm hai cái lá cây, nhẹ nhàng bỏ vào trong miệng, cẩn thận phân tích một chút AND của hai chiếc lá này.

- Sao có thể?

Cô bé rất kinh ngạc.

- Hai chiếc lá cơ bản là giống nhau về AND, khẳng định là cùng một loại.

- Em đã sớm nói với chị đây là cây cỏ đuôi chó mà.

Trương Lam khinh bỉ nhìn tiểu nha đầu.

- Nhưng rõ ràng chúng khác nhau rất lớn.

Tiểu nha đầu vẫn chưa từ bỏ ý định, cắn răng nghiến lợi dùng chân đạp cỏ đuôi chó:

- Dám làm ta mất mặt, ta cho ngươi mất mặt, ta đạp, ta đạp, ta đạp.

Cố gắng đạp hết số cỏ vô tội, tiểu nha đầu cuối cùng cũng hả dạ, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía trước, hồn nhiên không để ý Trương Lam đang như một thằng ngốc đứng yên tại chỗ. Trương Lam ngây ngô đi theo phía sau. Đầu năm nay có chọc ai chứ đừng chọc cho bà cô này không vui, nếu không thì cũng giống như cây cỏ kia.

Đám cỏ vô tội đang kêu gào trong gió: tôi đây đã chọc giận ai? Lẽ nào to lớn cường tráng hơn bình thường cũng là cái tội của tôi.

Thiên Bảo Sơn là do mấy ngọn núi cùng tạo thành một quần thể núi, mấy ngọn núi phụ làm bền, càng thể hiện rõ vẻ hùng vĩ của ngọn núi chính. Đỉnh của ngọn núi đặc biệt không giống như những ngọn núi bình thường, hơn nữa còn khá bằng phẳng, trên đỉnh cây tùng rậm rạp, xanh um tươi tốt. Mặt trên còn có hơn mười hộ gia đình sinh sống, đương nhiên bây giờ thì không có, nhưng như cũ có thể phát hiện ra được bức tường đổ phía trước và những dụng cụ chế tạo từ đá, ví dụ như thạch anh.

Trên núi thật là xanh, là một nơi rất bảo vệ môi trường, khắp nơi đều là những cây thông đã có hai ba mươi năm tuổi đang vươn lên, khắp mặt đất đầy những lá thông và quả thông, ở trong rừng các loại cây này có loại có tên, có loại không có tên, không phải là ở đâu cũng có thể nhìn thấy, Trương Lam thật kỳ lạ tại sao năm đó luyện thép lại không chặt những cây này để luyện.

Đã vào cuối mùa thu, cỏ cây đều đã úa vàng, thế nhưng trên núi không hề hiu quạnh, khắp ngọn núi đều là những cây tùng xanh xanh mang lại một cảm giác sảng khoái.

- Chúng ta bắt một ít về ăn đi.

Trương Lam tinh quái nghĩ, lúc này đổ ăn trên núi rất nhiều, có gà rừng, thỏ rừng đâu đâu cũng có, không cẩn thận là bị phải gai con nhím, hoặc là không cẩn thận giẫm vào khối đá mà bên dưới có một con rắn.

- Được.

Tiểu Thần Hi rất hưng phấn.

- Chị cũng muốn nếm thử.

- Chị cũng muốn ăn?

Trương Lam rất kinh ngạc, nha đầu kia muốn ăn gì chỉ ăn vào trong bụng rồi chờ khi không có ai chú ý liền nhổ ra, chưa bao giờ cần đến bổ sung năng lượng, hôm nay lại nói muốn ăn, đây có phải là đùa quá mức không? ngẩng đầu xác nhận lại, mặt trời vẫn mọc đằng đông.

- Vì sao chị không thể ăn?

Tiểu nha đầu xinh đẹp bắt đầu làm nũng.

- Tuy không thể tiêu hóa hấp thu nhưng những thứ đó hương vị cũng ngon mà.

- Ách.

Trương Lam bất đắc dĩ lắc đầu. không thể hấp thu được thì chị còn phải tranh với em làm gì? Thế này không phải là lãng phí tài nguyên sao! Lãng phí như thế thật là đáng hổ thẹn.

- Không sao, muốn ăn gì thì cứ nói.

Trương Lam vẻ mặt đau khổ giương lên.

- Nhà mình cũng không phải là không ăn được.

- Tiểu đệ đệ là tốt nhất với chị.

Tiểu nha đầu cười hì hì, ôm lấy Trương Lam hôn một cái.

Tiểu đệ đệ.

- Này?

Trương Lam vẻ mặt buồn rầu.

- Lần sau có thể không gọi tiểu đệ đệ được không?

- Ha ha ha ha.

Tiếng cười khanh khách vang lên.

- Chị à, có thể giúp tìm một ít đồ được không. giống như các loại gà, thỏ rừng ấy.

Trương Lam hỏi.

- Đương nhiên không vấn đề gì.

Tiểu Thần Hi đáp, đôi mắt to đẹp bắt đầu nhìn quanh bốn phía quét.

- Ở kia có rắn.

Tiểu Thần Hi chạy tới, từ bụi cây có một con rắc dài hai mét, nặng khoảng bốn năm cân.