Chương 43: C43: Sự Thật Một Trăm Năm Trước (2)

Legend Of The Mystery Hero

Đăng vào: 12 tháng trước

.

-Em nghiêm túc chứ?

Cô chỉ thở dài và gật đầu. Bởi cô biết rằng không phải anh không tin mà là bởi anh không muốn tin.

Anh đi đi lại lại quanh căn phòng, đây là một cái tật thường thấy của anh mỗi khi lo lắng. Nhưng dù đang rất "đau đầu" về vấn đề này nhưng anh đủ vẫn tỉnh táo, giữ nhịp độ các bước đi không quá nhanh và lớn để rồi đánh thức cô con gái bé bỏng vừa mới được yên giấc nhờ Milim ru ngủ kia.

-Hết lời đồn về đôi mắt có thể hút cạn kiệt sinh lực người, giờ đến xâm nhập vào giấc mơ, vậy tiếp theo là gì đây?

Anh dừng lại và nhìn chằm chằm vào thanh Excalibur, vẻ mặt đăm chiêu khiến cô có linh cảm không lành.

-Anh...
-Không!
-Nhưng anh chưa nói gì mà.
-Vì em biết chứ!

Phải, cô đã quá hiểu anh để biết được anh đang nghĩ gì. Anh luôn như vậy, luôn hết mình chiến đấu vì mọi người và một khi hạ quyết tâm, thì không ai hay bất cứ thứ gì có thể ngăn cản anh.

-Xin lỗi, nhưng có lẽ đây cũng chính là cơ hội tốt để anh chấm dứt toàn bộ cuộc chiến này.
-Nếu anh sai thì sao? Lỡ như anh không thể đánh bại được hắn thì sao?

Cô chưa bao giờ nghi ngờ anh trong những trận chiến, nhưng lần này thì khác, đây không chỉ đơn thuần là một mình đối đấu với một con quỷ hay hắc pháp sư nào đó, mà đây là ma vương, "đích đến" khó nhằn nhất của nhân loại, chưa kể việc hắn không chỉ có một mình.

-Đây là cách duy nhất rồi.

Dứt lời, anh từ từ bước tới cái giá đỡ to lớn bằng sắt kia và rút thanh kiếm ra. Viên ngọc dường như phản ứng ngay khi tay anh chạm vào chuôi kiếm, thứ ánh sáng màu trắng thuần khiết kia dần toả ra, thắp sáng toàn bộ căn phòng làm việc bừa bộn và bụi bặm này. Đây là lần hiếm hoi thứ hai mà cô thấy nó phản ứng dữ dội thế này, có lẽ vì nó có cùng ma pháp hệ Quang giống anh.

-Anh đi đây.

Anh nhẹ nhàng tra kiếm vào bao và mặc lên bộ giáp cũ kĩ làm bằng Gro, thứ hợp kim cứng thứ ba thế giới. Khắp bộ giáp toàn là các vết chém, cào như là đánh dấu những trận chiến khốc liệt mà anh đã trải qua.

-Hay ta gọi mọi người dậy và chiến đấu cùng nhau?
-Không được, họ cần được nghỉ ngơi để chuẩn bị cho cuộc hành quân về phía Bắc sáng mai. Và nếu anh giết được hắn ngay bây giờ thì chắc chắn em và mọi người sẽ được tiếp sức và chiến thắng, mang lại hoà bình cho chúng ta.
-"Em và mọi người"? Anh nói vậy là sao!?
-...

Dù không biểu hiện trên mặt, nhưng tay anh đang run lên, đây là lần đầu cô thấy anh lo lắng đến như vậy.

Trái tim cô bấy giờ như thể có một tảng đá đè lên, dù có là dối lòng nhưng cô không muốn hiểu được ý nghĩa trong câu nói của anh. Cô không muốn hiểu rằng anh đã quyết định sẽ chấp nhận rủi ro mà trận chiến kia mang lại.

Cái chết.

Một trong những thứ hiển nhiên, thứ mà "rồi sẽ đến" của thế giới này, nhưng dù vậy cô vẫn không muốn thừa nhận nó dễ dàng như vậy, không phải theo cách này. Cô không muốn anh đi, cô không muốn anh là một người mang vác sứ mệnh của toàn nhân loại. Cô chỉ muốn anh là một người bình thường, một người chồng, người cha và cùng cô với Hei sống yên bình tại chốn xa xăm.

Nhưng đâu có được, dù thế nào thì đó vẫn chỉ là mơ ước, và cô cần chấp nhận sự thật ngay trước mắt.

-Vậy chí ít hãy để em đi cùng anh.

Đó là điều tối thiểu mà mình có thể làm, cô thầm nghĩ và mong rằng anh sẽ đồng ý.

-Anh xin lỗi, nhưng điều đó là không thể.
-Tại sao?
-Anh không em gặp nguy hiểm, vậy nên hãy quay lại ngủ và đợi tin tốt từ anh đi.
-Không! Anh nhất định sẽ đi cùng anh, dù anh muốn hay không.
-Vậy à...anh xin lỗi.

Vẻ mặt anh thấm đẫm nỗi buồn, cứ như thể rằng anh muốn nói lời từ biệt mà không thể. Và chỉ ngay sau đó, anh dùng phép đẩy lùi cô về sau.

-Rầm!

-Xoạch!

Anh đóng sập cánh cửa lại và lập tức khoá lại để ngăn cô ra ngoài.

-Thả em ra! Thả em ra!
-Anh xin lỗi, nhưng anh làm vậy là vì muốn tốt cho em.
-Làm ơn...

Tức bước chân anh ngày một xa dần, mặc cho nước mắt cô rơi nơi đây.

Không! Mình đã hứa với bản thân rằng sẽ không bao giờ yếu đuối rồi mà. Mau đứng dậy!


Cô dùng hai tay để tát nhẹ vào má như một hồi chuông cảnh tỉnh dành cho bản thân. Hít một hơi thật sâu, cô gạt hết nước mắt đi và túm lấy túi đựng đống ma thạch. Vốn vì cơn sốt kì lạ hồi nhỏ mà cô không thể triển khai được ma pháp, nhưng cô không buồn vì điều đó, trái lại là rất biết ơn, bởi nếu không nhờ nó, có lẽ cô đã không là con người như bây giờ, và không thể phát hiện ra một công dụng tuyệt vời của đống ma thạch tồn tại trong các hang động.

Giữ chặt lấy viên ma thạch hệ Hoả, cô chầm chậm niệm thứ thần chú cổ xưa mà cô tìm thấy trong hang từ lâu về trước.

-Rai Eleman Rai Elem...

-Xoạch!

Cô ngơ ngác vì cánh cửa đột ngột mở ra kia, phần cũng nhẹ nhàng vì bản thân không phải cho nổ tung nó.

-Thôi nào, sao mà ngạc nhiên vậy? Chẳng nhẽ nữ hoàng đã quên người hầu trung thành này rồi sao.
-Milim!

Dù rất vui mừng khi nhìn thấy người bạn thân của mình, nhưng cô không còn thời gian để lãng phí.

-Cậu mau đi gọi mọi người dậy, bảo họ chuẩn bị vũ khí và hướng và hướng về ngọn núi phía Tây.
-Còn cậu?
-Tớ sẽ đuổi theo anh ấy.
-Hể? Nhưng Ezio lấy con ngựa rồi mà.
-Hehe! Cậu đang nghi ngờ cựu nhà thám hiểm này à.

Cô xé một bên váy để dễ di chuyển hơn và tức tốc chạy về phía khu rừng đằng xa kia. Mặc kệ những cơn đau từ những cú ngã hay hàng chục cái gai nhọn của các bụi rậm, cô vẫn lao mình về phía trước với hi vọng có thể tới kịp.


Dù đang rất mệt mỏi nhưng cảnh tưởng kia khiến cô phải nín thở theo dõi. Trước mặt cô bấy giờ chính là trận chiến quyết định của toàn bộ nhân loại. Một bên đại diện cho ánh sáng, người chồng của cô, chiến binh vĩ đại nhất của nhân loại, Ezio và bên còn lại đại diện cho bóng tối, kẻ mang đến huỷ diệt và hỗn loạn, Ma vương.

Sức nặng, hay đúng hơn là lượng ma pháp toả từ trận chiến của cả hai khiến cô lẫn tất cả những con quái vật và hắc pháp sư không thể tiến lại gần.

-Rầm!

Một tiếng nổ vang lên khiến bộ giáp của anh vỡ tan và khiến anh văng ra xa. Còn thanh kiếm Excalibur, thứ mà tưởng chừng sẽ giúp anh đánh bại ma vương lại bay về phía cô.

-Đây là tất cả những gì mà ngươi có sao, chiến binh mạnh nhất? Ngươi chỉ đánh chúng ta được một cái.

-...
-Ngươi nên vui mừng đi, bởi ta đã không giết ngươi ngay lập tức mà để cho ngươi tận hưởng nỗi đau vì trở thành lý do mà ổ chuột của ngươi bị đốt ra tro đấy.

-Dừng lại!

Cô dồn hết sức để cầm chắc thanh kiếm kia chỉ bằng tay phải trong khi tay trái nắm chặt những viên ma thạch.

-Hửm? Là con đàn mà nãy tao vừa sử dụng "Giấc mộng" lên à. Thú vị đấy, nhưng liệu ngươi có thể làm được gì với những cánh tay yếu ớt kia chứ?
-Để rồi xem!

Cô liên tục niệm chú và phóng ra hàng loạt phép tấn công hắn, nhưng tất cả đều không là gì so với bộ giáp kia. Nở một nụ cười quái đản, hắn từ từ về phía cô và chỉ dừng lại khi ma thạch cuối cùng đóng băng nơi hắn đang đứng.

-Hừ! Mấy thứ vặt vãnh ngáng đường.
-Ngay lúc này, chúng ta chạy thôi.

Bỏ ngoài tai lời nói của cô, anh túm lấy hắn từ phía sau và dùng hết sức bình sinh để giữ hắn lại.

-Maya! Kết liễu hắn đi!
-Anh làm gì vậy!?
-Làm đi! Bây giờ hoặc không bao giờ!
-Nhưng...
-Làm đi!

Thời gian bấy giờ với cô như trôi chậm lại. Cô thẳng vào mắt anh, ánh mắt chứa đầy sự kiên quyết và niềm tin vào cô. Cô luôn tin tưởng vào anh, trước giờ vẫn như vậy, không phải vì anh là người mạnh nhất, mà vì anh là người cô yêu nhất.

-Vĩnh biệt, anh yêu.

Lưỡi kiếm sắc bén chọc vào vết nứt trên bộ giáp và xuyên qua người hùng lẫn ma vương. Một vụ nổ trắng xoá khiến cô bị văng ra xa và nhanh chóng ngất đi ngay sau đó.


Phải mất đến 4 ngày thì cô mới tỉnh lại, và mọi người, ai cũng nửa vui nửa buồn khi mà kể lại cho cô chuyện gì đã xảy ra.

Họ nói rằng, nhờ vụ nổ đó mà họ biết cô và anh đang ở đâu. Nhưng khi tới nơi thì đã quá muộn, cả anh và ma vương đều đã biến mất, còn lũ binh đoàn hắc ám kia thì hoảng loạn rút chạy rồi dần khuất phía sau núi. Nhưng điều cũng khiến ai tò mò là dù ngay giữa trung tâm vụ nổ nhưng cô lại chỉ bị xây xước đôi chút với vài vết bỏng nhẹ trên tay, có lẽ trước khi hi sinh, anh đã dùng lượng ma lực còn lại để tạo khiên chắn bảo vệ cô.


Ngày qua ngày, tháng tiếp tháng, năm nối năm, cuối cùng thì cuộc chiến tưởng chừng như vô tận này đã kết thúc. Hàng loạt các lễ hội ăn mừng được tổ chức và mọi người đều vui sướng khi mà họ cuối cùng cũng có thể xây nên những ngôi nhà đẹp đẽ thay vì tạm bợ như trước và sống trong yên bình.

Cô cũng vậy, sau bao năm chế tạo áo giáp và vũ khí thì cô đã có thể nói lời chia tay với chiếc bàn làm việc đã bị hoen gỉ này.

-Tạm biệt người bạn già.

Bỗng "nó" lại loé sáng lên khiến cô nổi da gà. Cởi bỏ các lớp vải cũ bám dính đầy bụi kia, cô rút ra thanh Excalibur quý báu và bắt đầu ngắm nghía nó. Đến bấy giờ cô mới nhận ra, viên ngọc của thanh kiếm đã không còn là màu trắng thuần khiết nữa, mà thay vào đó là nửa đen nửa trắng, như thể nó tượng trưng cho ánh sáng và bóng tối.

Càng nhìn vào viên ngọc, cô càng cảm thấy kì lạ, giống như nó đang cố nói với cô điều gì đó.

-Ta sẽ trở lại, và ngươi sẽ phải hối hận vì đã không phá vỡ thứ vũ khí chết tiệt kia!

Chỉ trong thoáng chốc, cảnh tượng đó lại hiện lên trước mắt cô. Nhưng lần này cô có thể nghe được từng câu chữ trong câu nói của hắn, của ma vương trước khi chết. Đến khi cô hoàn hồn lại thì viên ngọc đã dừng phát sáng từ khi nào không hay.


-Vậy là mẹ sẽ rời xa con sao?
-Đừng lo con yêu, khi mẹ xong việc thì mẹ sẽ quay lại mà.
-Mẹ hứa chứ?
-Ừm, mẹ hứa.

Cô ôm chầm lấy cô con gái bé bỏng của mình hôn tới tấp lên trán.

Mình sẽ mùi hương này lắm.

-Nè Milim, chăm sóc con bé tốt vào nhé.
-Đương nhiên rồi! Cậu nghi ngờ tớ đấy à?
-Haha! Vậy tạm biệt cả hai người.
-Tạm biệt!

Phần hào hứng vì được tự do đi phiêu lưu lần nữa, phần buồn vì phải rời xa con gái. Cô bôn ba khắp nơi để có thể tìm nơi thích hợp để giấu thanh kiếm, đề phòng cho nó không rơi vào tay kẻ xấu. Trên đường đi cô đã gặp một lão già quái dị đôi khi nói những từ ngữ kì lạ, tự xưng là nhà tiên tri đã nói cho cô biết về "The Chosen One", người sẽ đánh bại được ma vương ở tương lai.


-Và đó là lý do tôi viết lên cuốn nhật kí này, để truyền lại những người trong gia tộc Hyunaga, gia tộc mà tôi lập nên dưới các mác chuyên đi săn quỷ để có thể, khi thời điểm đến, họ sẽ nói cho mọi người biết sự thật về trận chiến trong đêm định mệnh đó. Và chỉ lối cho "The Chosen One", nếu người đó thật sự tồn tại đến với Excalibur.

Tất cả mọi người bấy giờ đứng trong đại sảnh đều như chết lặng về "sự thật" đó, ngoại trừ ông già đó, có lẽ ông ta đã đọc nó từ lâu rồi.

-Giờ thì tất cả đã biết...

Ông ta từ từ rút ra một tờ giấy cũ đã mục nát từ ống tay quá khổ kia, tôi tự hỏi nó còn có thể chứa được những thứ gì nữa.

-...còn đây là bản vẽ chi tiết của hang Motadus, hãy tập hợp đám quân tinh nhuệ của mày và dẫn tên nhóc này đi lấy thánh kiếm.

Người tôi như đóng băng ngay khoảnh khắc đó, khoảnh khắc mà ông ta chỉ tay về phía tôi.

-Hể!?