Chương 37: Cô ấy sẽ vĩnh viễn thuộc về em

Lê Hoa Hựu Khai Phóng (Hoa Lê Lại Nở)

Đăng vào: 12 tháng trước

.



  Hoa Miêu đã từng nói, tác phong làm việc của Kiều Tư Vũ quyết đoán mà dứt khoát, không hề bị tình cảm chi phối, lúc đấy tôi chỉ nghĩ đó chẳng qua là trong công việc mà thôi, nhưng chị ấy lại trong thời gian ngắn như vậy nói chia tay với Bách Dục Đông, chuyện này khiến tôi cảm thấy rất bất ngờ, trái tim tôi bị một niềm vui sướng mãnh liệt chiếm lấy, thậm chí còn có chút hoài nghi là mình nghe lầm, thẳng đến lúc ngồi lên xe, tôi mới nhớ ra để hỏi: "Cái anh Bách Dục Đông đấy? Anh ta phản ứng thế nào?"

"Em cảm thấy anh ta sẽ có phản ứng gì?" Kiều Tư Vũ khóa dây an toàn, nghiêng đầu nhìn tôi, cảm thấy có chút hài hước.

"Kinh ngạc? Sốc? Không cam lòng?" Trong nội tâm của tôi suy đoán, lại hỏi: "Chắc anh ta sẽ không đồng ý đâu?"

"Đúng là anh ta không đồng ý, nhưng chia tay và ly hôn là hai chuyện khác nhau, chia tay chỉ cần một người quyết định là được rồi."

Trong lúc nói chuyện, chị ấy đã khởi động xe, chiếc xe nhanh chóng cách rời Giang Thiên di cảnh, tuy rằng tôi cảm thấy chị ấy nói thế là có chút vô tình, nhưng đối với tôi mà nói, dù sao đây cũng là một cái tin tức vô cùng phấn khởi, tôi cố hết sức kìm nén cái sự hưng phấn trong lòng, làm mặt lạnh nhìn ra ngoài cửa sổ.

Kiều Tư Vũ đột nhiên hỏi: "Em cười trộm cái gì vậy?"

"Em có cười trộm gì đâu?"

Trong giọng nói của chị ấy rõ là có một tia chế nhạo: "Khóe miệng nhếch hết lên rồi kìa người ơi, còn cố gắng kéo căng khuôn mặt, em không thấy khổ à?"

Tôi giải thích: "Lòng của em đang tưởng niệm vị Bách công tử kia, được chưa nào?"

"Dối trá."

Tôi cười haha, nhìn ngắm đường vòng cung duyên dáng bên mặt chị, lại nhìn ánh mặt trời sáng rỡ ôn hòa bên ngoài xe, tâm tình trở nên thật tốt.

"Sở dĩ tôi và anh ta ở cùng với nhau, là dự định kết hôn đấy."

"Kết hôn?"

"Ừ." Ánh mắt của chị ấy nhìn chăm chú hướng về phía trước, khẽ thở dài một hơi: "Đoạn thời gian kia bản thân tôi đối với mọi sự... Ừm, nói như thế nào nhỉ, mặc kệ tất cả, cha mẹ thúc bức khiến cho tôi cảm thấy rất phiền toái, vừa vặn tôi cũng không ghét anh ta, thế nên tôi đã nghĩ hay là cứ vậy coi như xong đi."

Tôi mặt dày mày dạn tiếp lời: "Nhưng sau khi gặp được em, chị cải biến tâm ý."

"Không phải." Chị ấy uốn nắn lại tôi: "Là sau khi quen biết em, tôi bỗng nhiên ý thức được sau khi kết hôn, tôi vẫn có thể có bên ngoài, tôi thì không muốn như vậy."

Không biết vì cái gì, lúc Kiều Tư Vũ nói với tôi những điều này, tôi sẽ nhớ đến bạn gái trước của chị ấy, từ những gì chị ấy nói, ví dụ như không sao cả gì gì đó, tôi phỏng đoán rằng sở dĩ chị ấy ở cùng một chỗ với Bách Dục Đông, có thể là bởi vì có chuyện gì đó đã xảy ra với bạn gái trước, chị ấy nhất định là rất yêu chị Tào Hâm kia. Nghĩ như vậy, nội tâm tôi có chút chua chát, nhưng khi nhớ đến tôi và Lương Noãn Tình cũng đã từng có thời thề non hẹn biển, tôi lại không khỏi bình tĩnh trở lại. Khi chúng tôi yêu một người, luôn luôn đem hết toàn lực, hận không thể cứ như vậy nắm tay nhau mãi cho đến đầu bạc răng long, thế nhưng do những hoàn cảnh, sinh hoạt, luôn luôn thiên biến vạn hóa, tình yêu còn có thể bền chắc hơn cả vàng không? Khởi đầu thì hoàn mỹ, quá trình mang theo sự ngọt ngào, kết thúc lại viên mãn, nào có chuyện dễ dàng như vậy? Chỉ cần còn có thể tin tưởng, còn có thể kiên trì, còn có thể đợi được đúng người đúng thời điểm, đó cũng đã là một chuyện may mắn rồi. Kiều Tư Vũ là người hợp lý sao? Thành thực thì tôi không biết, tôi chỉ hy vọng, chị ấy khác với Lương Noãn Tình, bất luận gia thế, không nói chuyện năng lực, không thể so về tướng mạo, trong con người của chị ấy so với Lương Noãn Tình dường như nhiều hơn một chút này nọ, dù là lúc tôi biết rõ chị ấy lừa tôi, trong nội tâm vẫn loáng thoáng cảm thấy, người này vẫn có thể tin tưởng được, nhất là thời điểm hiện tại, loại cảm giác tin tưởng này càng thêm kiên định.

Tôi nghiêng đầu nhìn Kiều Tư Vũ, lại vừa vặn đụng phải ánh mắt chị ấy quăng tới.

"Như thế nào? Đang suy nghĩ gì?"

"Không có gì."

"Hồi hộp?"

"Về chuyện gặp bạn chị?" Tôi cười gật đầu: "Cũng có chút."

"Không nên nghĩ lung tung, em cứ là chính em là được rồi." Chị ấy an ủi tôi, giọng nói ôn hòa, một lát sau, lại ý vị thâm trường nói: "Bất luận là thời điểm nào cũng đều nên như vậy."

Bạn của Kiều Tư Vũ là người Tứ Xuyên, chị ấy cũng hẹn chúng tôi ăn ở một quán đồ cay Tứ Xuyên. Chúng tôi vừa vào quán, liền nhìn thấy một cô gái đứng dậy, vui vẻ hướng Kiều Tư Vũ gọi to: "Tiểu Vũ!"

Kiều Tư Vũ cởi áo khoác giao cho bồi bàn, cũng mỉm cười chào hỏi lại: "Hiếm thấy cậu đến sớm, sao nào, chờ lâu chưa?"

"Bình thường, có thể được một lần chờ đợi cậu tớ cảm thấy cực kỳ vinh hạnh."

Thừa dịp hai người đó thi triển công phu nói chuyện, tôi lặng lẽ đánh giá người con gái trước mặt này. Cảm nhận đầu tiên của tôi là chị ấy sở hữu làn da rất tốt, sắc mặt thập phần thủy nhuận, dáng người cũng cao ráo, ít nhất là 1m65 trở lên, trên người mặc một cái áo sơmi đen nhún vai, phối hợp với váy đỏ, thời trang nhưng không cầu kỳ, rất dễ khiến cho người đối diện sinh hảo cảm.

"Tiểu Vũ, nhanh giới thiệu đứa nhỏ ở sau đi."

Miệng chị ấy vẫn nói với Kiều Tư Vũ, nhưng ánh mắt sớm đã chuyển hướng về tôi, tôi mỉm cười, vươn tay ra: "Xin chào, em là Tiêu Nhất Nặc, chị có thể gọi em là Nhất Nặc."

Chị ấy nắm chặt tay tôi, khóe miệng lộ ra một tia cười xấu xa: "Xin chào, chị là Mẫn Đường, là bạn tốt của Tiểu Vũ, em gọi Đường tỷ là được rồi."

Đường tỷ? Tôi đổ mồ hôi, không tự chủ được nhìn Kiều Tư Vũ, chị ấy cười một tiếng giải thích: "Hải Đường Đường, quả thực mọi người đều gọi cô ấy như vậy."
*M nhớ không nhầm thì đường tỷ là cách gọi chị họ bên đằng nội thì phải.

Tôi cứng rắn ngẩng đầu lên gọi một tiếng: "Chào Đường tỷ."

"Sao? Không tình nguyện hả? Cảm thấy chị hiếp đáp em?" Mẫn Đường đắc ý nói: "Đừng nói trước, coi như là gọi chị một tiếng biểu tỷ đường tỷ, thì có sao? Em gọi không được à?"

Tôi dở khóc dở cười: "Em nào dám, có thể gọi chị một tiếng tỷ, em cảm thấy vinh hạnh sâu sắc."

"Thế mới đúng chứ."

Hàn huyên xong, ba người ngồi xuống, Mẫn Đường hỏi tôi: "Em ăn được cay không?"

"Trời sinh là kẻ tham ăn, chua cay mặn ngọt gì đó, em không kiêng kỵ gì."

"Được, chị thích em rồi đấy. Như vậy đi, gọi món gì, quán đồ cay Tứ Xuyên này ở S thành, điều em có thể yên tâm nhất chính là, sẽ tuyệt đối cho em được một bữa ăn thoả mãn."

Nói rồi, chị ấy quả nhiên không kiêng dè, đối với nhân viên phục vụ gọi ra một đống tên đồ ăn. Trong nội tâm tôi cười thầm, cái chị Mẫn Đường này quả nhiên là bạn tốt của Kiều Tư Vũ, tác phong y hệt nhau.

Gọi xong món ăn, Mẫn Đường uống một ngụm trà cho ngọt giọng, nhìn tôi, rồi lại nhìn Kiều Tư Vũ: "Hai người thần thái sáng láng, tâm tình tựa hồ cũng rất tốt."

"Cậu thì tâm tình không tốt hả?" Kiều Tư Vũ hỏi lại.

"Coi như cũng được, có điều là..." Nói xong nhìn liếc nhìn tôi: "Hôm nay tuy rằng là lần đầu gặp mặt, nhưng mà chị hy vọng có thể nói chuyện thoải mái, có được không?"

Tôi hơi khó hiểu, gật đầu nói: "Đương nhiên."

"Được rồi." Chị ấy đặt chén trà xuống, thở dài một tiếng: "Nguyên lai chỉ thấy người mới cười, có ai nhìn được cố nhân khóc, than ôi!"

Tôi không biết vì sao, nhưng lại thấy trên gương mặt xinh đẹp của Kiều Tư Vũ  lộ ra một tia bất đắc dĩ: "Ý chị là sao?"

"Em không thể đối với chị bình tĩnh chút sao? Tối hôm qua cha nội họ Bách nào đó nửa đêm gọi điện thoại cho chị, hẹn chị xuống dưới lầu tâm sự, muốn từ trong miệng chị tìm tòi ra vài thứ. Em xem, dưới mắt của chị có quầng thâm rồi đây này, em thấy chưa, thấy không?"

Kiều Tư Vũ không để ý tới chị ta, tôi cảm thấy chị ấy sẽ không muốn Mẫn Đường đem Bách Dục Đông ra, liền cười tiếp lời: "Không có, chị tinh thần rất tốt, làn da cũng rất tốt. Kỳ thật em vẫn luôn cảm thấy rất là kỳ quái nha, khí hậu Tứ Xuyên có phải hay không đặc biệt nuôi dưỡng người, rõ ràng là cái tỉnh ăn cay, sao lại có thể nuôi dưỡng ra được một người con gái có làn da đẹp nhường kia."

Mẫn Đường cực kỳ vui sướng: "Không hổ là giáo viên Ngữ Văn, rất biết cách ăn nói, nói một câu là đủ khiến nội tâm tỷ tỷ ngọt chết rồi, đợi chút nữa ăn nhiều một chút, chị gọi thêm cho vài món ăn nữa."

Tôi lại càng hoảng sợ, liền vội vàng lắc đầu từ chối hảo ý của chị ấy: "Thôi cho em xin, chị gọi đủ nhiều rồi."

"Em biết Bách công tử, đúng không?"

Chủ đề của Mẫn Đường lại nhảy về phía trước, tôi không biết chị ấy có ý gì, đành phải nói: "Em biết."

"Em không cảm thấy vấn đề này có một chút tàn nhẫn à?"

"Cũng có một chút." Tôi liếc nhìn Kiều Tư Vũ, thành thật trả lời, lại hỏi: "Chị rất cảm thông với anh ấy?"

"Không không." Chị ấy duỗi ra ngón trỏ lắc, cười nói: "Chị chỉ là hi vọng người nào đó sau này đừng có lại làm ra cái loại chuyện trái lương tâm này, hại mình hại người."

Người nào đó tất nhiên là Kiều Tư Vũ, theo bản năng tôi quay lại nhìn phản ứng của chị ấy, thấy chị ấy thoáng vén một bên tóc mai, cười khổ nói: "Nếu như cậu không nhiều lời như vậy, tớ có thể cân nhắc mời bữa này đấy."

"Mua chuộc cũng vô dụng thôi."

Kiều Tư Vũ cười nhạt một tiếng: "Hồi tớ với anh ta ở cùng nhau cũng đã nói rồi, tớ không yêu anh ta, chẳng qua là không đến mức phản cảm, nếu như ngày nào đó tớ yêu mến người khác, tớ sẽ đi."

"Ừ, cho nên bây giờ cậu tiêu sái rời đi." Mẫn Đường thở dài, nghiêng đầu nhìn tôi: "Em cảm thấy chị đồng tình với Bách Dục Đông, chị hy vọng bạn tốt của mình trao thân gửi phận cho một chàng trai, đúng không?"

Tôi cười cười, nói: "Dù có nói như vậy, cũng là hợp tình hợp lý mà."

"Sai rồi bé ơi." Mẫn Đường cười to: "Hồi ở Mĩ quen biết cô ấy, chị đã biết ngay là cô ấy thích con gái, sau đó, chị cũng luôn hy vọng cô ấy ở cùng một cô gái, tốt nhất cả đời ở cùng một cô gái."

"Hả? Vì sao?"

Kiều Tư Vũ vỗ vỗ tay của tôi, nói khẽ: "Đừng để ý tới cái bà điên này."

Mẫn Đường thu liễm dáng tươi cười, nghiêm trang nói: "Bởi vì sự tồn tại của một cô gái như cô ấy đối với chị mà nói là một loại uy hiếp thật lớn, nếu như cô ấy một mực ưa thích phụ nữ, chị sẽ không cần phải lo lắng cô ấy giành trai với chị nữa."

Tôi mở to hai mắt, không khỏi ngạc nhiên.

Trong lúc nói chuyện, đồ ăn cũng liên tiếp bưng lên, vây cá đốt cạn, hải sâm, cá hấp, gà xé phay cung bảo, sườn xào chua ngọt, đậu hũ mapo... Trọn vẹn bày hơn phân nửa cái bàn, sắc hương vị đều đủ, vô cùng kích thích vị giác.

Kiều Tư Vũ lắc đầu, áy náy nói với tôi: "Nhà giàu mới nổi mời khách chính là như vậy, mỗi một lần đều hận không thể khiến cho người ta bội thực chết."

"Cậu không ăn là được, còn nữa, không phải tớ đã gọi món đậu hũ cải xanh cậu thích nhất rồi sao, cậu ăn là được, dài dòng làm cái gì!" Mẫn Đường liếc chị ấy một cái, lần đầu tiên tôi gặp người nói chuyện kiểu đó với Kiều Tư Vũ, nhịn không được mím môi cười.

Kiều Tư Vũ kéo căng khuôn mặt: "Em cười vui nhỉ?"

Tôi lập tức phủ nhận: "Không có."

Mẫn Đường nói: "Nhất Nặc, động thủ đi."

"Vâng."

Bởi vì Mẫn Đường vừa mới cho thấy thái độ, tôi đối với chị ấy nổi lên hảo cảm, vui vẻ nhấc đũa, đầu tiên vươn tới đĩa gà xé phay cung bảo gần nhất, nếm nếm, rất mềm, rất ngon miệng, sau đó lại nếm thử mấy món đồ ăn, mặt trời chân lý chói qua tim, tôi vội khen: "Nhà hàng đồ cay Tứ Xuyên này nấu rất ngon nha, là chỗ ngon nhất em từng được ăn."

"Em cũng hiểu biết không tồi đâu, lần sau chúng ta lại tới đây nhé."

"OK." Tôi gật đầu lia lịa, trong nội tâm thầm ghi nhớ chỗ này, lần sau sẽ mang Hoa Miêu và Khương Quyền tới đây ăn.

"Này, hai người là ai theo đuổi ai trước?" Mẫn Đường bỗng nhiên dừng đũa, nháy mắt ra hiệu.

Tôi ngạc nhiên một chút, rồi lại bắt gặp Kiều Tư Vũ đang hướng tới đĩa rau nhỏ trước mặt tôi, trong lòng không khỏi xẹt qua một hồi ấm áp, không chút do dự đáp: "Đương nhiên là em theo đuổi chị ấy."

"Hê hê, nói dối, rõ ràng là cô ấy chủ động trước, chuyện của hai người cô ấy đã khai báo cho chị đây biết hết rồi." Mẫn Đường cười đến tựa hồ rất vui vẻ, lại hỏi: "Về sau em có thể bao thầu cô ấy không đi trêu chọc trai không đấy?"

Kiều Tư Vũ khẽ thở dài: "Nhất Nặc, người kia vô cùng lắm mồm, em có thể lựa chọn bơ đi."

Tôi liền ngậm miệng lại, ai ngờ chị Mẫn Đường không thuận theo buông tha, tiếp tục nói: "Em biết cái nữ nhân biến thái này thích nhất là kiểu người gì không?"

Tôi rốt cuộc không kìm nén được lòng hiếu kỳ: "Kiểu gì?"

"Tình yêu của cô ấy chính là, chỉ cần em đối với cô ấy tốt, yêu cô ấy, mặc kệ là em có giết người, phóng hỏa, làm cái gì cũng được. Nếu như toàn bộ mọi người trên thế giới đều khuyên em ly khai, mà em vẫn còn có thể kiên định đứng bên cạnh cô ấy, như vậy, cô ấy sẽ vĩnh viễn thuộc về em."