Chương 117: Bóc trần

Lấy Thân Nuôi Rồng

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Triệu Phác Chân ngẩn ra, nở nụ cười: “Trước hết mời ca ca ngồi xuống đã, ta và Cao đại nhân nói xong lời sẽ đi ra ngoài.”

Cao Linh Quân bị tươi cười vui sướиɠ trêи mặt nàng làm cho hoảng hốt mà rời ánh mắt, khom người nói: “Triệu thượng cung không còn gì công đạo nữa thì ta liền trở về.”

Triệu Phác Chân cười nói: “Không có gì, tin đã nói rõ, ngài mang về cho Vương gia là được, thổ ty lão phu nhân rất có thành ý, còn thỉnh Vương gia quan tâm nhiều.”

Cao Linh Quân đáp lời rồi đi ra ngoài, nhìn thấy Triệu Duẫn Phong mang theo một cái lồng chim treo dưới tàng cây trong sân, con chim với màu lông đen nhánh đang hoạt bát nhảy nhảy lên trong đó, Triệu Duẫn Phong vốn đang trêu đùa con chim, nhìn thấy hắn đi ra thì vội cười chắp tay chào hỏi, lại cười với Triệu Phác Chân nói: “Muội muội mới trở về, ta nghĩ muội không có gì để tiêu khiển nên mới mượn từ nơi khác về con chim này cho muội chơi mấy ngày.”

Triệu Phác Chân cười tiến lên duỗi một ngón tay tinh tế trong suốt để chọc chim, hai tròng mắt sáng như nước hồ thu: “Cảm ơn ca ca có tâm, không biết con chim này là chim gì?”

Nét mặt nàng dưới ánh sáng mùa thu sáng lạn khϊế͙p͙ người khiến Triệu Duẫn Phong chưa từng nhìn thấy mỹ nhân như thế liền đỏ mặt, nói chuyện cũng lắp bắp lên, huynh muội đứng chung một chỗ, dưới ánh nắng mặt trời tươi đẹp, rất là hài hòa.

Cao Linh Quân đứng ở một bên, trong lòng chỉ cảm thấy khó chịu, hắn cắn chặt răng, tâm dứt khoát, nhẹ giọng cáo từ Triệu Phác Chân sau đó tự đi ra ngoài, để lại tiếng cười của hai huynh muội ở phía sau.

Cao Linh Quân vừa đi không lâu thì Triệu Linh Chân đến, nhìn thấy Triệu Phác Chân đang cùng Triệu Duẫn Phong vừa trêu chim vừa nói chuyện thì ghen tuông trong lòng càng đậm hơn. Đại ca đối với chính mình tuy rằng ôn hòa, nhưng từ trước đến nay chưa từng có biểu tình sủng nịch như thế, thế tử cũng là bị dung mạo của nàng ta mê hoặc mới mê muội như thế! Bọn họ nào có biết nàng căn bản là một tạp chủng bị bỏ nơi sơn dã, nói không chừng là một đứa con hoang vừa sinh ra đã bị vứt bỏ. Triệu Linh Chân ác ý phỏng đoán như thế, rồi nghĩ nàng ta dựa vào cái gì mà cướp hôn sự của mình, trở thành thế tử phu nhân, trở thành thổ ty phu nhân tương lai chứ?

Trong lòng mang đầy ác ý, nàng ta đảo mắt nhìn thấy Hoàn nhi đang bưng một cái khay đến, bên trong có một cái bát to nóng hổi, thì vội hỏi: “Hiện tại cũng không phải thời điểm ăn cơm, tỷ tỷ lại mở bếp nấu riêng sao?”

Hoàn nhi cười nói: “Sáng sớm nay đại nương tử của chúng ta có chút không thoải mái, không ăn được dầu mỡ nên lúc nô tỳ ra ngoài tìm Cao đại nhân nhìn thấy một tiệm sủi cảo ven đường không tồi, liền mua cho đại nương tử một phần. Vừa rồi Cao đại nhân tới, nương tử vội vã gặp khách nên chưa dùng, để nguội mất. Nô tỳ đến phòng bếp đun nóng lại, mau chóng đến đưa nương tử ăn, sáng sớm tới giờ ngài ấy chưa ăn gì.”

Triệu Duẫn Phong vội nói: “Đồ ăn trong nhà muội ăn không quen sao? Chờ ta nói với nương làm cho muội chút đồ hợp khẩu vị nhé, đại muội muội thích ăn cái gì? Hoặc là ngày thường ta từ bên ngoài có thể đem đồ ăn về cho muội cũng được.”

Trong lòng Triệu Linh Chân càng tức hơn: “Để ta xem nhân sủi cảo này là gì.” Nói xong nàng ta liền cầm cái bát to kia lên, cầm muỗng quấy nát hết sủi cảo ở bên trong.

Trước nay chưa từng thấy quý nữ nhà ai không có mặt mũi thế này, Hoàn nhi ở một bên hoàn toàn ngơ ngẩn không biết nên phản ứng như thế nào, đành phải quay đầu nhìn nương tử nhà mình.

Triệu Phác Chân có chút bất đắc dĩ, chỉ đành bảo nàng đi xuống trước. Đồ đã biến thành như vậy, mình cũng không tiện ăn. Triệu Duẫn Phong ở một bên lại không chú ý đến hành động vô lễ của Nhị muội muội nhà mình, chỉ cười nói: “Đại muội muội đại khái là đói bụng rồi, muội còn không nhanh đưa đến cho muội ấy ăn sớm một chút.”

Triệu Phác Chân làm sao còn ăn thứ đó được nữa. Nàng vội cười nói: “Hoàn nhi đi ra ngoài không biết, kỳ thật ta đã ăn chút điểm tâm, bây giờ kỳ thật cũng không đói, vẫn là mang xuống đi.”

Hoàn nhi đành phải tiến lên tiếp nhận bát canh sủi cảo đều bị nát kia. Trong lòng Triệu Linh Chân lại vui sướиɠ, cầm cái muỗng múc một cái nhân sủi cảo đưa vào trong lồng sắt: “Tỷ tỷ không ưan thì nhìn xem con chim này có ăn không.”

Con chim nhỏ kia nhảy nhót đi tới, mổ mấy miếng, đại khái cảm thấy hương vị không được tốt lắm, nên ghét bỏ mà nhảy tới một chỗ khác. Triệu Duẫn Phong cười nói: “Chim này ăn uống đều là đồ quý, Nhị muội muội cũng đừng cho ăn vớ vẩn, cẩn thận lát nữa nó có vấn đề gì thì thế tử sẽ hỏi tội ta mất.”

Triệu Phác Chân hỏi: “Hóa ra con chim này là của thế tử?”

Triệu Duẫn Phong nói: “Phải, thế tử dạy dỗ hồi lâu nó mới có thể nói chuyện, ngày thường ngài ấy coi nó như bảo bối, trước đây Nhị muội muội cũng muốn mượn chơi nhưng thế tử không cho. Hiện giờ nghe nói muội muội mới ở trong kinh đến nên muốn đưa qua cho muội muội chơi mấy ngày.”

Triệu Linh Chân đã rất giận dữ, đem chén sủi cảo trong tay ném trêи mặt đất khiến sủi cảo văng khắp nơi. Nàng ta tức giận nói: “Đại ca nói lời này là sao? Bọn ta đều là muội muội của huynh nhưng tại sao lại chỉ quan tâm đến tỷ tỷ, con ta thì mặc kệ chứ? Con chim này lúc mới bắt được, thế tử còn chưa dạy tốt, Mạc Bảo Châu muốn xin mà hắn còn không cho! Hiện giờ dạy dỗ tốt rồi, chắc cũng chơi chán rồi mới nương cái cớ tặng cho nhà chúng ta thôi!”

Triệu Duẫn Phong không nghĩ tới Nhị muội muội lại tức giận lớn như thế nên vội lắp bắp nói: “Ta không phải có ý tứ này……”

Triệu Phác Chân vội cười nói: “Muội muội nói đúng, chúng ta đều là tỷ muội, muội muội cùng thế tử đính hôn, hắn khó mà nói thẳng là đưa cho muội muội, liền nương cái cớ đem con chim tới cấp muội muội chơi thôi……”

Trong lòng Triệu Linh Chân lại dâng lên một ngụm ác khí, rốt cuộc không lựa lời nói huỵch toẹt luôn: “Đừng gọi ta là muội muội! Ngươi mà cũng xứng làm tỷ tỷ của ta sao?”

Triệu Duẫn Phong thấy tình thế không ổn, lúc trước Triệu Phác Chân vào kinh thì hắn đã hiểu chút chuyện, mắt thấy muội muội nhà mình sắp nhịn không được thì vội vàng giữ lấy nàng ta nói: “Đều là ca ca không tốt, muội muội đừng nóng giận.”

Hoàn nhi đang ở một bên quét sủi cảo vương trêи đất, thấy tình hình căng thẳng, ngày thường cũng được dạy dỗ nên vội dời đề tài sang chuyện khác. Nàng ta nhìn đến lồng chim thì vội nói: “Tiểu thư, con chim này có vẻ không ổn.”

Ba người quay đầu đi nhìn lồng chim, thấy con chim kia vừa rồi còn nhảy nhót hoạt bát nhưng hiện tại đã héo rũ mà ghé vào đáy lồng, không nhúc nhích. Triệu Duẫn Phong thấy thế vội giật giật lồng sắt, con chim kia chỉ lười nhác nâng nâng đầu, trợn mắt nhìn xong lại rũ cổ, giống như đang ngủ.

Triệu Linh Chân cả giận nói: “Cái đồ nô tỳ lòng dạ thâm độc nhà ngươi! Con chim này chẳng qua đang ngủ mà thôi, ý ngươi muốn nói ta cho nó ăn bậy bạ làm nó có vấn đề gì sao?”

Hoàn nhi không phục, cãi lại: “Không phải…… Vương phủ cũng nuôi không ít bồ câu, nô tỳ đã thấy bọn nó ngủ, thường vẫn đậu trêи cành, con này lại ghé vào lồng sắt, thật kỳ quái.”

Triệu Linh Chân lúc này chửi ầm lên: “Chủ thế nào thì tớ như thế, đều là lũ tâm tư xảo quyệt! Con chim này nếu có gì không tốt thì có phải ngươi liền đổ vấy cho ta giết nó hay không? Ngươi muốn châm ngòi ly gián quan hệ của ta với thế tử phải không? Có phải ngươi nghĩ thế tử cưới tiểu thư nhà ngươi rồi thì ngươi cũng có thể có cơ hội bay lên đầu canh hả? Ta nói cho ngươi biết, đừng có mơ!”

Hoàn nhi tức giận đến đỏ bừng mặt, cũng mang chút ương ngạnh ra mà nói: “Nhị tiểu thư nói chuyện cẩn thận chút. Cao đại nhân vừa đến là thất phẩm võ tướng nhưng lão bà cũng là nữ quan bên người Vương gia, còn là cưới hỏi đàng hoàng. Nương tử nhà chúng ta chỉ cần gả ra ngoài thì chính là quan phu nhân, kể cả làm trắc phi của vương phủ cũng được! Làm sao lại nhìn trúng cái gì mà thế tử phu nhân ở nơi thâm sơn cùng cốc này chứ? Cũng là tiểu nương tử ngài thiếu hiểu biết nên vừa thấy một tiểu gia tướng mạo đoan chính thì đã nghĩ ai cũng muốn đến cướp đoạt.”

Triệu Linh Chân bị tiểu nha hoàn này châm chọc, thù mới hận cũ đều dâng lên, cũng không còn bình tĩnh nữa, chỉ cười lạnh nói: “Nha, cái gì mà nữ quan vương phủ, chẳng phải chỉ là nô tỳ hầu hạ sao? Ngươi cho rằng hầu hạ quý nhân lâu rồi thì mình cũng thành quý nhân chắc? Ta nói cho ngươi biết, nô chính là nô! Một kẻ dã tạp chủng còn vọng tưởng muốn làm người tốt cái gì? Không biết là tạp chủng nơi nào, a cha và a nương hảo tâm nhặt ngươi về, cho ngươi miếng cơm ăn. Ngươi có ngày hôm nay đều là do a cha và a nương của ta cho ngươi! Ngươi căn bản không phải nữ nhi nhà ta. Hiện giờ ngươi lại lấy oán trả ơn, câu dẫn thế tử, cướp đoạt muội phu, ngươi chính là đồ bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa!” Câu cuối cùng nàng ta thốt ra đã mang theo nức nở.

Trong viện một mảnh yên tĩnh, Cẩm Thư ở một bên hầu hạ sớm đã chớp thời cơ chạy đi tìm La phu nhân.

Triệu Duẫn Phong biết muội muội đã gây ra đại họa liền tiến lên lôi kéo Triệu Linh Chân. Mà Triệu Phác Chân thì lúc này lại an tĩnh lại. Trước đó nàng còn quát Hoàn nhi không được cùng chủ nhân cãi cọ, nhưng nghe thấy những lời này của Triệu Linh Chân xong, nàng nhìn về phía Triệu Duẫn Phong, thấy hắn lảng tránh ánh mắt mình. Triệu Linh Chân lúc này vừa khóc vừa nói chuyện: “Ngươi căn bản không phải là nữ nhi của Triệu gia chúng ta, nếu không có a cha a nương thương hại ngươi, đem ngươi vào cung thì ngươi làm gì có vinh quang ngày hôm nay? Đoạt vị trí đích trưởng nữ của ta rồi còn đoạt a cha, a nương và ca ca của ta, giờ còn muốn cướp hôn sự của ta nữa.”

Triệu Duẫn Phong thấp giọng cảnh cáo nàng: “Đủ rồi Linh Chân! Đừng nói nữa! Muội muốn cả nhà gặp họa sao?”

Triệu Linh Chân run lên, rốt cuộc mới thanh tỉnh lại, nhưng vẫn ngoan cố không chịu thua, khiếu khích mà nhìn về phía Triệu Phác Chân: “Chẳng lẽ nàng ta dám nói ra ngoài? Để cho người khác biết nàng ta là cái thứ không biết từ đâu ra, còn lấy oán trả ơn hay sao?”

La phu nhân lúc này đã vội vội vàng vàng mà đi đến, quát bảo Triệu Linh Chân ngừng lại, rồi để Triệu Duẫn Phong mang theo Triệu Linh Chân đi xuống. Bà ta tiến lên kéo tay Triệu Phác Chân nãy giờ vẫn thực yên tĩnh, miễn cưỡng cười nói: “Muội muội con chỉ là nói lời hồ ngôn loạn ngữ, con chớ có tin là thật.”

Triệu Phác Chân rụt tay về, yên lặng nhìn thẳng vào bà ta: “Nàng nói là sự thật phải không?”

Từ khi về nhà đến nay, cái loại xa cách không tên này với người nhà vẫn luôn nảy lên trong lòng nàng. Nước mắt phù hoa của La phu nhân, biểu tình khách khí mà xa cách của Triệu Chính Cương, sự tò mò rộng rãi của hai vị ca ca đối với nữ tử mỹ lệ xa lạ, địch ý và mâu thuẫn của muội muội lúc này đều được lý giải.

La phu nhân lảng tránh ánh mắt của nàng, hai người trầm mặc trong chốc lát. Cuối cùng La phu nhân hơi hơi run rẩy môi, một lát sau giống như đã hạ quyết tâm liền nói: “Phải, ngươi không phải là con ruột của ta.”