Đăng vào: 12 tháng trước
“Pháp sư! Tấn công!” Đội trưởng hô to.
Các đội viên đồng tâm hiệp lực ném kỹ năng một cách liều mạng.
Nhưng các chiêu tấn công vật lý lại không có hiệu quả, chỉ có tấn công pháp thuật hệ hỏa mới có thể gây ra sát thương cho ảnh quái.
Trong nháy mắt một người chơi đã tử vong.
Không đợi những người khác phản ứng, ảnh quái “rào” một tiếng đã đến nấp trong bóng của một người chơi khác.
“A! Nó bám theo tôi!” thấy lượng HP liên tiếp rớt xuống, người nọ hoảng loạn đến mức nói không rõ lời.
“Bình tĩnh lại!” Đội trưởng khẽ quát một tiếng: “Hãy lấy hết băng trong ba lô và buộc chúng lên người đi.”
Sau đó anh ta quay đầu qua bảo, mục sư: “Đừng chỉ ngây ngốc ở đó! Thêm máu cho cậu ta, cố giữ mạng lại.”
Cuối cùng anh ta nói với đội viên: “Tất cả cùng nhau dùng hệ hỏa xử lý BOSS này!”
Biến cố đột ngột xuất hiện, tất cả mọi người rối loạn tay chân. Theo mệnh lệnh làm ra, thành viên trong đoàn đội khôi phục trấn định ban đầu và bắt đầu tấn công ngay ngắn có trật tự.
Hai bên tới lui triển khai đánh giằng co. Đến cuối cùng ai thắng ai thua thì phải xem người chơi cạn máu trước hay BOSS ảnh quái bị giết trước.
Khi mục sư ném kỹ năng hồi phục cuối cùng, vừa lúc đó ảnh quái tan vỡ thành từng mảnh nhỏ, hóa thành một sợi khói mỏng.
Người chơi bị tấn công mềm nhũn hết chân cẳng, lập tức tê liệt ngã xuống mặt đất.
“Sống sót rồi…” Cậu ta vẫn chưa hết sốc, bị dọa không ít.
Trang bị tím *3, thẻ kỹ năng tím *1, trang bị xanh lam, trang bị trắng và một số nguyên vật liệu khác, thu hoạch khá hữu ích.
Chỉ là họ thấy thành viên bất hạnh tử vong thì không có chút cảm giác được thành tựu vui nào, ngược lại bọn họ đều lâm vào trầm mặc.
**
Thị trấn Lăng Vân.
Ông lão Trương cầm rơm rạ đan không nhanh không chậm. Thời gian trôi đi, chiếc sọt bằng rơm cao bằng nửa người cùng dần thành hình.
Hệ thống nhắc nhở, [ Chúc mừng bạn đã tạo ra gia cụ “sọt rơm”.]
[ Giá trị kinh nghiệm +5. ]
[ Mức độ thuần thục đã đủ, kỹ năng sinh hoạt “Nghề cỏ sơ cấp” thăng cấp thành “Nghề cỏ trung cấp”. ]
Ông lão Trương cảm thấy hài lòng bèn gọi cháu trai của mình là Trương Hoành Bác tới: “Sọt rơm mới đã sẵn sàng, hãy cầm đi bán lấy tiền đi.”
Hiện giờ cuộc sống của người chơi ở thị trấn Lăng Vân đã tốt lên, nhiều người đã chuyển đến sống trong nhà gỗ, mua sắm gia cụ.
Sọt rơm có dung tích lớn, có thể đựng được quần áo, lại có thể sử dụng để đựng các loại thực phẩm như thịt muối, cải bẹ, bánh bột bắp,…. Bán chạy vô cùng.
Mặc dù những chiếc giỏ tre do thợ đan tre nứa làm cũng có tác dụng tương tự nhưng ít người làm được. Mỗ lần thành phẩm làm xong, mới vừa lấy ra đã bị người mua điên cuồng giành giật, không lo bán không được.
Trương Hoành Bác tiếp nhận sọt rơm, thử thương lượng: “Ông ơi, nhà gỗ ở cách vách có người bán đi rồi, hay là chúng ta mua nó đi?”
Mỗi người chơi chỉ có thể mua một phòng ở. Nếu ai đó muốn chuyển vào thạch ốc nhưng lúc trước đã mua nhà gỗ rồi thì trước hết cần phải chuyển nhượng phòng ở cũ, sau đó mới mua nhà mới.
Bất cứ ai mua nổi thạch ốc đều không thiếu tiền. Có khi vì muốn bán lại thật nhanh mà yết giá còn hơi thấp hơn so với bình thường.
Bây giờ có cơ hội, Trương Hoành Bác muốn chộp lấy.
“Như vậy sao được?” Ông lão Trương thổi râu trừng mắt: “Ông đã nói rồi, ông sẽ tiết kiệm tiền mua cho cháu căn phòng thật lớn! Sau này còn phải cưới vợ, sống trong cái nhà gỗ 20 mét vuông thì tương lai ở được bao nhiêu người?”
“Chuyện tương lai để nói sau.” Trương Hoành Bác nghiêm túc nói: “Trong tay đang có tiền dư, cháu thà mua thêm vài bộ quần áo mùa đông, tích trữ lương thực hơn một chút.”
Ông lão Trương không hé răng.
“Tiêu hết tiền vào nhà không đáng đâu.” Trương Hoành Bác tính tình nhẫn nại khuyên bảo: “Ông, cháu biết ông thương cháu, nhưng cháu cũng mong ông có thể có cuộc sống tốt hơn. Tiếc ăn tiếc mặc, chỉ lo đan không kể ngày đêm thật sự không cần thiết.”
Ông lão Trương đắn đo hồi lâu, cuối cùng thở dài một tiếng: “Được, ông nghe cháu.”
**
Cứ cách một thời gian, Vân Lăng lại nhận được tin tức có lãnh địa bị công phá. Sau khi bước sang mùa thu, số lần tin tức xuất hiện đã ít hơn.
Lúc này khi xem xét bản đồ nhỏ cô đã phát hiện các dấu chấm đại diện cho lãnh địa giảm đi rất nhiều, và vùng lân cận thị trấn Lăng Vân rõ ràng đã trở nên trống trải hơn.
“Hay là hôm nào dẫn đội thu thập đi đến những nơi xa một chút để xem thử?” Vân Lăng suy nghĩ.
Đúng vào lúc này, nhắc nhở của hệ thống hiện lên, [ Người chơi “Hồ Hạo Vũ” đã thử đào ao cá ở tọa độ xxx,xxx ở thị trấn Lăng Vân, bạn có đồng ý hay không? ]
[ Người chơi “Trịnh Gia Nghị” đã thử đào giếng ở tọa độ xxx,xxx ở thị trấn Lăng Vân, bạn có đồng ý hay không? ]
Đã có năm cái giếng rồi, không cần xây thêm nữa, Vân Lăng chọn “Không” không chút do dự.
Nhưng còn ao cá…
Vân Lăng nhìn lướt qua tấm bản đồ nhỏ và phát hiện vị trí của ao cá đang chọn là ở trung tâm của lãnh địa, tiếp giáp với khu nhà phố.
Hồ cá nào lại đào bên cạnh khu dân cư chứ? Sau này cô còn muốn xây dựng thêm nữa.
Nghĩ vậy, Vân Lăng quả quyết từ chối yêu cầu của người chơi.
**
Thôn Vân Vụ.
Dạo gần đây có ông trời phát cơm cho ăn, cuộc sống của mọi người đều không quá tệ, ai cũng có tinh thần sáng láng, thần thái phấn chấn.
Giờ ngọ (khoảng từ 11h-13h), một thương đội đến thôn.
Người dẫn đầu dựng sạp ngay tại chỗ: “Bán giày rơm! 30 đồng xu một đôi!”
“30 đồng xu một đôi? Rẻ thế sao?” Cư dân không thể tin được.
Ai ngờ đối phương tiếp tục rao hàng: “Bán áo tơi, 30 đồng xu một cái.”
“Bán khiên gỗ, 40 đồng xu một cái.”
“Bán bố giáp, 40 đồng xu một cái.”
Thương đội mang đến rất nhiều hàng hóa, chủng loại vô cùng đa dạng, giá cả lại rẻ đến khó tin.
Lập tức có người đỏ mắt xông lên: “Khiên gỗ đâu? Tôi muốn mua!”
Tại sao giá lại rẻ như vậy?
Chẳng lẽ không bị lỗ vốn sao?
Lấy đâu ra lắm trang bị như thế?
Dù có rất nhiều điều băn khoăn nhưng người chơi thôn Vân Vụ bất chấp không quan tâm nữa.
Giờ phút này trong đầu bọn họ chỉ có một ý niệm mua được chính là kiếm được lời!
Vì thế ngay giây tiếp theo cư dân sôi nổi bao vậy: “Tôi muốn mua!”
“Lấy cho tôi hai đôi giày rơm.”
“Tôi muốn mua khiên gỗ và bố giáp.”
Các thành viên trong thương đội bận túi bụi, có khi còn không kịp thu tiền.
Đội trưởng Nhậm Sĩ Nhạc tranh thủ lúc rảnh rỗi thử tính ra lợi nhuận. Sau khi tính ra kết quả, tim anh ta đột nhiên đập nhanh lên, hô hấp cũng theo đó ngưng trệ.
**
Thôn Văn Hà.
Đổng Hạo Thiên ngậm một khúc cây mía, nằm nghỉ ngơi ở trong lều trại.
Cây mía giòn xốp ngon miệng, ăn vào có vị ngọt hơn cả đường. Thế nhưng số lượng lại vô cùng hiếm, rất khó tìm.
Đổng Hạo Thiên tình cờ gặp được thuận tay bẻ lấy làm đồ ăn vặt.
“Mùa đông sắp đến rồi, liệu có thể chịu đựng đến hết mùa đông không đây?” Trong lòng ông ta vô cùng đắn đo: “Bằng không thì đổi lãnh địa cư trú có được không nhỉ?”
Ngay khi ý nghĩ nảy sinh, ông ta lập tức không thể gạt bỏ nó đi ngay được.
Lúc trước Đổng Hạo Thiên cho rằng những lãnh địa của hệ thống không khác nhau quá nhiều, ở đâu cũng vậy thôi. Thế nhưng gần đây ông ta dần dần thay đổi suy nghĩ.
Không phải sở hữu lãnh địa cư dần đều ngày càng lạnh nhạt, tê liệt tồn tại.
Không phải người chơi nào cũng phải giãy giụa tìm đường sống, vĩnh viễn cận kề bờ vực của cái chết.
Chỉ là vận khí của ông ta quá kém, không gặp bất kỳ ai đủ mạnh hay đáng tin cậy. Trong lúc lơ đãng, Đổng Hạo Thiên lại lần nữa hồi tưởng lại người chơi nữ đã cứu mạng mình.
Trẻ tuổi, xinh đẹp, thống lĩnh đoàn đội, có rất nhiều trang bị tím và mua được kỹ năng cấp S.
Quan trọng nhất là khi gặp người yếu thế sẽ tình nguyện giúp đỡ.
Hoàn cảnh nào mới có thể nuôi dưỡng một con người mạnh mẽ như vậy?
Nếu đến lãnh địa của cô, liệu trị an sẽ tốt hơn những chỗ khác chăng?
Dù sao thì sống ở đâu cũng vậy, chi bằng đến thị trấn Lăng Vân nhìn thử xem sao? Đổng Hạo Thiên nghĩ tới việc chuyển nhà vô số lần nhưng chậm chạp không quyết định được.
“Chỉ còn vài ngày nữa là hết mùa thu, không biết mùa đông sẽ là cái dạng dữ tợn gì.”
“Còn muốn làm gì thì tranh thủ mấy ngày này đi làm nhanh đi. Cần tích trữ lương thực thì trữ, cần tích trữ trang bị thì trữ, cần kiếm tiền thì kiếm, cần áo bông thì làm. Đợi thêm mấy ngày nữa sẽ biến thành ngày thảm họa, tới đó cho dù có muốn làm gì cũng không có cách nào làm được.”
Tiếng luyên thuyên đột ngột vang lên bên ngoài lều. Không bao lâu sau âm thanh nhỏ dần, hiển nhiên đối phương đã đi xa.
Đổng Hạo Thiên lăn long lóc bò đứng lên, sắc mặt nghiêm trọng: “Đúng vậy, chờ đến ngày thảm họa có muốn chạy cũng chạy không xong. Phải đưa ra quyết định càng sớm càng tốt.”
Nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc ông ta cũng hạ quyết tâm sáng sớm ngày mai thu thập hành lý dọn đến thị trấn Lăng Vân để cư trú.
Ngày mùa thu đường đi cũng không quá trắc trở. Gặp trúng tiểu quái chỉ cần tránh né xa xa là có thể bỏ tụi nó lại phía sau.
Suốt đường đi không một tiếng nói chuyện.
Đổng Hạo Thiên đi gần 2 giờ, thuận lợi đến được thị trấn Lăng Vân.
Trước khi tiến vào lãnh địa, ông ta đã chuẩn bị tâm lý vô số lần. Miễn là thị trấn Lăng Vân không quá khác thôn Văn Hà, hoặc tốt hơn một chút ở phương diện nào đó, quyết định chuyển nhà lần này sẽ không sai lầm.
Trên thực tế, với tình hình ở thôn Văn Hà, nếu muốn kém hơn cả nó cũng không phải chuyện dễ… Những lãnh địa tồi tệ đến cực điểm đã bị công phá từ lâu.
Nghĩ vậy, Đổng Hạo Thiên vô thức trở nên an tâm hơn, ông ta nhanh chóng đi vào.
“Bán bánh mì nướng lò đây! Bánh mì nướng lò thơm ngon đây!”
“Kẹo mạch nha! Kẹo mạch nha thơm ngào ngạt đây!”
“Bán giày rơm đây! Còn có sọt rơm, chiếu, tùy ý chọn lựa!”
Đổng Hạo Thiên dụi dụi con mắt, suýt chút nữa cho rằng mình nghe lầm.
Nhà nào cũng nuôi gà, nuôi vịt, có người thì dựng vườn rau sau nhà, bọn trẻ nhỏ vây quanh sạp kẹo mạch nha không chịu rời, rõ ràng vẫn giống hệt khi xưa.
Nơi này có thật là lãnh địa của hệ thống chứ không phải trấn nhỏ ở nông thôn thời bình không vậy?
Đổng Hạo Thiên đứng ngây người tại chỗ.
Ba lô bị hở một khe nhỏ để lộ ra cây mía ở bên trong.
Có cư dân nhìn thấy, ánh mắt sáng lên, chủ động đến hỏi: “Có bán mía không vậy?”
Đổng Hạo Thiên: “?”
Anh ta chần chờ: “Cái này cũng có người mua sao?”
“Anh nói thử xem, cây mía là đồ hiếm đó! Sao lại không có ai mua?” Người nọ hứng thú bừng bừng nói: “Trả 2 đồng xu một cây, anh thấy thế nào?”
Đây là đồ ăn vặt anh ta tiện tay bẻ xuống, có thể bán lấy tiền đương nhiên là tốt rồi.
Đổng Hạo Thiên lấy tiền rồi đưa mía ra.
“Ở đây có người bán mía sao?!”
Không biết là ai hét một tiếng, một vòng người ở xung quanh đều nghe thấy, cư dân đều cùng lúc nhìn về phía Đổng Hạo Thiên.
Ngay lúc đó có người nhanh bước tới gần: “Anh có bán mía sao? Cho tôi 2 cây đi.”
“Tôi cũng muốn.”
“Ui chà, mía này thơm thật đấy, làm tôi nhớ những ngày được ăn mía khi trước.”
Trong nháy mắt, tất cả số mía đã bán hết sạch.
Đổng Hạo Thiên sững sờ cầm trên tay hơn 30 đồng xu.
Tại sao tiền lại dễ kiếm đến vậy?
Tại sao không ra ngoài săn thú cũng kiếm được tiền?
Cây mía chỉ có thể dùng làm đồ ăn vặt chứ không dùng làm bữa chính, thế nhưng lại có nhiều người nguyện bỏ tiền ra mua đến vậy…
Đổng Hạo Thiên sửng sốt một chút, đột nhiên ảo não chụp lấy trán: “Một nơi tốt thế này, tại sao đến bây giờ mày mới tới đây định cư!”
Mùa thu là mùa thu hoạch, lương thực dự trữ trong nhà nhiều lên, đồng xu nhiều lên thì tâm tình ai nấy cũng đều sẽ vui sướng.
Bất tri bất giác, dòng chữ ở góc trên bên phải chuyển thành:
[ Ngày thứ 101, mùa đông, ngày thảm họa. ]
Sáng sớm hôm nay, Vân Lăng vừa mới tỉnh ngủ thì đột nhiên phát hiện trong phòng có hơi lạnh lẽo. Như thể chỉ trong một đêm mùa đông đã tới.
“A! Sao lại lạnh thế này?”
Vân Lăng nhanh chóng đứng dậy, trước tiên cô mặc chiếc áo khoác lông vũ mới mua vào.
Cái áo này mà trước khi bắt đầu ngày thảm họa, cô đi đến cửa hàng vơ vét được, nghe nói đã trữ hàng rất lâu rồi. Vốn bọn họ định trữ hàng để đầu cơ tích trữ nhưng sau đó lại phát hiện những vật phẩm không phải của trò chơi thì không thể ứng phó được với thời tiết, lúc này mới nữa bán nửa cho, thanh lý với giá rẻ.
Vân Lăng mua một cái áo, chỉ để kiểm chứng phỏng đoán của mình.
Không ngoài dự đoán, mặc áo lông vũ vào người không hề có chút cảm giác giữ ấm nào. Toàn thân bị lọt gió, khí lạnh thâm nhập thẳng trong thân thể.
“Quả nhiên là không có hiệu quả.” Vân Lăng hết hy vọng cởi áo lông vũ ra, sau đó mặc áo khoác bông, quần bông, giày bông, mũ nhung, bao tay, khăn quàng cổ đã chuẩn bị từ trước vào.
Mỗi lần màn vào một món đề có cảm giác tốt lên một chút giống như nhau.
Khi được trang bị đẩy đủ, bao bọc kín mít cả người, cô rốt cuộc cũng cảm nhận được thế nào là ấm áp.
“Trời rét to, không có quần áo mùa đông sẽ chết cóng sao?” Trong lòng Vân Lăng có hơi xúc động.
Đi ra khỏi thạch ốc, cô gõ cửa nhà hàng xóm để gửi quần áo ấm.
Lục Xuyên thản nhiên nhận lấy không chút khách khí.
Nhưng Vưu Tình Văn lại có chút rối rắm: “Tôi cũng có độ hảo cảm khiến đồ rơi ra như NPC sao? Thu hoạch được trang bị siêu hiếm thế này…”
Mặc dù vật phẩm chống lạnh có phẩm chất trắng và lam, thuộc tính buff thêm cũng không cao nhưng lại siêu cấp thực dụng! Mặc vào sẽ hết lạnh ngay lập tức!
Nghe vậy, Vân Lăng nghiêm trang nói: “Đó cũng là cô xứng đáng nhận được, vì hầu hết người bình thường cũng không có độ hảo cảm cao đến như vậy.”
Vưu Tình Văn: “…” Nói rất có đạo lý, tộ không còn lời gì đét nói.
Vậy nên cô ấy không hề khách khí nhận hết toàn bộ quần áo giày mũ.
**
Mặc dù nhiệt độ giảm mạnh nhưng tạm thời chưa phải là tình huống tệ nhất bởi vì bây giờ trời vẫn chưa đổ tuyết.
Để đề phòng sau này đi lại sẽ gặp nhiều bất tiện, tiểu đội săn thú vẫn cứ ra ngoài nhú bình thường, hy vọng có thể thu hoạch được không ít thì nhiều.
Vân Lăng bảo Hộ Vệ Giáp đi phát áo bông, sau đó cô trầm giọng nói: “Vật phẩm chống lạnh có hạn, trước mắt chỉ có thể cung cấp cho mọi người một chiếc áo bông. Nếu bây giờ có ai không chịu nổ thì hãy nói ra kịp thời, không cần nín nhịn.”
Các thành viên trong tiểu đội thu thập đồng loạt gật đầu, nhưng không có ai rời đi.
Thấy thế, Vân Lăng vung tay lên: “Xuất phát.”
Vẫn giống như lúc trước, Hộ Vệ Giáp dẫn một đội, Vân Lăng dẫn một đội, mọi người chia ra thăm dò theo hai hướng khác nhau.
Trong nháy mắt bước ra khỏi lãnh địa, động tác của Vân Lăng khựng lại: “Lạnh thật.”
Lúc ở trong thạch ốc, cô nói trời lạnh chủ yếu là vì nhiệt độ không khí biến đổi quá lớn, nhất thời chưa kịp thích ứng.
Còn lúc này cô nói lạnh, đó là thật sự lạnh. Gió lạnh đến thấu xương, ngón tay nhanh chóng đông cứng, động tác cũng trở nên chậm chạp.
Tại sao lại có sự chênh lệch nhiệt độ lớn như vậy giữa bên trong và bên ngoài lãnh địa?
Vân Lăng thình lình nhớ tới cây xanh có thể điều tiết nhiệt độ bên trong lãnh địa, vậy nên không phải chỉ mùa hè điều tiết hạ nhiệt mà còn điều tiết cho mùa đông ấm lên có đúng không?
Cô còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, một cô gái nhỏ đã đánh răng cầm cập: “Quá, quá lạnh.” “Chỉ có một chiếc áo bông, e là không chịu được bao lâu.” Bàng Vũ lo lắng sốt ruột.
Trong lòng Vân Lăng bỗng nhiên chùng xuống. Vượt qua mùa đông này có vẻ khó khăn hơn so với cô dự tính.
Quần áo mùa đông khan hiếm, những người chơi bình thường rất khó kiếm được một bộ. Nhưng mà xem tình huống trước mắt, không mặc áo bông, quần bông, giày bông, mũ nhung thì không có cách nào hoạt động lâu ở bên ngoài được…
Nghĩ nghĩ một lát, cô nói: “Ngày đầu đông mọi người không cần phải đi đâu xa, trước tiên chỉ cần dạo xung quanh đây là được rồi.”
Lỡ như xảy ra chuyện gì còn có thể trở về lãnh địa kịp thời để nghỉ ngơi chỉnh đốn lại.
Sau khi nghe chỉ cần hoạt động ở phụ cận của lãnh địa, tinh thần của tiểu đội thu thập được nâng cao lên, bầu không khí dịu đi rất nhiều.
“Qua đó xem một chút đi.” Vân Lăng đi phía trước dẫn đường.
Trên đường đi ngang qua một khu rừng quả mọng, cô không cho tiểu đội thu thập dừng lại mà vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Đi một lúc thì gặp được một mảnh ớt hiểm, lúc này Vân Lăng mới phân phó công tác cho người chơi.
Khoảng 25 phút sau khi rời khỏi lãnh địa, một người cảnh báo: “Tôi dính phải debuff rồi.”
Vân Lăng nhanh chóng bước đến bên người chơi: “Để tôi nhìn xem.”
Người đó chủ động thiết lập chế độ thành “công khai”.
Giao diện hiển thị, [ Gió lạnh thấy xương, tay chân lạnh như băng. Người chơi bị nhiễm trạng thái tiêu cực, sức mạnh -1, nhanh nhẹn -1, thể lực -2. ]
[ Lưu ý: Thể lực quyết định giá trị HP và khả năng kéo dài chạy nhanh/tác chiến/hành động. Thuộc tính thể lực càng cao thì càng ít bị ảnh hưởng tiêu cực từ môi trường. ]
… Đi ra ngoài chưa đến nửa giờ đã có người không chịu đựng nổi.
Phải nói sau khi trải vua mùa xuân, mùa hạ và mùa thu, cấp bậc của các thành viên tiểu đội thu thập đã cao hơn trước!
Ngoài ra phần lớn bọn họ đã tăng thêm thuộc tính nhanh nhẹn và thể lực. Mỗi cấp tăng lên sẽ thêm 2 nhanh nhẹn 1 thể lực hoặc 1 nhanh nhẹn 2 thể lực. Theo lý mà nói năng lực chống cự rõ ràng phải tăng cường thêm.
Là do mùa đông quá khắc nghiệt hay là do độ khó của trò chơi đã từng bước tăng lên? Trong lòng Vân Lăng ẩn ẩn hiện lên một dự cảm không ổn.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, cô nói: “Cố chịu một chút. Sau khi dạo xong 2 giờ tất cả mọi người cùng trở về nghỉ ngơi.”
“Được.” Người nọ gật đầu không có dị nghị.
Mùa thu vừa mới kết thúc nhưng số thức ăn thu hoạch được cũng không ít.
Vân Lăng phái người hái ớt hiểm, ớt cựa gà, vải bông, khoai lang, đang chuẩn bị thu hoạch cây thùa sợi thì người chơi lây dính trạng thái xấu đầu tiên vội vàng báo cáo: “Tình hình đã trở nên nghiêm trọng.”
Giao diện hiển thị, [ Gió lạnh thấu xương, tay chân lạnh như băng. Người chơi bị nhiễm trạng thái tiêu cực, sức mạnh -2, nhanh nhẹn -2, thể lực -4. ]
Nói như vậy, trạng thái debuff được chia thành ba giai đoạn.
Giai đoạn đầu, trong môi trường khắc nghiệt, bị ảnh hưởng nhẹ.
Giai đoạn thứ hai, mức độ trầm trọng hơn, không thích hợp tiếp tục hành động.
Giai đoạn thứ ba là nhiễm bệnh, suy yếu vô lực, không thể hành động bình thường trong vài ngày.
Toàn thân Vân Lăng đều tăng thuộc tính thể lực, kháng tính siêu cao. Tuy rằng cô cảm thấy hơi lạnh nhưng vẫn chưa dính phải trạng thái tiêu cực. Lúc này nhìn thấy thuộc hạ của mình bước vào giai đoạn thứ hai, cô không khỏi á khẩu — thân thể quá yếu…..
“Không đi dạo nữa, về trước đi.” Vân Lăng nói.
Đang đi trên đường, Vân Lăng đột nhiên nhớ tới một vấn đề: Tiểu đội không có cô dẫn dắt chẳng lẽ sẽ không giống như ngày thường đi ra ngoài suốt cả ngày sao?!
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy sắp có chuyện xảy ra.
Không ngờ khi trở về lãnh địa thì thấy Hộ Vệ Giáp đã dẫn đội về trước cả cô, Vân Lăng kinh ngạc: “Sao đã trở lại rồi?”
Không lẽ cậu ta biết trời mùa đông không thể đi thăm dò bên ngoài? Thông minh như vậy?
Hộ Vệ Giáp cúi đầu: “Không lâu sau khi rời khỏi thị trấn Lăng Vân, chúng tôi bị nguyên tố băng đánh lén. Đối phương có tổng cộng hơn 30 đơn vị địch, kỹ năng khống chế rất nhiều, bởi vậy tôi không thể đưa tất cả mọi người trở lại an toàn…”
Đồng tử Vân Lăng chợt co lại: “Bao nhiêu người xảy ra chuyện?”
Hộ Vệ Giáp bẩm báo: “Thành viên tiểu đội thu thập -2, đội hộ vệ -2.”
Vân Lăng trầm mặc hơn nửa ngày mới hỏi: “Trang bị và kỹ năng thì sao?”
Hộ Vệ Giáp trả lời: “Sau khi quét sạch nguyên tố băng, tất cả các vật phẩm rơi xuống đã được mang về.”
Vân Lăng không nói, thật lâu mới chậm rãi mở miệng: “Đưa những kỹ năng và trang bị rơi ra cho người nhà của thành viên tiểu đội thu thập. Ngoài ra, đưa thêm 300 đồng làm tiền an ủi.” “Trang bị và thẻ kỹ năng của các hộ vệ thì phân phát cho những NPC khác để bọn họ học hết kỹ năng đi.”
“Vâng.” Hộ Vệ Giáp trầm giọng đáp lại.
Nhìn thấy các thành viên trong đội thu thập vẫn chưa định thần, vẻ mặt sợ hãi, Vân Lăng cho giải tán đội ngũ: “Mọi người trở về nghỉ ngơi đi, hôm nay không ra ngoài nữa.”
**
Mỏ quặng.
Một nhóm thành viên cầm xẻng múa may, ra sức đào quặng.
Bỗng nhiên, một người nhận được nhắc nhở của hệ thống, [ Gió lạnh thấu xương, tay chân lạnh như băng. Người chơi bị nhiễm trạng thái tiêu cực, sức mạnh -1, nhanh nhẹn -1, thể lực -2. ]
Người nọ thiếu chút nữa nổ tung: “Tôi đang mặc áo bông đây mà sao lại dính trạng thái xấu?” Đồng bạn bên cạnh buồn bã nói: “Bởi vì anh chỉ mặc áo bông, không có mặc quần bông, không mang bao tay da.”
Người nọ: “…”
Anh ta cũng biết quần bông và bao tay da có thể giữ ấm, chẳng phải anh ta chỉ muốn tiết kiệm chút tiền thôi sao?
Người nọ không cam lòng, thấp giọng oán trách: “Nhanh nhẹn -1 cũng được đi, tại sao lại trừ sức mạnh và thể lực chứ?”
Sức mạnh quyết định khả năng sát thương và khả năng chịu đòn.
Nhanh nhẹn quyết định tốc độ phản ứng và tốc độ chuyển động.
Thể lực quyết định giá trị HP và khả năng duy trì chạy/tác chiến/hành động.
Đào quặng là hoạt động thể lực.
Sức mạnh thấp thì hiệu suất liền thấp, làm việc vô cùng chậm.
Nhanh nhẹn thấp, tốc độ phản ứng chậm, cơ hồ không có ảnh hưởng.
Thể lực thấp, làm việc chưa được bao lâu sẽ xuất hiện trạng thái mệt mỏi. Nếu không kịp nghỉ ngơi trạng thái xấu sẽ còn tăng lên, thuộc tính sẽ càng suy yếu hơn nữa.
Bởi vậy, anh ta không thèm để ý thuộc tính nhanh nhẹn bị giảm xuống, nhưng lại vô cùng để ý đến sự suy yếu của sức mạnh và thể lực.
“Trừ cũng đã trừ rồi, anh còn đôi co với hệ thống làm gì nữa?”
Đồng bạn bên cạnh khuyên anh ta: “Nghỉ ngơi một lát đi, trước mắt thì trạng thái này không thích hợp tiếp tục làm việc.” Người nọ không có lựa chọn nào khác ngoài việc ngừng đào quặng, bước sang một bên và ngồi xuống một mình.
**
Đồng ruộng.
Một tiểu đội năm người đang đi lang thang khắp nơi.
Cung thủ rụt rụt cổ, thấp giọng oán trách: “Cái thời tiết quái quỷ gì đây? Lạnh quá!”
“Không còn cách nào khác.” Vẻ mặt pháp sư bất đắc dĩ: “Trong lành địa chỉ có một số thợ may, số lượng trang bị chống lạnh chế tạo mỗi ngày có hạn. Không có quan hệ thì căn bản không mua được.”
Trước kia cậu ta cảm thấy chỉ càn kiếm được nhiều tiền hơn thì muốn gì cũng mua được.
Sau đó mới nhận ra chính mình kiếm được rất khá nhưng còn có người kiếm được người hơn! Cậu ta dự định bỏ tiền ra mua trang bị nhưng lại có người chỉ nhiều tiền hơn nữa.
Thế là anh ta đi tới đi lui, dù có tiền cũng không quần áo bông, quần bông, giày bông, mũ nhung và bao tay.
“Mấy ngày nay cố chịu một chút.” Pháp sư không biết là đang an ủi đồng bạn hay là đang an ủi chính mình: “Chờ đến đứng đầu mấy cái đoàn đội mặc vào trang phục mùa đông, kết tiếp nên đến phiên chúng ta.”
“Ai bài chúng ta không chịu bồi dưỡng kỹ năng chuyên môn của người chơi sinh hoạt làm gì?
Người khác đề tự học may vá rồi làm trang bị chống lạnh, khi có thành phẩm thì đều hư tiên cung ứng cho đoàn đội nhà mình.”
Cung thù hừ nhẹ: “Cậu cũng không nhìn xem, bồi dưỡng một người chơi sinh hoạt tốn bao tiền?
Cho dù phí tâm phí lúc học hỏi, thu hoạch và hồi báo cũng chưa chắc tương xứng.”
“So với tự mình bồi dưỡng thì không bằng trực tiếp mua đồ có sẵn.”
“Hiện tại quần áo mùa đông đang rất thiếu nhưng qua một thời gian, khi các người chơi may vá ra tay chắc chắn sẽ có thêm trang bị để bán.”
Mục sư oán niệm: “Thế thì ngày đông đầu tiên này chúng ta phải mạo hiểm đi tôi đi lui làm gì?
Chờ mua được quần áo mùa đông rồi mới đi không được sao?”
Pháp sư tức giận: “Rút ở trong lãnh địa chẳng làm được gì, không phải lãng phí thời gian sao?
Không bằng ra ngoài đi dạo, ít nhiều gì cũng có chút thu hoạch.”
Mục sư bực bội trong lòng nói không nên lời: “Có phải ngày đông thì tất cả tiểu quái đều đi ngủ động hết rồi không? Đã ra ngoài một thời gian rồi, sao vẫn chưa thấy con quái nào?”
Vừa dứt lời, hệ thống nhắc nhở, [ Người chơi cảm thấy thân thể rất lạnh, tay chân bị đông cứng.
Người chơi dính trạng thái xấu, sức mạnh -2, nhanh nhẹn -2, thể lực -4. ]
“Cmn!” Mục sư không nhịn được chửi thề: “Mới đi dạo một lát mà thuộc tính bị trừ hết sạch thì còn đánh quái cái gì nữa?”
Nói như vậy kỳ thật chỉ là khoa trương, mỗi thành viên trong đội đều có 2-3 bộ trang phục màu tím, thuộc tính khá mạnh.
Chỉ là dù thuộc tính cao đến đâu cũng không chống lại được cái lạnh, cậu ta nóng lòng muốn ngất xỉu ngay tại chỗ trong ngày lạnh giá này.
Pháp sư muốn đồng đội nhẫn nhịn một chút, kết quả lời còn chưa kịp nói ra, anh ta cũng nhận được lời nhắc tương tự của hệ thống.
Nhất thời môi cậu ta mím thành đường thẳng, một câu cũng nói không nên lời.
Toàn bộ đoàn đội chỉ có 2 chiến sĩ có thuộc tính thể lực cao, lúc này họ vẫn đang trong giai đoạn đầu của trạng thái debuff.
Nhưng dù vậy bọn họ cũng bị đông lạnh không ít.
“Thôi, chúng ta quay trở lại nhé?” Một người chiến sĩ đề nghị.
“Lúc đi đã biểu quyết nên lúc về cũng phải biểu quyết. Thiểu số phục tùng đa số.” Mục sư đánh răng cầm cập: “Tôi đồng ý trở về, mọi người thì sao?”
“Tay đông cứng đến cung tên còn không kéo được thì có thể đánh cái gì nữa?” Cung thủ kiên định: “Tôi muốn trở lại thị trấn.”
3 phiếu tán đồng, đề nghị thông qua.
Thấy thế, pháp sư từ bỏ giãy giụa. Anh ta dẫn đầu bước chân: “Đi đi đi, trở về, tôi cũng chịu không nổi.”
“Vậy mà anh còn la hét muốn đi ra?” Mục sư cáu kỉnh. Cậu ta bước chân nhanh hơn vội vàng quay trở về, hận không thể xuất hiện ngay ở lãnh địa trong giây tiếp theo.
**
Thời tiết ảnh hưởng rất nhiều đến sinh hoạt bình thường của người chơi. Ngoại trừ một số đội đã chuẩn bị từ trước các vật dụng chống rét có thể đi săn thú bình thường, những người thì ở lại lãnh thổ cho qua mùa đông, hoặc cố gắng đi ra ngoài rồi trở về sau khi bị đông lạnh.
“Mùa đông không nên làm cái gì cả, cứ thành thật mà đợi ở lãnh địa đi.”
“Dù sao mùa thu cũng dự trữ được rất nhiều lương thực, đủ ăn hai mươi ngày, không đi ra bên ngoài cũng không sao cả.”
“Nhiệt độ bên trong lãnh địa còn lạnh thì nói gì đến bên ngoài, không muốn chết thì nhất quyết đừng đi ra ngoài.”
Không bao lâu sau, tin tức “Mùa đông không thể ra ngoài” truyền đi khắp ngóc ngách của thị trấn Lăng Vân.
“Dù sao lãnh địa cũng không có việc gì làm, sao không làm món gì ăn ngon đi?”
Các cư dân không hẹn mà cùng nhau hành động.
Có người lấy khoai lang tím ra nghiền. Lại đem gạo xay thành bột rồi dùng bột đó làm thành bánh gạo. Trên dưới hai tầng bánh gạo, ở giữa là một tầng khoai lang tím, và bánh hấp khoai lang tím đã xong.
Một số người cắt khoai tây thành các sợi, sau đó chiên qua dầu, thêm gia vị như tương ớt, muối, khoai tây đã hoàn thành rất đơn giản.
Có một đầu bếp có kinh nghiệm sử dụng bột mì, muối và dầu ăn để nhào bột. Chờ bề mặt nhẵn mịn thì cắt thành từng dải mong, rưới sa tế, giấm ăn, hương vị tuyệt đối không thể tả. Còn có người đã từng học nghề trước khi có tận thế, gom đủ nguyên vật liệu thì biểu diễn làm bánh roti Ấn Độ. Bột mì được nhà xong đang bay múa trong không trung, cảnh tượng cực kỳ ngoạn mục. Bánh bay làm ra rất ngon, hương vị đậm đà, ăn vào giòn giòn.
Bất tri bất giác, thị trấn Lăng Vân đã biến thành một “thị trấn mỹ thực”, mùi thơm của thức ăn hay thoang thoảng trong không khí.