Chương 23: Ái mộng giao triền

Lăng Độ Vũ

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Đường ra đài tế kéo dài từ pha lê ốc vào trong lòng hồ, tận cùng là đài tế hình tròn, đèn trên đài tế cũng đã được bật lên, tạo thành một dải ánh sáng tiến thẳng vào màn sương mù, trông thực huyễn hoặc quỷ dị.



Lăng Độ Vũ tiến vào trong, mỉm cười bước tới phía Alice, cô đang tiếp chuyện một đôi nam nữ tân khách, Lăng Độ Vũ nhận ra người nam là người đã thử độc dược, La Bạt. Từ đó, hắn đoán rằng vũ hội hôm nay chắc sẽ tụ hội đông đủ nhân viên trong vương quốc Ba Cực.



Lăng Độ Vũ đứng phía sau, kiên nhẫn đợi.



Alice tiếp chuyện La Bạt xong, nhìn ra phía Lăng Độ Vũ, trên mặt xuất hiện nét cười động nhân, đưa bàn tay thon trắng ra.



Lăng Độ Vũ vui mừng nhìn thẳng, nhanh chóng đưa tay ra định nắm lấy, đột nhiên Alice lướt qua sát thân hắn, khoác tay người đi phía sau, Lăng Độ Vũ cực kì giận giữ, bàn tay hắn vẫn còn ở giữa không trung. Người được Alice khoác tay chính là gã râu xồm Hàn Lâm.



Hàn Lâm dường như không biết đến sự tồn tại của Lăng Độ Vũ, nhưng Lăng Độ Vũ cảm thấy Hàn Lâm cố tình làm vậy, cảm thấy Hàn Lâm đối với hắn có nhiều hận ý.



Tam phu nhân kéo tay hắn, như muốn phá vỡ tình huống khó xử, nói : " Tiến sĩ ở bên kia … ".



Lăng Độ Vũ nhìn theo ánh mắt cô, Ba Cực đứng ở gần trung tâm đại sảnh, toàn thân mặc lễ phục đen, cùng một đôi nam nữ nói chuyện, nghi dung phong độ, như thể hạc giữa bầy gà.



Hắn quay người nhìn Alice, eo nhỏ yêu kiều, đôi chân dài thẳng tắp, hình dáng ẻo lả dễ thương, nếu có thể được nhảy cùng cô ấy thì quả là một trường kinh nghiệm đáng nhớ, bất quá đêm nay hắn tuyệt không có cơ hội thưởng thức. Nghĩ đến đây, hắn lại tưởng tượng đến hình ảnh phiêu dật của Tình Tử trên mặt hồ, phải chăng là cô đang nhảy cùng Mộng Hồ, cái tư vị lúc đó không biết là như thế nào ? Không may cho hắn là chẳng thể tiếp cận được với ai trong hai người cả, chỉ có thể nhìn mà chẳng thể lại gần. Thở dài một tiếng, hắn đi về phía Ba Cực đang đứng.



Lăng Độ Vũ đi vào bên trong sảnh, lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, tuy hắn là người Trung Quốc duy nhất hiện diện nơi đây, nhưng nguyên nhân chính yếu là do thần thái phong độ của hắn.



Ba Cực nhìn thấy hắn từ xa, hơi tách khỏi đám người, bước nhanh về phía hắn, khiến mọi người hiểu hắn tất có một thân phận rất đặc biệt.



Ba Cực vừa cười vừa nói : " Để tôi giới thiệu … ". Rồi hướng về một người dáng vẻ lịch thiệp ở phía sau, khoảng 40 tuổi, nói : " Đây là Bạch Lí Thần, trợ thủ đắc lực nhất của tôi, phụ trách hoàn toàn về đối ngoại ".



Lăng Độ Vũ giật mình, thì ra đây là nhân vật đứng thứ hai trong vương quốc của Ba Cực.



Bạch Lí Thần lịch sự bắt tay Lăng Độ Vũ, nói thứ tiếng Anh của Mĩ : " Sớm đã được nghe danh tiếng của anh ! ".



Khi hắn nói, cơ nhục trên mặt như chẳng hề động đậy, một điểm biểu tình cũng không có, cho thấy hắn là một nhân vật đa trí lãnh tỉnh.



Lăng Độ Vũ cũng nói vài câu khách khí với hắn.



Từ phía sau Ba Cực xuất hiện hai mĩ nữ, Ba Cực giới thiệu đó là đại phu nhân Ngải Tư và nhị phu nhân Lan Thiến, cùng với tam phu nhân đang đón tiếp khách khứa ngoài cửa, là ba vị " hợp ước phu nhân " của Ba Cực.



Đại phu nhân cùng nhị phu nhân cũng là " thượng thượng chi tuyển ", đại phu nhân dường như hơn tuổi hai người kia một chút, nhưng tối đa cũng chỉ khoảng hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi, là một mĩ nữ có mái tóc đen thường thấy ở người Ý Đại Lợi, dung mạo hình dáng cũng có ba phần giống với Tình Tử, từ đó cho thấy Ba Cực đã rất nỗ lự tìm kiếm người thay thế Tình Tử. Lăng Độ Vũ đương nhiên biết Ba Cực đã thất bại, những người phụ nữ xinh đẹp đứng trước hắn lúc này đều trở thành thứ dư thừa, không có chút ý nghĩa, khiến cho hắn không khỏi có ý nghĩ khinh thường.



Có một số đôi đã bắt đầu nhảy, Alice đang nhảy ở mé bên phải, vẻ mĩ lệ nổi bật toàn trường, chẳng trách cô trở thành cái đích nhắm của mọi nam nhân. Không rõ Ba Cực với cô có quan hệ gì, tại sao hắn đối với cô lại chẳng hề có chút động tâm ?



Alice biểu hiện trên mặt thì như là đang rất thoải mái, thực ra đuôi mắt lại liên tục đánh về phía Lăng Độ Vũ.



Ba Cực nói : " Lăng huynh, sao không mời đại phu nhân của tôi nhảy một bài ? ".



Lăng Độ Vũ cười mỉm, đáp ứng.



Vũ hội đã bước vào giai đoạn nhiệt náo.



Lăng Độ Vũ cùng đại phu nhân Ngải Tư nhảy xong, tới ngồi nghỉ ở một góc, vừa ăn chút điểm tâm vừa nhâm nhi chút rượu, hắn vốn thực sự không thích cảnh nhiệt náo này, giờ lại cảm thấy có chút gì đó lạ lùng. Nhìn quanh thì phát giác Ba Cực cùng Bách Lí Thần đã đều rời khỏi đại sảnh, không biết đi đâu.



Tay ngọc đặt lên ngực hắn khiến hắn phải quay đầu nhìn lại, tiếp xúc với nhãn tình đen láy lanh lợi của đại phu nhân Ngải Tư, cô thực cũng có điểm rất giống Tình Tử.



Ngải Tư cười : " Này ! Để tôi tác hợp cho anh và Alice, được không ? ". Rời ánh mắt khỏi Lăng Độ Vũ, cô đưa ánh mắt lộ đầy vẻ thân thiết hướng về phía Alice, bộ ngực đầy đặn lúc này đã dán vào lưng Lăng Độ Vũ, khiến hắn có điểm mất tự nhiên, kháng nghị : " Cô và tôi công nhiên thân cận như thế này, không sợ Ba Cực sao ? ".



Ngải Tư hai mắt mở to, ngạc nhiên : " Ồ ! Nguyên lai là anh không biết vũ hội hôm nay là để tống biệt ba người " hợp ước phu nhân " chúng tôi ? Từ giờ trở đi, chúng tôi được hồi phục thân phận tự do rồi ".



Lăng Độ Vũ ngạc nhiên hỏi lại : " Đã hết kì hạn rồi ư ? ".



Ngải Tư lắc đầu trả lời : " Không phải ! Tiến sĩ đề xuất giải phóng hợp ước cho chúng tôi, thù lao vẫn đủ, bất quá chúng tôi cũng có chút bất đắc dĩ, bởi vì ông đích thị là một tình nhân hạng nhất ".



Lăng Độ Vũ thầm hiểu, Ba Cực đã toàn tâm toàn ý để đem Tình Tử trở về.



Ngải Tư nói nhẹ : " Giả như anh muốn hẹn hò với tôi, tôi sẽ rất vui mừng, tôi muốn ở lại Mộng Hồ thêm một thời gian nữa, đây thực là một địa phương tuyệt vời mê nhân. Hiện tại, hãy giảng hòa với Alice đã ! ". Nói rồi kéo Lăng Độ Vũ đi ngang đại sảnh, hướng về phía Alice, xung quanh từng cặp nam nữ vẫn miệt mài trong điệu nhạc.



Alice đang nói chuyện với một " hoa hoa công tử ", thấy Ngải Tư kéo Lăng Độ Vũ đi đến, với sự mẫn duệ của phái nữ, cô dễ dàng đoán được điều gì sẽ phát sinh, nhanh chóng cụp mi, cúi đầu nhìn xuống nền đá.



Alice xác thực là một mĩ nữ hiếm có, hoàn toàn có thể so sánh được với Tình Tử, hoặc ít ra là chỉ có một sự chênh lệch khách quan, đó là sự phân biệt giữa nhân loại và thần tiên (ND: ý chỉ Tình Tử có hình thái của thần tiên).



Khi chỉ còn cách Alice mười bước, Lăng Độ Vũ toàn thân nhất chấn, vụt đứng lại, Ngải Tư không hiểu, nhìn sang phía Lăng Độ Vũ, thấy thần sắc hắn kì quái, nhìn ra phía đường ra đài tế, Ngải Tư nhìn theo mục quang của hắn, xuyên qua lớp lớp tân khách giữa đại sảnh, qua một lớp pha lê, vừa vặn nhìn được một thân ảnh màu trắng ẩn hiện gần đài tế.



Lăng Độ Vũ lễ mạo buông tay Ngải Tư, nhẹ nhàng nói : " Xin lỗi ! ". Nói rồi nhanh chóng chạy ra đường đến đài tế.



Ngải Tư nhìn sang Alice.



Alice bộc lộ ánh mắt phẫn nộ sâu sắc, nhìn thẳng vào lưng trên Lăng Độ Vũ, hành động này của hắn chẳng khác gì việc đổ thêm dầu vào lửa.



Nữ hài mĩ lệ này, khi yêu hay khi hận cũng đều rất cường liệt.



※※※



Sương mù trên Mộng Hồ đã dày đặc, toàn bộ con đường ra đài tế mờ ảo trong làn sương mù, trông như một con đường xuyên qua lớp mây trắng để đến tiên giới.



Khi Lăng Độ Vũ đến nơi, trên đường không một bóng người, chẳng biết bóng áo trắng đã biến đi đằng nào.



Lăng Độ Vũ đi về hướng bên phải, men theo biên của pha lê ốc, đến một cánh cửa khép chặt, đó chính là cửa biên của pha lê ốc.



Lăng Độ Vũ lấy ra chiếc thẻ điện tử cảm ứng mà Ba Cực đã đưa cho, mở cửa chuẩn bị tiến vào, Lăng Độ Vũ giật mình, một nữ tử vận bạch y đột nhiên từ phía trong lao ra, đâm bổ vào hắn. Hắn trong lòng mừng rỡ, một tay ôm trọn thân hình mềm mại thơm tho, cảm giác rõ ràng sự chân thực của huyết nhục va chạm.



Nữ tử kêu hoảng một tiếng, tung chân đá vào đùi Lăng Độ Vũ. Lăng Độ Vũ lâm nguy bất loạn, nhẹ nhàng co chân lên khiến cú đá của nữ tử rơi vào khoảng không.



Nữ tử vẫn cúi đầu, tóc dài che kín khuôn mặt, tựa như sợ Lăng Độ Vũ nhận ra, đầu gối nhanh chóng đưa lên đánh vào hạ thể Lăng Độ Vũ, chiêu thức độc lạt phi thường, động tác mau lẹ mạnh mẽ. Dưới con mắt lành nghề của Lăng Độ Vũ, hắn không khó để nhận ra cô là một cao thủ Không Thủ Đạo (ND : karate), tạo nghệ không hề kém chút nào.



Lăng Độ Vũ dùng tay chém xuống, kích trúng đầu gối nữ tử, rồi thừa thế tiến lên phía trước.



Nữ tử đương nhiên kinh hãi, nhanh chóng thối lui đến lan can, không chút do dự nhảy thẳng xuống hồ nước.



Lăng Độ Vũ thở dài, nữ tử này thân thủ cao minh, có thể đào tẩu ngay trước mắt hắn. Bất quá, hắn cũng nhận ra đây tịnh không phải Tình Tử, nữ tử này nhỏ nhắn mềm mại, khi hắn ôm lấy thì cảm thấy rất đều đặn, khiến hắn vẫn còn cảm giác ấm áp ôn nhu. Một ý tưởng lóe lên trong đầu, hắn biết là có các bộ điện tử cảm ứng lắp đặt khắp dưới lòng hồ, trừ khi nữ tử này đã dày công bố trí, nếu không nhất định không thể thoát khỏi, từ đó có thể khẳng định nữ tử này chính là người ở Mộng Hồ thủy trang.



Cửa vẫn mở, ẩn ước có âm thanh phía trong truyền ra.



Lăng Độ Vũ đi vào, bên trong là một phòng lớn, có hơn mười màn hình đang bật sáng, đa phần là cảnh vũ hội bên trong đại sảnh, trên một màn hình, hắn thấy Alice đang bực bội đứng ở một góc, bên cạnh là Ngải Tư như đang cố gắng khuyên giải. Màn hình ở phía dưới bên trái là hai người, khung cảnh không phải là ở đại sảnh mà giống như một phòng họp kín, âm thanh từ đó phát ra, hai người chính là Ba Cực và thủ hạ số một Bạch Lí Thần.



Đây có lẽ là phòng bảo mật trong pha lê ốc, không rõ là nhân viên an ninh sao không có ở đây, hay là lúc này không có ca trực, thảo nào nữ tử thần bí lại đến đây để nghe trộm cuộc đối thoại bí mật của Ba Cực và Bạch Lí Thần.



Lúc này, Bách Lí Thần đang trầm giọng nói : " Tiến sĩ, tôi hi vọng ngài xem xét lại quyết định, bao nhiêu huynh đệ đã hi sinh mới có thể đem lại cho chúng ta độc quyền lũng đoạn thị trường ma túy Nam Mĩ, giờ đây mà lại buông bỏ tất cả thì rất đáng tiếc ".



Ba Cực nhẹ nhàng nói : " Không cần nói lại chuyện này, tôi đã quyết định rồi ! Chỉ với những khoản đầu tư ở khắp nơi cũng đủ để chúng ta có thể thoải mái sống ít nhất một trăm năm nữa, hà huống chúng ta còn có những thương vụ vũ khí, việc buôn bán vẫn đang phát triển rất tốt ".



Bạch Lí Thần nói tiếp : " Với ma túy, chúng ta hoàn toàn ở thế chủ động; với vũ khí thì lại phải mất chi phí hoa hồng, hà huống các tổ chức buôn bán ma túy ở Nam Mĩ, đặc biệt là tên Bang Đạt ở Colombia, luôn nhòm ngó địa bàn của chúng ta, ngài đột nhiên thối lui, hắn nhất định thừa cơ thâm nhập, thay thế ngài tiếp thụ địa bàn, sợ rồi sẽ đến lúc hắn thủ tiêu chúng ta ? ".



Ba Cực tự tin cười : " Hắn dám đụng đến ta, ngày đó vẫn còn xa lắm ".



Bạch Lí Thần băn khoăn : " Hay là thế này, chúng ta sẽ không tham gia vào việc mua bán, tuy nhiên vẫn chi phối đường dây vận chuyển và các công cụ để … ".



Ba Cực cắt lời : " Không phải nói lại, tôi quyết định rút lui hoàn toàn thì là rút lui hoàn toàn, đó là mệnh lệnh ! ".



Không khí trở nên trầm lặng.



Cuối cùng thì Bạch Lí Thần cũng phải chấp thuận : " Vâng, thưa tiến sĩ … ". Nói rồi quay người đi thẳng ra.



Trên màn hình chỉ còn lại một mình Ba Cực đang lẩm bẩm : " Tình Tử, ta đã từ bỏ việc buôn bán ma túy, sao vẫn chưa đến gặp ta ? ".



Lăng Độ Vũ ngạc nhiên, việc Ba Cực biểu lộ thứ tình cảm chân thành như vậy khiến hắn có chút xúc động.



Lăng Độ Vũ rời khỏi phòng an ninh, quay ra đường. Bên trong pha lê ốc vẫn ồn ào. Hắn tựa vào hàng rào gỗ bên đường, trong lòng tràn ngập tâm sự, quan sát cảnh tượng Mộng Hồ.



Sương mù trên Mộng Hồ như là một dị vật có ý chí, vận động mà không cần có gió, trước mặt hắn nhẹ nhàng lan tỏa.



Lăng Độ Vũ lại nhớ đến phong tư tuyệt mĩ của Tình Tử, tuy chỉ được chiêm ngưỡng thoáng qua nhưng cũng khiến hắn không thể quên được.



Tiếng nói của Ba Cực phát ra ngay phía sau : " Anh đang nghĩ gì vậy ? Sao không mời Alice nhảy ? ".



Lăng Độ Vũ nhìn vào màn sương mênh mông, trầm giọng : " Tôi cũng giống anh, đều đang nghĩ về một việc ".



Ba Cực nhìn ra hồ, sương mù càng lúc càng thêm dày đặc.



Ánh mắt hai người bị cảnh tượng sương mù trên Mộng Hồ hấp dẫn.



Đúng lúc này, điều kì lạ xảy ra.



Sương mù đang chuyển động nhẹ nhàng, đột nhiên lại trở nên mạnh mẽ, giống như ở đó đang có một con rồng vùng vẫy tạo ra những con sóng lớn.



Lăng Ba hai người giật mình lùi lại.



Sương mù lại đột nhiên yên tĩnh trở lại.



Đến nhanh như chớp, đi cũng nhanh như chớp.



Âm thanh của đại phu nhân Ngải Tư từ phía sau vang lên : " Một người là chủ nhân, nguời kia thì là quý khách quan trọng, sao lại không thèm để ý gì đến chúng tôi vậy ".



Ba Cực nhíu mày, sắc mặt không vui.



Lăng Độ Vũ thấy vậy, vội vàng cười lớn : " Ba huynh ! Chúng ta cùng vào làm vài ly chứ ".



Ba Cực chẳng thể cười nổi, đành cùng hai người bước vào đại sảnh.



Bên trong không khí vẫn rất náo nhiệt, nhưng không thấy bóng dáng Alice đâu cả, Lăng Độ Vũ cũng chẳng buồn hỏi, đến 11 giờ, hắn cáo từ ra về.




Cự tuyệt không dùng xe hơi, Lăng Độ Vũ tản bộ về hướng Khốc thạch, hắn muốn thanh tĩnh để suy nghĩ một số vấn đề.



Đi theo đường ven hồ, làn gió đêm nhè nhẹ thổi đem lại cho Lăng Độ Vũ cảm giác thư thái dễ chịu.



Ánh đèn quanh hồ chiếu xuống, xuyên qua màn sương dày đặc tạo nên một thứ cảnh tượng như hư ảo.



Lăng Độ Vũ vừa rời khỏi vũ hội ồn ào, giờ đây lại đang tận tình hưởng thụ cái cảm giác " nhất nhân độc hành ".



Chỉ có đêm đen thần bí cùng với sương hồ dày đặc mới có thể khiến hắn động lòng.



Gió đột nhiên thổi mạnh, sương mù theo gió thôi động khắp xung quanh, cảnh tượng giống hệt khi hắn gặp Tình Tử, nghĩ đến đây, hắn hồi hộp nhìn về phía trước.



Hắn thấy Tình Tử.



Nhược ẩn nhược hiện trong màn sương mù, áo trắng tóc đen tung bay trong gió, đôi mắt sáng như sao trời của Tình Tử đang nhìn chằm chằm vào hắn.



Đôi mắt mang theo một nỗi buồn vô hạn.



Một nỗi bi thương mãnh liệt bùng lên từ sâu thẳm trong tâm linh, đè nặng lên ngực hắn.



Tình Tử đứng ở mép hồ, chỉ cách hắn khoảng 10 feet, hắn có thể nhìn rõ khuôn mặt đầy đặn của Tình Tử, vầng trán u buồn và một cái nhíu mi nhè nhẹ cũng thể hiện một thứ tình cảm vi diệu phức tạp.



Hắn chưa từng nghĩ rằng trên đời lại có khuôn mặt mĩ lệ nào có thể truyền đạt được nội tâm rõ ràng như thế, lại có thứ biểu tình vừa hàm súc vừa phong phú như thế.



Cùng sự thay đổi vi diệu trên khuôn mặt, ánh mắt cô cũng liên tục biến hóa, từ u buồn chuyển sang oán giận, bi thương, mỗi một chuyển biến đều khiến người ta như muốn vỡ tim.



Sương mù dày đặc.



Tâm thần Lăng Độ Vũ phải chịu đựng một đả kích khó mà hình dung được, hai chân mất lực quỵ xuống, cảm giác như rơi vào biển sâu vô tận, tự đưa mình vào cái họa diệt vong.



Hắn hoàn toàn không còn khống chế được thân thể, ngã về phía trước, khi mặt tiếp xúc với lớp đất bùn lạnh lẽo trên bờ hồ, hắn giật mình tỉnh lại, hoảng hốt quay đầu nhìn thì đã không còn thấy bóng dáng Tình Tử nữa.



Nước mắt đã ướt đẫm ngực áo.



**********



Lăng Độ Vũ cùng Ba Cực ngồi trên ban công của pha lê ốc dùng điểm tâm.



Phía ngoài ban công, sương giăng nhè nhẹ trông như một tấm áo mỏng phủ lấy Mộng Hồ.



Lăng Độ Vũ có phần lúng túng, cắm cúi dùng bữa. Trong lòng hắn có chút hổ thẹn vì đêm qua đã gặp được Tình Tử nhưng lại không hề nhớ đến tầm nhân hợp ước giữa hắn và Ba Cực. Hiện tại, hắn không muốn nói cho Ba Cực biết sự tình đêm qua, hắn không biết nguyên nhân tại sao, đơn giản hắn chỉ nghĩ là nên làm như vậy.



Ba Cực phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng, từ tốn nói : " Những ngày gần đây, Mộng Hồ đã thay đổi thật nhiều ". Tròng mắt đỏ ngầu chứng tỏ đêm qua hắn không hề chợp mắt.



Lăng Độ Vũ chỉ kêu " a " một tiếng, thái độ chẳng có chút gì gọi là đang lắng nghe.



Ba Cực lòng cũng đầy tâm trạng, không hề để ý đến sự khác thường nơi Lăng Độ Vũ, nói tiếp : " Trước đây, đại hồ vụ đều diễn ra từ từ chứ không giống như đêm qua, bất ngờ xuất hiện, không có dấu hiệu báo trước nào cả. Ngoài ra, ít nhất cũng phải ba ngày hoặc một tuần thì đại hồ vụ mới có thể xảy ra lần nữa, không thể xảy ra ở hai đêm liên tiếp được ". Hắn thở dài, hết tự nói rồi lại tự hỏi : " Không rõ tại sao lại như vậy ? ".



Lăng Độ Vũ muốn nói gì đó rồi lại thôi.



Ba Cực nhận ra, nhíu mày : " Anh muốn nói gì sao ? ".



Lăng Độ Vũ mở miệng định cười, cuối cùng lại chẳng thể cười được.



Ba Cực chăm chú nhìn hắn, kiên nhẫn đợi hắn lên tiếng. Lăng Độ Vũ lúc này đã nhắm chặt hai mắt, hít sâu một luồng không khí trong lành rồi mới mở mắt, nhìn thẳng vào Ba Cực đang nghi nghi hoặc hoặc, nghiêm túc nói : " Tôi có một cách giải thích, nhưng nó thực sự rất buồn cười ".



Ba Cực cười : " Có thứ còn buồn cười hơn việc chúng ta đang làm sao ? ".



Lăng Độ Vũ vẫn không hề cười : " Đúng vậy ! ".



Cửa bật mở, có một đại hán bước ra ban công, trên tay cầm chiếc điện thoại di động, cung kính nói với Ba Cực : " Tiến sĩ, Bạch Lí Thần tiên sinh gọi từ Panama ".



Ba Cực mặt lạnh như tiền, lạnh lùng nói : " Nói với anh ta, tôi hôm nay không nghe điện thoại ".



Đại hán tuân lệnh lui ra.



Ba Cực trở lại bình tĩnh, nhìn sang Lăng Độ Vũ.



Lăng Độ Vũ đoán là tin Ba Cực rút lui khỏi các thương vụ buôn bán ma túy nhất định là đã khiến giới hắc đạo Nam Mĩ xôn xao, các thế lực đang xâu xé ác liệt miếng bánh mà Ba Cực để lại, nói không chừng Ba Cực cũng sẽ bị cuốn theo dòng nước xoáy này.



Lăng Độ Vũ nói tiếp : " Nguyên nhân rất đơn giản, đó là bởi vì Mộng Hồ biết tôi đã đến ".



Ba Cực ngạc nhiên, rồi lại chuyển sang trầm tư.



Lăng Độ Vũ nhìn ra hồ, mơ màng nói : " Kì thực, mối quan hệ này là do cả hai bên, từ lần đầu tiên nhìn thấy Mộng Hồ … ". Hắn trầm mặc một lúc, nhớ lại lúc đang ở trên chiến cơ, quanh cảnh Mộng Hồ nhìn từ trên không khiến hắn không thể nào quên được, rồi nói tiếp : " Tôi cảm nhận được sự biến đổi ở chính bản thân mình ".



Trong mắt Ba Cực biểu lộ sự đồng tình, hắn ở Mộng Hồ được mười năm thì trong cả mười năm ấy hắn đều có sự biến đổi. Hắn đã thay đổi rất nhiều, trở nên đa sầu đa cảm, đuổi theo những mộng tưởng và ái tình xa xăm, cũng với việc mới rồi hắn quyết định từ bỏ hoàn toàn việc kinh doanh ma túy siêu lợi nhuận mà hắn đã thực hiện hơn 25 năm rồi.



Lăng Độ Vũ nói : " Tôi đã quên hẳn thế giới bên ngoài Mộng Hồ, thậm chí còn quên hẳn người bạn gái đang ở New York, mà ở đây truy tìm một thứ mộng tưởng, giống như thể vẫn còn là một đứa trẻ vô tri vậy. Không thể nói thứ mộng tưởng đó là ái tình, dường như nó còn trên cả ái tình, hoặc giả có thể nói nó là khát vọng truy cầu cái Đẹp, là cái Mộng nằm sâu trong tâm của mỗi người ".



" Trong quan hệ nam nữ, tôi trở nên mẫn cảm hơn. Những nữ hài như Alice thường khó khiến tôi xúc động tâm linh, không ngờ giờ lại khiến tôi khao khát, giống như là Mộng Hồ đã đánh động ái tình trong tim tôi, khiến tôi mải mê mà quên đi mọi chuyện ".



Ba Cực thở dài : " Thật cám ơn anh đả thông bế tắc trong lòng tôi. Trước khi tới Mộng Hồ, tôi có thể coi là lãnh huyết vô tình, tâm ngoan thủ lạt nổi tiếng Nam Mĩ, coi nữ nhân như đồ chơi, không một ai có thể khiến tôi lưu luyến, nhưng giờ đây … ài, bất quá, tôi trở nên mềm yếu, nếu không còn được ở Mộng Hồ, không còn được thấy cái u uất, oán giận do cô ấy đem đến, thì tôi không biết sẽ phải sống như thế nào nữa ".



Lăng Độ Vũ định nói thì cửa lại được mở ra, một người bước dài đến khiến Lăng Độ Vũ cảm thấy kì lạ, không hiểu hắn là ai mà lại dám tiến tới không một lời hỏi trước Ba Cực.



Người đó đi đến trước mặt Ba Cực, làm những động tác hết sức kì quái.



Hắn quỳ xuống, hôn lên giày của Ba Cực, biểu tình trên mặt khiến người ta không thể hoài nghi về sự chân thành và kính trọng.



Ba Cực nói nhẹ : " Đứng lên ! ".



Người đó đứng lên, thân hình cao gầy, ít nhất cũng phải đến 1m95, mặc dù gầy gò nhưng thân thể rắn chắc tràn đầy sức mạnh. Khuôn mặt nhỏ mà dài, mũi gãy gập, hai mắt sáng như điện, lộ rõ vẻ máu lạnh khiến người ta không lạnh mà run.



Hắn nhìn thẳng vào mắt Ba Cực, đương nhiên là tuyệt đối thành kính.



Ba Cực nói với Lăng Độ Vũ : " Tôi nghĩ anh đã nghe về sự tích của anh ấy, đây chính là Tiêu Thương ".



Lăng Độ Vũ thấy lạnh khắp người, hắn đương nhiên đã nghe qua danh tự này, đó chính là sát thủ nổi tiếng số một ở Nam Mĩ, không một ai biết tính danh thật của hắn là gì, chỉ biết hắn dưới bí danh Tiêu Thương. Người này uy danh chấn nhiếp Nam Mĩ, ngay cả nguyên thủ các nước cũng không dám động đến hắn.



Tiêu Thương nhìn sang phía Lăng Độ Vũ, Lăng Độ Vũ cũng thản nhiên nhìn lại hắn.



Trên mặt Tiêu Thương không chút biểu tình, ánh mắt ngay khi rời khỏi Ba Cực lập tức trở nên sắc bén, nhìn Lăng Độ Vũ như nhìn một xác chết, trầm giọng nói : " Tiến sĩ, có thể nói được không ? ".



Ba Cực không hề do dự : " Lăng Độ Vũ tiên sinh có thể nói là bằng hữu, tuyệt đối tin tưởng được, anh không phải ngại ngùng gì ".



Ánh mắt Tiêu Thương lộ vẻ ngạc nhiên chỉ trong chớp mắt, rồi nhanh chóng hồi phục vẻ lạnh lùng như trước.



Thời tiết mát mẻ, không gian yên bình khiến cho Mộng Hồ thủy trang bừng bừng sinh khí.



Tiêu Thương đứng trước mặt hai người, Ba Cực vẫn không hề mời hắn ngồi xuống.



Tiêu Thương nói : " Hôm kia, tôi nhận được chỉ lệnh của tiến sĩ về việc từ bỏ việc buôn bán ma túy, lập tức động viên thuộc hạ, một mặt giám sát việc thực hiện, một mặt chuẩn bị để đối phó với những đột biến, bao quát cả những người bên trong và bên ngoài tổ chức ".



Lăng Độ Vũ giật mình, Bạch Lí Thần - nhân vật số hai trong vương quốc của Ba Cực - hôm qua mới biết được quyết định này, chậm hơn so với Tiêu Thương một ngày, hiển nhiên cho thấy Tiêu Thương được Ba Cực sủng tín đến thế nào. Hơn nữa, Tiêu Thương nhận được lệnh, lập tức chấp hành không hề do dự, thể hiện lòng trung thành cao hơn nhiều so với Bạch Lí Thần. Do vậy, có thể nói rằng Tiêu Thương mới chính là nhân vật chủ chốt của Ba Cực. Hiện tại, hắn tự mình đến gặp Ba Cực, chứng tỏ đã xảy ra sự tình nghiêm trọng. Vừa rồi, Ba Cực lại cự tuyệt nghe điện thoại của Bạch Lí Thần, cho thấy mối quan hệ giữa hai người có phần không thỏa đáng lắm.



Quả nhiên, Tiêu Thương nói : " Bạch Lí Thần đến Colombia tối qua, rời khỏi phi trường thì lập tức đến khách sạn Ái Sa, mật đàm với Bang Đạt 45 phút, sau đó cùng với tâm phúc hội họp cho đến sáng. Cùng lúc đó, toàn bộ Hắc Hổ Bang của Bang Đạt được lệnh tập hợp, chuẩn bị chiến đấu ".



Ba Cực vẫn bình tĩnh nói : " Anh nghĩ chúng ta nên làm thế nào ? Tôi muốn biết ý kiến của anh ".



Vẫn giữ vẻ lãnh tỉnh, Tiêu Thương phân tích : " Chúng ta có thể chia ra theo ba phương hướng hành động. Phương hướng thứ nhất, chúng ta liên lạc với các chính trị gia lớn ở Nam Mĩ, bảo chứng với họ rằng lợi ích của họ chỉ có tăng chứ không giảm ".



Ba Cực gật đầu đồng ý.



Tiêu Thương nói tiếp : " Phương hướng thứ hai, với các bang hội buôn bán ma túy ở Nam Mĩ, chúng ta hứa sẽ phân chia các thương vụ cho bọn họ một cách công bằng, khiến bọn họ tự thủ bàng quan, không tham gia vào việc tranh đoạt ".



Lăng Độ Vũ lộ vẻ tán thưởng, Tiêu Thương quả thực hiểu rất rõ cục diện, có thể nói là một nhân tài trí dũng song toàn trong hắc đạo.



Tiêu Thương, mặt vẫn không lộ xuất biểu tình gì, nói ra phương hướng thứ ba : " Với Bạch Lí Thần và thủ hạ của hắn, tự tôi sẽ chấp hành gia pháp, tôi cũng không quên Bang Đạt, để ngài có thể yên tâm thối xuất khỏi các thương vụ ma túy, cũng để tỏ rõ uy vọng của ngài, loại bỏ mấy cái gai trong mắt ".



Ba Cực cười lớn : " Nhất cử lưỡng đắc, tại sao lại không làm ". Rồi lộ vẻ quan tâm : " Tiêu Thương ! Anh cũng phải đề phòng, Bạch Lí Thần cùng ta chinh chiến nhiều năm, không phải là loại mới vào nghề ; Bang Đạt nổi danh là kiêu hùng bậc nhất Colombia, dưới trướng vô số người tài, đối phó với hắn nhất định phải dùng thủ pháp lôi đình, không được phép cho hắn bất cứ cơ hội nào ".



Tiêu Thương không nói một lời, quỳ xuống trước mặt Ba Cực, từ từ hôn lên chân rồi mới đứng dậy đi vào. Nhìn vào tấm lưng của hắn, người ta hoàn toàn có thể cảm nhận được sự kiên nghị, quyết tâm, cùng một thứ dũng khí ít người có được.



Chiến tranh giữa các thế lực không khác gì gió bão tích tụ, khiến cho phong vân biến sắc.



**********



Cả ngày hôm đó, Lăng Độ Vũ không hề gặp lại Ba Cực, chắc hẳn hắn đang bận bịu chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới, thậm chí có thể đã rời khỏi nơi này. Ba Cực không hổ là tuyệt đại kiêu hùng, luôn chuẩn bị sẵn sàng cho mọi biến cố có thể xảy ra, bất quá, ngoài Lăng Độ Vũ hắn thì không một ai biết được lí do khiến Ba Cực rút lui khỏi việc buôn bán ma túy.



Alice cũng không hề xuất hiện.



Lăng Độ Vũ trải qua một đêm vô sự. Sáu giờ sáng hôm sau, hắn tản bộ bên bờ Mộng Hồ. Không khí trong lành khiến tinh thần hắn tỉnh táo, bề mặt Mộng Hồ bao phủ bởi một lớp sương mờ bàng bạc, trông giống như tấm vải sa trùm đầu của cô dâu.



Hắn đi đến trước Khốc thạch.



Lăng Độ Vũ hồi tưởng lại cái kinh nghiệm đáng sợ lần đầu tiên bước lên Khốc thạch, nhưng đến lần thứ hai là trong đêm truy đuổi Tình Tử lại không có cảm ứng gì, hắn phỏng đoán : nguyên nhân rất đơn giản, lúc đó tâm thần hắn đã hoàn toàn đặt lên Tình Tử, do đó mà không chịu ảnh hưởng bởi những kí ức trữ tồn trên Khốc thạch. Việc đó lại càng chứng minh điều hắn nói với Ba Cực về " Phân Tử Kỉ Lục Lí Luận " là đúng.



Hắn thở sâu, hít lấy từng luồng không khí mát mẻ, từ từ tập trung tinh thần, loại bỏ mọi tạp niệm.



Hắn từ từ đặt chân lên Khốc thạch.



Khi hắn bước lên tới đỉnh của Khốc thạch, từ sống lưng, một cảm giác hoang mang khủng bố dâng lên mạnh mẽ, kéo lên tới đỉnh đầu, rồi nhanh chóng lan ra toàn thân.



Lông mao khắp thân dựng đứng, hai tai tràn ngập những tiếng kêu gào kinh hãi của vong hồn, hệt như khi bước chân vào nơi giam giữ oan quỷ ở địa ngục.



Mồ hôi lạnh đã ướt đẫm toàn thân.



Lăng Độ Vũ rất muốn gào khóc thật lớn, cũng may linh trí kịp thời cáo tố hắn rằng nếu làm vậy thì tuyệt đối ngu ngốc.



Từng phân tử kí ức kinh khiếp từ Khốc thạch, dồn dập như những cơn bão, không ngừng xâm tập hắn.



Lăng Độ Vũ thu hết tàn lực, thu nhiếp tâm thần, từ từ ngồi xuống tĩnh tọa trên Khốc thạch.



Hắn tập trung tinh thần tại mi tâm, nỗ lực bức ép những thứ vốn tích tồn ở Khốc thạch qua hàng trăm, hàng nghìn năm : sự ai oán trước khi chết, sự thống khổ của sinh mệnh, nỗi hiu quạnh khi sống mà không được yêu thương, ra khỏi tâm trí.



Cuối cùng hắn cũng đã thành công.



Giống như dòng nước vượt qua được bờ nham thạch kiên cố, không để lại chút tì vết.



Tiếng kêu ai oán của nghìn vạn vong hồn đã tiêu khứ.



Tinh thần của Lăng Độ Vũ dần dần dung hợp được với hoàn cảnh xung quanh, cảm thụ được kí ức ẩn tàng bên trong Khốc thạch qua từng loạt, từng loạt hình ảnh xuất hiện trong não hắn với tốc độ nhanh hơn cả ánh sáng.



Không gian, thời gian khác nhau, từng con người khác nhau, vì những nguyên nhân khác nhau, từ nơi này đã gieo mình xuống Mộng Hồ, kết liễu sinh mệnh bi thảm của chính họ.



Tim hắn tràn ngập bi thương.



Đúng lúc này, một hình ảnh mờ ảo xuất hiện, rồi từ từ trở nên rõ nét nhất : một thân hình nữ tử vận bạch sa, từ từ bước chân lên Khốc thạch, trên khuôn mặt mĩ lệ không hề vương chút nước mắt nhưng lại vừa kiên nghị vừa buồn bã, mái tóc dài tung bay trong gió, không có một điểm do dự, từ trên Khốc thạch lao xuống lòng hồ.



Lăng Độ Vũ hoảng hốt mở mắt đứng dậy.



Mộng Hồ vẫn hiển hiện ngay trước mắt, sóng nước lăn tăn.



Tâm linh Lăng Độ Vũ hoàn toàn chấn động vì sự việc vừa nhìn thấy.



Thông qua kí ức của Khốc thạch, qua tuệ nhãn của hắn, nhìn thấy hình ảnh Tình Tử tự sát trên Khốc thạch.



Sự việc phải chăng là như vậy ?