Đăng vào: 12 tháng trước
Uyển Như cùng Trần Kiến Thành rồi tựa vào nhau trên ghế sô pha, Uyển Như vòng tay ôm eo, tựa đầu vào người anh.
Cô im lặng không nói gì.
Trần Kiến Thành nhẹ nhàng hỏi cô.
"Em hết buồn chưa?"
Uyển Như lắc đầu, im lặng một hồi thì cô gật đầu.
Bởi vì ngồi buồn cũng không giúp gì được.
"Vậy giờ em nói anh nghe xem tại sao em buồn được không?" Trần Kiến Thành nhỏ nhẹ dỗ dành cô.
"Chỉ là...!Em cảm thấy yêu anh quá trời" Uyển Như cười cười rồi nói tiếp: "Nghĩ tới trước đó anh cũng yêu một người khác nên em thấy buồn đó".
Trần Kiến Thành biết cô nói dối, nhưng vẫn ôn hòa giải thích cho cô nghe.
"Anh không yêu cô ấy như em.
Khi đó anh mới vừa tiếp nhận công ty, vì lợi ích của hai bên nên anh và cô ấy mới thỏa thuận qua lại.
Căn bản là không có yêu đương!"
Uyển Như cũng tròn mắt nhìn anh, cô nghĩ về lời nói của Tâm An khi đó.
Uyển Như hỏi lại.
"Thiệt không?"
"Chắc chắn".
"Không có yêu đương vậy sao anh hôn giỏi như vậy?" Cô hỏi anh một câu nghe thì rất vô tri vô giác.
"..." Không khí im lặng một hồi.
"Là tại vì em hôn dở".
Trần Kiến Thành lên tiếng.
Uyển Như bật dậy khỏi người anh, cô dang chân ngồi lên đùi anh, ghì anh xuống thành sô pha, cô gắt gỏng.
"Là tại vì anh quá điêu luyện, chắc chắn là có kinh nghiệm rồi".
"Vậy em có muốn thử lại không?" Trần Kiến Thành bỗng dưng nở một nụ cười hết sức bỉ ổi nhìn Uyển Như.
"Lão già!" Uyển Như mắng anh một tiếng rồi định bước xuống khỏi người anh.
Nhưng vòng eo đã nhanh chóng bị ôm lại, anh ép cô phải ngồi về tư thế cũ, thậm chí còn thân mật hơn nữa.
Tay anh sờ sườn mặt cô, ánh mắt anh nghiêm túc nhìn vào mắt cô.
Uyển Như cũng im lặng hồi hộp mà nhìn anh.
"Em biết trạng thái khi nãy đến giờ của em khiến anh nghĩ thế nào không?" Anh hỏi.
"Anh nghĩ gì? Uyển Như nhỏ giọng trả lời anh.
"Muốn ức hiếp em, làm em khóc, sau đó lại dỗ dành em".
Trần Kiến Thành nở nụ cười, ngón tay sờ vào cánh môi của cô.
Lão già này hôm nay học cái này ở đâu vậy? Uyển Như đỏ mặt nhìn anh, cô hỏi.
"Anh uống rượu hả?"
"Ừm!"
"Vậy sao còn lái xe đưa em về?" Uyển Như hoảng hốt hỏi lại anh.
"Khi nãy anh không có say, bây giờ mới say".
"..."
"Bây giờ say em!"
Không đợi Uyển Như há hốc ngạc nhiên thì Trần Kiến Thành đã đỡ lấy gáy cô, đặt một nụ hôn sâu lên môi cô, cánh tay anh ôm lấy thắt lưng của cô.
Anh gặm nhấm môi của cô đủ thì đưa lưỡi vào khám phá bên trong, lưỡi của hai người triền miên quấn lấy nhau.
Tiếng của Uyển Như th ở dốc kèm theo tiếng nhóp nhép phát ra từ miệng hai người càng làm cho không khí trong phòng càng nóng hơn.
Trần Kiến Thành đưa hai tay sờ s0ạng từ tấm lưng rồi xuống bờ m ông đang ngồi trên đùi của mình, Uyển Như như có dòng điện chạy qua người mà muốn đẩy anh ra, nhưng Trần Kiến Thành không hề đồng ý để lưỡi cô thoát khỏi khoang miệng của mình, anh dùng sức hút lấy rồi quấn quýt lấy nó.
Hôn môi một lúc lâu thì Trần Kiến Thành di chuyển môi mình, anh hôn lân la cả gương mặt cô.
Từ mũi, mắt, trán rồi từ từ đến cánh tai, như chạm phải nơi nhạy cảm mà Uyển Như rên lên một tiếng, Trần Kiến Thành hơi giật mình dừng lại, nhưng anh chỉ cười nhẹ một cái liền lè lưỡi li3m lấy vành tai đang đỏ ửng của cô.
Uyển Như run bần bật ôm lấy cổ anh, cô yếu ớt phản đối.
"Đừng,..đừng hôn ở đó nữa".
"Vậy em nói anh nghe, anh nên hôn ở đâu?" Trần Kiến Thành nói nhỏ vào tai cô.
Uyển Như chỉ đáp lại anh là tiếng r3n rỉ, anh đã phát hiện tai chính là điểm yếu của cô nên anh cứ chơi đùa nơi đó.
Làm cho cô gái nhỏ trong lòng cứ uốn éo ôm chặt lấy anh.
"Kiến Thành,...!Xin anh!" Mặt Uyển Như đỏ như gấc nhìn anh.
Trần Kiến Thành nhìn cô gái ngồi trên người mình đang mềm yếu hết sức có thể, giọng điệu cô ngọt ngào mà r3n rỉ làm phía dưới của anh không chịu nổi mà nóng lên.
Anh không phải là thánh thần, anh chỉ là một người phàm phu tục tử.
Anh ôm eo cô, li3m môi mấy cái, trong do dự anh liền hỏi.
"Uyển Như, cho anh ức hiếp em một chút được không?"
Một câu hỏi hết sức vụng về nhưng Uyển Như hiểu được ý của anh, cô ngại ngùng cúi mặt, ấp úng nói.
"Có thể tắt đèn được không?"
Nghe cô trả lời, anh liền hào hứng bế cô lên, chân cô bấu chặt lấy thắt lưng của anh.
Anh bế cô đến công tắc nhấn tắt đèn.
Cả căn phòng trở nên tĩnh mịch, chỉ còn bóng trăng soi sáng ngoài khung cửa sổ.
Hai người lại lao vào nhau tiếp tục nụ hôn triền miên, Trần Kiến Thành vừa hôm vừa ôm cô từ từ bước vào phòng ngủ rồi đặt cô nằm xuống giường.
Anh nhẹ nhàng cởi những chiếc cúc áo vướng víu trên áo sơ mi của cô.
Lồ ng ngực của Uyển Như vì hồi hộp mà thở phập phồng xuất hiện trước mắt anh.
Anh hôn xuống cổ, hít một hơi thì hôn lên tai.
Vừa chạm vào tai Uyển Như liền cong lưng lên, nhân cơ hội đó anh liền luồng tay xuống sau lưng mà cởi đi khóa áo ngực của cô.
Bầu ng ực căng tròn, trắng noãn phơi bày ra.
Anh lại hôn xương cổ cô, bàn tay to lớn chạm vào bộ ng ực nóng hổi, anh trở nên gấp gáp mà hôn xuống.
Uyển Như ngã cổ ra sau mà r3n rỉ.
Trần Kiến Thành vừa hôn vừa li3m láp lấy hai hạt ngọc hồng hào trên đỉnh ngực, bàn tay anh vừa xoa vừa nắn nót đủ hình đủ dạng.
"A...!Kiến Thành!" Cô gọi tên anh.
Anh dùng sức cắn nhẹ lấy hạt ngọc kia, hút vào thật mạnh như muốn ăn trọn cả bầu ng ực.
Tay lại không ngoan ngoãn mà sờ xuống khóa váy bên hông mà kéo xuống.
Anh từ từ hôn xuống eo rồi dịch người xuống cởi váy cô ra.
Cả người cô chỉ còn mỗi qu@n lót, nhưng sau đó anh lại nâng chân cô lên mà từ từ cởi ra.
Cả người Uyển Như trần như nhộng mà lộ ra trước mắt anh.
Trần Kiến Thành nuốt một ngụm nước bọt thì gấp gáp cởi bỏ toàn bộ đồ đạc trên người mình.
Anh không muốn làm cô xấu hổ, ít nhất cả hai đều trần như nhau.
Anh nâng hai chân của cô lên, hôn lên mu bàn chân của cô.
Uyển Như che mặt nhìn anh.
Trần Kiến Thành cúi đầu nhìn nơi xinh đẹp phía dưới của cô đã ướt đẫm, không ngần ngại liền cúi người xuống.
"Kiến Thành đừng, nơi đó bẩn lắm....a~" Uyển Như ra sức vùng vẫy.
Anh nắm chặt cổ chân cô ra, lè lưỡi li3m láp xung quanh miệng hu.yệt, li3m đủ rồi liền đưa lưỡi vào sâu bên trong.
Uyển Như như chạm phải điện mà rên lớn.
"Ưm....!Anh!..."
Trần Kiến Thành không dừng lại mà cứ thoải mái dùng lưỡi khám phá hết từ ngõ ngách bên trong hu.yệt nhỏ.
Dịc.h trắn.g từ miệng huyệt càng ra nhiều hơn, Uyển Như ở trên cũng không ngừng uốn éo và r3n rỉ.
"Đừng li3m nữa Thành".
Cô gọi tên anh.
G.ậy th1t lớn của anh đã nóng đến mức chạm vào đùi cô còn khiến cô giật mình, cô cảm nhận được thứ đó vừa cứng vừa nóng chỉ đang chờ giây phút được giải phóng ra ngoài.
Trần Kiến Thành cuối cùng cũng chịu những anh chồm lên đè hẳn lên người cô, anh dịu dàng hỏi cô.
"Cho anh được không?"
Uyển Như e thẹn nhìn anh, cô nhẹ nhàng gật đầu, cô còn sợ hãi mà dặn dò.
"Anh làm nhẹ thôi".
"Ừ, anh sẽ nhẹ nhàng ".
Trần Kiến Thành hôn má cô.
Anh cởi chiếc qu@n lót trên người ra, cậu em nhỏ phía dưới bật ra thẳng tắp, nhìn kích thước của c@u nhỏ mà Uyển Như hơi lo ngại, bây giờ còn đường để lui không?
Trần Kiến Thành dùng tay lấy một ít dị.ch trắ.ng từ huy.ệt nh.ỏ của cô anh vương vãi trên ga giường mà bơi trơn cho c@u nhỏ của mình.
Cô đó mặt nhìn toàn bộ hành động của anh.
Bất chợt cô hỏi.
"Không có bao cao su anh ơi!"
Anh nhìn cô rồi cười: "Lần sau anh nhất định chuẩn bị trước, nếu lần này may mắn như vậy thì em cứ sinh ra, anh nuôi mẹ con em được".
Uyển Như ôm mặt trốn đi.
Trần Kiến Thành làm xong thì tiến đến gần nâng hai chân của cô đặt lên vai mình, một tý nâng m ông cô lên, tay còn lại đem gậy th1t đặt trước miệng huyệt nhỏ ướt át, anh ma sát bên ngoài một hồi rồi hỏi.
"Anh vào nhé!"
Uyển Như cảm nhận được đầu của gậ.y th.ịt to lớn ở trước cử.a huy.ệt, cả người cô mềm nhũn, hồi hộp mà gật đầu.
Trần Kiến Thành từ từ đem gậ.y th.ịt của mình đút vào cái lỗ nhỏ, kích thước của c@u nhỏ quá lớn, huy.ệt thì quá nhỏ lại co rút liên hồi.
Uyển Như cảm nhận được gậ.y th.ịt đang đi vào người mình một cách vừa khít, cô rên lên càng nhiều và càng lớn.
Trần Kiến Thành xoa bầu ng ực của cô, anh dịu dàng nói.
"Ngoan, em thả lỏng ra".
Uyển Như nghe lời từ thả lỏng cử.a huy.ệt ra, cảm nhận được cử.a huy.ệt không còn ngậm lấy gậ.y th.ịt của m ình Trần Kiến Thành liền thừa cơ đưa toàn bộ gậ.y th.ịt đưa vào bên trong.
"A!" Uyển Như vì đau mà la lên.
Trần Kiến Thành vuốt má cô, chậm rãi rút ra rồi lại đưa vào.
Lúc đầu khá chật vật vì anh sợ Uyển Như đau, nhưng sau đó lại ra vào đều đặn, tiếng rên của cô cũng phối hợp nhịp nhàng với nhịp điệu của anh.
Càng làm càng hăng, anh càng dùng sức đẩy vào sâu hơn.
Uyển Như còn tưởng anh đã chạm vào tới tử c ung của mình, cô rên quá lớn, quá dâ.m đã.ng, ngại ngùng đến mức phải cắn lấy tay mình để ngăn bản thân không phát ra những âm thanh xấu hổ như vậy.
Nhưng Trần Kiến Thành dùng một nắm tay của mình khóa hai cánh tay cô l3n đỉnh đầu, anh nhiệt tình đưa đẩy hơn.
"Đừng nín, rên cho anh nghe đi".
Anh li3m vành tai của cô.
Anh càng mãnh liệt hơn, cả người cô bị anh đưa đẩy mà trồi sụt không ngừng.
Anh ngậm lấy bầu ng ực đang tưng lên xuống.
Tiếng nhóp nhép phát ra từ nơi hai người hòa hợp lại càng nhiều hơn.
Hai người vận động kịch liệt hơn, anh thúc một cái thật mạnh khiến cô đau không thôi.
Anh rút gậ.y th.ịt ra khỏi người cô, bỗng dưng cô cảm thấy cơ thể mình như đục khoét mất một lỗ, cảm giác khó chịu muốn lấp đầy nó ngay.
Cô khó hiểu nhìn anh, anh th ở dốc trả lời.
"Anh lỡ bắn vào bên trong rồi!"
"Vậy phải làm sao?" Cô ngây thơ hỏi anh.
Anh đỡ cô ngồi dậy, ngồi lên đùi mình.
Khoảnh khắc cô ngồi dậy, dòng tin.h dị.ch màu trắng chảy ra từ hậ.u huy.ệt chảy thằng xuống đùi của cô.
Uyển Như ngại ngùng đỏ mặt, nhưng Trần Kiến Thành chỉ cười.
Anh nâng người cô lên lại đặt gậ.y th.ịt thẳng đứng trước cử.a huy.ệt một lần nữa, anh dỗ dành cô.
"Em ngồi xuống rồi di chuyển đi, dị.ch bên trong sẽ từ từ ra hết".
"Nhưng mà em không biết".
"Làm theo lời anh".
Trần Kiến Thành dùng tay vịnh lấy eo cô, hướng dẫn cô từ từ ngồi xuống rồi nhấc người lên.
Gậy th1t ra vào như thế này còn vào được sâu hơn, Trần Kiến Thành cười thỏa mãn rồi ngã người ra sau tận hưởng.
Uyển Như vẫn chăm chỉ nhấc người lên rồi lại ngồi xuống, động tác càng ngày càng nhanh hơn không thể dừng lại, gậ.y th1t được vào sâu hơn là Uyển Như r3n rỉ liên tục.
Nhìn bộ dạng của cô như vậy Trần Kiến Thành càng cao hứng, ra sức thúc giục cô nhanh hơn nữa.
"Phụt"
"A~" Trần Kiến Thành rên lên một tiếng.
Uyển Như thở gấp dừng lại, khóe mắt cô ướt sũng nhùn anh.
Trần Kiến Thành hôn má cô rồi nhỏ nhẹ nói.
"Xin lỗi em, anh lại bắn vào bên trong nữa rồi!"
"Anh lừa em đúng không?" Uyển Như ấm ức hỏi.
"Không có, để anh lấy ra cho em nha".
Trần Kiến Thành nói lại đè cô xuống.
Lật người cô lại, cầm một chân cô đưa lên, tiếp tục vào ra không ngừng.
Lúc này bộ dạng cấm dục của anh đã bùng nổ, anh mặc cho cô vừa rên vừa khóc mà cứ mãnh liệt làm.
Nhìn thấy bộ dạng ấm ức của cô, còn cả lúc anh vào bên trong rất quyến rũ thì anh chỉ muốn ức hiếp cô cả đêm không muốn dừng.
Đúng vậy, anh chỉ là một phàm phu tục tử đem lòng sây đắm cô.
Đêm đó anh không biết đã vào ra bao nhiêu lần trên người của cô, mãi đến rạng sáng khi Uyển Như vì mệt mà thiếp đi mất anh mới dừng lại, mang cô đi tẩy rửa.