Chương 27-28: Chương 27-28

Làm Thế Nào Để Cuộc Sống Trở Nên Khó Khăn Hơn - Xa Li Tửu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chương 27

Thời điểm An An ôm máy tính tới tìm Ân Viện là vừa qua bữa tối, cô download trò chơi tốn hơn một giờ, hiện tại có rất ít người lui tới trên đường, xung quanh vô cùng an tĩnh.
Một giây trước Nguyễn An An còn ngượng ngùng xấu hổ và giận dữ bởi vì bị bạn trai cắn tai, giây tiếp theo khi nghe được lời anh nói, cô hoàn toàn sửng sốt.

Quá…… Thật quá đáng?

Môi Cố Quyết dán bên tai cô, mỗi một từ cô đều nghe được rành mạch, cho nên hoàn toàn không tồn tại khả năng nghe lầm.

Hơn nữa…… tuy rằng Nguyễn An An không dám nói mình hiểu Cố Quyết thấu triệt cỡ nào, nhưng anh có rất nhiều thói quen cô vẫn tự nhận là mình khá hiểu biết. Ví dụ như anh nói chuyện cà lơ phất phơ, thích trêu chọc cô, có đôi khi còn cố ý chần chứ, có lúc lại mang lại cho người ta cảm giác không đứng đắn.

Nhưng ——

Từ trước tới nay Cố Quyết vô chưa bao giờ dùng giọng điệu này nói chuyện với cô.

Giống như một đứa trẻ bị bắt nạt đang cáo trạng cùng người lớn trong nhà.

Biểu cảm đáng thương như vậy kết hợp với loại lời nói này khiến cô cảm thấy mình giống một tra nữ bắt nạt cậu sinh viên ngây thơ ……

Nguyễn An An đột nhiên cảm thấy có phải mình mất trí nhớ hay không.
 
Rốt cuộc cô đã làm gì có lỗi với anh?

Hay có thể nói, tửu lượng tốt là giả, người này vừa uống rượu vào liền biến thành…… Chó con?

Hiện tại Nguyễn An An đã hoàn toàn vứt bỏ suy nghĩ “Không phải anh đi dạy thêm sao, tại sao lại uống thành như vậy” ra sau đầu.

Cô ôm chặt anh thêm một chút, bàn tay nắm một góc áo len của anh.

“Em……” Nguyễn An An nhỏ giọng hỏi “Vì sao em lại quá đáng?”

Cố Quyết trả lời rất mau.
 
“A” anh hừ lạnh một tiếng “Tự em biết.”

“?”

Con mẹ nó quả nhiên là uống say rồi đúng không?

“Ban ngày vẫn bình thường, buổi tối đột nhiên như vậy……” Nguyễn An An chọc chọc phía sau lưng anh “Trong khoảng thời gian giữa này chúng ta cũng không gặp mặt, anh không nói ra em làm sao biết được?”

Cố Quyết không lập tức trả lời.

Anh trầm mặc hơn mười giây đồng hồ, sau đó mới rầu rĩ nói: “…… Không muốn nói.”

“……”

Nguyễn An An thật lòng cảm thấy mỗi một câu nói của anh đều có thể đặt dấu chấm hỏi trên đỉnh đầu, cuối cùng là anh có uống say hay không.
 
Cô đang chuẩn bị vuốt ve dỗ dành anh “Vậy anh ——” vừa mới nói được hai chữ đã bị Cố Quyết ngắt lời.

Trong giọng nói của anh đã không còn thể hiện cảm xúc rõ ràng như vừa rồi, “Em nói em thích anh.”

“…… A?”

“Em nói em thích anh, anh sẽ tha thứ cho em.”

Nguyễn An An: “……???”

Rốt cuộc em đã sai ở chỗ nào mà phải nhận sự tha thứ?

Cố Quyết ngẩng đầu từ trên vai cô, buông cô ra, đối diện với cô.

Hình dáng anh bị ánh đèn đường có chút tối tăm phân cách thành hai bộ phận, mũi thẳng, mặt mày tuấn tú, cặp mắt có vẻ ngăm đen và thâm thúy vào ban đêm, đuôi mắt hẹp dài.

Ánh mắt anh quá mức chuyên chú, còn có một chút ủy khuất, hoàn toàn giống với ngữ khí lúc vừa rồi …… quả thực y hệt như đang làm nũng.

Nguyễn An An bị anh nhìn tới mức mặt đỏ tim đập, rồi sau đó cô mới đột nhiên nhớ tới, thời gian bọn họ ở bên nhau dài như vậy, đúng là cô chưa từng nói với anh bất cứ lời âu yếm nào.

Có thể …… Là do anh khuyết thiếu cảm giác an toàn hay không?

Cho nên uống rượu vào thì giải phóng thiên tính, chạy tới ký túc xá của cô làm nũng một hồi chỉ vì muốn nghe một câu em thích anh?

…… Đứa trẻ này thật không dễ dàng nha.

Nói thật ra cô cũng không có gì phải đấu tranh tâm lý, Nguyễn An An cắn cắn môi dưới, nhỏ giọng nói: “Em thích anh……”

Một trận gió bỗng chốc thổi qua.

Giọng điệu của cô có chút khác biệt với ngữ khí nói chuyện khi nãy, thong thả, cách nhả chữ không quá rõ ràng, mang theo sự ngượng ngùng khó có thể mở miệng, đi cùng gió đêm tiến vào trong tai anh.

Cố Quyết nghe vậy hơi sửng sốt.

Vốn dĩ anh cảm thấy Nguyễn An An sẽ vô cùng thẹn thùng, rồi sau đó nói gần nói xa mà bỏ qua cái đề tài này.

Không nghĩ tới cô sẽ trực tiếp nói ra như vậy.

“Vẫn luôn chưa có dịp nói với anh, em cảm thấy chúng ta rất giống kịch bản nhất kiến chung tình …… Không biết anh thì sao, dù sao em chính là loại kịch bản này.” Nguyễn An An ngượng ngùng tới cực điểm, nhưng cô vẫn muốn nói cho anh biết những cảm thụ chân thật trong lòng, đành phải ra vẻ ngửa đầu nhìn sao trên trời “Chính là……”

Cô hít sâu một hơi.

“Cố Quyết, lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã thích anh.”

“Có lẽ anh sẽ cảm thấy nông cạn, có lẽ anh sẽ cảm thấy chuyện nhất kiến chung tình rất không thực tế, hoặc nghĩ rằng em chỉ thích mặt mũi gì đó……”

Nguyễn An An dừng một chút.
 
Quá ngượng ngùng.

Lúc trước thời điểm Cố Quyết tỏ tình với cô làm thế nào mà nói chuyện mặt không đổi sắc vậy!!!

Nguyễn An An quá ngượng ngùng, nhưng lời muốn nói mới chỉ nói ra một nửa, cô đành phải căng da đầu tiếp tục nói: “…… Nhưng kỳ thật, em rất nghiêm túc, đặc biệt đặc biệt nghiêm túc.”

Một nhan cẩu khẳng định sẽ coi trọng gương mặt trước, lúc ban đầu cô cũng luôn nghĩ rằng mình thích gương mặt của Cố Quyết nên mới bị luân hãm, nghĩa vô phản cố(*) nhảy vào hố lửa tình yêu.
 
(*):Nghĩa vô phản cố – 义无反顾 – yì wú fǎn gù (đại loại là vì chính nghĩa, đạo nghĩa, ko do dự, ko quay đầu nhìn lại
 
Nhưng sau này ngẫm lại, lần đầu tiên gặp mặt, cô rõ ràng là bị thứ gì đó trên người anh hấp dẫn.

Giống như bị hạ cổ, hoàn toàn bị anh mê hoặc.

Gương mặt cô ửng hồng nhàn nhạt, Cố Quyết nhìn chằm chằm mỗi một nét thay đổi biểu cảm trên mặt cô, thẳng đến khi người trước mặt đột nhiên hít sâu một hơi.

“Em chỉ không am hiểu cách nói những lời này mà thôi, em rất thích anh.” Cô gái nhỏ ngửa đầu, bên môi mang theo ý cười quen thuộc, trong ánh mắt phản chiếu hình ảnh các ngôi sao trên trời “Hơn nữa…… Về sau sẽ càng ngày càng thích.”

“……”

Con mẹ nó…… thế này mà gọi là không am hiểu?
 
Lượng rượu vừa uống phảng phất như muốn sôi trào trong cơ thể anh.

Hầu kết Cố Quyết lăn lộn.

Đối diện với cô năm giây, anh nhịn không được, trực tiếp duỗi tay ôm chầm lấy cô.

“Ôii ——”

Cả người Nguyễn An An bị kéo lên phía trước một bước, trước mắt tối sầm, chưa kịp nói gì, môi đã bị người nọ lấp kín.

Nụ hôn này hoàn toàn bất đồng với những nụ hôn vụn vặt thường ngày.

Từ sau nụ hôn đầu tiên, mỗi lần Cố Quyết đều rất chiếu cố đến cảm thụ của cô, anh thường hôn như chuồn chuồn lướt nước, dán môi cọ xát một chút chứ chưa từng tiến hành thêm bước kế tiếp.

Tuy rằng Nguyễn An An cảm thấy như vậy rất tốt, nhưng ngẫu nhiên —— thật sự chỉ là ngẫu nhiên.

Cô cũng sẽ tò mò…… cảm giác dùng đầu lưỡi điên cuồng nuốt chửng đối phương trong mấy cuốn tiểu thuyết là như thế nào……

Cách nhiều ngày như vậy, cuối cùng cô cũng xem như tự mình thử nghiệm rồi.

Chẳng qua khác với các từ ngữ béo ngậy trong tiểu thuyết, nụ hôn này mang theo hương rượu say đắm lòng người, hương vị bạc hà giữa môi răng cũng không hề bị che dấu, nó quyện cùng hương rượu tạo ra cảm giác mát lạnh dễ ngửi.

Khác hoàn toàn với nụ hôn chuồn chuồn lướt nước lúc trước, anh giống như phải chịu áp lực thật lâu, cuối cùng cũng tìm được chỗ hổng để phóng thích, sau khi cạy ra khớp hàm một cách thông thuận không bị cản trở, cảm giác kịch liệt theo đó mà đến.

…… Thậm chí còn…… kết hợp với âm thanh.

Trước kia Nguyễn An An và anh chỉ chạm nhẹ vô cùng thuần khiết, trước nay cô chưa từng cảm thấy hô hấp không quá thông thuận…… Lúc này nếu không phải Cố Quyết ôm cô chặt như vậy, khả năng cô sẽ không thể đứng vững.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Nguyễn An An cũng được buông tha, oxy không được cung cấp đủ cho đại não, cô thở hổn hển dựa vào anh. Mất một hồi lâu mới bình phục, đột nhiên cảm thấy tóc mình được vuốt ve.

Đỉnh đầu truyền đến giọng nói của anh, không có sự thay đổi thất thường như mấy phút trước mà có vẻ đặc biệt thoả mãn.

“Đi lên đi, ngày mai gặp.”

 
……

Nguyễn An An mang theo tinh thần hoảng hốt lên lầu.

Vào cửa đổi xong giày, Ân Viện dựa vào bên cửa sổ “Chậc” một tiếng “Tình hình chiến đấu rất kịch liệt nha.”

Hai người chơi trò hôn môi ở nơi công cộng, vừa rồi Ân Viện đứng bên cạnh cửa sổ nhìn xuống dưới, nhìn rất rõ ràng,.

Vị mông cong trong truyền thuyết kia, vì cách quá xa nên cô không thấy rõ mặt, nhưng dáng người thì quả thật không còn lời gì để nói, nghĩ tới người có thể khiến Nguyễn An An mê mệt tới mức thần hồn điên đảo, vậy tất nhiên gương mặt kia cũng thuộc hàng cực phẩm.
 
“Kịch liệt……”

Nguyễn An An suy nghĩ một chút, cô đưa tay lên chạm môi, sau đó nghĩ tới cái gì, cô lại giơ tay sờ sờ lỗ tai.
 
Hai nơi này nhiệt độ vẫn chưa hề thuyên giảm.

Ân Viện nhìn cô vài phút, cong môi cười lạnh: “Ây, tớ biết rồi, cậu bị hôn miệng và tai, chớ có sờ.”

Nguyễn An An lấy lại tinh thần, bỏ tay xuống: “…………”

Ha hả, không so đo với cẩu độc thân.

Hai người đều tắm rửa xong từ sớm, Ân Viện đã trang bị tốt cho trò chơi của cô, Nguyễn An An uống ngụm nước để bình ổn tâm tình đang kích động “Tớ muốn chọn nhân vật nam, mấy trò chơi trước đều là nhân vật nữ, quá nhàm chán, lần này tớ muốn trở thành đại thần vạn người kính ngưỡng《 Lục giới 》.”

Ân Viện trợn trắng mắt: “Cậu lải nhải không biết bao nhiêu lần rồi, tự cậu lại đây chọn.”

Nguyễn An An buông ly nước, lúc này mới ngồi song song cùng Ân Viện trên sô pha.

Chờ nhìn thấy màn hình, cô liền sửng sốt, “Đây là……”

“Nặn gương mặt.” Ân Viện nói “Cậu không cần nặn, lên mạng tìm kiếm số liệu có sẵn là được, có rất nhiều hình đẹp, chính mình nặn quá tốn thời gian……”

“Tìm kiếm cái gì! Loại chuyện này đương nhiên phải tự mình làm!” Nguyễn An An lập tức tới hứng thú “Bảo bối cậu cứ từ từ đợi tớ nha.”
 
Không gì vui vẻ hơn khi nhan cẩu có thể nặn ra một gương mặt hoàn mĩ mà mình yêu thích nhất!

Không nghĩ tới, quá trình này kéo dài tới hai giờ.

Vốn dĩ Ân Viện còn đang thúc giục cô, sau đó thấy tiến độ của người này không cách nào cứu chữa, cô dứt khoát cùng đại thần Chiêu Chiêu Mộ Mộ đi đánh phó bản.

Nguyễn An An nặn tỉ mỉ tới mức đôi mắt muốn chảy nước mắt, cuối cùng cũng thành công, cô hưng phấn vỗ vỗ người bên cạnh: “Ai ai ai cậu mau đến xem! Tớ nặn xong rồi!”

Ân Viện bớt thời giờ ghé mắt nhìn màn hình “Mẹ kiếp, thật lợi hại, không hổ là nhan cẩu thâm niên nha.”

Nguyễn An An phóng đại lại thu nhỏ nhân vật, liên tục điều chỉnh rất nhiều chi tiết nhỏ, lúc này rốt cuộc mới hài lòng.

Cô chống cằm xoay qua xoay lại nhân vật mà thưởng thức, nhưng càng nhìn cô lại càng cảm thấy quen mắt.

Chờ ý thức được điều gì, trong não cô ong một tiếng, cô ngây ngẩn cả người trước màn hình máy tính.

Người thật khác với hình 3D, nhưng hệ thống nặn gương mặt có phạm vi rất rộng, đa số các chi tiết nhỏ đều có thể điều chỉnh được. Cô chỉ dựa vào trực giác nặn một gương mặt phù hợp nhất với thẩm mỹ của mình, tạo ra nhân vật đẹp trai nhất.

Nhưng gương mặt mày, đường cong xương hàm, khóe môi……
 
Những người quen biết liếc mắt một cái là có thể nhìn ra tạo hình nhân vật này giống ai.

 
Trước kia đối với thẩm mỹ của mình Nguyễn An An chưa từng hình tượng cụ thể.

Nhiều năm như vậy cô không thích minh tinh, cũng không có cách nào nói “Tôi thích người xxx như vậy”, cho nên mỗi lần Khương Di và Ân Viện nghe thấy cô nói không thích ai bọn họ đều rất khinh thường, cảm thấy cô căn bản không biết mình thích kiểu người gì.

Mà hiện tại, rốt cuộc “xxx” cũng đã rõ ràng.

…… Là Cố Quyết.
 
Cố Quyết không uống quá nhiều rượu, nhưng ngày hôm sau tỉnh rượu vẫn có chút đau đầu, phản ứng đầu tiên khi nghe được chuông báo là muốn quăng luôn di động xuống đất.

Nhưng nghĩ làm như vậy màn hình lại vỡ thêm một chút, nếu vỡ quá nghiêm trọng, vậy không thể không thay màn hình, mà như thế lại không phù hợp với tính cách cần kiệm thanh bần hiện tại. Cho nên anh nhịn xuống, xoa xoa tóc ngồi dậy trả lời tin nhắn WeChat.

Tất cả đều là chuyện liên quan đến công việc , hôm nay có lớp học buổi chiều, buổi sáng anh đến công ty.

Thư ký gửi tin nhắn WeChat nhiều nhất, Cố Quyết lưu xuống xem tới mức mơ màng sắp ngủ, thẳng đến khi Trần Tống nhắn tin cho anh, anh mới hoàn toàn tỉnh táo.

Là link một bài viết, tiêu đề đặc biệt hấp dẫn, anh lập ấn vào xem.

[ chủ đề] # Báo!!! Mẹ kiếp tối hôm qua dưới ký túc xá nghiên cứu sinh, một cặp đôi nổi tiếng đã hôn nhau trong nửa giờ!!! #

Lầu 1[ chủ thớt ]: Đại khái khoảng 8 9 giờ tối, ảnh là một đàn chị ở ký túc xá bên kia gửi cho tôi, có hơi mờ, nhưng nhân vật chính đang hôn môi này tôi không bao giờ nhận nhầm, hơn nữa đàn chị lại ở tầng hai! Các bạn nhìn hình dáng của người đối diện với máy ảnh này! Sườn mặt đẹp như vậy rõ ràng là Cố Thần nha!!!

Kỳ thật không tới nửa giờ, nhưng các bạn cứ coi như tôi vì muốn thu hút sự chú ý là được rồi.

Ps: Áo ngủ của bạn học Nguyễn An An cũng quá dễ thương gì, tai thỏ lông xù đúng gu của tôi nha.

Đàn chị gửi tin nhắn WeChat cho tôi nói nguyên văn như sau:

- a a a a thân ái, lần trước ăn cơm em nói với chị về cặp đôi trao đổi sinh kia, hình như chị nhìn thấy bọn họ dưới cửa ký túc xá nghiên cứu sinh???

- Không phải, bản nhân nam sinh này đẹp trai hơn ảnh chụp nhiều! Đàn em này vô cùng tuyệt vời aaaaaa!!!

- Hình như hai người đang nói chuyện …… A a a a a ôm nhau ôm ôm!

- a a a a a a a a a từ góc độ này cậu ta đang kề tai nói nhỏ sao???

- a a a a a con mẹ nó hôn hôn rồi, trình độ này không phải hôn lưỡi thì cứ chặt đầu chị xuống mà ăn!

- Mẹ kiếp vẫn hôn! Vẫn còn hôn!!

- a a a a a a Em gái nhỏ suýt nữa thì đứng không vững lại được học đệ vớt lên! Mẹ kiếp!!!

- Nữ sinh quay đầu trở về ký túc xá, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nữ sinh này đúng là con mẹ nó tuyệt đẹp!

- Cắn cắn ta cắn!!!!!!!
 
Tôi theo dõi toàn bộ quá trình nhập hố của đàn chị, rõ ràng lần trước mời chị ấy còn cự tuyệt tôi đấy, xem ra tình yêu tuyệt mỹ của hai người rõ như ban ngày rồi [/ xoay vòng vòng ].

[ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ]

————

Lầu 2: A a a a a a a a a a a a a Ta kính thần tình yêu một ly!!

Lầu 3: Hôm nay cũng là một ngày thét chói tai vì Cố Thần! Nói xem rốt cuộc vì sao trước kia tôi lại cảm thấy Cố Thần là người lạnh lùng! Không ngờ khi yêu cậu ấy lại cuồng nhiệt như vậy.
 
Lầu 4: Lầu trên tỉnh lại đi, nhiệt tình thế nào cũng là với Nguyễn An An, đối với bạn cậu ta vẫn là một nam thần lạnh lùng!!!

……

Lầu 23: Được rồi, chúng ta tới phân tích một chút, đầu tiên thời gian này cũng không phải thời gian ăn tối xong sau đó đưa người về ký túc xá, có hơi muộn.

Tiếp theo trên người Nguyễn An An mặc áo ngủ, bởi vậy có thể kết luận rằng Cố Thần đến đó trước, cô ấy từ ký túc xá vội vàng xuống lầu.
 
Hành động kế tiếp, theo kinh nghiệm của tôi về tình yêu của vô số cặp đôi yêu nhau, chắc hẳn đó là hành động sau khi say rượu.
 
Phân tích xong, nhìn cảnh này tôi cảm thấy người chị em viết truyện ở cách vách đã có sẵn tư liệu sống, có thể mở rộng chủ đề.

Laaud 24:??? Mẹ kiếp, viết truyện??? Lầu trên! Người viết truyện ở nơi nào? Trường chúng ta có người viết???

Lầu 25: Đúng vậy, tuy nhiên đều là truyện ngắn, người chị em kia nói mình vết rất nhanh, tốc độ 3000 chữ một giờ (nghe nói cô ấy học khoa tiếng Trung).

Cô ấy dựa trên mối quan hệ của hai người, trước khi viết về quá khứ của bọn họ, trước mắt cô ấy viết ba phiên bản chuyện xưa, nhất kiến chung tình, cửu biệt gặp lại, gương vỡ lại lành . Mấy ngàn chữ cũng rất đẹp, không biết chỉ đường [Link trang web - chia sẻ ].

(cá nhân tôi thích nhất phiên bản cuối cùng ô ô ô, ngược nhưng mang lại cảm giác rất tốt qwq)

(Cảnh tượng kề tai nói nhỏ tối hôm qua nhất định có thể tạo cảm hứng cho cô ấy!! Tình huống uống rượu xong đi xuống dưới lầu tìm người rất thích hợp với phiên bản gương vỡ lại lành!!!)

……

Bài đăng này được Trần Tống chia sẻ với anh vào sáng sớm, kèm theo mấy từ: 【 Cố Thần, chậc chậc chậc. 】

Phía trước còn tốt, Cố Quyết nhìn đến lầu 25, rất thong thả mà nhướng mày.

Anh có biết đến diễn đàn, cũng biết mỗi ngày Nguyễn An An đều lên diễn đàn, nhưng anh không cảm thấy hứng thú với mấy đề tài tám chuyện, cho nên rất ít khi nhìn đến.

Cố Quyết có chút hứng thú với người viết truyện này, nhưng thời gian không kịp, anh nhanh chóng rửa mặt thay quần áo rồi tới công ty, đợi trợ lý mỉm cười tủm tỉm báo cáo với Cố Khải Trung “Hôm nay 8 giờ sáng Nhị thiếu đã tới công ty, ngài yên tâm”, sau đó lại xử lý mấy văn kiện, cuối cùng mới có thời gian mở bài viết đó ra.

Anh nhấp vào đường link dẫn tới bài viết của người viết truyện kia, trước tiên đọc phiên bản nhất kiến chung tình.

Phiên bản không khác lắm với trình tự quen biết và phát triển tình cảm của hai người, xem ra dưới cái nhìn của Nguyễn An An, tình yêu của bọn họ chắc hẳn là câu chuyện này.

Gương vỡ lại lành có chút cẩu huyết, cái gì nữ phụ bạch liên hoa cũng xuất hiện, Cố Quyết lướt qua rất nhanh, không đọc kỹ.

Mãi cho đến phiên bản cửu biệt gặp lại.

Ở phiên bản này, Cố Quyết là giáo bá cấp 3, Nguyễn An An là nữ thần học đường ngoan ngoãn học giỏi.

Giáo bá học đường thích nữ thần nhưng không nói, yên lặng học tập vì muốn xứng đôi với cô, nữ thần thích giáo bá nhưng ngượng ngùng không dám mở miệng, cũng không rõ vì sao giáo bá không tỏ tình với nữ thần.

Đoạn này là “Cửu biệt”.

Hai người đều yêu thầm đối phương mãi cho đến khi lên đại học, tu thành chính quả, bách niên hảo hợp.

Đoạn này là “Gặp lại”.

Cố Quyết: “…………”

Anh quả thực vô cùng kinh ngạc.

Người này chui vào trong đầu anh xem tình tiết sao?

Tuy rằng một số địa phương nào đó có chút bất đồng, nhưng mặc kệ nói như thế nào, đây thật sự là trạng thái lý tưởng tốt nhất mà anh tưởng tượng vào tối hôm qua—— đổi đối tượng Nguyễn An An thầm mến thành anh.

Nhưng cái quái gì thế này?

Diễn đàn vòng tròn mơ ước???

Cửu biệt gặp lại có số lượng từ nhiều nhất. Cố Quyết tiếp tục kéo xuống dưới, anh phát hiện người này rất có linh tính, đã viết đến đoạn hai người dọn ra khỏi trường học chuẩn bị ở chung.

Thật trùng hợp, tối hôm qua thời điểm uống rượu, Tiết Chiêu còn kiến nghị với anh, nếu anh đã lo được lo mất như vậy, không bằng ở cùng một chỗ với cô, dù sao đợi cảm tình phát triển đến một giai đoạn nhất định, sống chung là chuyện tất nhiên.

Không phải Cố Quyết không nghĩ tới.

Anh chỉ đang đợi.

Giống như lúc tỏ tình ấy, anh cảm thấy thời gian quá ngắn có thể khiến cô cảm giác rằng anh không nghiêm túc hay không, hiện tại cũng thế.

Tuy nhiên……

Cố Quyết gọi điện thoại cho Chu Thần Sơ.

 
WeChat của anh bị kéo vào danh sách đen vẫn chưa được bỏ ra, anh trực tiếp gọi vào điện thoại cá nhân của cậu ta.

Sau khi bên kia nhận điện thoại liền tức giận “Lại làm sao vậy Cố nhị thiếu? Tôi biết ngài đang yêu đương rồi, thì sao?”

“Cậu bình tĩnh, lần này tôi tìm cậu vì chính sự.” Cố Quyết nói “Gần đại học C có…… loại tiểu khu chung cư không? Nhiều năm không trở về, tôi cũng không quá hiểu biết thị trường nhà ở……”

Mà Chu gia là trùm địa ốc, Chu Thần Sơ là con trai độc nhất của Chu gia, tất nhiên cậu ta rất quen thuộc với mỗi một tấc đất ở Thanh Thành, cho nên anh trực tiếp gọi điện thoại cho cậu ta.

“Cậu muốn mua nhà? Tại sao lại chọn mua căn hộ chung cư?” Chu Thần Sơ dừng một chút, âm dương quái khí nói: “Xung quanh đại học C không có mấy loại chung cư xa hoa đâu, trên cơ bản đều là loại cậu chướng mắt.”

“…… Chậc, sao cậu lại nói chuyện kiểu này? Từ khi nào mà cậu lại hay mang thù như vậy.” Cố Quyết bất mãn “Bạn gái tôi cho rằng tôi là sinh viên vừa học vừa làm, chuyện này nói ra thì rất dài, tóm lại hiện tại tôi muốn thuê nhà, cậu đề cử một chút đi.”

“Phòng ở thì có rất nhiều, trước tiên cậu muốn chung cư có bao nhiêu căn hộ.”
 
“Đại khái……” Cố Quyết nghĩ nghĩ, tính tính, “Một trăm căn?”

Chắc hẳn không thể nghèo hơn nữa đâu nhỉ?

Hôm nay có lớp buổi chiều, tối hôm qua Nguyễn An An chơi game cả đêm, mãi đến giờ cơm trưa mới tỉnh ngủ. Sau khi ăn cơm cùng Ân Viện xong, cô mang tâm tình khá tốt tới lớp học.

Cố Quyết lại đến trước cô.

Nguyễn An An phát hiện hôm nay anh có chút không bình thường.

Ngày thường không phải buồn ngủ thì chính là mặt không biểu cảm, nhưng lúc này anh lại đang nhìn vào di động, khóe miệng cong lên. Sau khi nhìn thấy cô thì ý cười lại càng thêm rõ ràng.

Nguyễn An An có chút tò mò: “Sao hôm nay anh vui vẻ thế?”

Cố Quyết thầm nghĩ, đương nhiên là bởi vì tìm được một phòng ở tốt.

Nhưng hiện tại vẫn chưa phải thời điểm thích hợp, đương nhiên không thể nói nguyên nhân chân chính cho cô.

Anh cong môi cười một cái “Anh vui vẻ cái gì chẳng lẽ em không biết?”

Em nên biết sao???

Nguyễn An An chớp chớp mắt: “…… A?”

Tay cô đột nhiên bị giữ chặt, Cố Quyết kề sát vào nàng, hạ giọng: “Tối hôm qua anh hôn em như thế nào, còn nhớ rõ chứ?”

“……”

Trong nháy mắt Nguyễn An An ngừng thở.

Anh vừa nhắc lại chuyện tối hôm qua vừa mới trải qua, ký ức mới mẻ kéo nhau ùa về.
 
“Anh rất vui ……” Anh tươi cười, khóe mắt cong cong thành một độ cong cực kì tuyệt đẹp, “Về sau, có phải mỗi lần anh đều có thể duỗi đầu lưỡi hay không?”

“……”

“!!!” Nguyễn An An cắn chặt răng, “Không thể.”

Cô không muốn mỗi lần hôn xong đều dồn dập giống như vừa vận động kịch liệt, tối hôm qua là ngoài ý muốn! Ngoài ý muốn!!
 
Cố Quyết nhéo nhéo ngón tay cô, ý ám chỉ vô cùng rõ ràng.

“Vậy phải xem…… em có thể cản được hay không.”

Cản cái gì, đương nhiên không cần nói tỉ mỉ.

Vẫn đang ở phòng học đó, sao anh có thể bắt đầu nói loại đề tài này!

Nguyễn An An hơi nóng, cũng may Cố Quyết không làm ra hành động khác người gì nữa, sau khi cuộc đối thoại kết thúc không bao lâu, ba người Thu Nghiên vừa nói vừa cười tiến vào từ cửa sau phòng học.

Thời điểm đi học, thỉnh thoảng Cố Quyết lại quay sang nhìn bạn cùng bàn với mình.

Dường như Nguyễn An An nhận thấy được tầm mắt của anh, cô cũng không quay đầu sang, nhưng rất rõ ràng, nhìn càng lâu tai cô gái nhỏ sẽ phiếm hồng.

Cố Quyết càng xem càng cảm thấy tâm tình rất tốt, những hậm hực mấy ngày trước tựa như đều tiêu tán theo lời nói tối hôm qua của cô.

 
Càng miễn bàn tới chuyện hôm nay anh đã quyết định tìm phòng ở chung, chờ kết thúc buổi học sẽ đi qua nhìn, tiền đồ một mảng tươi sáng.

Trên thế giới sao lại có từ ngữ mang ý nghĩa sau sắc tốt đẹp như ở chung thế này chứ?

Dù sao Cố Quyết cũng không cần nghe giảng, anh mang tâm tình sung sướng tìm kiếm trang web, vì bảo đảm vạn vô nhất thất (hết sức cẩn thận), anh lại lần nữa lên diễn đàn thiếu nữ kia nói hết tâm sự.

Rốt cuộc lần trước tỏ tình từng tham khảo qua, cuối cùng kết quả khiến anh khá vừa lòng.

Cố Quyết đăng ký tài khoản, quan sát phong cách viết bài ở đây, rồi sau đó tốn một phút đồng hồ chiếu theo ngữ khí của mọi người để biên tập tiêu đề.

【 Xin giúp đỡ  】# muốn hỏi các chị em một chút ~ quen bạn trai hai tháng, kết giao hai mươi ngày, ngày hôm qua anh ấy nói không muốn sống trong túc xá, muốn cùng tôi dọn ra sống chung ngoài trường học, có phải quá nhanh hay không QAQ #

Cố Quyết ngó trái ngó phải, vừa lòng vô cùng, anh cảm thấy mình  đã hoàn toàn dung nhập với bầu không khí trên diễn đàn, trực tiếp nhấn vào nút đăng bài.

Lưu lượng truy cập ở đây rất lớn, mới đăng bài được mấy chục giây đã nhanh chóng có người bình luận.

Vô danh 1: [ Mới hai mươi ngày đã muốn sống chung??? chủ thớt không có cảm giác an toàn sao? Đó là chuyện bình thường, nếu là tôi tôi cũng không có cảm giác an toàn ~]

Ngón tay Cố Quyết hơi dừng lại:? Vì sao không có cảm giác an toàn?

Chủ thớt: [ Không phải tôi không có cảm giác an toàn, anh ấy đối xử với tôi siêu tốt! Tôi chỉ muốn hỏi rằng, mọi người có cảm thấy tốc độ này quá nhanh không qwq? / bò ]
 
Vô danh 2: [ Tôi cảm giác có hơi nhanh…… Nửa năm tôi mới sống cùng bạn trai, ngay cả bạn thân cũng phải một năm mới ở chung đấy ~ chủ thớt tự mình suy xét đi! ]

Vô danh 3: [ chủ thớt quá đơn thuần, vấn đề không phải anh ta có đối xử tốt với bạn hay không, hơn nữa hai người mới ở bên nhau hai mươi ngày! Hai mươi ngày đương nhiên anh ta sẽ đối tốt với bạn! Hai mươi ngày mà đã đối xử không tốt rồi thì còn nói gì đến chuyện yêu đương! ]

Vô danh 4: [ chủ thớt, hỏi chuyện này, hai người ở bên nhau hai mươi ngày đã gì kia chưa? ]

Cố Quyết vừa nhìn liền biết “Gì kia” này ám chỉ cái gì.

Anh nhìn sang cô bạn gái vẫn đang nói chuyện phiếm với Thu Nghiên, nhịn không được cười tươi, trả lời:

chủ thớt: [ còn…… Còn chưa có! / mặt đỏ hồng ]
 
Vô danh 5: [ Haizz, tôi biết rồi, người bạn trai này của bạn mười phần thì có tới tám chín phần là muốn gì kia với bạn, dọn ra ngoài sẽ tiện lợi hơn. ]

Vô danh 6: [ Không biết, dù sao tôi cảm thấy hai mươi ngày không thể…… người đàn ông này cũng quá gấp gáp rồi. Chủ thớt, anh ta học đại học tại bản địa luôn sao? Nói là sống chung nhưng lại ở nhà của mình? ]

Cố Quyết sửng sốt.

Dựa theo ấn tượng hiện tại của Nguyễn An An về anh, hình như anh không thể tự mua được phòng ở tại Thanh Thành đi.

chủ thớt: [Hình như là thuê nhà qwq. ]
 
Vô danh 7: [??? Vừa nghèo vừa gấp gáp, tuyệt vời. ]

Cố Quyết:……?

 Chương 28

Giảng viên môn học này xin nghỉ, hôm nay có giảng viên khác tới dạy thay. Phong cách dạy học của vị giảng viên này thuộc về nuôi thả, ở dưới có thể nói chuyện nhưng chỉ cần đừng lấn át giọng nói của cô là được.



Cho nên phía dưới có rất nhiều chuyện xảy ra.



Trong khi Nguyễn An An đang ngơ ngác, di động rung lên, cô nhận được một tin nhắn WeChat.



Ân Viện không hôn nhân: 【 Nguyễn An An An Nguyễn hôm nay tớ về nhà, nếu cậu muốn đến ký túc xá thì có thể tự đi. 】



Hử?




Nguyễn An An có chút kỳ quái, hỏi: 【 Sao đột nhiên cậu lại về nhà ? Không phải cậu đang làm chung một hạng mục với giảng viên hướng dẫn sao? 】



Ân Viện không hôn nhân: 【Cuối tuần này là sinh nhật tớ, mẹ tớ bảo tớ trở về bắt đầu chuẩn bị…… Ha hả, còn không tới 1 tuần nữa là đến sinh nhật tớ mà hai người các cậu đều mẹ nó một câu cũng không nhắc tới : ) 】



Nguyễn An An vội vàng chụp ảnh màn hình lịch trình của mình gửi vào trong nhóm chat.



Nguyễn An An An Nguyễn: 【 Đừng oan uổng tớ! Viện Viện! Tớ còn đánh dấu sinh nhật của cậu trở thành sự kiện lớn trên lịch đó!!! 】



Khương Di cũng mau chóng biểu lộ tấm lòng chân thành của mình, đề tài này mới tính là cho qua.


 


Nguyễn An An hấp hối giãy giụa: 【 Tớ đang chuẩn bị quà, nhưng bảo bối, tiệc sinh nhật có thể không đi không? 】



Kết quả thỉnh cầu đương nhiên bị bác bỏ.



Nguyễn An An phát mấy gói biểu cảm sau đó rời khỏi WeChat, cô theo thói quen nghiêng đầu đi nhìn bạn trai, lại phát hiện Cố Quyết đang bấm di động. Không biết là đang nói chuyện phiếm với ai, sắc mặt có chút không tốt.



Đang chuẩn bị lấy ngón tay chọc anh, ba người phía trước lại truyền đến tiếng nói chuyện loáng thoáng, Nguyễn An An có chút tò mò, ngưng thần lắng nghe.



Trần Tống nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Yến Tử, học thuộc thế nào rồi?”



“Tôi cảm giác được rồi, cả người và linh hồn tôi đều thăng hoa, hiện tại trong đầu tôi đều tràn ngập chính trị học”, giọng nói của Thu Nghiên giòn tan, mặc dù đã đè thấp cực độ nhưng vẫn dễ dàng nhận ra “Không có gì là chủ nghĩa Mác không giải quyết được! Nếu có, đó chính là không có sự kết hợp đặc sắc với xã hội chủ nghĩa Trung Quốc!”



Nguyễn An An: “……” Tư tưởng giác ngộ rất cao nha cô gái nhỏ.



Nguyễn An An không nhịn được, nghẹn cười lấy bút chọc chọc phía sau lưng Thu Nghiên.



“Sao cậu lại đột nhiên học thuộc cái này?”




Thu Nghiên còn chưa kịp trả lời.



“Còn có thể bởi vì sao, học kỳ 1 cậu ấy không học, bỏ thi, học kỳ này thi lại nhưng không qua” Liên Hạo vui sướng khi người gặp họa mà thở dài: “Lúc này chuẩn bị thi giữa kỳ rồi bị áp lực tới nóng nảy, cuối cùng cũng biết tập trung học tập.”


 


Nguyễn An An bừng tỉnh đại ngộ.



Kỳ thi giữa kỳ vào tuần tới, trách không được Thu Nghiên lại dụng công như vậy.



Thu Nghiên trừng mắt nhìn Liên Hạo một cái, lại quay đầu nhìn sang Nguyễn An An bằng ánh mắt đáng thương: “Cái này thật sự quá khó,  gần đây tôi phải học thuộc cả ngày lẫn đêm, học nhiều tới mức muốn phun ra……”



Lúc này Cố Quyết cũng quay sang hỏi một câu “Học thuộc cái gì?”



Cố Quyết vừa bị câu đánh giá kia chọc tức giận, suy nghĩ rất lâu, mặc kệ là “Nghèo” hay là “Gấp gáp”, dường như anh đều không có cách nào phản bác. Vì thế anh không muốn so đo với mấy người trên diễn đàn, đành phải thuyết phục chính mình tạm thời rời khỏi bài viết đó.



Trần Tống thêm mắm thêm muối nói lại một lần.



Thu Nghiên không phục: “Hai người các cậu cũng đừng chỉ biết nói mát! Lúc trước không phải các cậu cũng ngồi học thuộc tới khi trời đen kịt hay sao, chẳng lẽ các cậu quên là ai trước kỳ thi đã lấy băng dính dán mí mắt lên rồi???”



Đây là môn học bắt buộc, thời điểm Nguyễn An An theo học khoa máy tính cũng phải học. Lúc này vừa nghe bọn họ nói như vậy, nghĩ đến mình chỉ học hết một học kỳ đã xuất ngoại, không khỏi vô cùng vui vẻ, nghe được mùi ngon.



Cố Quyết chưa từng học đại học trong nước, nhìn vẻ mặt khổ qua của mấy người cũng cảm thấy rất thú vị.



Hai người cứ hứng thú bừng bừng như vậy mặt mang mỉm cười nhìn ba người vạch trần nhau.



Trần Tống nói: “Còn không phải sao —— lúc học cấp ba tôi chọn khoa tự nhiên là vì sợ mấy môn chính trị này! Ai mà ngờ được đại học còn mẹ nó thâm ảo hơn cả cấp ba! Năm đó môn kinh tế đời sống kia là ác mộng cả đời tôi!”



“Đừng nói nữa, ba người chúng ta đều cùng một dạng, thời điểm học năm nhất không phân khoa chúng ta lắc lư nằm trong top 30, nhưng sau khi phân khoa trực tiếp nâng cấp lên top 3, bởi vì sao! Không phải là do mấy môn đó không đạt tiêu chuẩn sao!” (ý nói ở đây là năm nhất học những môn chính trị bắt buộc nên bọn họ đứng trong top 30, nhưng sau khi phân khoa thì học chuyên ngành và những môn tự chọn nên leo lên top 3)



Mấy người đang nói chuyện hăng say, Liên Hạo đột nhiên ngậm miệng.



“Không phải chứ, chúng ta nói chuyện về đề tài bi thảm như vậy……” Liên Hạo nhìn vào hai gương mặt hứng thú dạt dào trước mặt “Hai đại thần, tại sao các cậu lại có vẻ cao hứng như vậy?”



“……” Bởi vì tôi không cần thi.



“……” Bởi vì tôi không cần học.



Nguyễn An An lập tức phản ứng lại, hắng giọng nói: “…… Không có không có, tôi đang cảm thấy may mắn vì chỉ cần 1 lần đã vượt qua được cửa ải này, cực kỳ vui vẻ.”



“Nói đến chuyện thi cử……” Thu Nghiên hỏi: “Hai người các cậu có phải thi giữa kỳ không? Sinh viên trao đổi không cần thi sao?”



“Có” Nguyễn An An vừa nhận được email tối hôm qua “Tôi có một môn bắt buộc một môn tự chọn.”



Cố Quyết: “Tôi chỉ có một môn bắt buộc.”


 


Thu Nghiên hâm mộ lịch học của hai người trong chốc lát, Trần Tống ngồi bên cạnh đột nhiên hỏi: “Tuy nhiên tôi vẫn luôn tò mò…… Hai đại thần các cậu học ít như vậy, mỗi ngày lên lớp xong thì đi đâu, làm gì?”



“Tôi?” Nguyễn An An nghĩ tới hành tung mấy ngày gần đây của mình “Sau khi tan học tôi đều trở lại ký túc xá.”



Thực tế hầu hết thời gian cô đều về nhà, nhưng cô từng nói mình ở ký túc xá nghiên cứu sinh bên kia, mấy người Thu Nghiên không gặp cô cũng là chuyện rất bình thường, cho nên cô tùy tiện nói như thế nào cũng được.



Trần Tống lại hỏi Cố Quyết: “Cố Thần không ở ký túc xá, vậy sau giờ học cậu thường đi đâu? Phổ cập giáo dục cho chúng tôi biết đời sống sinh hoạt của học thần một chút?”



Cố Quyết trả lời dứt khoát: “Đi dạy thêm, kiếm tiền.”



Không đợi Trần Tống cảm khái, Nguyễn An An ngây ngẩn cả người, cô quay đầu lại hỏi: “Anh không ở ký túc xá ?”



“Cố Thần chưa từng ở ký túc xá trường chúng ta” Trần Tống có chút kinh ngạc “Cậu không biết sao?”



Loại chuyện này không phải mặc định sao? Anh cũng không nói mình sống ở đâu, mỗi lần đưa cô trở lại ký túc xá anh đều đi về phương hướng ký túc xá nam…… Đương nhiên, đó cũng có thể là hướng cổng trường.



Nguyễn An An cảm giác mình là một cô bạn gái không xứng chức, hoàn toàn không biết gì về cuộc sống sinh hoạt của bạn trai.



Cô nhỏ giọng trả lời: “Bởi vì tôi không hỏi ……”


 


Cố Quyết đột nhiên duỗi tay qua, nắm lấy tay cô phía dưới bàn “Vậy hiện tại em có thể hỏi.”



Thu Nghiên không nhìn thấy động tác nhỏ của bọn họ, nhưng đột nhiên ý thức được cái gì, cô lập tức xoay đầu hai người bên cạnh lên trên.



Ba người cùng nhau quay người lại, dùng bóng dáng tỏ vẻ không quấy rầy đôi tình nhân nói chuyện phiếm.



Nguyễn An An lập tức nói: “Vậy sao anh không ở ký túc xá? Không thích sống cùng người khác sao?”



Cố Quyết đang muốn gật đầu, giây tiếp theo, lại nghe được cô gái nhỏ phiền muộn nói: “Thuê nhà rất đắt nha……”



“……”



Đúng vậy, thuê nhà rất đắt.


 


Con cái nhà nghèo tự lập sớm, di động vỡ màn hình cũng không có tiền thay, sao có thể bởi vì lý do “Không thích sống cùng người khác ” mà lãng phí như vậy.

 


Không thể OOC. (OOC là Out Of Character, tính cách nhân vật thay đổi 180 độ)



Hơn nữa, nói lý do này ra sao cô có thể đồng ý sống chung với anh?



“Không phải không thích.” Cố Quyết trầm ngâm trong chốc lát mới nói : “Anh có chút thói quen sạch sẽ, ký túc xá nhiều người, không tiện.”



“A……” Nguyễn An An bừng tỉnh đại ngộ.



Đúng vậy, người có thói quen sạch sẽ sẽ không thích ứng được với lối sinh hoạt tập thể.



Vẻ ngoài đẹp trai như vậy, có chút sở thích nhỏ thì có thể tha thứ, càng miễn bàn tới đó là thói quen sạch. Người đẹp lại sạch sẽ ai mà không thích.



Nguyễn An An nghĩ đến tầng tiếp theo, lập tức lo lắng: “Vậy tiền thuê nhà có đắt không? Một tháng bao nhiêu tiền ?”



Cố Quyết mù quáng nói ra một con số: “3000.”



“……”



Đây là toàn bộ tiền lương đi dạy thêm của anh.



Nguyễn An An càng ngày càng đau lòng.



Kỳ thật mặc kệ nhìn từ phương diện nào, Cố Quyết đều giống như thiên chi kiêu tử (*) ưu tú từ bé đến lớn—— nếu không phải cô biết nội tình …


 


(*):Thiên chi kiêu tử [天之骄子]: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời. Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư.

 


Lẻ loi tới trường học một mình cũng thôi đi, gia cảnh còn nghèo, không thể sống ở ký túc xá đành phải dọn ra ngoài, dùng toàn bộ số tiền kiếm được từ công việc gia sư để chi trả.



Ở trong trường học ưu tú như vậy, có thể chơi bóng rổ có thể xưng bá tại đại hội thể thao còn có thể chơi đánh cờ ly. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---



Đây là hình mẫu cho sinh viên đại học trong thời đại mới đó.



Nguyễn An An vô cùng đau lòng, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô chính là: Nếu có lý do chính đáng để chia sẻ tiền thuê nhà cùng anh thì tốt rồi, vậy mỗi tháng anh có thể tiết kiệm được nửa số tiền kiếm được.



Nhưng hình như…… từ thuê chung này nghe cứ kỳ lạ thế nào……



Sau khi trầm mặc thật lâu, trong não bộ Nguyễn An An đột nhiên có một tia sáng chợt lóe, cô lập tức nắm ngược lại tay anh, bởi vì tâm tình kích động nên giọng nói cũng hơi lớn.



“Cố Quyết, anh có biết giải nhất trong cuộc thi Game Cup tiền thưởng lên tới năm vạn không?”



“Phụt……” Lời này vừa nói ra, Cố Quyết còn chưa kịp phản ứng, Trần Tống ngồi phía trước không cẩn thận nghe được liền phun nước trong miệng ra.



“……” Nguyễn An An nhìn Trần Tống: “Cậu làm gì thế? Không tin tưởng tôi như vậy sao?”



“Không phải không tin tưởng……” Trần Tống vội vàng quay đầu lại giải thích, “ Hai người các cậu khẳng định là người lợi hại nhất trong khoa chúng ta, nhưng hình như trường mình còn có nghiên cứu sinh và sinh viên chuẩn bị tốt nghiệp cũng tham gia? Ngoài ra còn có sinh viên các khóa, chúng ta cũng chưa từng thi đấu với bọn họ? Càng miễn bàn tới trong nước có một số trường đại học nổi tiếng ngang với đại học C……”



Trần Tống mang vẻ mặt đau khổ “Tôi mượn ánh sáng của hai cậu tiến vào top một trăm có chết cũng không hối tiếc, tôi sẽ vô cùng cảm tạ hai vị lão đại, nhưng tôi có nghèo tới mức điên rồi cũng không dám nghĩ tới vị trí thứ nhất, các cậu là hy vọng của toàn thôn, không cần tạo áp lực quá lớn cho chính mình!!”



“……” Chuyện này không tới mức tạo được áp lực cho tôi.



“Anh hãy tin tưởng em” Nguyễn An An không trả lời Trần Tống, cô nhìn thẳng vào Cố Quyết: “Chúng ta nhất định sẽ giành được giải nhất, nhất định có thể nhận được tiền thưởng.”


 


“……”



Cố Quyết nhìn đôi mắt to lóe sáng của cô, không hiểu sao trái tim lại trở nên ấm áp.



Anh mỉm cười, duỗi tay xoa tóc cô, quả thực là nhất định phải đạt được “Ừm, đương nhiên có thể.”



Trần Tống: “………”



Hãy nhìn xem, giấc mơ từng bước từng bước bay ra khỏi cửa sổ lên mái nhà.



Sau khi Cố Quyết nhờ Chu Thần Sơ hỗ trợ tìm phòng ở, ngày hôm sau anh đã nhìn trúng  một căn phòng.



Là phòng mẫu có sẵn, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đầy đủ, không cần phải trang trí lại, tuy nhiên phong cách đồ nội thất thì anh không thích lắm, tất cả đều phải thay đổi.



Tuần này đặc biệt bận rộn, mỗi ngày không đến công ty, nếu đến cũng chỉ làm việc nửa ngày. Thời điểm Cố Khải Trung tự mình gọi điện thoại tới hỏi, tức giận muốn nổ tung: “Nhãi ranh! Nghe nói gần đây con đang mải mê mua đồ nội thất? Con muốn làm gì? Muốn tạo phản sao?”



“Hơn nữa ba còn nghe nói, con mua đồ nội thất còn chọn đồ giá rẻ?? Đây là cố ý chọc giận ba, đối nghịch với ba hay sao???”



Cố Quyết: “……”



“Ba, trước tiên ba đừng kích động, về vấn đề đồ giá rẻ……” Anh dừng một chút “Có chút khó giải thích, sau này con sẽ nói rõ hơn, nhưng về chuyện con mua đồ nội thất ——”



“Nói! Vì sao!”


 


Cố Quyết ăn ngay nói thật: “Trang trí phòng cưới.”



“……”



Bốn chữ này khiến Cố đổng tức giận tới mức hất chân, nhưng ông lại đang ở xa ngàn dặm không với tới Cố Quyết, đành phải mắng cho Cố Minh một trận, nói thượng bất chính hạ tắc loạn (*), nói xong mới phát hiện ngay cả mình cũng bị lôi vào.


 


(*): Hành vi của cấp trên không đàng hoàng thì cấp dưới cũng học theo làm việc xấu.



Cố Minh nói trái tim mình đã bị tổn thương nghiêm trọng, yêu cầu em trai dẫn anh đi đánh hạ phó bản.



Cố Quyết tưởng tượng đến cảnh Cố Minh một mình lẻ bóng ở nước Mỹ bị mắng thật sự rất thảm, liền liên tiếp chơi cùng anh trai vài ngày.



Tối thứ bảy, ăn xong cơm chiều, Cố Quyết theo thường lệ đổ bộ vào Lục giới kết hợp với Cố Minh.



Đang đánh, Cố Minh liền nhớ ra một chuyện: “A Quyết, anh nhớ hôm nay là sinh nhật thiên kim Ân gia, hình như ba bảo em đi, em không chuẩn bị đi sao?”



“Ba bảo em đi?” Cố Quyết hừ một tiếng “Nếu em dễ nói chuyện đến thế, thậm chí ngay cả sinh nhật con gái nhà sản xuất tã giấy mà ông từng hợp tác một lần cũng muốn em đi …… Em không có ý nói sản xuất tã giấy không tốt.”



Cố Minh: “……” Đó là sự thật 



“Em cũng khó mà nói lời hay……” Qua một lát Cố Minh lại nói “Tuy nhiên em nói thật cho anh biết, sau khi về nước vì sao đến bây giờ vẫn không lộ diện ở nơi đông người? Hay là bởi vì em họ ……?”



Cố Minh không tiếp tục nói nữa, nội tâm Cố Quyết cũng không có gì gợn sóng “Đó chỉ là một lý do nhỏ…… Nhưng mỗi lần cô ta nhìn thấy em liền giống như phát điên, không cần nói anh cũng biết nhỉ?” Anh nhắm đúng trọng tâm nói: “Cho nên không lộ mặt mới tốt, em sợ nhất là phiền toái.”



“Ai, em nói xem, từ nhỏ đến lớn cũng không có mấy cô gái trong giới gặp mặt em, còn chưa học xong cấp ba đã xuất ngoại, cứ như vậy còn ồn ào ra thế này, chậc chậc chậc” Cố Minh cảm khái: “Người ta đều nói Cố nhị thiếu là hồng nhan họa thủy ……”



“Đừng tâng bốc”, Cố Quyết ngắt lời anh: “Lần này em trở về trọng điểm rõ ràng là thoát khỏi kiếp cô đơn và kết hôn.”



Cố Minh không nói gì.



Cố Quyết điều chỉnh tai nghe để Cố Minh nghe rõ ràng hơn: “Đừng đoán mò, em trở về chủ yếu vẫn là vì bạn gái em, gần đây các hạng mục trong công ty đều ổn định, em cảm thấy em cống hiến cho gia đình nhiều năm thanh xuân như vậy, nghỉ ngơi một hai năm cưới vợ cũng không quá phận nhỉ?” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---




Cố Minh không đáp lời.



“Anh, anh chưa yêu bao giờ nên không biết, sau khi có bạn gái, trò chơi thì tính là cái gì, chuyện muốn làm nhất chính là mỗi ngày đều ở bên cô ấy, không nói lời nào cũng được, bạn gái em…… Anh nghe thấy không? Cho em một chút phản ứng đi?”



“……”



Một chút phản ứng anh cũng không cho mà em còn trèo lên cây, nếu cho không phải em sẽ chọc đến trời sao?


 


Nhưng dù sao Cố Minh cũng phải trả lời, phó bản này không có Cố Quyết hỗ trợ anh rất khó vượt qua, có Cố Quyết mọi chuyện sẽ ổn hơn, đành phải chiều theo tâm ý của em trai vậy.



Cố Minh không tình nguyện nói: “Vậy hiện tại bạn gái bảo bối của em đang làm gì?”



“Bạn gái em?” Cố Quyết vừa nghe thấy cách xưng hô này liền nhịn không được nhếch khóe miệng, hồi tưởng lại bài đăng mới nhất trên vòng bạn bè của Nguyễn An An, anh nói: “Cô ấy …… Đặc biệt ngoan ngoãn, giờ này vẫn đang ở ký túc xá học tập đấy.”



7 giờ tối.



Sau khi cài đặt về chế độ “Chỉ Cố Quyết mới có thể nhìn thấy”, Nguyễn An An đến khách sạn Nguyên Giang.



Cánh cửa phòng tiệc VIP ở mặt bên, bình thường sẽ không mở ra, trừ khi có trường hợp đặc thù như hôm nay. Nguyễn An An không cần sử dụng thiệp mời, cô được người phục vụ Ân Viện cử ra dẫn vào.



Quá trình kế tiếp không khác tiệc sinh nhật Khương Di là bao, chẳng qua tiệc sinh nhật của hai người với hai phong cách khác nhau, lúc ấy Khương Di thiên về party nhiều hơn, còn lần này Ân Viện thiên về sự long trọng nhiều hơn một chút.



Tuy rằng Ân Viện còn chưa tốt nghiệp, mặc dù hàng năm cô vẫn tham dự các tuần lễ thời trang lớn, các bữa tiệc từ thiện buổi tối, tuy nhiên đối với công tác chuẩn bị cô vẫn vô cùng thiếu kiên nhẫn. Nhưng với gia thế bậc này, dù sao cũng là một trong số doanh nghiệp nổi tiếng danh xứng với thực tại Thanh Thành, cho nên mọi thứ đều được sắp xếp cực kỳ đẳng cấp.



Thông thường sinh nhật của những người ở tầng lớp này không chỉ đơn giản là sinh nhật, càng miễn bàn tới Ân gia với gia thế thâm sâu, thẳng thắn mà nói chính là tiệc xã giao, những thế gia có uy tín danh dự hoặc nhiều hoặc ít đều đến tham dự, nhưng thật ra số lượng người không quá đồng đều.



Món quà mà Nguyễn An An chuẩn bị cho Ân Viện chính là Thần Khí《 Lục giới 》- một thứ dù muốn mua cũng không có người bán.



Nguyễn An An biết tới Thần Khí là vì mỗi ngày Ân Viện đều dong dài, nói Thần Khí của đại thần Chiêu Chiêu Mộ Mộ quá đẹp, cô cũng muốn có blah blah…… Nguyễn An An nhớ kỹ.



Cô tốn rất nhiều công sức, mỗi ngày đều theo dõi danh sách Thần Khí, cuối cùng cũng có người vừa mới luyện thành công muốn bán, 10 vạn thành giao.



Lúc này Ân Viện có thể tạo thành một cặp với đại thần Chiêu Chiêu Mộ Mộ, Thần Khí xứng với thần tiên quyến lữ, hoàn mỹ.



Nguyễn An An thật sự cảm thấy những bữa tiệc này rất nhàm chán, giống như sinh nhật Khương Di vừa ăn xong bánh kem cô đã muốn rời đi. Rốt cuộc thân là vai chính, Ân Viện không có khả năng liên tục ở cạnh cô, Ân Viện còn phải đi theo cha mẹ gặp mấy vị trưởng bối cũng như đối tác làm ăn của gia đình.



Ngày hôm qua Khương Di bị đau bụng, viêm dạ dày cấp tính nên phải game over ở nhà, Nguyễn An An lại không quen biết những người ở đây, cô đang chuẩn bị nhắn tin WeChat cho Ân Viện sau đó trực tiếp rời đi.



Không nghĩ tới trước khi về tiến vào toilet lại gặp phải người quen ở chỗ này.



Lần này không phải Ân Viện lên danh sách khách mời, mà là bố mẹ cô ấy, họ chắc chắn sẽ mời Nguyễn gia. Nguyễn An An không ngạc nhiên khi nhìn thấy cô ta ở chỗ này, nhưng cô thật sự không muốn chính diện gặp mặt người này.



Nguyễn An An nhìn Nguyễn Lâm, trong lòng không ngừng thầm nhủ sau này tốt nhất không nên đi WC công cộng, quả thực có quá nhiều sự cố xảy ra.



Nguyễn Lâm trước sau như một mang phong cách của một tiểu công chúa, làn váy bồng bềnh, thuần trắng sắc, đồ trang sức hồng nhạt.



Thẳng thắn mà nói thì không phối hợp sai, nhưng những thứ này kết hợp trên người cô ta lại mang lại cảm giác lỗi thời khó hiểu.



Nguyễn An An nghĩ đến Hạ Mông vừa chào hỏi ở bên ngoài, cô gái mặc chiếc váy màu xanh nhạt, đặc biệt phô bày dáng người lại tỏa ra khí chất, so sánh hai người với nhau, cô lập tức không nhịn được mà châm chọc: “Về phương diện ăn mặc, cô và mấy người chị em của cô vẫn nên thỉnh giáo Hạ Mông nhiều một chút đi, tôi thấy cô ta rất lành nghề.”



“……”


 


Đêm nay Nguyễn Lâm không nói chuyện nhiều với Hạ Mông.



Cô ta vốn dĩ đang vì cái thái độ không nóng không lạnh của Hạ Mông mà bực bội, lúc này nghe thấy Nguyễn An An nói như vậy, ngọn lửa trong người đột nhiên bốc cháy .



“Chị có tư cách gì mà bình phẩm tôi từ đầu đến chân? Hơn nữa tôi thỉnh giáo hay không cũng không liên quan tới chị, Hạ Mông là bạn của tôi.” Nguyễn Lâm đặc biệt nhấn mạnh chữ “Tôi” kia, phảng phất làm như vậy là có thể tự tin hơn một chút.



Rốt cuộc lợi ích mà Hạ Mông mang lại cho cô ta nhiều năm như vậy đã trở thành thói quen. Chỗ tốt ở thân phận bạn thân của thiên kim Hạ gia không kém gì thân phận con gái Nguyễn Chính.



Nguyễn Lâm nghĩ đến nguyên nhân sâu xa trong các cuộc cãi vã với Hạ Mông căn bản chính là Nguyễn An An, thế mà cô ta còn có mặt mũi nhắc tới Hạ Mông, nghĩ như vậy Nguyễn Lâm lại càng tức giận: “Nguyễn An An, có phải chị quay trở về học đại học hay không?” Nguyễn Lâm đến gần cô, “Đừng tưởng rằng chị không nói thì tôi không biết, người khác xuất ngoại là mạ vàng, chị nửa đường chuyển ra nước ngoài học mấy trường đại học gà rừng gì đó, không dám nhắc tới đi?”



Nguyễn An An mờ mịt: “…… A?”



“Rất khó đoán sao? Chị mới đi ba năm đã tốt nghiệp trở về, làm gì có trường đại học đứng đắn nào học như vậy?” Nguyễn Lâm đắc ý như thể mình thấy rõ hết thảy “Hơn nữa chị đừng rằng tôi không biết, hiện tại chị trở về  đại học C là muốn tham gia đánh cờ ly, thuận tiện lấy một cái bằng tốt nghiệp?”



Nguyễn An An chậm rãi đánh ra một vạn dấu chấm hỏi.



Người này không phải trúng độc cũng không phải máy móc hư hỏng, mà là thiểu năng trí tuệ à?



Nguyễn An An mang ý đồ đánh thức chỉ số thông minh của cô ta: “Cho dù tôi chưa từng nhắc đến trường đại học mà tôi theo học, nhưng điểm thi đại học của tôi hình như chỉ kém vài điểm là trở thành Trạng Nguyên của Thanh Thành đi, cô quên rồi sao? Hơn nữa tôi không nói tên trường đại học”, cô thể hiện vẻ mặt vô tội “Còn không phải là bởi vì từ trước tới nay cô không hỏi hay sao?”



“Tuy nhiên hiện tại nói cho nói cho cô biết cũng không muộn.” Nguyễn An An nhìn chằm chằm vào hai mắt của Nguyễn Lâm: “Trường đại học mà tôi học chính là Harvard, về phần trường này có phải đại học gà rừng gì đó hay không, cô có thể hỏi Baidu. Còn nếu không tin, ngày mai tôi photo bằng tốt nghiệp gửi cho cô một bản, dán trước cửa Nguyễn gia để cô nhìn xem đó có phải đại học gà rừng hay không.”



Nguyễn Lâm lập tức sửng sốt.



“Về phần vì sao học ba năm đã tốt nghiệp, tôi cũng không biết” Nguyễn An An nhún nhún vai, xoắn xoắn lọn tóc “Rốt cuộc không phải trước kia đa phần tôi đều học như vậy hay sao, học đại học cũng không tự chủ được mà tốt nghiệp sớm chút.”



Với hiểu biết của Nguyễn An An về Nguyễn Lâm, hiện tại trong lòng người này đã giết cô hàng vạn lần.



Việc làm mà cô ta thích nhất chính là vạch trần những thứ mà cô ta cho là đúng, dường như nhìn thấy Nguyễn An An càng thê thảm, cô ta lại càng vui vẻ.



Nguyễn Lâm gắt gao trừng mắt nhìn cô “...... Vậy vì sao chị phải tham gia đánh cờ ly?”



“Nguyễn An An,” Nguyễn Lâm gọi tên cô, lớp trang điểm vốn tinh tế đều trở nên khó coi, ngũ quan vì tức giận mà trở nên vặn vẹo, gương mặt như đang muốn nói “Có phải chị có bệnh hay không” “Chị giả bộ thanh cao nhiều năm như vậy, không thèm sống trong Nguyễn gia, không cần tiền của Nguyễn gia, cũng không cần ba, còn xuất ngoại du học…… Không phải chị rất thành công hay sao? Ba tôi nhiều năm như vậy vẫn luôn cảm thấy có lỗi với chị, tại sao chị không tiếp tục giả bộ nữa đi?”



Nguyễn An An phải bội phục cô ta vì có thể nói từ “giả bộ” một cách trôi chảy như vậy.



Từ trước tới nay Nguyễn Lâm luôn tự biến mình thành tiểu công chúa ngọt ngào? Tiểu công chúa có thể nói lời thô tục như cô ta sao?


 


“Kỳ thật rất rõ ràng, năm đó chị dọn ra đi ngoài là bởi vì chị chán ghét tôi, hiện tại chị tham gia cuộc thi này cũng là vì biết tôi muốn tham gia đúng không?” Nguyễn Lâm cười lạnh nói “Chị gái, nếu chị tự cho rằng mình thanh cao như vậy, cần gì phải một mực nhằm vào tôi?”



Nguyễn An An: “?”


 


Đúng thật là rất biết cách thếp vàng lên mặt đấy nhỉ?



Tuy nhiên nói mấy câu như “Tôi không hiếm lạ gì cô” với loại người tự xem mình làm trung tâm thì  hoàn toàn vô dụng, đoán chừng Nguyễn Lâm luôn nghĩ rằng ngôi sao ánh trăng gì đó đều vây quanh cô ta.



Nguyễn An An dứt khoát không phủ nhận, cười nói “Em gái, em muốn biết nguyên nhân sao.”



“Tôi tham gia đánh cờ ly, học đại học C, cô cảm thấy là bởi vì cô, vậy cô cứ nghĩ như vậy đi, cũng không có gì sai.”



“Nhiều người muốn giành giật thứ hạng trong cuộc thi đánh cờ ly như vậy, bởi vì nó tượng trưng cho quyền uy.” Nguyễn An An tạm dừng một chút, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào cô ta, rồi sau đó giơ tay chỉ vào chính mình: “Mà chị gái cô, chuẩn bị giành vị trí thứ nhất, để cho người ngu ngốc nào đó trừ bỏ việc ôm đùi người khác biết cái gì gọi là thiên tài.”



Nguyễn An An nói xong, lập tức xoay người rời đi, bóng dáng tinh tế xinh đẹp, thanh âm giày cao gót đạp trên mặt đất thanh thúy dễ nghe.



Bàn tay Nguyễn Lâm phát run, sắc mặt khó coi tới cực điểm, cô ta không ngừng hít sâu để kìm nén cảm xúc.



Trong WC truyền ra tiếng thở dốc áp lực, cùng với giọng nữ thập phần oán độc.



“…… Còn không phải chỉ là con ngoài giá thú, chị phát rồ cái gì.” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---



Nguyễn An An gặp lại Ân Viện vào ngày hôm sau.


 


Buổi sáng hai người đều không có lớp, cùng nhau nằm trên sô pha chơi game, Nguyễn An An vừa chém giết quái vật vừa thuật lại đoạn nhạc nhỏ trong WC một lần.


 


“…… Ha ha ha ha ha, cậu thật sự nói như vậy?”



Cô “Ừ” một tiếng, “Loại chuyện này lừa cậu để làm gì?”



“Nếu tớ có mặt ở hiện trường thì tốt biết bao a ha ha ha ha ha ha! Tớ thích nhất loại tiết mục này, mẹ nó, năm đó có một bộ phim truyền hình, giai đoạn trước nữ chính bị cô em gái không chung huyết thống bắt nạt muốn chết, tớ chỉ chờ xem đoạn nữ chính xoay ngược lại, kết quả đến cuối cùng thánh mẫu này lại trực tiếp nói một câu ‘Mọi chuyện quá khứ đã qua, chị đều tha thứ cho em’, buồn nôn…… tớ xem mà tức muốn hộc máu……”



Nguyễn An An cười hai tiếng, “Nhưng tớ và cô ta khác nhau, tớ chưa từng bị Nguyễn Lâm chọc tức.”



Dừng một chút, cô lại bổ sung nói: “Ý tớ là, sau khi lớn lên.”



Lúc còn nhỏ cũng không phải cô bị bắt nạt hay khinh bỉ, chỉ là mỗi lần nhìn thấy Nguyễn Lâm ăn mặc giống tiểu công chúa sau đó được Nguyễn Chính và mẹ cô ta dẫn ra ngoài, mà Nguyễn An An chỉ được ở nhà chơi một mình, hỏi bảo mẫu, bảo mẫu cũng chỉ thở dài.



Ý thức được việc mình không được thừa nhận, cô thực sự đã từng buồn bã trong một đoạn thời gian dài.



Cũng may cô hiểu chuyện sớm, cũng trưởng thành sớm, sớm thoát ly khỏi cái hố lửa kia.



“Cho dù thời điểm đó tớ không biết ông ngoại tớ là ai, tớ cũng chưa từng để Nguyễn Lâm có cơ hội bắt nạt mình.” Nguyễn An An “chậc” một tiếng, “Ai có lỗi với ai, ai thèm sợ cô ta, một đứa trẻ ngu ngốc bị mẹ tẩy não mà thôi, tớ không thèm để ở trong mắt.”



Ân Viện tán đồng: “So với cậu thì cô ta thật đúng là một đứa trẻ ngu ngốc.”



Tới giờ ăn cơm, sau khi hai người ăn cơm xong thì cùng nhau ra ngoài.


 


Chiều nay học tiết thể dục.



Thời điểm Nguyễn An An đến sân thể dục, cô nhìn thấy Cố Quyết đang nói chuyện gì đó cùng cán bộ thể thao, Cố Quyết đưa lưng về phía cô.



Cán bộ thể thao nhìn thấy cô từ xa đã nhảy lên chào hỏi, lúc này Cố Quyết mới quay đầu lại.



Hiện tại trời đã trở lạnh nhưng Cố Quyết vẫn mặc khá phong phanh, bộ đồ thể thao màu đen trắng, không có hình trang trí, ôm lấy đôi chân vừa dài vừa thẳng. Trong nháy mắt khi hai người đối diện nhau, anh lập tức cong môi mỉm cười.



Nguyễn An An chạy chậm qua đó, vốn dĩ cô không định làm trò khoe ân ái trước mặt người khác, nhưng nhìn thấy bạn trai đứng ở chỗ đó, đẹp trai như vậy, còn mỉm cười giang hai tay về phía cô……



Thân thể cô liền tự động nhào qua.



Ôm cổ anh, treo trên người anh giống gấu Koala, Cố Quyết đứng ổn định thân mình một cách vững chắc.



Cán bộ thể thao chứng kiến hết thảy: “…… Cáo từ.”



Tên cẩu độc thân vẫn chưa thể hạ quyết tâm thổ lộ với Thu Nghiên nện bước hốt hoảng bỏ chạy.



Tuy rằng chọn bóng rổ, nhưng Nguyễn An An sẽ không chơi, Cố Quyết cũng không muốn chơi, hai người vô tâm chơi bóng chỉ nghĩ đến chuyện tình yêu. Ngoại trừ lần thứ nhất và lần thứ hai, sau này mỗi tiết thể dục tiếp theo hai người đều nắm tay tản bộ.



Nếu không nữa thì giống như bây giờ, ngồi nghỉ ngơi trên chiếc ghế dài bên ngoài sân bóng rổ.


 


Nguyễn An An dựa lên người Cố Quyết chơi trò chơi, cô nhìn thấy Cố Quyết chơi trò này nên mới download.



Cố Quyết đăng nhập vào diễn đàn.



Anh dùng một tuần, cuối cùng cũng trang trí “phòng cưới” kia thành bộ dáng mà anh muốn. Mỗi lần tưởng tượng đến cảnh cùng bạn gái ở chung ở nơi đó, loại tâm tình này quả thực còn vui vẻ hơn so với lần đầu tiên《 Lục giới 》được công bố.



Mặc dù đã chuẩn bị xong, nhưng vấn đề sống chung vẫn là vấn đề mấu chốt. Khiến người bực bội nhất chính là, mỗi lần Cố Quyết nghĩ tới phương diện này, anh gần như lập tức liên tưởng đến các đánh giá trên diễn đàn tâm sự kia——



Vừa nghèo vừa gấp gáp.



Cố Quyết làm người hơn hai mươi năm qua, mặc kệ là ở trong hiện thực, trên internet hay là ở trong miệng người khác, trước nay anh chưa từng dính dáng gì đến hai từ này, quả thực có thể nói là một chút cũng không liên quan.



Tạm thời không đề cập tới vấn đề nghèo, bởi vì vấn đề này có lý do đặc thù, tình huống đặc thù thì nên được đối đãi một cách đặc biệt.



Nhưng cái gì gọi là gấp gáp?



Anh chỉ muốn ở cạnh bạn gái nhiều hơn mà thôi. Thúc đẩy tình cảm tiến xa thêm một bước, anh muốn mỗi ngày đều được nhìn thấy bạn gái nhiều hơn, nguyện vọng đơn thuần tốt đẹp như vậy lại bị những người đó bôi nhọ không thương tiếc?



Cố Quyết gia nhập vào diễn đàn kia vì muốn tham khảo ý kiến đại chúng về quan điểm của phụ nữ, không phải là để chịu mắng. Lần trước anh nhẫn nhịn, là bởi vì bát tự còn chưa viết xong, hiện tại đã có bát tự, anh chuẩn bị phản bác trở lại, ít nhất phải có một kết cục hoàn mỹ.



 


Tìm thấy câu bình luận trong bài đăng hôm nọ, Cố Quyết phát hiện số bình luận vẫn ít tới mức đáng thương như cũ.



Xem ra loại bài viết xin giúp đỡ này một khi lâu chủ biến mất, mọi người trong diễn đàn sẽ tự động bỏ qua, câu bình luận cuối cùng vẫn đang bỏ ngỏ ở đó.



Vô danh 7: [??? Vừa nghèo vừa gấp gáp, tuyệt vời. ]



Cố Quyết suy nghĩ nửa ngày.


 


Nghèo thì không thể phản bác, nhưng gấp gáp…… hình như cũng con mẹ nó không thể phản bác.



Anh nhanh chóng tự hỏi một chút, trước tiên phải đẩy bài viết lên đầu, vì thế anh tiện tay gửi đi một dấu “?”.



Một khi lên trang đầu, những người tiến vào bình luận sẽ nhiều hơn. Cố Quyết đợi hai phút, ngón tay ấn load lại, quả nhiên lập tức xuất hiện mấy câu bình luận mới.



Vô danh 8: [ Haiz, thật đúng là, hai mươi ngày đã muốn ở chung, thế mà bạn gái còn tự hỏi tính chân thật và tính khả thi, nói nhiều cũng vô ích. / buông tay / ]



Vô danh 9: [Chủ thớt này, tôi nhìn thời gian, bạn đi mất tích một tuần rồi quay trở lại? vẫn chưa hết phân vân? Tôi không muốn trực tiếp đánh giá tình cảm của bạn trai bạn đối với bạn như thế nào, mặc dù suy xét từ góc độ nào thì anh ta cũng quá nóng nảy. / đỡ trán/ ]



Vô danh 10: [ Có chút ý thức tự bảo vệ mình đi bạn gái. Nếu phân tích kỹ ra, rốt cuộc hai người đều là sinh viên, nếu muốn dọn ra ở cùng anh ta người đầu tiên bạn phải đối mặt chính là bạn cùng phòng và bạn bè của mình, một ngày đa số thời gian bạn đều ở cạnh anh ta, tương đương với cuộc sống sinh hoạt của bạn sẽ xoay chuyển quanh anh ta. Nói đến điều này, tôi không thể không đề cập đến trường hợp, bạn nghĩ xem nếu có một ngày hai người chia tay, lúc ấy bạn sẽ cảm thấy đáng giá khi mình từng trả giá thời gian cùng sức lực vì anh ta sao? Đến lúc đó lại dọn trở lại ký túc xá, bạn không cảm thấy mất mặt sao? ]



Cố Quyết: “……”


 


Vị vô danh 10 này mặc dù thao thao bất tuyệt nhưng lại nói được những câu rất có lý. Tuy rằng bên trên có một số bình luận khiến anh rất bực bội, nhưng những người này chỉ phân tích những thông tin do lâu chủ cung cấp, bọn họ nói như vậy cũng không sai, diễn đàn này thực sự suy nghĩ cho phụ nữ.



Cố Quyết nhớ lại, hình như Nguyễn An An đang ở cùng với người bạn học nghiên cứu sinh của cô. Trong phòng chỉ có 2 người, cô lại là sinh viên trao đổi nên không tồn tại vấn đề với các bạn cùng phòng.



Chủ thớt: [ Cảm ơn mọi người đã quan tâm, nhưng kỳ thật quan hệ giữa tôi và nhóm bạn cùng phòng rất bình thường, cũng không có gì đặc biệt thân thiết, sau hai tháng đi học có vẻ như tôi tương đối quen thuộc với bạn trai hơn QvQ……]



Vô danh 11: [……]



Vô danh 12: [………]



Mãi cho đến lầu thứ hai mươi cũng vẫn là một chuỗi dấu các dấu ba chấm, còn cái sau dài hơn cái trước.



Cố Quyết:??



Lâu chủ: [ Vì sao mọi người đột nhiên bình luận ba chấm? / nghi hoặc / ]


 


Vô danh 21: [ Bạn vẫn chưa phát hiện ra sao…… Mặc kệ chúng tôi nói cái gì bạn đều tự bào chữa cho anh ta đó cô gái ==]



Vô danh 22: [Chủ thớt này, tôi cảm thấy……ummm bạn nói thật cho tôi biết, có phải bạn trai bạn cực kỳ đẹp trai hay không ? Hơn nữa còn rất biết dỗ dành? ]



Cố Quyết tiếp tục sửng sốt.

 


Lâu chủ: [ Đúng vậy! Anh ấy siêu cấp đẹp trai! Sao mọi người lại biết \\ ( ^o^ ) /]



Vô danh 23: [ Tôi, con mẹ nó, quả nhiên! ]



Vô danh 24: [ Con mẹ nó…… Hiện tại không sợ tra nam, chỉ sợ tra nam đẹp trai thôi! Nhìn cách bạn mê mẩn anh ta, có lẽ bạn thật sự suy xét đến tính khả thi của việc sống chung! Còn suy nghĩ ước chừng một tuần! Còn phản bác lời nói của chúng tôi! Nói bạn trai bạn đối xử với bạn rất tốt……ông trời ơi!!!]



Vô danh 25: [ Nghe lời các chị em nói đi! Đây đều là giáo huấn được đúc kết từ máu và nước mắt đó! Bạn không thể bị vẻ bề ngoài làm mờ hai mắt a a a a a a! Vận động cái đầu nhỏ của bạn suy nghĩ xem! Đó là người đàn ông mới nói chuyện yêu đương hai mươi ngày đã muốn ăn bạn —— hay là người đàn ông muốn túm bạn về nhà nhấm nuốt trong một thời gian dài! / nhéo lỗ tai / hét to ]



Vô danh 26: [ Lầu trên không cần uyển chuyển như vậy! Trực tiếp nói cho cô ấy: Yêu đương được hai mươi ngày đã vọng tưởng muốn sống chung! Đây là hành vi của tra nam!!! ]



Tra nam: “…………”



Cũng không biết những từ ngữ này có ma lực như thế nào, biết rõ mình không phải tra nam, nhưng đọc những lời này, ngực Cố Quyết giống như bị cắm một mũi tên.



Anh tức giận tới mức bật cười.



Nên hỏi đã hỏi xong, anh không có cách nào chứng minh mình không phải tra nam, nhưng anh có phương thức hoàn mỹ khác để kết thúc chủ đề này.



Lâu chủ: [Cảm ơn các chị em, tôi đã rối rắm vấn đề này trong suốt một tuần, tôi không muốn bạn trai tôi đợi câu trả lời quá lâu, tôi nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên chuẩn bị đáp ứng! Không có cách nào cả, anh ấy quá đẹp trai, tôi thật sự rất thích anh ấy aaaaaa qwq]



Dự cảm được một hồi gió tanh mưa máu phía dưới.



Cố Quyết cong môi cười, trực tiếp tắt trang web, quả thực sau khi gõ xong mấy lời kia cả thể xác và tinh thần của anh đều vô cùng thoải mái.



Nguyễn An An dựa trên vai Cố Quyết, cô cũng không để ý tới màn hình của anh mà chỉ chuyên tâm chơi trò chơi của mình. Nhìn thấy chữ “unbelievable” biết mình chuẩn bị qua màn, bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng nói của Cố Quyết.



“Lát nữa anh muốn hôn em.”



“???” Di động trong tay Nguyễn An An thiếu chút nữa rơi xuống, cô cho rằng mình nghe lầm: “…… Cái gì?”



“Anh nói lát nữa anh muốn hôn em” Cố Quyết còn suy nghĩ một cách rất nghiêm túc “Hiện tại anh sẽ bắt đầu đếm ngược mười giây, đếm tới ‘1’ anh sẽ hôn em.”



Nguyễn An An: “???”



Cô một chữ cũng chưa nói được, Cố Quyết đã bắt đầu đếm ngược: “Mười.”



Nói xong anh duỗi tay cầm lấy cổ tay cô, cố định cả người cô trên ghế dài.



“……” Nguyễn An An trừng mắt nhìn anh “Nhưng mà người khác có thể nhìn thấy……!”



Cố Quyết không dao động, hơn nữa còn mỉm cười với cô.



“—— Chín.” Cố Quyết nói xong âm tiết này, anh còn vô cùng ý tứ ám chỉ mà bổ sung một câu “Đúng rồi, anh nói hôn, là nụ hôn tương đối không thuần khiết, em có thể ôn tập trước một chút trong não bộ, lần trước chúng ta đã hôn như thế nào dưới kí túc xá của em.”



Nguyễn An An: “……”

 


Thời điểm anh cười rộ lên đặc biệt quyến rũ, trong miệng lại nói mấy lời như vậy, vốn dĩ Nguyễn An An rất có khí thế trừng anh, kết quả là chính cô lại đỏ mặt trước.



“—— tám.”



Các đoạn trích ngắn trong lần hôn môi trước bắt đầu xẹt qua đại não. Nhịp tim Nguyễn An An tăng tốc, cô cảm thấy lúc này mình giống như đang bị vây hãm, có trốn như thế nào cũng không thoát.



Cô bắt đầu tự hỏi, đối với nụ hôn như vậy, trước tiên cô hít sâu một hơi lấp đầy phổi tránh cho lát nữa không đủ khí oxy thì có quá mất mặt hay không.



“—— bảy.”



Không vội không vội, còn sáu giây.



Nguyễn An An nghĩ, không cần vội vàng, hít sớm quá cũng vô dụng.



Nhưng ý tưởng này vừa mới xuất hiện trong đầu thì cổ tay cô đã bị siết chặt, cả người không khống chế được mà bị kéo về phía trước, hơi thở trên người Cố Quyết lập tức bao phủ lên gian hô hấp của cô. Tiếp theo cô cảm nhận đầu ngón tay lành lạnh của anh đang xoa mặt cô, đầu tiên nụ hôn rơi xuống khóe môi cô.



Đôi môi này vẫn mềm và lạnh như cũ.



“Ưm……” Nguyễn An An phát ra một âm tiết ngắn ngủi, đầu cô lệch sang một chút, thật vất vả đôi môi mới được thả ra để nói chuyện, cô vừa gấp vừa thẹn: “…… Này! Rõ ràng anh bảo đếm hết 10 giây cơ mà!”



Cố Quyết ôm cô, thấp giọng cười, giọng nói có chút nghèn nghẹn “Xin lỗi, nhịn không được.”



Rồi sau đó anh trực tiếp hôn lên môi cô, cô hoàn toàn mất đi cơ hội lên tiếng nói chuyện.



Lần này Nguyễn An An không ngây ngốc giống lần trước, cô vẫn nhớ rõ mình đang ở bên ngoài, khả năng giây tiếp theo liền có người đi qua đi lại, vì thế toàn bộ quá trình cô đều ra sức phản kháng, Cố Quyết bất đắc dĩ phải kết thúc nụ hôn này trong vòng 30 giây.



Nguyễn An An cũng mệt mỏi tới mức kiệt sức, cô thở phì phò, vừa nghe thấy tiếng cười của Cố Quyết, cô liền nhấc chân đạp nhẹ anh một cái.



Chờ Nguyễn An An nghỉ ngơi đủ, Cố Quyết duỗi tay ra ôm cô vào lòng “Đúng rồi, lúc trước quên không nói với em, anh trọ ở bên ngoài còn vì một nguyên nhân nữa.”



Nguyễn An An bỗng dưng ngẩng đầu: “Hả?”



“Em nhớ hình đại diện trên WeChat của anh không?”



“Nhớ” Nguyễn An An hưng phấn nói: “Là bức ảnh anh đang sờ đầu một con mèo đúng không?”



Cố Quyết gật đầu.



“Anh nuôi một con mèo……”, anh dừng một chút, đối diện với cô vài giây, ngược lại đôi mắt hơi cong lên nói “Em có muốn tới nhà anh xem không?”