Chương 5: 5: Tai Bay Vạ Gió

Làm Gối Ôm Cho Hào Môn Chó Dại

Đăng vào: 11 tháng trước

.


Trì Thược không nghĩ tới, vận mệnh sẽ có lúc đùa giỡn người khác như vậy.

Rõ ràng là chuyện không có liên quan gì đến cậu, lại muốn cậu pohari gánh chịu phần tai bay vạ gió không thuộc về mình này.

Lúc đang vì việc của Hàn Thịnh muốn cậu ngủ cùng, mà tâm tình nặng nề bực bội, thì người đại diện Hạo ca đột nhiên gọi điện thoại cho cậu, gọi cậu đến công ty một chuyến.

Sáng sớm ra cửa, Trì Thược nào biết lúc uống nước liền không cẩn thận, đem ly nước yêu thích dùng nhiều năm làm vỡ.

Lúc thu dọn mảnh vỡ của ly nước, thì trong lòng Trì Thược đột nhiên dâng lên một loại cảm giác không khỏe khó giải thích được.

Sau đó, loại cảm giác không khỏe này vẫn luôn bám theo Trì Thược, đến lúc ngồi trên xe đến công ty.

Chờ đến văn phòng của người đại diện, Trì Thược đẩy cửa đi vào.

Khi đối diện với khuôn mặt đầy thâm ý của người đại diện, thì loại cảm giác quái dị kia trong nháy mắt đạt đến đỉnh điểm.

Trì Thược cảm giác được có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Ở một số thời điểm mấu chốt, thì giác quan thứ sáu của cậu vẫn rất nhạy bén.

Hạo ca đang gọi điện thoại, nhìn thấy Trì Thược vào phòng, hắn liền cùng người bên kia nói mấy câu xong liền để điện thoại xuống.

Tầm mắt của Hạo ca nhìn chằm chằm Trì Thược, ẩn ẩn có chút tiếc nuối.

"Hạo ca!" Trì Thược đi lên phía trước.

"Trì Thược, ngày hôm nay gọi cậu đến đây sớm như vậy, là có một việc thông báo với cậu." Trước đây, khi Trì Thược vào trong văn phòng, Hạo ca quá nửa là muốn Trì Thược ngồi xuống trước.

Hôm nay, hắn liền nói thẳng vào việc, những lời hàn huyên khách sáo liền trực tiếp bớt đi.

"Chuyện gì?" Trì Thược ánh mắt càng thêm trầm tĩnh, giống như là đã làm tốt chuẩn bị tiếp thu tất cả.

"Bộ phim hình sự trinh sát được quay vào đầu tháng chín kia, cậu không cần đi nữa." Hạo ca tầm mắt thẳng tắp đối diện với Trì Thược.

Chỉ thấy Trì Thược đầu tiên là sững sờ, sau đó lại nở một nụ cười.

Nhưng Hạo ca làm sao không biết tươi cười trên mặt Trì Thược lúc này, không phải là phát ra từ chân tâm.

"Là do hoãn khởi quay hay là..." Trì Thược tựa như hiểu được cái gì đó, trong lời nói của Hạo ca là khởi quay, vậy thì không phải là hoãn lại.

"Nhân vật đổi cho người nào?"
Trọng điểm chính là cái này.

Trì Thược trước đây không phải chưa từng gặp phải chuyện như vậy, đều sẽ có bất ngờ.

Nhưng giới giải trí chính là như vậy, dù cho có vào được đoàn phim, thì dưới quy tắc ngầm của tư bản, thì cũng sẽ xuất hiện việc như đổi vai mà thôi.

Trì Thược nghĩ thầm, có lẽ cậu nên vui mừng, là trước khi bắt đầu quay bị đổi vai.

Nếu như đợi đến sau khi quay mới xuất hiện loại biến cố này, thì cậu sợ rằng mình sẽ bị không biết bao nhiêu người, dùng ánh mắt đồng tình mà đánh giá.

"Bùi Lộ" Chuyện này cũng không cần phải che giấu, mặc dù bây giờ vẫn còn là bí mật, nhưng sau đó không lâu sẽ liền công khai ra bên ngoài.

Trì Thược biết tin cũng là chuyện sớm hay muộn.

"Bùi Lộ?"
Trì Thược nghiền ngẫm danh tự này trong chốc lát.

Cậu đương nhiên biết Bùi Lộ, đối phương cũng thuộc công ty quản lí của cậu, đều xem như là cộng sự.

Chỉ có điều, hai người không cùng chung người đại diện mà thôi.

Hạo ca từ sau bàn đi qua, đi đến trước mặt Trì Thược.

Trong lòng hắn rất yêu thích Trì Thược, ngoại hình tốt, kĩ năng diễn xuất mặc dù không phải là xuất thân chính quy, nhưng so với rất nhiều người đều có linh tính hơn, học cái gì cũng nhanh, nói là ông trời thưởng cơm ăn cũng không quá đáng.

Bất luận là xét từ phương diện nào, thì Trì Thược đều là một khối ngọc thô chưa qua mài dũa, đáng giá để điêu khắc.

Hơn nữa, Trì Thược tính cách trầm ổn không táo bạo, cực kì yên lặng lại quyết tâm.

Rõ ràng tuổi tác của cậu không lớn lắm, nhưng cũng đã có loại phong độ không quan tâm đến hơn thua ở bên trong.

Chỉ cần có tài nguyên tốt, thì sẽ có thể bước vào vòng giải trí một cách dễ dàng.

Nhưng có vài thời điểm thật khó nói trước.

Loại phẩm chất này của Trì Thược có thể nói là tốt đẹp, nhưng ở trong giới giải trí, sẽ phải chịu những ràng buộc nhất định.

Đây là thời đại mà thị trường bị thao túng bởi tư bản, ngược lại những minh tinh tuyến đầu kia cũng vậy, có hơn nửa đều là bị tư bản bao dưỡng ném tới.

Người đầu tư muốn ở trong thời gian ngắn, nhanh chóng thu được doanh thu, thì tự nhiên bọn họ sẽ lựa chọn những người biết nghe lời để bao dưỡng.

Không quan tâm người kia có chân tài thực học hay không, thì các loại tài nguyên tuyên truyền, thông cáo đều tập trung vào bọn họ.

Chỉ cần không phải người thật ngu xuẩn, thì luôn có thể tạo ra chút danh tiếng.

Công ty giải trí như bọn họ, ở trong nghề này, nghiêm chỉnh mà nói, chỉ tính ở mức trung đẳng, tài nguyên thu được tự nhiên cũng có hạn.

Hơn nữa, bản thân công ty xem trọng cũng chỉ là lợi ích trước mắt, nên ánh mắt của cao tầng công ty rất thiển cận.

Về phần Hạo ca, hắn chỉ là một người đại diện, cho dù hắn muốn giúp Trì Thược thì cũng chỉ có thể nói là bất lực.

Hơn nữa trong này, có việc Hạo ca không có nói rõ ra, chính là việc thay đổi nhân vật này cũng không phải do công ty quyết định, mà là do người đầu tư nào đó yêu cầu.

Phỉ Lộ dùng thủ đoạn của mình, câu được một nhà đầu tư điện ảnh.

(ALice: ở phía trên tác giả để là Bùi Lộ, đến chỗ này lại là Phỉ Lộ, cho nên mị để theo tác giả, không sửa lại nhé.)
"Đôi lúc có một số việc xác thực rất khó tránh khỏi, nhưng Trì Thược cậu nên tận lực nghĩ thoáng chút" Cánh tay của người đại diện đặt ở trên vai Trì Thược, vỗ vỗ vài cái.

Trì Thược mím mím môi, cũng nhanh chóng đem khiếp sợ và thất lạc nơi đáy mắt che giấu đi.

"Tôi biết rồi, ngoại trừ chuyện này, còn có việc gì khác sao?" Khuôn mặt của Trì Thược vẫn còn kiên cường duy trì bình tĩnh, khiến cho người đại diện lần thứ hai cảm thấy tiếc hận.

"Có một đài địa phương, muốn quay một chương trình truyền hình thực tế ngoài trời.

Bọn họ muốn mời sáu vị khách quý thường trú, tôi và người chế tác bên đó cũng có chút giao tình, có thể tranh thủ một vị trí khách quý giúp cậu."
"Chương trình thực tế tương đối mới mẻ độc đáo, tôi tính toán tương lai nếu phát sóng sẽ rất được hoan nghênh.

Chỉ có điều, chính là tiền cát-xê sẽ không quá cao."
"Tiền cát-xê thấp một chút cũng không có vấn để gì." Tóm lại vẫn tốt hơn so với không có việc gì làm mà chỉ đợi ở nhà.

Biểu tình trầm ngưng trên mặt Trì Thược cũng giảm bớt, mất đi một vai diễn cũng không sao, dù sao cuộc sống chính là sự luân phiên giữa được và mất.

"Vậy thì tốt, không cần áp lực, bất luận là tôi hay là công ty, đều rất yêu quý cậu, mất đi cơ hội lần này cũng xem như là một lần thử thách." Người đại diện cười động viên Trì Thược.

"Cảm tạ Hạo ca, tôi sẽ cố gắng."
"Cố lên."
Điện thoại của Hạo ca lại vang lên, Trì Thược thấy Hạo ca có chuyện bận, liền nói tạm biệt liền xoay người rời khỏi.

Đi vào trong thang máy, Trì Thược nhấn phím xuống dưới lầu một, chờ cửa thang máy khép lại, đột nhiên, cửa vốn đã đóng lại một lần nữa mở ra.

Trì Thược giương mắt nhìn ra phía ngoài, thì một khuôn mặt quen thuộc mang ý cười tiến vào trong tầm mắt.

Người kia cong khóe môi nhìn Trì Thược, trong thần thái còn ẩn giấu một tia sung sướng.

Gã đi vào thang máy, chú ý tới Trì Thược bên cạnh tựa hồ không muốn cùng hắn đứng quá gần, cho nên im lặng không lên tiếng lui về sau nửa bước, Phỉ Lộ khóe miệng mỉm cười càng sâu hơn.

Người nào đó nghiêng đi, Phỉ Lộ ánh mắt liền nhìn theo.

Xem như lúc này Trì Thược có ngụy trang tốt đi nữa, thì Phỉ Lộ vẫn có thể từ trên người đối phương nhìn thấy được một chút mất mát cùng thất vọng.

Cậu cũng có ngày hôm nay a!

Phỉ Lộ có chút trào phúng nghĩ.

Gã trước đây đã không thích Trì Thược, rõ ràng đều là người giống nhau, nhưng cố tình Trì Thược lúc nào cũng mang bộ dáng thanh lãnh không màng danh lợi.

Nếu ngươi đạm bạc như vậy, thì cứ nhẹ nhàng lui giới đi.

Giống như việc mọi người đều trầm mê d*c vọng, còn mình ngươi là mang bộ dáng tỉnh táo muốn cho ai xem.

Phỉ Lộ không chút thu liễm đánh giá Trì Thược, thậm chí còn càng ngày càng trắng trợn.

Trì Thược muốn làm như không thấy, cũng có chút khó.

Huống hồ vì đã biết Phỉ Lộ đoạt nhân vật của cậu, bây giờ gã lại đột nhiên xuất hiện.

E rằng cũng không thể nói đây là việc ngẫu nhiên, xem biểu tình của Phỉ Lộ vừa nãy, rõ ràng là đã biết việc mình hôm nay sẽ đến, nên mới ở chỗ này chờ mình.

Trì Thược ngẩng cao đầu, đối diện trực tiếp với ánh mắt của Phỉ Lộ.

"Tôi còn tưởng rằng cậu không dám nhìn tôi." Có người một khi đã tìm được chỗ dựa, thì thần thái cùng ngữ khí đều sẽ không tự chủ được, mà tự tin ngạo mạn lên hẳn.

Phỉ Lộ mỉm cười trước sau đều không giảm, nhưng ý cười của gã chỉ tồn tại nơi khóe miệng, còn đắc thắng cùng đắc ý dần dần lộ rõ nơi đáy mắt.

"Có chuyện gì thì nói thẳng đi."
Trì Thược không biết rõ địch ý của Phỉ Lộ từ đâu mà tới, cậu tự nhận không đắc tội qua Phỉ Lộ.

Nhưng Trì Thược không biết rằng, người có nội tâm đen tối hẹp hòi, phàm là nhìn thấy trên người người khác có một chút ánh sáng, thì đều sẽ cảm thấy thực chói mắt.

"Được, vậy tôi liền nói thẳng, không chỉ là vai diễn hình sự trinh sát này, mà những tài nguyên vai diễn khác, tôi cũng đều sẽ đoạt được." Phỉ Lộ dựa vào vách thang máy, lời nói ra khỏi miệng khiến cho bình tĩnh trên mặt Trì Thược cũng bắt đầu có vết nứt.

Trì Thược nhỏ giọng hỏi: "Cậu có ý gì?"
"Cậu thông minh như vậy, không cần tôi nói lại lần thứ hai đi." Phỉ Lộ hai tay khoanh trước ngực, thưởng thức vẻ khiếp sợ cùng kinh ngạc trên mặt Trì Thược.

"Tôi tự nhận chưa từng đắc tội với cậu, cậu cũng không cần phải quá phận."
Trì Thược đột nhiên nhắm chặt mắt, dưới cái nhìn của cậu thì Phỉ Lộ so với kẻ điên đều không có gì khác biệt.

"Cậu không đắc tội với tôi? Đúng rồi, cậu nhất định đã quên mất, dù sao cậu cũng là quý nhân bận rộn." Nụ cười nơi khóe miệng của Phỉ Lộ toàn bộ đều bị đè x uống, trong đôi mắt lần thứ hai nhìn về Trì Thược lại tràn đầy hận ý.

Hận ý kia quá mức mãnh liệt, Trì Thược trong lòng đầu tiên là một mảnh sương mù, sau đó lại như là có thứ gì đó trong sương mù chập trùng lên xuống, cậu cảm thấy được chính mình hẳn là biết nguyên nhân kia.

Chỉ là trong lúc nhất thời, cậu không có cách nào lập tức nhớ tới.

"Trì Thược, nhìn thấy cậu không vui.

Tôi liền rất vui vẻ, đặc biệt vui vẻ."
Ding một tiếng, thang máy đã đến lầu một.

Lúc cửa thang máy mở ra, Phỉ Lộ liền đứng thẳng dậy, gã tiến tới gần bên tai Trì Thược, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được nói với Trì Thược mấy câu.

Đến lúc cửa thang máy hoàn toàn mở ra, ngoài cửa đã đứng mấy người.

Phỉ Lộ xoay người bước nhanh rời đi, bóng lưng ở trong mắt Trì Thược càng ngày càng nhỏ.

Trợ lí Tiểu Nghiêm lái xe chờ ở bên ngoài, thấy Trì Thược đi tới ngồi vào phía bên kia xe.

Quay đầu lại xem Trì Thược, phát hiện sắc mặt Trì Thược ảm đạm vô quang, muốn mở miệng hỏi một câu, nhưng Trì Thược cầm điện thoại gửi tin tức cho người khác.

Tiểu Nghiêm thu tầm mắt lại, trầm mặc đề xe, khởi động ô tô, hòa vào con đường ngựa xe như nước.

Người Trì Thược gửi tin nhắn chính là bạn tốt thời cấp ba của cậu – Triển Tường, hỏi Triển Tường buổi tối có rảnh hay không ra ngoài uống một chén.

"Tối nay không được, tôi còn có chút chuyện khác.

Làm sao vậy, có phải là xảy ra chuyện gì?" Trong tình huống bình thường, Trì Thược sẽ không chủ động hẹn hắn ra ngoài uống rượu.

Trong ấn tượng của Triển Tường, thì Trì Thược cũng không phải là loại người thích uống rượu
"Không có chuyện gì, chỉ là muốn uống vài ly thôi." Trì Thược nhanh chóng trả lời.

"Ngày mai, ngày mai cậu thấy có được không?"
"Được." Trì Thược nắm điện thoại, trong lòng luôn có một loại d*c vọng muốn được tâm sự mãnh liệt, bất kể là chuyện của Hàn Thịnh, hay là chuyện mới vừa rồi ở trong công ty, cậu đều muốn tìm một người để tâm sự.

Triển Tường cũng được xem như là người bạn có thể thổ lộ tình cảm, trước đây có chuyện gì, Trì Thược cũng sẽ cùng Triển Tường nói một chút.

Cậu gõ một đoạn chữ dài, nhưng nhìn những chữ này, đột nhiên cậu lại đem toàn bộ xóa bỏ.

Những chuyện trước kia, cậu cơ bản đều có thể giải quyết, nhưng những chuyện kia so với hiện tại thì đều không ở cùng một cấp bậc.

Về phía Hàn Thịnh, Trì Thược tựa hồ phát hiện cậu cũng chỉ có thể kéo dài như vậy.

Nhưng Phỉ Lộ, tình huống của Phỉ Lộ thì Trì Thược cũng hiểu biết đại khái.

Bối cảnh cá nhân của gã cùng Trì Thược đều không sai biệt lắm, thậm chí còn không tốt được bằng Trì Thược.

Vai diễn này lúc đầu là do công ty cho cậu, không có lí do gì công ty lại đột nhiên thay đổi giữa chừng, biến cố bên trong đoán không chừng là ở những nơi khác.

Trì Thược hơi hơi ngẫm liền có thể mơ hồ đoán được, chỉ sợ là Phỉ Lộ có hậu thuẫn.

Sở dĩ suy đoán như vậy, là bởi vì Trì Thược đã từng chính mắt nhìn thấy, Phỉ Lộ muốn leo lên trên bằng đường tắt, còn khi đó có leo thành công hay không Trì Thược không quan tâm đến.

Phỏng chừng lần này là thành công.

Nhìn hận ý trong ánh mắt của Phỉ Lộ, cỗ hận ý kia chân thực cường liệt.

Trì Thược có dự cảm, Phỉ Lộ chính là loại người nói được thì làm được.

Cho nên, trong tương lai rất có khả năng tài nguyên của cậu đều bị Phỉ Lộ cướp đi.

Trì Thược nắm chặt tay, xương ngón tay cũng bị dùng sức đến đau đớn.

Cậu có thể làm gì đây?
Làm gì để có thể nắm giữ những thứ vốn nên thuộc về mình.

Tác giả có lời muốn nói: Cái này xem như là thuốcdẫn..