Chương 50: Đại Kết Cục

Làm Dâu Âm Phủ

Đăng vào: 12 tháng trước

.



​Mặc dù là quỷ, nhưng Hiên Viên Mặc đã tu luyện được đến bậc không khác người bình thường là mấy, thậm chí bây giờ hắn đã làm CEO của một công ty xuyên quốc gia.

​Người ta thường đồn đại rằng, Hiên tổng giám đốc sủng vợ thành nô, ngay cả trợ lý cũng toàn là nam, có lẽ là sợ phu nhân ghen.

​Hơn nữa tổng giám đốc chỉ là nghề phụ, còn chức vụ chính của người ta là cùng với vợ tò tí te…
​"Người ta không muốn tránh thai á! , người ta muốn sinh con, ta nghe nói người và quỷ khi sinh con ra sẽ được gọi là đứa bé quỷ, rất lợi hại đấy, hơn nữa chúng đều là yêu nghiệt cấp mỹ nam hoặc mỹ nữ.

"
​Vì sinh con cho Hiên Viên Mặc, Tịch Liễu đã làm rất nhiều chuyện.

​Lúc Hiên Viên Mặc đang làm việc, nàng đi tìm quỷ sai đại nhân, hoặc là những người tu đạo để hỏi bọn họ xem người và quỷ thì sinh con như thế nào.

​Đối với người bình thường thì chuyện này rất khủng bố, tìm hiểu kỹ mới biết, thì ra ví dụ về quỷ và người sinh con cũng không phải là không có.

​Hơn nữa sau khi sinh đứa bé ra, bởi vì Âm Dương hợp nhất, nên trời sinh khác hẳn với người thường.


​"Vậy em không sợ sau khi sinh con xong, không đợi được đến khi nó lớn lên, thì đã không còn cha không còn mẹ à"
​Kỳ thật Hiên Viên Mặc thật không sợ! Hắn đã tuy luyện được đến cấp độ giống người thường rồi, hắn chỉ lo cho Tịch Liễu.

​Nếu nàng chết rồi, thì sẽ thành quỷ, không thể ra ánh sáng, bởi vì không thể khống chết được âm khí, thậm chí không thể tiếp cận đứa bé, để tránh tổn hại đến sức khỏe của nó.

​Vậy thì nó sẽ thành một đứa trẻ không có mẹ!
​Đứa trẻ không có mẹ là đáng thương nhất, trước kia Tịch Liễu đã không có cha mẹ ở bên, nàng không muốn con của mình cũng sẽ giống như mình, cho nên nàng vẫn luôn lo lắng.

​Nhưng sau khi thành quỷ thì nàng có thể tu luyện giống như Hiên Viên Mặc mà?
​Tịch Liễu lầm bầm hầm hừ: "Mặc kệ, chúng ta đi mua sắm đi.

"
​Mua mua mua là công việc hàng ngày của nàng.

​Cửa hàng này mới khánh thành, rất náo nhiệt, quả thực là phải chen chúc mới vào được.

​Tịch Liễu kéo Hiên Viên Mặc, chen vào thang máy.

Đột nhiên nghe thấy tiếng khóc của trẻ con truyền đến.

​Tịch Liễu không để ý đến trước mặt còn có một đứa bé, vì chiếm nhiều diện tích nên nàng đột nhiên bị ai đó đẩy.

​Tịch Liễu không kịp chuẩn bị nên lùi về sau, rồi sau đó đụng trúng vào người Hiên Viên Mặc.

​"Không sao chứ?"
​Tịch Liễu ngước mắt nhìn hắn, nàng ôm bụng, cau mày nói: "Đột nhiên em đau bụng quá.


"
​Tịch Liễu được đưa vào bệnh viện, bác sĩ nói: "Chúc mừng, phu nhân đây đã có thai, nhưng thai nhi có chút bất ổn, tôi sẽ kê cho cô vài loại thuốc dưỡng thai, bình thường khi ra ngoài phải chú ý và nên nghỉ ngơi nhiều.

"
​"Ta mang thai?"
​Tịch Liễu không dám tin kêu to, bác sĩ cười tủm tỉm gật đầu: "Đúng vậy, căn cứ vào tấm phim này thì cái thai đã được hơn hai tháng rồi.

"
​"Không thể nào.

"
​Tịch Liễu nói thầm, nàng quay đầu nhìn về phía Hiên Viên Mặc, hầm hừ chất vấn: "Anh ám toán em!"
​Nàng tin chắc nhất định là như vậy, nếu không làm sao nàng lại có thể mang thai chứ? Rõ ràng nàng đã sử dụng nghiêm túc các biện pháp tránh thai rồi.

​"Phu nhân, rất nhiều người con cái đều đến một cách ngoài ý muốn, đây là điềm lành mà ông trời ban cho!"
​Bác sĩ nói như vậy làm Tịch Liễu nảy sinh ra nhiều lo lắng: "Bác sĩ, bảo bảo trong bụng tôi có khỏe mạnh không?"
​"Nhìn trông rất khỏe mạnh!"
​Bác sĩ mở tờ đơn ra, tùy ý nói, Tịch Liễu quay đầu nhìn về phía Hiên Viên Mặc: "Đều tại anh, lỡ như em chết"

​"Phu nhân, cô đừng căng thẳng, thân thể của cô khỏe mạnh như vậy, làm sao có thể chết được?"
​Bác sĩ đưa tờ đơn cho Hiên Viên Mặc: "Lấy thuốc xong là có thể đi được rồi, chú ý nghỉ ngơi cho tốt, đừng quá áp lực.

"
​Mặc dù nói như thế nhưng Tịch Liễu vẫn rất lo lắng.

​Sau đó nhoáng một cái lại mười năm trôi qua một trai một gái cũng đã sắp tốt nghiệp tiểu học rồi.

​Bốn mươi lăm tuổi, làn da Tịch Liễu vẫn mềm mại như da em bé, nàng lại lần nữa đứng tại gương, vẻ mặt nghi hoặc: "Anh xem, em vẫn không già, sao bảo em sẽ héo rũ rồi chết?"
​Điều này chỉ có Ma Quân mới có thể giải đáp.

Trong quan tài u tối, Ma Quân ôm thân thể lạnh như băng của Phượng nữ, trên môi cứng lại một nụ cười, vẻ mặt an lòng và thỏa mãn.

—————Hết—————