Đăng vào: 12 tháng trước
Trans: Toffee
Trong hầm tối đen còn ẩm ướt, mơ hồ có tiếng gió.
Cốc Tắc Minh bước từng bước cẩn thận, thấy Thương Thương phất tay với hắn, hiển nhiên là không thể đổi ý.
Hắn tuyệt vọng lảm nhảm với Ma kiếm: "Ngươi nhất định phải bảo vệ ta, thấy kiếm liền giúp ta chặn lại, làm ơn!"
Ma kiếm phát ra âm thanh bất lực. Nó chỉ là một thanh kiếm, lại không có ngũ cảm, nào có thể phòng bị nguy hiểm không rõ.
Cốc Tắc Minh lòng đầy bi thương, ôm kiếm lần mò đi vào hầm.
Hắn không dám mang theo đèn, sợ biến mình thành mục tiêu quá rõ ràng. Lẫn vào trong bóng tối còn có thể nép vào một góc nào đó mà trốn.
Đi không bao lâu, Cốc Tắc Minh cảm giác bên người có tiếng sột sột soạt soạt, hình như có cái gì đang bò dọc theo tường cùng hắn.
"..."
Hắn lặng lẽ co mình thêm một chút, cẩn thận đi tiếp.
Cho tới khi hắn mơ hồ cảm thấy ma khí lưu động, hắn liền thử thăm dò kêu: "... Ma Tôn?...Ma Tôn?"
Không biết đã quấy nhiễu đến thứ gì, dòng khí trong không trung chợt hỗn loạn. Tựa như có một con quái vật khổng lồ đang chậm rãi di chuyển về nơi này.
Cốc Tắc Minh lui về sau một bước.
Vật sống?! Hầm không phải là nơi để cất đồ à??
... Trách không được nơi này thông khí như vậy ... Quái vật này là cái gì vậy... Hắn sẽ không bị ăn chứ??
"Ma kiếm," hắn ôm Ma kiếm run bần bật, "Cứu mạng với."
Ma kiếm cũng run bần bật.
Hình như là một con quái vật linh trí thấp, nó không biết đối phó nha.
"Ngươi không phải thứ có thể mang tới tinh phong huyết vũ, khiến trăm họ lầm than sao!" Cốc Tắc Minh nhỏ giọng kêu rên, "Tôn nghiêm của ngươi đâu!"
Ma kiếm lệ ròng.
Thuật nghiệp hữu chuyên công (*) mà!
(*) mỗi người có sở trường riêng.
Cốc Tắc Minh quay đầu chạy.
Quái vật kia cứ như bị kích thích, nhanh chóng tiến gần.
Cốc Tắc Minh đương nhiên chạy không thoát nổi nó, chỉ có thể cảm giác nó càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần......
—— sau đó húc bay hắn.
Cốc Tắc Minh ngã xuống mắt đầy sao xẹt, không biết mình đang ở đâu.
Hơi thở dò xét của quái vật hình như đang tới gần, lướt qua trên người hắn, đang muốn công kích, đã bị một thanh âm ngăn cản.
"Sách Sách," Ngữ khí của Tinh Biến cực kỳ không tốt, "Ngươi xóc ta tỉnh."
Quái vật cứng đờ rồi.
Tinh Biến từ trên người nó nhảy xuống, nhìn Cốc Tắc Minh: "Ngươi đến đây làm gì?"
"Thương Thương gọi ngươi có việc..." Cốc Tắc Minh ngồi xổm ôm đầu, "Hình như là Biệt Phong tới quy phục."
"..." Tinh Biến nhướng mày, cúi đầu nhìn Cốc Tắc Minh, "Vì việc này mà dám đến hang rết, nhóc con dũng khí đáng khen đấy. Nếu không phải trên người ngươi còn lại một chút hơi thở của ta, sợ là vừa bước vào nơi này đã bị ăn sạch sẽ rồi.... Hay, ngươi đến là muốn thể nghiệm rết bò quanh thân có cảm giác thế nào? Ta có thể thỏa mãn ngươi..."
"... Cái, cái gì?" Cốc Tắc Minh ngẩng đầu, "Đây không phải là hầm của Cực Lạc Cung sao?"
"Sau ngày Cực Lạc Cung xây xong ta đã mang theo đám Sách Sách dọn tới đây." Tinh Biến ngữ khí bình bình.
"... Chúng nó?"
"Ừ," Tinh Biến nói, "Không phải đang ở bên chân ngươi sao?"
"Gu——!" Cốc Tắc Minh đột nhiên nhảy vọt từ trên mặt đất lên, ném Ma kiếm nhào thẳng tới phía Tinh Biến.
Tinh Biến vốn định rút kiếm, nhưng trong đầu chợt lóe lên hình ảnh Cốc Tắc Minh bị y bắt nạt tới muốn khóc mà không dám khóc, theo bản năng không động, để Cốc Tắc Minh nhào lên.
Nguồn nhiệt ấm áp dễ chịu quấn quanh người, Tinh Biến vốn nghĩ mình sẽ phản cảm, không ngờ cũng không tệ lắm.
Y liếc mắt nhìn Cốc Tắc Minh sợ tới mức kêu ra tiếng bồ câu, liều mạng treo trên người mình, tận lực không tiếp xúc với mặt đất, tâm tình không hiểu sao vui sướng.
"Trên người của ngươi cũng có một ít." Tinh Biến trêu chọc.
"Cứu mạng cứu mạng cứu mạng, lấy xuống lấy xuống lấy xuống giúp ta." Cốc Tắc Minh khẩn cấp ôm chặt Tinh Biến, "cầu ngươi cầu ngươi......"
Nếu Cốc Tắc Minh thấy được biểu tình của Tinh Biến, nhất định sẽ khiếp sợ.
Dù sao, Tinh Biến từ trước tới nay chưa từng cười ... thực tình thực lòng như vậy.
Hay ho thế này... thật sự nhịn không nổi, muốn bắt nạt thêm một lát.
Tinh Biến nghĩ.
Hết chương 25.