Đăng vào: 12 tháng trước
Khoảng cách từ cổng tiểu khu đến tòa nhà nơi cô ở không xa, cô đi bộ trong thời gian dài.
Khi tia chớp rơi xuống như thể sẽ đánh lên người cô, nhưng lại đáng tiếc tách ra.
Mưa làm cho bước đi trở nên nặng nề hơn.
Viên Hải Bình gần như treo trên người cô, mùi rượu phả vào mặt cô, một người đàn ông không tốn chút sức lực nào mà vẫn thở hổn hển.
Một lát sau, anh ta gầm gừ một tiếng, thức ăn và rượu lên men thở ra mùi hôi thối, buồn nôn, như loài chó ba đầu đang canh cửa địa ngục.
Con đường này như không có điểm kết thúc, cơn bão và mưa cứa vào da thịt cô, những cành cây gãy trông như bộ xương bò ra khỏi nghĩa địa, nước mưa chảy vào mắt làm cô đau đớn, cô không nhìn rõ con đường phía trước, đường nét của mỗi tòa nhà đều như giống hệt nhau, bạn chỉ có thể đi xuyên qua nó bằng trực giác, giống như một bóng ma vô tận đập vào tường.
Từ tầng 1 đến tầng 4, mỗi bậc thang đều nguy hiểm như leo lên vách đá, Lương Duyệt Nhan cuối cùng vẫn khiêng được Viên Hải Bình về nhà.
Cô thở dài một hơi.
Căn nhà im lặng trống vắng.
Quần áo lạnh lẽo dán lên người cô.
Viên Hải Bình nằm trên giường, giật mình, anh ta hét lên một tiếng rồi lại gào lên, kêu lấy cho anh ta cốc nước, mẹ nó tôi chưa say, còn uống tiếp được.
Sau đó ra vẻ chửi hai câu.
Nước trong ấm đun nước ở phòng khách chỉ đủ để lấp đầy nửa cái cốc.
Lương duyệt Nhan để nửa ly nước lên tủ đầu giường, Viên Hải Bình nhìn lướt qua, thậm chí còn lười đưa tay ra lấy cái ly kia.
"Nhà này đến nước cũng không có à?" Giọng Viên Hải Bình khàn khàn hỏi.
Hai người nhìn nhau ngắn ngủi, ánh mắt lạnh nhạt ngang nhau.
"Cầm đến đây!" Viên Hải Bình rất không vừa lòng với phản ứng của cô, tiện thể ra lệnh.
Không gian không đến 100m2 này do anh ta thống trị, quyền bá chủ là một thứ gì đó cần được xác nhận lặp đi lặp lại trên người nô lệ.
Đi chết đi.
Lương Duyệt Nhan đẩy ly nước về phía Viên Hải Bình vài cm.
Viên Hải Bình uống hai ngụm nước, uống rất gấp gáp, uống đến vội vàng, uống vào không khí, phát ra tiếng rên rỉ giống như động vật.
Lương Duyệt Nhan đột nhiên nhớ đến khi cô còn nhỏ ở quên, những con lợn được thả khỏi chuồng đi uống nước mương hôi thối, tiếng hừ hừ giống hệt nhau.
Con lợn bị treo lên rồi mổ bụng ngay sau khi uống nước, máu hòa với nước sôi bốc khói và chảy xuống cống.
Anh ta cởi áo ném xuống đất, da sau lưng trắng bệch sưng lên như da heo, vừa đi vào phòng tắm vừa cởi chiếc quần ướt nước mưa ra, phòng tắm truyền đến tiếng nước.
Đi chết đi.
Lương Duyệt Nhan cởi váy màu đen, cởi áo lót và quần lót, ném vào góc phòng, cô trần trụi mặc áo choàng tắm dài màu trắng vào.
Cô đi vào bếp, thuần thục rút con dao thái Song Lập Nhân kia ra, đá mài rất mỏng, có vết lõm rõ ràng ở giữa, ướt nước, cô mài dao, từng chút một.
Viên Hồng dưới bồn rửa chén nghe thấy tiếng mài dao của cô bắt đầu giãy giụa vô ích, phát ra tiếng không thể truyền ra khỏi phòng bếp, giọng nói hôm nay lớn hơn bình thường, Lương Duyệt Nhan cười lạnh, bà ta nghe thấy Viên Hải Bình trở về, chắc chắn nghe được.
Đi chết đi.
Chấm dứt thảm kịch luẩn quẩn bất tận này.
Lương Duyệt Nhan liếc nhìn vết nứt trên tường, vết nứt đó đủ lớn cho ánh sáng lọt qua, đối diện với bàn ăn, chiếc bàn ăn được ánh trăng ấm áp chiếu lên, phủ lên một màu hư ảo vĩnh hằng.
Kinh Tố Đường nghiêm túc ngồi ăn ở đầu bàn ăn, anh hướng về phía cô ngồi ở đối diện mà cười.
Cô nghiêm túc nhìn anh, gần như tham lam mà nhìn anh, như thế nào cũng nhìn không đủ.
Cuối cùng ôm ảo tưởng tốt đẹp xuống địa ngục.
Thật xa xỉ.
"Cô làm gì vậy?" Viên Hải Bình tắm xong, đi qua cửa phòng bếp.
Động tác của Lương Duyệt Nhan chợt dừng lại, ngón cái bị lưỡi dao cứa qua, ban đầu cũng không cảm thấy đau, máu chảy ra, một giọt, hai giọt, vô cùng chói mắt.
Đủ sắc.
Cô nghĩ.
Cô chưa trả lời.
Viên Hải Bình xoa tóc đi về phía cửa phòng bếp: "Này, về chuyện bằng sáng chế, tôi nghĩ..."
Anh ta vẫn quan tâm đến bằng sáng chế.
Lương Duyệt Nhan cắt ngang lời anh ta: "Tôi đồng ý với anh."
Viên Hải Bình ngạc nhiên.
"Nếu không anh cho rằng anh Đăng của anh sẽ dễ dàng buông tha cho tôi vậy sao?" Lương Duyệt Nhan cười lạnh, "Tôi có thể ký tên.
Sao, có vui không?"
Viên Hải Bình dần toát ra một loại tự tin như đã thành công thuần thú, "Xem xem, cô đồng ý sớm thì đã không cần phải suy nghĩ nhiều nữa.
Nói cho cùng đây cũng là lỗi của cô."
Lương Duyệt Nhan gật đầu, đáp thuận theo: "Đúng vậy, là tôi sai."
"Phụ nữ là phải nghe lời." Viên Hải Bình nói: "Chờ tôi thăng chức thì cô cũng được hưởng."
Máu trên ngón cái đã ngừng chảy, Lương Duyệt Nhan quay đầu lại nhìn Viên Hải Bình, lộ ra nụ cười dịu dàng: "Cho nên đêm nay tôi muốn bồi thường cho anh."
Viên Hải Bình trả lời được, anh ta vô cùng vui vẻ.
Sao có thể không được chứ.
Chuyện tốt cứ liên tục đưa đến cửa.
Anh ta thậm chí còn không để ý hỏi rốt cuộc Viên Hồng và Viên Dương đã đi đâu.
Anh ta ngồi trên giường, gọi Lương Duyệt Nhan mau đến đây.
Lương duyệt Nhan cởi dây lưng của áo choàng tắm, đứng ở trước cửa, sau lưng tay cầm con dao đã từng giết gà.
Thân trên của Viên Hải Bình để trần, quần tụt một nửa, bộ phận tội lỗi nửa ngóc đầu ở đó, phô trương sức mạnh và nóng lòng muốn thử, cô không muốn nhớ lại bao nhiêu đau đớn, tổn thương và cơn ác mộng mà nó đã mang lại cho cô.
Lương Duyệt Nhan đến phía sau anh ta, ngón tay leo lên sống lưng Viên Hải Bình, rơi xuống vai và cổ, xoa bóp đốt sống cổ, ngón cái dọc theo cơ bắp lực vừa phải mà xoa.
"Hôm nay em làm rất tốt, anh rất vui." Viên Hải Bình hài lòng nói, sau đó quay đầu sang bên kia nói: "Xoa bên này nữa."
"Được." Cô nhẹ giọng đáp.
Lòng bàn tay khẽ xoa cổ Viên Hải Bình, thuận thế khiến cằm anh ta hướng lên một chút, lộ cổ ra, lưỡi dao Song Lập Nhân có hình vòng cung giống như nở nụ cười, mũi nhọn đi xuống từ tai trái của Viên Hải BÌnh, kéo ngang sang một bên, một bên khác nở nụ cười đi ra từ dưới tai phải.
Lương Duyệt Nhan túm chặt tóc anh ta kéo ra sau, dây động mạch thanh âm và huyết quản bị con dao này chém đứt, máu phun ra ngoài từ khi vết thương bị lộ ra, gân xanh trên mu bàn tay loang lổ vết máu.
Viên Hải bÌnh không thể phát ra tiếng nào nữa, anh ta đầu tiên là sững sờ sau đó phẫn nộ, cào về phía sau, trên mặt, cánh tay lưng của cô, dùng sức rất lớn, để lại những vết máu rất sâu.
Sau đó vô thức vung tay, Viên Hải Bình vớ lấy tất cả những thứ có thể ném lên người cô, cốc thủy tinh, điện thoại, đèn bàn, cô không hề cảm thấy đau đớn cũng không tránh né, khi adrenaline tiết ra đạt đến đỉnh điểm, mọi người có thể làm bất cứ điều gì.
Thậm chí có một loại cảm giác sảng khoái, xiềng xích đều bị bắn rơi vỡ nát, tay cầm dao thấm đẫm máu bắt đầu trơn trượt đi, cô càng nắm chặt hơn, mũi dao đâm vào lưng Viên Hải Bình, thế như chẻ tre, không thể ngăn cản, toàn bộ con dao chôn vào, xoay tròn, đục ra một cái lỗ máu.
Lương Duyệt Nhan lặp lại.
Tránh vị trí trái tim và các cơ quan tiêu hóa, nó vô tình tước đi hơi thở của anh ta, cô đã xử lý không tốt khi giết Trần Phong, anh ta đã không chịu được nỗi đau mà anh ta đáng phải nhận mà được cái chết cứu đi, phân chưa tiêu hóa trong dạ dày và ruột đều chảy ra khỏi vết thương, lần này Lương Duyệt Nhan đã rút ra bài học.
Viên Hải Bình đau đến run rẩy, thân thể vô thức co giật, sức lực và máu của anh ta chảy ra khỏi thân thể, nhuộm lên áo choàng tắm màu trắng của Lương Duyệt Nhan, nhuộm thành một loại màu đỏ sẫm quỷ dị, giống như một loại axit mạnh làm tan đi lớp da dày mọc hoàn toàn trên cơ thể cô, giống như địa y hình thành đá.
Lưỡi dao hướng xuống, bộ phận tội lỗi ở giữa bị cắt đứt, không ngờ lại mỏng manh như vậy, Viên Hải Bình mở to hai mắt nhìn Lương Duyệt Nhan, trong mắt ngoại trừ hận ý còn có không thể tin nổi.
Lương Duyệt Nhan dường như có thể hít thở trở lại, không khí trong lành ẩm ướt và ngọt ngào.
Khuôn mặt cô tái nhợt càng nổi bật vì máu, máu của chính cô từ từ chảy từ trán xuống,chảy vào mắt cô, cô chớp mắt, vô tình đôi mắt chạm vào tấm gương soi toàn thân.
Cô đè chặt Viên Hải Bình.
Lương Duyệt Nhan trong gương khẽ cười, sau lưng Viên Hải Bình, một lỗ hổng thứ ba đã được mở ra.
"Cô thấy không?" Cô nói với chính mình.
Sinh mệnh của người đàn ông này đang trôi dần đi, đều là do sức mạnh mà cô phát ra.
Viên Hải Bình là loài súc vật, chính cô cũng không tốt hơn chỗ nào, Lương Duyệt Nhan là kẻ điên giết chết gia đình quái vật của mình.
Tốt lắm.
Một khi đã như vậy.
Cô nhìn về phía Viên Hải Bình run rẩy không thốt ra lời.
Chính là cái miệng này thốt lên những lời toàn dối trá đê hèn, con dao vô tình đâm vào miệng anh ta, máu tràn vào khí quản vô dụng.
Viên Hải Bình giãy giụa gần chết như muối bỏ biển.
Cô nhìn vào đôi mắt trợn ngược của Viên Hải Bình, chính đôi mắt này đã thèm muốn những thứ không thuộc về mình, lợi lộc bất chính và những đứa trẻ vô tội đáng lẽ phải được sống một cuộc sống hạnh phúc bình yên.
Mũi dao không hề run rẩy, kỹ năng dùng dao của Lương Duyệt Nhan luôn vững vàng, đôi mắt đục ngầu bị đâm thủng.
Dao lại hạ xuống lần nữa, vững chắc đâm vào trong cơ thể Viên Hải Bình.
Xuống địa ngục, xuống địa ngục, xuống địa ngục, xuống địa ngục đi!
Khi quá trình hành hạ đến chết hoàn thành, Lương Duyệt Nhan nửa quỳ trên tấm ga trải giường bị máu thấm ướt, đầu và thân thể đầy máu tươi của Viên Hải Bình tạo thành góc độ quỷ dị, cũng giống như Perseus cắt đầu Medusa, giải phóng lời nguyền cổ xưa.
Một bóng người lảo đảo đi tới cửa với tư thế kỳ quái, bà ta nhìn thấy cảnh tưởng trong phòng thì rít lên một tiếng, vọt về phía Lương Duyệt Nhan.
Hai người phụ nữ đồng thời ngã xuống đất.
Thảo nào âm thanh hôm nay lớn như vậy, hóa ra là tìm được cách thoát khỏi dây thừng, tình mẹ vĩ đại.
Khuỷu tay Lương Duyệt Nhan đập lên mặt đất, chống đỡ sức nặng của hai người, xương cốt có lẽ vỡ rồi, dao chảy máu bị rung lên..