Đăng vào: 12 tháng trước
Động tác giãy giụa của Lục Cẩm ngừng một chút, hơi co quắp mà xoa xoa chóp mũi, "Ai nói huynh không báo trước mà đã ôm ta lên trên đùi huynh, còn không phải là chưa thích ứng được sao?"
Tiểu cô nương rất ít khi thẹn thùng, vành tai trắng nõn hơi lộ ra màu hồng nhạt, Phó Minh Trác hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, nghẹn khuất trong lòng đều tan đi.
"Hiện tại thích ứng chưa? Hửm?"
Hắn nói rồi cúi đầu, dùng chóp mũi cọ cọ vào gương mặt nàng.
Lục Cẩm có chút ngứa, cười rồi trốn đi một chút. Vừa mới bắt đầu còn không quen, nghĩ đến hắn không chỉ là biểu ca của nàng, hiện giờ hai người cũng đã thành thân rồi, sự không tự nhiên trong lòng Lục Cẩm cũng dần dần tiêu tán, "Ngứa quá, huynh đừng cọ loạn."
Phó Minh Trác hừ một tiếng, tuy rằng hắn không cọ nữa, lại nâng đầu nàng lên, cúi đầu cắn lên môi nàng một cái, Lục Cầm lại cười mà trốn đi một chút, cũng mở miệng cắn hắn, hắn không tránh né, nhận lấy cái cắn của nàng ở trên môi.
Khi hô hấp ấm áp của thiếu nữ phả lên môi, hô hấp của Phó Minh Trác không khỏi tắc nghẽn một chút, hắn một tay vòng qua eo nàng, một tay nâng đầu nàng lên hôn.
Lục Cẩm không có giãy giụa, bởi vì hôn thật sự thoải mái, nàng còn phối hợp với hắn, khi nụ hôn kết thúc, cả hai người đều thở hồng hộc.
Bọn họ rất nhanh đã tới tiểu trấn. Tiểu trấn tuy không tính là phồn hoa, nhưng cũng có mấy thứ đồ ăn vặt. Phó Minh Trác đỡ nàng xuống xe ngựa, nàng tò mò mà đánh giá khắp nơi, đôi mắt cũng sáng lấp lánh. Vốn dĩ muốn đi mua ít đồ ăn vặt, nhưng khi đi ngang qua một tiệm hoành thánh, nàng lại có chút đi không đặng.
Diện tích của tiệm này không tính là lớn, nhưng lại đầy người ngồi, mỗi người đều ăn rất ngon miệng. Lục Cẩm đứng ở ven đường cũng ngửi thấy mùi hương, nhịn không được mà nhìn thử vào bên trong. Hoành thánh trên bàn vỏ mỏng trắng nộn, bên trên được rải rau thơm, chỉ nhìn thấy đã muốn ăn.
Vừa rồi Lục Cẩm không ăn được cái gì, bị mùi hương này hấp dẫn, bụng đã lập tức kêu lên, Phó Minh Trác nhìn thấy biểu tình của nàng, ngoắc ngoắc tay với nàng, "Muốn ăn sao?"
Lục Cẩm gật đầu.
Lúc này vừa lúc có một người đứng lên, chủ quán tay chân lanh lẹ mà dọn dẹp cái bàn một chút, khi thấy bọn họ đi tới bên này thì hơi sửng sốt một chút. Hai người này không chỉ có tướng mạo xuất chúng, khí chất cũng đặc biệt, căn bản không
giống người sẽ nguyện ý đến mấy quán nhỏ này ăn cơm.
Vị phụ nhân kia xoa xoa tay, biểu tình có chút co quắp, ai ngờ tiểu cô nương trước mặt lại cười xán lạn với bà, sảng khoái nói: "Đại nương, cho bọn ta hai bát hoành thánh."
Phó Minh Trác sửa lại: "Một bát là được."
Hắn không có cảm giác quá lớn với đồ ăn, vừa rồi khi ở quán trọ, đồ ăn tuy một lời khó nói hết, hắn cũng đã ăn một chút, lại thêm một bát hoành thánh thì nhất định sẽ ăn không vào.
Vị phụ nhân kia túm tạp dề, vội vàng đồng ý, "Được rồi! Hai vị mau ngồi đi."
Bà nói rồi vội vàng kéo cái ghế trước mặt ra, Lục Cẩm nói: "Đại nương đi làm đi, bọn ta tự động thủ là được."
Nàng nói rồi chọc Phó Minh Trác một cái.
Phó Minh Trác cũng không ngại phiền toái, duỗi tay kéo ghế ra, thấy bọn họ không làm giá, vị phụ nhân này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lục Cẩm cùng Phó Minh Trác đều là lần đầu ăn ở quán nhỏ bên đường, một người thì tràn đầy hưng phấn, tò mò mà nhìn đông nhìn tây, một người thì lười biếng, có vẻ không chút để ý. Hai người ngồi đối diện nhau, bởi vì cái đầu Phó Minh Trác rất cao, cái bàn lại không lớn, sau khi cặp chân dài kia của hắn duỗi ra liền chạm vào chân nàng.
Lúc này trên mặt hắn mới có ý cười, lại không có ý định thu hồi chân. Quét đến nụ cười bên môi hắn, Lục Cẩm làm mặt quỷ với hắn, đôi chân quơ quơ, đụng phải chân hắn một chút.
Phó Minh Trác chen chân vào kẹp lấy chân nàng, sự thích thú trên mặt Lục Cẩm lúc này mới thay đổi một chút, nàng nhấc chân đá hắn một cái. Phó Minh Trác hơi nhướng mày, nụ cười bên môi mang theo cảm giác xấu xa, lại không hề có ý định né tránh. Đôi mắt Lục Cẩm khẽ nhúc nhích, nhìn khắp nơi, thấy mọi người không chú ý đến động tĩnh ở dưới bàn thì mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may hắn không có kẹp mãi không bỏ, khi chủ quán bưng hoành thánh tới bên này, hắn liền buông lỏng chân ra, đặt ở bên ngoài. Hắn cũng rất săn sóc, thấy hoành thánh tới liền cầm lấy một đôi đũa đưa cho Lục Cẩm.
Lục Cẩm nhận được liền gắp một miếng hoành thánh, vì có chút nóng, nàng cúi đầu thổi thổi, đôi môi phấn nộn hơi chu lên. Ánh mắt Phó Minh Trác không chịu khống chế mà dừng trên đôi môi nàng, cho dù vừa mới nhấm nháp qua, hắn cũng có chút không thể rời mắt.
Lục Cẩm cho rằng hắn cũng muốn ăn, không khỏi chớp chớp mắt, gắp một miếng hoành thành đã được thổi nguội đến trước mặt hắn, "Muốn ăn không?"
Phó Minh Trác vốn không muốn ăn, thấy nàng vậy mà lại đưa tới bên môi hắn, trong lòng hắn khẽ động, cúi đầu xuống, khi sắp cắn được thì thấy nàng dời đũa gắp hoành thánh đi, trực tiếp bỏ vào trong miệng của mình.
Hoành thánh được gói nhỏ, vỏ cũng rất mỏng, cắn một miếng tràn đầy thịt. Nàng cười giảo hoạt, không chỉ ăn rất thỏa mãn, trên mặt cùng tràn đầy vui sướng sau khi thực hiện được trò vui. Phó Minh Trác hừ một tiếng, cánh tay dài vung lên, gõ trên đầu nàng một cái, "Bao lớn rồi?"
Hắn gõ cũng không đau, trong cử chỉ còn mang theo chút thân mật, Lục Cẩm cong cong môi, ăn xong một cái mới nói: "Không phải huynh không muốn ăn sao?"
Lời tuy là như thế, thấy hắn muốn ăn, nàng vẫn gắp một cái cho hắn, "Nè, cho huynh."
Phó Minh Trác cúi đầu cắn hoành thánh, lần này nàng cũng không lừa hắn. Một bát hoành thánh có mười mấy cái, một mình Lục Cẩm cũng không ăn hết, nàng ăn một cái, lại đút cho hắn một cái, vô cùng thú vị.
Không nghĩ tới người chung quanh đều đang đánh giá bọn họ, thật sự là tướng mạo của hai người quá xuất sắc, lại thân mật không coi ai ra gì. Lục Cẩm trời sinh có thần kinh thô cứng, căn bản không nhận ra ánh mắt khác thường của mọi người, mà cho dù nhận ra thì phỏng chừng nàng cũng không thèm để ý.
Phó Minh Trác chỉ nhàn nhạt liếc mắt qua đám người một cái, thấy bọn họ rụt bả vai lại, không dám nhìn nữa thì mới thu hồi tầm mắt.
Bất tri bất giác đã thấy được đáy của bát hoành thánh, lúc này Lục Cẩm mới hỏi hắn một câu, "Ăn đủ không? Bằng không ta gọi thêm bát nữa?"
Cho rằng nàng không đủ ăn, Phó Minh Trác nói: "Không cần, còn lại muội tự ăn đi."
Trong bát còn sót lại ba cái, hắn cũng không đói, chẳng qua là hưởng thụ cảm giác được nàng đút thôi.
Sức ăn của Lục Cẩm không tính là lớn, nửa bát hoành thánh cũng đủ để nàng no bụng, nàng đút một cái còn lại cho biểu ca, cho dù như thế, nàng vẫn ăn đến no căng, cuối cùng cũng chỉ mua thêm chút bánh ngọt, ăn được hai miếng đã ăn không vào nữa.
Sau khi lên đường, lại ngồi xe ngựa thêm nửa canh giờ mới đến thôn trang.
Phó Minh Trác an bài cho nàng xong thì rời đi.
Lục Cẩm đi dạo trong thôn trang một chút, nơi này dựa núi gần sông, phong cảnh rất đẹp, Lục Cẩm giống như chim nhỏ chạy ra khỏi lồng, cực kỳ vui sướng.
Phó Minh Trác mãi cho đến buổi tối thứ ba mới trở về. Hắn đến Thủy Hạnh thôn tra án, cùng ngày đến đó còn có đồng liêu của hắn, bọn họ tra được manh mối trên người một kẻ khác vào ban đêm, bởi vì người nọ chạy trốn, bọn họ liền tự mình đuổi theo, lúc này mới chậm trễ mất hai ngày.
Hai ngày này hắn không được nghỉ ngơi tốt, khi trở về không chỉ phong trần mệt mỏi, trên cằm còn có râu. Trong trí nhớ của Lục Cẩm, biểu ca đi đến chỗ nào cũng là sự tồn tại tỏa sáng rực rỡ lóa mắt, nào từng lôi thôi lếch thếch như vậy?
Lục Cẩm vội vàng nói quản sự đi nấu nước nóng cho hắn tắm rửa sạch sẽ trước. Khi hắn tắm xong đi ra ngoài, mệt mỏi trên mặt mới tan đi chút.
Lục Cẩm đã sớm tắm gội xong, nguyên bản đang dựa vào trên giường đọc thoại bản, thấy hắn đi ra, nàng mới để thoại bản xuống. Thấy đáy mắt hắn vẫn mang theo sự mệt mỏi như cũ, Lục Cẩm đi đến bên cạnh hắn, ấn hắn lên trên giường, "Ta giúp biểu ca xoa đầu một chút nha?"
Tổ mẫu thường xuyên đau đầu, vì để hầu hạ lão nhân gia, Lục Cẩm đã cố ý học từ ma ma bên người cách xoa bóp như thế nào cho thoải mái.
Phó Minh Trác không nghỉ ngơi tốt, đầu thực sự có chút đau, nghe vậy thì gật gật đầu. Đôi tay nàng mềm mại không xương, ấn lên lại như gãi đúng chỗ ngứa, Phó Minh Trác thoải mái đến độ không muốn động.
Lục Cẩm xoa bóp trong chốc lát, nói: "Biểu ca nghỉ ngơi sớm chút đi."
Người vốn dĩ đã nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, hắn cười nói: "Giờ này nào ngủ được."
Lục Cẩm nói: "Nếu không nghỉ ngơi tốt thì đi ngủ sớm một chút, quản giờ nào làm gì?"
Sợ ánh sáng quá chói, hắn sẽ không ngủ được, Lục Cẩm không tiếp tục đọc thoại bản nữa. Hôm nay nàng leo núi, lúc này cũng có chút mệt mỏi, liền tắt nến, chỉ để lại một cái ở bên ngoài bình phong. Sau khi nàng lên giường liền kéo màn che xuống, thúc giục hắn, "Mau ngủ đi."
Phó Minh Trác nhịn không được mà cong cong môi, cánh tay dài vung lên, kéo nàng vào trong lòng, trong thanh âm có chút buồn cười, "Ta có nói muốn ở lại nơi này sao? Hửm? Muốn cùng ta ngủ như vậy à?"
Lục Cẩm ngã vào lòng hắn, lồng ngực nam nhân rất cứng, nàng duỗi tay chống lên ngực hắn, ngón tay nhéo vạt áo hắn. Nàng theo bản năng cho rằng hắn sẽ ở lại nơi này nên mới tắt đèn, nghe vậy thì nhíu nhíu mày, "Đều đã muộn thế này rồi, quản sự lại không biết huynh muốn phân phòng với ta, nhất định là chưa kịp chuẩn bị phòng cho huynh. Chẳng lẽ huynh không muốn ngủ cùng ta sao?"
Phó Minh Trác búng trán nàng một cái, cảm thấy trên đời phỏng chừng chỉ có nha đầu này sẽ nói được chữ ngủ một cách thuần khiết như vậy, hắn cũng không nhiều lời về đề tài này nữa. Ba ngày không gặp, hắn đã sớm có chút nhớ nàng, hắn nương theo ánh nến, cúi đầu vuốt ve đôi môi nàng, nói giọng khàn khàn: "Nhớ ta không?"
Mới hai ba ngày không gặp, có gì mà nhớ? Cũng không phải một hai năm không gặp.
Lục Cẩm bị hắn cọ có chút ngứa, rúc đầu trốn đi một chút, Phó minh Trác lại siết chặt nàng, hắn hôn nàng rồi mới áp người vào gần.
Thấy hắn mệt mỏi thành như vậy mà không có ý định ngủ, trong lòng Lục Cẩm mới có chút hoảng, nàng duỗi tay đẩy ngực hắn, "Huynh không buồn ngủ sao?"
Phó Minh Trác cười cười, lại cúi đầu hôn nàng một chút, "Buồn ngủ cái gì? Đã tới lúc nghiệm thu thành quả, có buồn ngủ hơn nữa cũng vẫn có thể vực dậy tinh thần."
Bọn họ vẫn chưa kéo màn che xuống, ánh nến mơ hồ bên ngoài bình phong chiếu vào một chút, nửa khuôn mặt của hắn ẩn trong bóng đêm, cái mũi thẳng tắp cùng cái cằm cứng rắn đều mang theo sự thần bí.
Lục Cẩm phản ứng chậm nửa nhịp, sau đó mới ý thức được hắn có ý gì, lúc trước nàng nói đợi hai ngày là bởi vì Lục Tú nói có thể chế thuốc cho nàng, nhưng nàng lại theo hắn rời khỏi kinh thành, tất nhiên không thể nhận được thuốc của Lục Tú.
Tim nàng đập rối loạn một chút, vội vàng nói: "Chờ đến sau khi hồi kinh được không?
Thanh âm của thiếu nữ hơi run rẩy, hiển nhiên là sợ hắn không quan tâm mà làm bậy.
Phó Minh Trác nheo mắt, sắc mặt lại có chút xấu đi, "Như thế nào lại trì hoãn tiếp? Lục Cẩm, muội nói thật đi, ta làm muội không muốn viên phòng như vậy sao?"
Khi hắn xụ mặt rất dọa người, nào còn bộ dáng tản mạn thường ngày. Cho dù không sợ hắn, nhưng trong lòng Lục Cẩm nhảy lên, lo hắn tức giận, nàng chủ động ôm cổ hắn, lắc đầu, "Không phải nha, ta không có không thích biểu ca, đợi thêm hai ngày, chờ ta có thuốc rồi đều tùy huynh, được không?"
Phó Minh Trác nhíu mày, "Thuốc gì?"
Lục Cẩm không giấu hắn, ngữ khí thậm chí còn mang theo chút oán giận, "Một loại thuốc không khiến người ta đau, nếu biểu ca chuẩn bị thuốc sớm một chút, ta cũng sẽ không vì sợ đau mà đánh huynh."
Lúc này Phó Minh Trác mới hiểu, nàng nhiều lần cự tuyệt hắn như vậy, chẳng qua là sợ đau mà thôi. Tuy biết là nàng yếu ớt, Phó Minh Trác cũng không đoán được nàng vậy mà lại yếu ớt đến thế, chỉ sợ toàn kinh thành này chỉ có duy nhất thê tử của hắn vì sợ đau mà chậm chạp không viên phòng, hắn vừa cạn lời vừa buồn cười.
Thiên hạ nào có thuốc uống vào không đau? Phó Minh Trác chỉ cảm thấy Lục Tú đang lừa nàng.
Thấy nàng kiên trì, hắn cũng không chọc thủng ảo tưởng của nàng, đồng ý chậm lại hai ngày rồi sẽ chân chính viên phòng.
Tuy rằng không thể viên phòng, Phó Minh Trác lại không muốn buông tha nàng, hắn hạ giọng, nói bên tai nàng: "Đêm nay cho muội nếm thử trải nghiệm không đau, chuyện phòng the cũng không phải chỉ có đau đớn."
Lục Cẩm chớp chớp mắt, hắn cũng đã hôn lên môi nàng, khi hôn cho nàng ý loạ.n tìn.h mê, ngón tay liền trượt xuống một chút, môi lưỡi cũng lan tràn xuống phía dưới. Chờ đến khi hắn dừng lại, cả người Lục Cẩm nóng bỏng, nàng chết cũng không nghĩ đến, hắn vậy mà lại ăn nơi đó của nàng.
Lục Cẩm xác thật đã trải nghiệm được một cảm giác khác, trải nghiệm xong, cả người đều chui vào trong ổ chăn, đánh chết cũng không ra, nhưng người phía sau còn đang đùa nàng. "Thế nào? Có phải một chút cũng không đau không? Thoải mái không? Hửm?"
Lục Cẩm lại muốn đánh người.