Chương 99: Ghen ghét

Kiều Kiều Vô Song

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sau một đêm ở lại phủ Chu Hưng, sáng sớm Tạ Lang liền dẫn Cơ Tự lên đường. Hành trình lần này vô cùng thuận lợi, cả đội ngũ hai trăm người nhưng chỉ có một xe ngựa, nàng và Tạ Lang đành ngồi chung với nhau. Cơ Tự vẫn còn chưa hết hoảng loạn, luôn mê man và mơ thấy ác mộng, nên chẳng còn tâm trí nào nghĩ đến chuyện hai người ngồi cùng một xe sẽ đem đến những điều dị nghị nữa.

Chưa đến hai ngày, đội ngũ của họ đã hội họp với đội của Tạ Nhị Thập Cửu.

Cơ Tự đang mơ màng trong xe thì chợt nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng reo hò liền phấn chấn hẳn lên. Nàng từ từ ngồi dậy, nghe thấy Tạ Nhị Thập Cửu ở bên ngoài nói: “Sau này Trần Quận Tạ thị ta phải chú ý Lưu Nghĩa Khang rồi. Thập Bát huynh, huynh làm gì cũng tốt, chỉ mỗi tội mềm lòng quá. Nếu đã đốt hai phủ đệ của gã thì cần gì đặt tội danh làm giả long bào làm gì? Nếu long bào kia là thật thì chẳng phải huynh đã thay gia tộc trừ khử hậu hoạn rồi sao.”

Long bào giả? Là sao ấy nhỉ? Cơ Tự giật mình, càng nghiêm túc dỏng tai lắng nghe.

Đến thời điểm này Tạ Lang mới lên tiếng, trong giọng nói thấp thoáng mỏi mệt: “Lưu Nghĩa Khang là Đô đốc quân sự tám châu, bản thân gã lại năng chinh thiện chiến. Hiện tại Bắc Ngụy vừa bình định phương Bắc, Lưu Tống ta chưa có anh tài kiệt xuất nào có thể thay thế Lưu Nghĩa Khang cả.” Cho nên gã không thể chết được.

Rồi chàng lại bảo: “Có điều cho dù cuối cùng có phát hiện ra sự việc long bào lần này là giả thì trong lòng bệ hạ cũng sẽ có gút mắc với gã. Chắc chắn mấy năm tới gã sẽ bớt ngang tàng đi thôi.”

Tạ Nhị Thập Cửu thở dài: “Thập Bát huynh, huynh tự phụ quá. Huynh suy đoán Lưu Nghĩa Khang không làm gì được huynh, huynh không sợ gã trả thù nên mới làm vậy sao?”

Tạ Lang không trả lời. Thấy bên ngoài trở nên yên lặng, Cơ Tự thoáng cử động, nghe thấy động tĩnh chàng liền dịu dàng hỏi: “Nàng tỉnh rồi hả?”

Không nghe Cơ Tự đáp lại, Tạ Lang khẽ cười bên ngoài xe ngựa. Tạ Nhị Thập Cửu ngạc nhiên khi thấy huynh trưởng mình bỗng cười vui vẻ như thế: “Thập Bát huynh đang cười gì thế?”

Cách rèm xe, giọng nói của Tạ Lang mang theo vài phần dí dỏm: “Ta đang nghĩ, chắc chắn giờ phút này người nào đó đang làm rùa rút đầu, cho rằng chỉ cần nàng không lên tiếng thì sẽ không ai biết nàng và ta cùng ra cùng vào, cùng gối cùng xe cả.”

Ai cùng gối cùng xe với chàng? Lời này rõ là nói oan mà!

Cơ Tự tức tối kéo xoẹt rèm xe ra, lừ mắt nhìn Tạ Lang. Song, rèm vừa nhấc lên đã đối mặt với cái nhìn của đám người Tạ Quảng, ánh mắt họ đong đầy nét cười, khiến Cơ Tự ngại ngùng đỏ bừng mặt. Nàng định phản bác lại chàng vài câu nhưng lời đến khóe miệng lại đành nuốt xuống, vội vàng kéo rèm xe lại.

Đám Tạ Quảng cười phá lên, Tạ Nhị Thập Cửu cũng buồn cười: “Thập Bát huynh, sao đã đến mức này mà vẫn còn chưa thu phục được à?”

Tạ Lang cười nhưng không nói, trái lại Tạ Quảng bên cạnh lại vui mừng trả lời thay: “Nhị Thập Cửu lang không hiểu rồi, con cá này dù đã nằm lên thớt nhưng vẫn cố vùng vẫy vài cái đấy. Thập Bát lang chỉ đang hưởng thụ tư vị tình thú thôi.”

Tình thú con khỉ, lên thớt con khỉ ấy!

Trong xe ngựa, Cơ Tự oán hận hai tiếng rồi ủ rũ dựa vào vách. Lát sau đoàn xe dừng lại, Cơ Tự lập tức nhảy xuống bảo người sắp xếp cho nàng một chiếc xe khác rồi vội vàng chui vào, không chịu ló mặt ra nữa, cứ như sợ người ta thừa dịp lôi nàng xuống vậy.

Hành động ngây ngô của nàng lại khiến cho mọi người có thêm một trận cười vui vẻ nữa.

Chặng đường tiếp theo, Cơ Tự như đã quên hết tất cả phiền não, lại nói nói cười cười với nhóm Tạ Quảng, tinh thần rất phấn khởi, tò mò về tất cả mọi thứ xung quanh, khiến Tạ Nhị Thập Cửu không khỏi liếc nhìn nàng và Tạ Lang vài lần.

Nửa tháng sau, đoàn người đã đến huyện Chiêu, khá gần với Bắc Ngụy. Tạ Nhị Thập Cửu cất tiếng vang dội: “Phía trước là huyện Chiêu, nơi này có trang viên của Trần Quận Tạ thị ta, lần này chư vị đi đường mệt nhọc, có thể nghỉ ngơi ở đây vài ngày.”

Năm trăm bộ khúc liền hoan hô, ngay cả Cơ Tự cũng cảm thấy vui mừng. Tạ Nhị Thập Cửu thấy Cơ Tự tươi cười rạng rỡ từ đằng xa, liền dời mắt đi thầm nghĩ: Phụ nhân của Thập Bát huynh đúng là gan dạ thật, vừa thoát khỏi nơi quỷ quái của Lưu Nghĩa Khang được mấy ngày đã lấy lại tinh thần. Y nhớ có một năm, hai lang quân thế tộc nào đó đến ở nhờ trong phủ của Lưu Nghĩa Khang, thế mà khi trở về bị kinh hãi rất lâu mới khỏi bệnh.

Ngoài cổng huyện Chiêu có rất nhiều người nghênh đón, ngoài những nhà phú hào trong huyện còn có quản sự và hạ nhân của trang viên Trần Quận Tạ thị.

Huynh đệ Tạ Lang không trò chuyện nhiều với họ, cứ thế đi thẳng vào trang viên. Sau khi vào ở, việc đầu tiên của Cơ Tự là tắm táp thật thoải mái, tiếp đến là làm theo tập tục, tất cả mọi người đều đi ra ngoài đón nhận nghi thức long trọng, bước qua chậu than, hơ lửa xua đi yêu ma quỷ quái và những vật âm tà trên đường.

Đến khi xong xuôi lại bắt đầu nhập tiệc đón gió tẩy trần. Trong những buổi yến hội như vậy, vị trí của mỗi người đều được bố trí hợp lý, đương nhiên chỗ của Cơ Tự được sắp ngồi phía sau Tạ Lang, cách nhau bằng một bức bình phong. Sắp xếp thế này đã xem như nàng là nữ nhân của chàng rồi.

Đến lúc này, Cơ Tự cũng cảm thấy biện minh không còn ý nghĩa, thế là nàng ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn phía bên phải chàng, lẳng lặng ăn uống.

Sau màn ăn uống là ca múa linh đình, trong trang viên có nuôi gia kỹ biểu diễn những nhạc khúc lưu hành đương thời cho mọi người thưởng thức. Cảnh náo nhiệt như thế kéo dài ba ngày, bởi vì danh tiếng của Tạ Lang vang xa nên người đến bái phỏng rất nhiều, gần như nàng không có cơ hội nói chuyện với chàng.

Chẳng mấy chốc nàng đã ở đây được bốn ngày, những mỏi mệt đường xa đã dần dần tan biến, cả người tinh lực tràn trề. Thế là nhân lúc thấy Tạ Lang đi ra ngoài thăm hỏi bạn bè, nàng cũng trang điểm đội mũ sa ngồi vào xe ngựa, rời khỏi trang viên, đi dạo phố phường dưới sự bảo vệ của nhóm bộ khúc Tạ thị.

Nhưng khi vừa đến cổng trang viên lại bất ngờ gặp phải một đội xe. Họ nhìn xe ngựa Cơ Tự và bộ khúc xung quanh nàng với ánh mắt dò xét, rồi bỗng một tiếng nói thiếu nữ yêu kiều truyền đến từ trong chiếc xe ngựa dẫn đầu: “Chờ chút đã.”

Tiểu cô kia ló đầu ra hỏi một bộ khúc trong đoàn Cơ Tự: “Bên trong là ai?”

Hiển nhiên tiểu cô này có thân phận không hề nhỏ, bộ khúc Tạ thị khách khí trả lời: “Bẩm Thẩm tiểu cô, trong xe chính là người của Thập Bát lang...”

Không đợi y nói hết, Thẩm tiểu cô lập tức ngắt lời: “À, ta biết rồi, chính là người đã mang đến phiền phức lớn cho Thập Bát lang, khiến chàng tổn thất một trang viên thượng hạng đây mà. Dáng vẻ trông thế nào, là Cơ thị nữ đúng không? Ta đã nghe được chuyện này từ thái tử.”

Mấy xe lừa phía sau cũng truyền đến tiếng thiếu nữ bàn tán ríu rít: “Ta cũng nghe thấy chuyện này, thật là không đáng cho Tạ Thập Bát lang mà.”, “Đi, qua đó xem thử thôi.”

Trong nháy mắt, năm sáu xe lừa của nhóm tiểu cô thế tộc liền bao vây xe ngựa Cơ Tự. Đặc biệt là Thẩm tiểu cô kia, xe lừa nàng ta vừa chạy đến đã vung tay vén phắt rèm xe Cơ Tự lên.

Tính ra năm nay Cơ Tự mười lăm tuổi, thật sự đã là mỹ nhân rồi, nhưng vì đối tượng “thông đồng” của nàng chính là Tạ Lang được xưng tao nhã đệ nhất Giang Nam, vì vậy kiểu xinh đẹp như Cơ Tự không được người khác đánh giá cao.

Mấy tiểu cô kia nhìn xoáy vào nàng không buồn che giấu vẻ ghen ghét. Theo họ, dù là thân thế hay bất kỳ điểm nào của Cơ Tự đều không xứng với Tạ Lang, vậy mà một người như vậy được Tạ Lang coi trọng, được chàng trả mất một khoản lớn để cứu về thì thật là thiệt thòi.

Thẩm tiểu cô kia cười chê: “Cơ thị nữ, ngươi cảm thấy người như ngươi đáng giá bằng một trang viên sao?”

Mấy tiểu cô khác cũng hùa theo: “Đúng đấy, kiểu nhan sắc tầm thường như ngươi mà đáng để Tạ Thập Bát lang tổn thất nhiều như vậy thật là khó hiểu.”, “Cơ tiểu cô, chỉ sợ mười đời của ngươi cộng lại cũng không kiếm được số tiền bằng một trang viên đó đâu.”, “Nhìn cái kiểu bần hàn của ả chị sợ là cộng hết gia sản lại cũng không đến năm mươi lượng vàng nữa kìa.”, “Này, Cơ tiểu cô, Tạ Lang là biểu ca của ta, cô không định quên bẵng trang viên kia đi đấy chứ? Cô định chừng nào mới kiếm tiền trả lại cho biểu ca ta hả?”

Mấy tiểu cô này tranh nhau sỉ vả, càng nói lại càng khó nghe. Đã thế lại không nhận được câu trả lời của Cơ Tự, họ càng lúc càng kích động, càng lúc càng tức giận.

Màn xe Cơ Tự được người khác kéo xuống, một bộ khúc Tạ thị lạnh lùng cất lời: “Xin chư vị nhường đường, chúng tôi phải đi rồi.” Không đợi họ đồng ý, xe ngựa Cơ Tự đã cưỡng ép xông ra ngoài.

Bởi vì gặp phải việc này nên tâm trạng nàng ủ ê, lững thững đi dạo một vòng rồi quay về. Sau khi vào viện, bộ khúc khi nãy ra mặt cho nàng bỗng dừng bước lại, quay người về phía nàng: “Cơ tiểu cô, ta lạ Tạ Nam, do lang quân phái đến bảo vệ cho cô. Sau này cô có phiền phức gì cứ trực tiếp đến tìm tôi.” Sau khi tự giới thiệu, y lại nói, “Cô đừng để ý lời nói của mấy tiểu cô kia, gia tộc của họ đã suy tàn, hôn nhân đã sớm biến thành ‘tài hôn’ rồi. Chẳng qua họ ghen ghét với cô thôi, cô đừng để ý.”

Hai chữ “tài hôn” này Cơ Tự cũng biết. Chính là một vài thế tộc suy tàn bắt đầu mang hôn nhân của con cháu mình công khai ra giá. Thẩm tiểu cô vừa rồi thuộc gia tộc Ngô Hưng Thẩm thị từng tài ba nhất Giang Đông, con cháu danh giá, nên lúc cưới gả, nếu như không tìm được nhà môn đăng hộ đối thì sẽ lựa chọn kiểu tài hôn lưu hành này. Nói cách khác, họ sẽ gả con gái mình cho một dòng dõi thấp hơn, để đổi lấy một khoản sính lễ cực lớn. Cho nên kiểu hôn nhân này chính là cuộc mua bán, đổi chác khiến người ta khinh thường.

Vì thế khi họ biết tất cả chuyện Tạ Lang làm vì nàng càng khiến họ chướng mắt và đố kỵ, bèn kéo nhau đến châm chọc một phen.

Thoáng chốc đã đến chạng vạng, trong đình viện lại vang lên tiếng ca múa, Cơ Tự ngồi sau bình phong thỉnh thoảng liếc nhìn Tạ Lang, vừa nhìn vừa nghĩ: Thái tử đã lan truyền chuyện này khắp nơi, không biết A Lang có biết không nữa?

Cơ Tự cảm thấy mình phải nhờ Tạ Lang viết một phong thư cho thái tử, tóm lại, cứ đà này hai người đều bất lợi.

Đang lúc nàng suy nghĩ miên man thì bỗng nghe thấy một vị trưởng giả hỏi Tạ Lang: “Thời gian gần đây Thập Bát lang có nghe thấy chuyện khiến lòng dân bốn huyện Trần, Phù, Hối, Hàn Sơn bàng hoàng không?”

Gần như vừa nghe thấy tên bốn huyện này, trong đầu Cơ Tự liền ào ạt hiện lên rất nhiều việc.

Cuộc đối thoại vẫn tiếp tục truyền đến tai nàng.

“Vùng biên cảnh như chúng ta không tốt ở điểm này. Đủ thứ hạng người vàng thau lẫn lộn, giặc cướp thành đàn.”

“Mấy năm nay thế lực của Võ Lăng vương càng lúc càng to lớn, lần này tin tức Bắc Ngụy bình loạn được Nhu Nhiên truyền đến, người vui vẻ nhất chính là y và đám đạo tặc kia. Nghe nói lần này họ định tấn công bốn huyện đó, Bắc Ngụy cũng đã tập trung hỏa lực ở biên cảnh, có lẽ ít ngày nữa sẽ xuôi Nam.”

Kiếp trước, chuyện Võ Lăng vương chuẩn bị tấn công bốn huyện này từng được lan truyền rộng rãi. Nhớ khi ấy, mấy nhà phú hào vùng này rối rít bán đất đai, trang viên và cửa hàng, vội vàng chạy nạn xuống phía Nam. Nhưng mọi người không ngờ, thực tế Võ Lăng vương đã bệnh nặng, cuộc tấn công lần này là do y tung tin đồn thất thiệt, định đánh lạc hướng mọi người mà thôi.

Một tháng sau, tin tức về Võ Lăng vương sẽ được tiết lộ, mà đám cướp lớn nhất ở bốn huyện này cũng giải tán, thế là nơi đây trở thành bình an nhất vùng biên cảnh. Tháng sau nữa, triều đình phái một đội quân hùng mạnh đến đóng quân xung quanh mấy huyện này. Từ lúc đó, giá đất đai, trang viên, cửa hàng lại tăng lên vùn vụt, hơn gấp mười lần giá ban đầu.

Cơ Tự nghĩ đến đây, tim đập thình thịch, vừa kích động vừa hưng phấn. Nhìn Tạ Lang ngồi cách đó không xa, Cơ Tự nheo mắt nghĩ: Nếu mình khống chế thích đáng, tất nhiên sẽ kiếm được một khoảng lớn cho xem. Đến lúc đó ta lại đường hoàng mang số tiền đấy trả chàng trước mặt mọi người, để xem đám tiểu cô Thẩm thị kia còn dám nói gì ta nữa.