Khuyết Ấn/Dương Bình Nhi - Quyển 1: Bắc Thành Sụp Đổ
Đăng vào: 12 tháng trước
Gặp lại Thái tử quả khiến tôi rất vui mừng, nhưng cũng không thể vì thế mà quên tính sổ nợ nần với cậu ta thiếu chu đáo được. Tôi bực dọc cứ thế oán trách không tiếc lời.
"Tôi còn đang bận giải quyết lũ trùng kia, ai dè cô lại trèo tường vào đây đánh thức lũ Trùng Huyết Tử tỉnh lại khiến tôi phiền chết." Thái tử vội giải thích.
"Cậu sao lại ở đó?" Tôi mếu máo nói.
Thái tử vừa vụng về lau nước mắt cho tôi, vừa vội phân trần (quả thực lúc nào nước mắt cũng là thứ vũ khí siêu lợi hại, đến cả kẻ hách dịch như Thái tử cũng phải bối rối):
"Đương nhiên là tôi dùng phép dịch chuyển mà vào nhưng bị hào nước này làm bất ngờ nên rơi xuống luôn. Tôi nổi lên thì thấy Linh Ảnh kia đột ngột xuất hiện nên đành lặn xuống trốn. Rồi tôi thấy có một nữ yêu tinh liều mạng nhảy xuống hào nước này, còn giãy đành đạch như sắp chết chìm là cô. Tôi định kéo cô qua chỗ tôi thì thấy lũ Trùng Huyết Tử đang tràn xuống hào, tôi đành đẩy cô nổi lên trước rồi tính cách chặn đường bọn chúng sau. Nào ngờ lũ Trùng Huyết Tử đông quá, lại dai dẳng, chúng cứ quây chặt lấy tôi, phải mãi mới thoát ra được."
"Giọng nói dưới hào nước ban nãy là cậu gọi tôi?" Tôi ngơ ngác.
"Không tôi thì ai? Sao? Cô không mong là tôi à?" Thái tử khẽ cười.
Cái tên chết bằm này sao lại có điệu cười mê dụ thế này. Tôi bất giác cảm động ôm chầm lấy cậu ta mà khóc ầm lên. Trải qua bao lo lắng sợ hãi, tưởng không còn mạng để gặp lại ai nữa rồi chứ. Thật may Thái tử vẫn còn sống. Tôi không phải đi tiếp một mình nữa rồi.
Thái tử bị tôi ôm bất thình lình lại còn lu loa gào khóc cứ như bị bắt nạt ghê gớm khiến cậu ta bối rối không biết phải làm sao với tôi. Miệng cứ lắp bắp mãi mấy câu an ủi dỗ dành nhưng rồi chẳng phát ra được câu nào nên hồn. Cuối cùng thì cũng bất lực chẳng làm được gì tôi, cứ để mặc kệ tôi đấm đá cho thỏa cơn tấm tức.
(...)
Trải qua bao nhiêu chuyện hãi hùng như vậy, lại còn bị bỏ rơi một thời gian, giờ gặp lại gương mặt thân quen của Thái tử khiến tôi không khỏi xúc cảm dâng trào. Chẳng hiểu sao lúc này tôi lại trở nên sến sẩm đến thế. Cứ ôm ghì lấy Thái tử mà gào khóc ầm ĩ:
"Tôi cứ tưởng không còn được gặp cậu nữa chứ, cậu có biết tôi đã lo lắng thế nào không? Sao tự dưng lại bỏ mặc tôi lại với con rùa hợm hĩnh đó, sao không cho tôi theo cậu?"
Thái tử cứ múa loạn tay chân không biết phải dỗ tôi như nào, lại còn bị tôi ôm chặt cứng, cậu ta đành vỗ vỗ vai tôi an ủi:
"... Cô đi theo tôi sẽ gặp nguy hiểm. Tôi sợ không bảo vệ được cô. Tôi không thể bỏ qua cho gã Ngô Thông giả dễ dàng thế được, hắn dám cả gan động thủ với cô, tôi phải tìm hắn tính sổ. Cô đừng khóc nữa được không? Cô như này thì tôi biết phải làm sao?"
"Cậu còn xảo biện? Vừa rồi tôi suýt bị Linh Ảnh giết mà cậu đâu có cứu tôi, để tôi một mình đánh nhau với ả ta." Tôi vẫn không ngừng gào khóc trách cứ.
"Ả ta? Hắn mang bộ mặt rất nam tính của tôi mà, là nam nhân đích thực đấy." Thái tử nhăn mặt nói đầy châm chọc.
Tôi không nương tay khi nghe cái câu mình không muốn nghe đó, tôi liền cắn rất mạnh vào vai Thái tử khiến cậu ta ré lên phản đối: "Sao cô không chịu suy nghĩ cho kỹ vậy? Không phải tại cô đánh thức lũ Trùng Huyết Tử gớm ghiếc kia, làm tôi phải bận rộn chiến đấu với chúng mới cứu được cô đấy sao? Dưới hào nước thì cô chạy làm sao thoát khỏi chúng. Đau quá, mau thả tôi ra!"
Tôi chợt ngớ người. Tên gian manh này nói như vậy thì là cậu ta đã cố dùng thân mình để cứu tôi thoát khỏi bị lũ Trùng Huyết Tử bao vây, nhưng ai dè Linh Ảnh trên hào nước lại hành động hung hãn như vậy. Giờ tôi mới thấy sát tường hào có rất nhiều xác Trùng Huyết Tử nổi, dày đặc đến nỗi che hết cả lớp đá hoa cương của dãy tường thành. Với hiện trường ngổn ngang xác trùng thế này thì chắc Thái tử đã phải chiến đấu cả đêm mới thoát ra được.
Nhìn trên người Thái tử cũng đầy vết thương ngang dọc, xem ra cậu ta cũng vừa trải qua trận chiến khốc liệt không kém gì tôi. Trách cứ cậu ta thì đúng là không thỏa đáng. Tôi tạm bỏ qua lần này vậy. Tôi nín thinh ngồi im nhìn Thái tử nhăn nhó mặt mũi cả buổi. Thực tình trên người cậu ta có rất nhiều vết thương nặng nhẹ đủ cả, chỉ thiếu vài vết rạch nghệ thuật trên bộ mặt đẹp đẽ đó nữa thôi.
Thái tử đột nhiên hạ giọng, hỏi ngập ngừng: "Vừa rồi... cô quyết liều mạng với Linh Ảnh như vậy là vì quá căm ghét bản mặt tôi hay vì... quá lo lắng cho Dương Tiên?"
"Cả hai đều đúng." Tôi ngây ngô khẳng định, vì đang mải miết xem xét vết thương trên người Thái tử nên nhất thời không nhận ra biểu cảm thoáng nét thất vọng của cậu ta. Thái độ biến đổi này của cậu ta là vì điều gì?
"Vừa rồi tôi thấy cô chết thêm lần nữa mà không thể làm được gì. Lúc đó tôi bị lũ Trùng Huyết Tử vây chặt kéo xuống đáy hào, tôi đã tưởng toi luôn rồi, nhưng khi nghe tiếng thét đau đớn của cô tôi đã bừng tỉnh mà thoát ra được." Thái tử đột nhiên trầm giọng, ánh mắt nhìn tôi có chút xót xa, "Bảo Bình, đừng để tôi nhìn thấy cô chết thêm lần nào nữa..."
Câu nói này của Thái tử vẫn giữ giọng điệu ngang ngược nhưng tôi có thể cảm thấy ẩn tình trong đó. Cậu ta không muốn tôi chết, tôi cũng sợ cậu ta chết, chuyện này đơn giản chỉ là chúng tôi đang lo cho nhau thôi, nhưng bầu không khí ngại ngùng này là sao nhỉ?
"Tôi không dễ chết thế đâu, tôi bất tử mà." Giọng tôi tự dưng tử tế tệ.
"Cô thích bất tử cái kiểu bất cần mạng có toàn vẹn hay không à? Cái mạng cô bao phen sóng gió rồi. Bảo Bình, tôi... nghiêm túc đấy. Đừng để tôi thấy cô chết thêm lần nào nữa. Cô nhất quyết phải sống." Thái tử nhìn tôi với ánh mắt xa xăm khó hiểu. Cậu ta rốt cuộc muốn nói ý gì vậy?
"Biết rồi! Tôi cũng đâu có muốn chết. Có chết thì cũng không đời nào ở cái nơi quái gở như này." Tôi cố tảng lờ đi. Tôi không muốn hiểu những chuyện sẽ chẳng đi đến đâu. Đúng ra thì những chuyện tôi không muốn hiểu thì tôi sẽ không suy nghĩ đến kỳ cùng làm gì.
Thái tử đột nhiên giữ chặt lấy cằm tôi rồi nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi chưa bao giờ thấy cậu ta nghiêm túc như vậy. Cậu ta nhất thời siết chặt khiến tôi phải rít lên câu chửi. Thái tử đổi giọng rất nhanh:
"Cô phải nhớ, cô đã từng nói Thái tử tôi là của cô. Tôi là của cô, vì thế cô phải sống mà giữ tôi. Trong lòng cô không được phép có người khác, cũng không được phép vì kẻ khác mà liều mạng, nhất là vì Dương Tiên. Cô nghe rõ chưa?"
Cái tên thô bạo này... sao đổi tâm trạng nhanh quá vậy! Chuyện tôi trêu đùa chọc tức Tiên nữ vẫn còn nhớ dai thế. Lúc đó tôi chỉ nói bâng quơ thôi, quả thực chẳng có thâm ý gì cả. Lại còn bắt tôi phải sống để giữ lấy cậu ta. Mạng tôi bèo vậy à? Cố giữ lấy cái mạng này chỉ vì cậu ta thôi á?
Giờ lòng thì lo cho tính mạng của Dương Dương muốn chết, tôi đâu còn tâm trí nào nghĩ vớ vẩn chứ. Thực không thể cứ để Thái tử hiểu lầm mãi như vậy được, tôi đành hạ giọng thương thuyết: "Xin lỗi vì lúc đó đã tùy tiện lôi cậu ra để chọc tức Tiên nữ. Cậu là Thái tử, danh phận cao hơn tôi vậy mà tôi lại mạo phạm biến cậu thành trò cười. Tôi thật không phải. Là tôi không tốt, không chịu nghĩ cho cảm giác của cậu."
"Lúc đó chỉ là tùy tiện nói cho vui thôi sao?" Vẻ mặt Thái tử bỗng chốc như rất hụt hẫng, tay cậu ta đã thả lỏng ra, nhưng sao nhìn biểu cảm này của Thái tử lại làm tôi thấy áy náy quá, lòng chợt rất khó chịu. Cậu ta khẽ thở dài rồi buông một câu chán chường: "Ra vậy..."
Chỉ hai từ "ra vậy" mà nghe thật nặng nề. Cái tên chết bằm sao tự dưng lại có bộ mặt này làm tôi bối rối quá.
"Thái tử, tôi..."
"Đừng gọi tôi là Thái tử này kia nữa, gọi tôi là Anh Vũ thôi. Anh Vũ đẹp trai dễ mến." Thái tử bất giác mỉm cười ranh mãnh.
Tôi bỗng chốc rơi vào trạng thái ngố người. Vừa rồi chẳng phải tự dưng để Thái tử chọc quê tôi sao? Cậu ta rõ ràng cố tình biến tôi thành kẻ ảo tưởng dở hơi, khi không lại cảm thấy áy náy rồi hạ mình xin lỗi cậu ta nữa chứ. Cậu ta đang cố tình cười nhạo tôi mà, sao tôi sáng suốt mấy đời lại để tên tiểu tử này dắt mũi dễ dàng như vậy.
Đầu tôi lúc này như ngọn núi lửa phun trào đầy giận dữ còn tên chết bằm kia thì tảng lờ tôi đi như cơn gió thoảng, cậu ta dám xem thường tôi như vậy à?
Thái tử bỏ qua bộ mặt thộn của tôi, tập trung tự trị thương cho mình. Cậu ta giỏi thật, dám cười nhạo tôi rồi bơ tôi cứ như vừa chẳng nói gì với tôi hết, tôi chỉ giống như cục đá xấu xí trước mặt cậu ta. Mới nãy còn nói cái gì mà cậu ta là của tôi, tôi phải sống để giữ lấy cậu ta, giờ thì... Thật tức quá đi mất!
Nhưng nếu lúc này tôi thể hiện nỗi bực tức ra bên ngoài thì khác nào tôi tự hủy hoại chút sĩ diện còn lại của mình. Tôi sẽ tự thừa nhận mình có vấn đề với Thái tử và bị cậu ta dắt mũi. Tôi tuyệt nhiên không tự thừa nhận mình bị coi thường táo tợn dễ dàng thế được.
Tôi cố ý lảng sang chuyện khác chữa ngượng: "Chúng ta mau tìm cách vào thành thôi. Nhóm Vương tử có thể đang gặp nguy hiểm. Mà sao cậu không đi cùng bọn họ?"
"Theo không kịp." Thái tử chỏng lỏn đáp.
Cái gì mà theo không kịp, với khả năng của cậu mà theo không kịp, cậu định lừa tôi à?
Tôi nhìn vết thương dài nhất và khá sâu trên cánh tay Thái tử còn mới nguyên tôi nhận ra ngay đây đích thị là nhát chém của Kiếm Tiên. Thái tử mang nửa dòng máu Tiên vốn có thể dùng phép trị thương, nếu không phải bị Kiếm Tiên chém trúng thì vũ khí khác không thể để lại vết thương mới như này.
Thái tử quyết tâm lạnh lùng với tôi, tôi thì vì sĩ diện thì càng không hảo ý đối đãi tốt với cậu ta được, quan tâm cậu ta lúc này sẽ khiến tình hình phức tạp hơn. Thôi thì đành làm kẻ bạc tình bạc nghĩa vậy.
Tôi không hỏi chuyện đó nữa, cái quan trọng bây giờ là tìm cách mở mật đạo dưới hào kia. Thái tử cũng không có cách gì, cậu ta nói cũng đã thử mở rồi nhưng không được, không những thế dưới hào còn có mấy cái cửa như thế nữa, chỉ khác là mỗi cửa là một bức tượng khác nhau trấn giữ.
Tôi đã bỏ qua công đoạn xem xét kỹ dưới hào nước. Tôi cứ nghĩ chỉ có một cánh cửa mật đạo thế mà hóa ra có tới chín cánh cửa như vậy. Như Thái tử nói có chín cánh cửa giống nhau nhưng được trấn bằng chín con thú khác nhau, liệu chúng có phải tượng chín đứa con của rồng không? Tòa thành này thực liên quan tới công trình bí ẩn dưới đáy biển kia?
"Cô đang nghĩ cái gì vậy, người cứ ngẩn ra? Vừa rồi giết bản sao của tôi hung hăng lắm mà." Thái tử khẽ búng tay trước mặt tôi.
Hừ, cậu cứ mang vẻ mặt khó ưa như này lại khiến tôi dễ chịu hơn đấy.
Tôi kể lại toàn bộ mọi chuyện tôi đã trải qua cho Thái tử nghe. Từ việc gặp Linh Ảnh Anh Vũ bế Quận chúa như cái xác không hồn trên tay hướng thẳng Bái Tử Long mà tiến, đến chuyện gặp Ngô Thông cùng đoàn Bạch Tượng đi vào vịnh rồi mất hút, sau đó lại gặp Bạch Nguyên Vương và Ngô Thông ở dưới công trình bí ẩn dưới nước. Nhắc đến công trình bí ẩn dưới nước tôi phải mô tả thật tỉ mỉ không dám bỏ sót cái gì, vì nó quá bí ẩn mà tôi thì lại không thể lý giải nổi, nên cần Thái tử có thể cho tôi chút manh mối nào đó. Tôi nhấn mạnh nhất là đoạn Bạch Nguyên Vương bị viên ngọc tà đạo bắt hết hồn vía bỗng chốc biến thành kẻ cuồng sát đáng sợ, và việc quái đản nữa là trong đám Quỷ Xương ghê rợn ấy có một bộ xương không cười rất giống hiện thân của Vương tử.
Nghe tôi thuật lại toàn bộ tiến trình mà mặt Thái tử biến đổi vô cùng nhịp nhàng theo tiết tấu câu chuyện. Biểu cảm cậu ta cứ chuyển hết từ kinh ngạc này sang kinh ngạc khác. Không trợn mắt thì cũng há hốc mồm, sau đó thì đăm chiêu suy nghĩ. Không biết thần trí cậu ta trôi đi tận đâu rồi.
"Anh Nhi chưa chết!" Thái tử đột nhiên khẳng định như kiểu thấy được tâm tư bất an của tôi. Tuy tôi không thể hiện ra bên ngoài, nhưng trong thời gian qua, thực trong lòng rất sợ bộ xương không cười đó chính xác là Vương tử chết mà hóa thành. Giờ nghe Thái tử nói vậy tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Thái tử cũng thấy biểu hiện cơ mặt giãn ra của tôi, cậu ta tiếp: "Bạch Nguyên tới đây thì không có gì lo lắng, cái gã đó cũng biết chọn đúng lúc xuất hiện đấy. Nhưng Quận chúa có mặt ở đây thì phiền phức lớn rồi. Cô ta làm sao mà thoát khỏi Tinh Kết Giới được chứ?"
"Cô ta có Phụng Xà Tiễn mà." Tôi khẳng định.
"Chỉ với mấy mũi tên ấy chưa thể giải thoát được cô ta khỏi Tinh Kết Giới." Thái tử khẽ cau mày.
"Tại sao chứ? Chẳng phải Phụng Xà Tiễn phá được cả kết giới của lão Tiên quanh đảo này đấy thôi?" Tôi cố lập luận.
Thái tử nhìn tôi rồi hừ lạnh: "Phụng Xà Tiễn mới chỉ có một phần thôi, mấy mũi tên ấy chưa hoàn chỉnh. Phụng Xà Tiễn thực sự không mang hình dáng như thế."
"Cái gì?"
Giờ thì đến lượt tôi không theo kịp câu chuyện của Thái tử. Quả đúng Thái tử là cung thủ bậc nhất Việt Quốc như Ngô Thông nói, cậu ta ngay từ đầu đã biết Phụng Xà Tiễn trong bụng lão Quy tổ chưa hoàn chỉnh. Sức mạnh của Phụng Xà Tiễn mà tôi biết mới chỉ là một phần. Sức mạnh thực sự của nó còn ghê gớm và khủng khiếp hơn nhiều so với những gì tôi tưởng tượng.
Bí mật của Phụng Xà Tiễn rốt cuộc là gì? Tại sao đến giờ Thái tử vẫn luôn phải giấu kín? Đến cả thông minh như Anh Nhi cũng không hề hay biết gì cả. Lẽ nào...
"Thái tử, cậu luôn che giấu bí mật thực sự của Phụng Xà Tiễn không phải vì cậu muốn chiếm đoạt nó cho mưu đồ cá nhân của mình đấy chứ?" Tôi hỏi đầy nghi hoặc, nói ra rồi thật chỉ muốn tát cho mình một cái vì đã nghĩ Thái tử tồi tệ như vậy.
"Cô nghĩ tôi tầm thường vậy à?" Thái tử cười nhạt. Sao biểu cảm thất vọng của cậu ta lúc này lại giống Vương tử đến thế.
"Cậu chẳng phải muốn đoạt lại Việt Quốc và ngôi vị của cậu đấy thôi." Tôi lí nhí nói đến thảm, suy cho cùng thì tôi vốn rất ngoan cố, lại hay thích đạp thẳng vào mặt các loại sâu bọ chúa dữ dằn.
"Cô tưởng tôi cần cái ngôi vị ấy lắm hả? Hóa ra Thái tử tôi trong lòng cô lại ham mê vương quyền đến mức phải dùng mọi thủ đoạn như vậy sao?" Giọng Thái tử đã lạnh đến mức hóa núi băng nghìn năm. Vẻ mặt cậu ta vô cùng bất mãn và thất vọng.
Thái tử gằn giọng:
"Cô có biết tôi vất vả chịu khổ sở giam cầm bấy lâu là để làm gì không? Tôi một lòng muốn giành lại Việt Quốc không phải để mình tôi hưởng phúc, ngôi vị ấy trước giờ tôi vốn không cần, nhưng tôi phải có trách nhiệm với đất nước, và chỉ có đăng cơ tôi mới có đủ quyền lực trả lại minh bạch cho Anh Nhi. Tôi muốn giành lại tất cả những gì bọn họ đã cướp mất của huynh ấy, và sẽ đàng hoàng trao trả những thứ vốn thuộc về huynh ấy. Ngay từ đầu tôi đâu phải là Thái tử chính thống."
*LND*