Chương 15: Chương 9 phần 3

Khúc Mưa Tan

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Vội vã lau miệng, tôi chạy đi tìm gian hàng áo quần mà Nhân Mỹ nói. Vừa tới nơi, tôi thấy mọi sự vẫn khá là yên ắng và êm đềm, chẳng có điều gì báo hiệu là có sự việc rắc rối xảy ra cả.
Tiến vào trong cửa hàng, không gian khá vắng vẻ, hình như không có khách thì phải. Chẳng lẽ tôi bị Nhân Mỹ chơi xỏ à? Thật là…
- Đây này!
Tôi quay sang phải khi nghe có tiếng gọi. Nhân Mỹ đang đứng ở gần phòng thay đồ và vẫy tay báo hiệu cho tôi.
- Gì thế? Nhã Kiều đâu?
Tôi chạy lại và thắc mắc khi không thấy cô nhóc em chồng đâu cả.
Nhân Mỹ chỉ tay về phía phòng thay đồ đang khóa chặt cửa. Tôi dương mắt ếch nhìn cậu nhóc vài giây vì không hiểu có chuyện gì đang xảy ra.
- Vào trong rồi biết.
Theo lời của Nhân Mỹ, tôi tiến lại trước cửa phòng, gõ gõ tay vào cửa và gọi Nhã Kiều.
- Tôi đây! Làm gì trong đó thế?
- Huhu!!! Chị ơi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Con nhỏ bỗng dưng khóc rống lên làm tôi giật bắn cả mình. Xong đâu đấy nó mở chốt cửa trong để cho tôi vào.
Mới bước chân vào trong phòng thay đồ, tôi lại bị giật mình tập hai khi con nhỏ vừa khóc bù lu bù loa vừa hét:
- Chị đóng cửa lại đi!!!!!!!!!!!!!!!!!
- Ờ rồi…đóng rồi này…
Tôi quýnh quáng đóng cửa lại, cài chốt khóa để làm yên lòng con nhỏ. Thực tình tôi chẳng hiểu cái quái quỷ gì đang xảy ra nữa…
- Có chuyện gì thế???
Tôi bắt đầu thấy lo lắng.
Huhu! Em không biết đâu!!! Xấu hổ mà chết mất!!!
Nhã Kiều cứ thế ôm mặt khóc nức nở.
- Chuyện gì mới được??? Nói tôi nghe!!!
Sự thảm thiết của con nhỏ làm tôi càng hốt hoảng. Không biết có chuyện gì mà trông nó khủng hoảng như thế. Nhìn kìa….Bao nhiêu son phấn macara cứ theo nước mắt mà trôi tuột đi, tèm lem cả mặt. Nói không ngoa chứ nhìn nó bây giờ có thể đi đóng thế mấy vai kinh dị.
- Em không biết đâu! Xấu hổ chết mất! Xấu hổ quá!!! Huhu…
Con nhỏ cứ lặp đi lặp lại câu nó làm máu trong người tôi cũng sôi lên sùng sục. Người ta đang tò mò mà cứ ấp ủng kiểu này thì làm sao mà chịu được chứ!!!
Bực rồi đó nghe!!!
- Cô không chịu nói thì tôi ra ngoài hỏi cậu ta vậy.
Nói xong, tôi đưa tay mở cửa. Tức thì con nhỏ chạy ào tới và ngăn lại. Nước mắt lại được thể tuôn ra như suối.
Đứng nhìn nó khóc khoảng mười lăm giây nữa thì tôi mới được khổ chủ kể lại sự tình.
Nghe thì cũng thấy xấu hổ cho nó thật…
Chuyện là, Nhã Kiều dẫn Nhân Mỹ vào cửa hàng này để chọn quần áo. Con nhỏ sau một hồi lựa chọn thì cũng ngắm được một cái váy trông khá là sexy và nổi bật. Mà tôi biết tỏng là nó cố ý chọn rồi mặc thử để gây chú ý với đối phương. Do nôn nóng thay để ra ngoài cho Nhân Mỹ nhìn nên con nhỏ đã không chú ý kiểm tra kỹ lưỡng. Hậu quả là vừa bước ra ngoài, quay vài vòng trước mặt Nhân Mỹ để lấy cảm tình thì miếng nâng ngực lòi ra và rơi xuống đất trước mặt câu nhóc. Quá xấu hổ nên Nhã Kiều đã chui tọt vào trong phòng thay đồ và ngồi khóc như mưa. Đó cũng chính là nguyên nhân mà Nhân Mỹ phải gọi tôi tới đây.
Haizz! Đúng là tuổi trẻ bồng bột!
- Thôi! Nín đi! Đằng nào chuyện cũng xảy ra rồi. Càng khóc cậu ta càng cười thôi. Nín đi.
Tôi thở dài an ủi con nhỏ. Dù sao cũng tội cho nó. Vừa mới gây ấn tượng lần đầu tiên mà đã gặp phải sự cố này. Tôi mà như nó chắc cũng sống dở chết dở mất.
Trong những lúc này có vẻ con bé khá biết nghe lời. Nó dần dần nín và lau nước mắt.Ôi. Càng lau thì macara càng nhòe nhoẹt trên mặt. Có khổ không cơ chứ…
Đợi con nhỏ bình tĩnh, tôi mới ra ngoài nói chuyện với Nhân Mỹ. Thât là tôi cũng thấy xấu hổ thay cho Nhã Kiều.
- Tôi nghĩ cậu về đi thì hay hơn. Cậu chưa về thì con nhỏ nó không chịu ra đâu.
- Uh. Biết rồi. Mà tôi thấy chuyện cũng chẳng có gì. Cái đó cũng bình thường mà. Mẹ tôi ở nhà cũng dùng. Chị gái tôi cũng dùng. Cũng chỉ là một phụ kiện trang trí thôi.
Nhân Mỹ trả lời rõ to, hình như cố ý để con nhỏ nghe thấy.
- Mẹ tôi không dùng mấy cái đó, còn tôi là con một nên không có chị em gì cả. Cầm đi.
Cậu nhóc kề miệng sát tai tôi nói thầm thì rồi tống nguyên đống đồ vào tay tôi. Có cần phải giải thích như thế không nhỉ? Muốn ghi điểm trong mắt tôi à?
Càng nghĩ càng thấy mấy đứa nhóc này thật thú vị…
Tôi và Nhã Kiều về nhà trong tình trạng thê thảm. Tôi thê thảm vì phải xách quá nhiều đồ còn con nhỏ thì y như người mất hồn vì xấu hổ. Cũng may sau khi nghe những lời Nhân Mỹ nói thì con bé khá hơn phần nào. Làm con gái đúng thật là khổ…
- Nhỏ Kiều bị gì mà cứ ở lỳ trong phòng thế em?

Phong Trần thắc mắc hỏi tôi sau khi thấy sự im ắng đến kỳ lạ của không khí trong nhà.
- Sao anh không hỏi vì sao em phải xoa dầu mà lại hỏi cái cô em khó chiều của anh? Nó tới tuổi thì nó chướng thế thôi.
Tôi càu nhàu y như một bà cô già khi phải dùng cả tấn dầu bóp để xoa lên vai và cánh tay.
- Ơ! Sao tự nhiên lại mắng anh?
Chồng tôi ngơ ngác đúng điệu không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Ai nào dám mắng anh. Cũng không dám mắng em gái của anh khi nó đã hành hạ em suốt cả buổi chiều.
Tôi được thể làm tiếp tục càu nhàu.
- Thôi. Anh không thích em đỏng đảnh như thế đâu. Đưa đây anh xoa cho. Khổ.
Phong Trần bật cười ha hả trước thái độ vừa như làm nũng vừa như dỗi hờn của tôi rồi tiến lại gần xoa bóp vai cho tôi. Anh ấy hình như bị say sau bữa tiệc liên hoa nào đó ở trường nên mới cười khả ố như thế. May mà còn có anh chiều chuộng chứ không thôi tôi sẽ sớm bốc hỏa khi sống cùng cô em chồng quá quắt như thế mất.
Puppy biết tôi bị đau nên nó cứ lại gần quấn quýt. Nhiều khi thấy nó còn thương tôi hơn cả Phong Trần nữa. Mấy chú cún đúng là luôn luôn tình cảm và trung thành mà.
Tối. Truyện này đang được đăng tải tại : San Truyen
Trước khi ngủ, tôi cũng phải cố đứng dậy bò qua phòng của cô em chồng. Dù gì thì con bé cũng khó chấp nhận được sự cố này. Qua an ủi nó tí cho có tình chị em.
Mới bước vào, tôi giật mình khi thấy nó chẳng hề có dấu hiệu gì buồn bã hay chán chường. Trái lại con nhỏ còn mua may quay cuồng với hàng đống áo quần vất vương vãi trên giường lẫn dưới nhà.
Chuyện gì đây nhỉ???
- Sao chị vào mà không gõ cửa?
Con nhỏ chu môi hỏi.
- Lâu chừ không có thói quen gõ cửa. Với lại thấy cửa đâu có khóa!
Tôi vòng tay chu môi trả lời lại.
- Thôi kệ. Không sao. Chị nhìn đi! Thấy tôi mặc bộ này nhìn có hấp dẫn với quyến rũ không?
Nhã Kiều cười toe toét rồi quay như xoay vụ trước mặt tôi trong một bộ đầm dây màu xanh nhạt.
- Hở? Vẫn thích mặc cái thể loại này à???
Tôi ngạc nhiên và hỏi hoàn toàn vô tình.
- Xì. Chị đúng là. Lần này tôi sẽ cẩn thận hơn. Hihi. Mặc mấy cái như vầy nhìn mới chuẩn. Tự tôi thấy mình y như một nàng công chúa. Ôi. Sao lại xinh như thế này chứ!!! Nhân Mỹ cute chắc chắn sẽ gục ngã vì tôi!!!
Con nhỏ nói một thôi một hồi rồi tự mình khen mình. Tôi cũng chẳng còn biết nói gì nữa. Nó lạc quan hơn tôi tưởng nhiều. Nãy giờ cứ tưởng con bé ngồi trong phòng tự kỷ khóc um lên, hóa ra là nó xúng xính váy vúng để lo cho lần ra mắt tiếp theo. Ôi. Tôi đúng là già cả quá rồi…
Trèo lên giường với hai vai mỏi nhừ, tôi chẳng còn muốn suy nghĩ gì nhiều ngoài việc lăn ra và ngủ một giấc thật ngon.
- Này em!
Phong Trần nằm phía dưới gọi nhỏ.
- Dạ?
Tôi mắt nhắm mắt mở trả lời.
- Mình ngủ chung nhỉ?
- Dạ…
Tôi thậm chí còn không nghe anh nói cái gì, chỉ biết dạ cho qua chuyện rồi chìm hẳn vào giấc ngủ.Trước đó tôi cũng có uống một ít rượu mà tôi cũng không biết là rượu gì khi được bà ngoại mời. Bà bảo là rượu gia truyền bà ngâm lâu nay và muốn tôi thưởng thức một chút.
Hình như tôi cũng đã bị lây căn bệnh vô tâm của anh mất rồi!
Sáng.
Tôi suýt hét dựng lên khi thấy bản thân trong tình trạng vô cùng bất bình thường nếu như Phong Trần không bịt miệng kịp.
- Như thế này là như thế nào anh?
Tôi nói mà như khóc.
- Là như thế đó.
Anh trả lời với vẻ mặt nghiêm trọng.
- Là sao?
Tôi gần như sắp tuôn nước mắt.
- Là vậy đó.

Anh trả lời với nét mặt cho tôi biết rằng sự thật nó đã xảy ra…
- Em không biết đâu!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tôi khủng hoảng trong phút giây đó. Vậy là…Vậy là…Tôi đã trở thành phụ nữ thật rồi sao???
Ôi!!!
Không thể nào!!!
Tôi ngậm ngùi nhìn mấy món ăn trước mắt mình mà lòng không muốn nuốt. Phong Trần đã lợi dụng lúc tôi không tỉnh táo để…
Thật không thể nào chấp nhận được!!!
- Sao thế cháu dâu? Lại khó tiêu à?
Bà ngoại lo lắng nhìn nét mặt thảm sầu của tôi.
- Dạ?
Dù đang rất buồn nhưng tôi cũng phải ngớ người ra.
- Hôm bữa cháu bị khó tiêu mà bà cứ nghĩ là cháu có thai nữa chứ. May mà Phong Trần nó giải thích cho bà biết. Ây dà. Bữa nay ăn uống thận trọng hơn nha. Gì chứ để đau dạ dày là khổ lắm đó.
Bà ngoại sốt sắng nói cho tôi nghe. Đúng lúc đó thì tôi cũng quay sang nhìn Phong Trần với ánh mắt mang hình viên đạn. Dù cho anh có là chồng tôi thì cũng không được làm như thế chứ!!!
Tôi chưa sẵn sàng mà…
Trước khi lên xe đi làm, Nhã Kiều chạy tọt theo sau và một hai đòi tôi cho số điện thoại của Nhân Mỹ. Thiệt tình là tôi không muốn cho vì nếu con nhỏ gọi điện nhắn tin quấy rối thằng nhỏ thì tôi cũng bị mang tiếng. Nhưng cái sự dai như đỉa và lỳ lợm của con bé làm tôi phải ngả mũ chịu thua.
- Số của cậu ta nè. Mà cô đừng có làm phiền người ta quá đó. Không thôi tôi lại bị trách nữa.
Tôi đưa số, kèm theo lời dặn dò dù biết cũng không có ý nghĩa mấy với con nhỏ bướng bỉnh này.
- Tôi biết rồi mà! Chị đi làm đi! Đi làm vui vẻ nhá!
Lần đầu tiên thấy nó chào tôi buổi sáng bằng thái độ hân hoan và đầy thiện cảm như thế. Vì sự nghiệp cua trai đẹp mà nó sẵn sàng thay đổi như thế thì cũng mừng. Ít ra là mừng cho tôi!
Vợ chồng tôi đi làm trong không khí khá căng thẳng và nặng nề. Chính xác là do cái mặt tôi không được mấy vui vẻ cho lắm. Cứ nghĩ đến chuyện tối qua là tôi lại thấy tức và giận ghê gớm!!!
- Có gì đâu mà em lại như thế…
Phong Trần vừa lái xe vừa cất giọng hờn dỗi.
- Chuyện như thế mà anh lại bảo có gì đâu à?
Tôi gắt lên.
- Nhưng em là vợ anh mà. Chúng ta là vợ chồng.
Anh tỏ thái độ khá oan ức.
- Em cũng biết thế. Nhưng mà…Sao anh lại dám làm như thế khi em chưa sẳn sàng??? Anh biết là tối qua em mệt và không tỉnh táo mà.
Tôi xụ mặt cãi lại dù lòng đã chấp nhận sự đã rồi.
- Thì tôi qua anh cũng giống em thôi. Anh bị say mà.
Phong Trần bắt đầu công cuộc bào chữa.
- Anh chỉ giỏi ngụy biện thôi!!!
Tôi phản pháo gay gắt.
Anh không cố ý mà. Chỉ là những lúc anh mệt và không tỉnh táo thì anh chỉ muốn ôm em thôi…Anh có biết đâu…
Chồng tôi giải bày với nét mặt thảm sầu.
- Quá đáng quá đi mà!!! Khi nào cũng nói như thế để làm em mủi lòng!!! Aaaaaaa
Kiểu gì thì kiểu, chống đối kiểu gì thì chống đối nhưng cuối cùng tôi cũng phải ngã gục trước những lời nói của chồng mình.
Như thế có bị gọi là dễ bị dụ dỗ không nhỉ?
Hix…
- Thôi mà em. Anh biết lỗi rồi. Từ nay anh không làm thế nữa.
Phong Trần cười xòa để đầu hàng.
- Thiệt không?
Tôi vẫn giữ nét mặt nghiêm nghị.
- Thiệt! Khi tỉnh táo mới làm, còn không thì không làm!
Anh nói xong xuôi rồi cười phá lên như trêu chọc tôi.
- Anh muốn chết rồi phải không???
Thế là tôi lại một lần nữa hét dựng lên. Có ông chồng lém lỉnh như thế này thì làm sao mà chịu nỗi. Ôi không! Tôi không thể cứ mãi bị thua như thế này nữa. Không thể được!!!
Từ ngày tôi đi làm ở trường thì lúc này Nhân Mỹ cũng có mặt ở phòng thư viện. Mà cậu ta tới đây đâu có phải để mượn sách, tôi nghĩ mục đích của cậu nhóc là tới quậy phá tôi và nhìn tôi phát điên.
- Này! Đi về lớp đi! Đứng đây hoài làm gì!
Tôi đuổi không thương tiếc khi thấy cậu ta vẫn ngồi lý trên ghế và chống cằm nhìn tôi.
- Không về đó! Làm gì nhau?
Vẫn là cái điệu bộ khinh khỉnh đó.
- Cậu không về thì tôi đi.
Tôi đã quá chán phải nhìn cái bản mặt đầy tính thách thức của cậu nhóc này rồi. Không hiểu tôi kiếp trước có nợ nần gì con người này không mà bây giờ cậu ta cứ không chịu buông tha cho tôi thế nhỉ??? Thật là…
Lúc tôi ra khỏi phòng thư viện cũng là lúc trống trường vang lên báo hiệu giờ ra chơi. Đi dạo một vòng quanh sân, nhìn lũ trẻ chơi với nhau mà lòng tôi lại nôn nao những ký ức của ngày xưa cũ. Tuổi thơ của tôi cũng nhiều kỷ niệm và nhiều mộng mơ lắm chứ. Hồi đó tôi cũng có vài ba mối tình gà bông, cũng lắm chiêu trò quậy phá, cũng nhiều lần đi muộn bị sao đỏ bắt. Mọi thứ vui buồn làm nên một tuổi học trò đặc trưng và không thể nào quên được.
Đang nghĩ vẩn vơ, bỗng tôi nhìn thấy Cà Rem. Con nhỏ đang tung tăng cười hí hửng bên cạnh Sữa Chua. Cặp này nhìn đáng yêu phết. Rất trẻ con nhưng lại nghiêm túc. Nhưng nhìn Sữa Chua, không hiểu sao tôi lại nhớ tới những gì đã thấy trong phòng trọ của chị họ cậu nhóc. Mọi chuyện là như thế nào nhỉ? Tôi cứ thấy có cái gì đó không ổn…
Nghĩ một hồi, tôi lấy điện thoại ra, chạy vào phòng vệ sinh và nhấn nút gọi cho Cà Rem. Tôi cần phải xác minh lại một chuyện…