Chương 39: “Con chấp nhận số phận của mình.”

Khúc Hát Ru

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thời hạn 30 ngày đã kết thúc.

Phó Lam đi vào phòng Mạnh Nguyễn.

Mạnh Nguyễn nghe thấy tiếng cạch cửa liền đứng bật dậy khỏi ghế sofa, bàn tay nắm lấy góc áo của cô vô thức siết chặt lại.

“Mẹ.”

Phó Lam gật đầu: “Ngồi đi, mẹ muốn nói với con vài câu.”

Hai mẹ con ngồi đối diện với nhau.

“Nhuyễn Nhuyễn, từ nhỏ đến lớn con luôn là con gái bảo bối được ba và mẹ ôm ấp trong lòng bàn tay. Mẹ tuy có chút nghiêm khắc với con, nhưng mẹ không hề có tâm tư riêng. Lần này con yêu đương, mẹ dùng phương pháp cũng có chút nóng nảy, cũng có chút cực đoan. Nhưng mẹ là người từng trải, mẹ biết…”

“Mẹ, con biết mà.” Mạnh Nguyễn rơi lệ: “Con biết vấn đề giữa con và Thẩm Đoạt, con chỉ là… Chỉ là con không muốn anh ấy phải chịu thêm áp lực, phải một mình đối mặt với những chuyện trong quá khứ.”

Về điều này thì Phó Lam có thể hiểu được.

Bà lấy điện thoại ra, trước khi đưa cho cô còn đưa ra một yêu cầu cuối cùng.

“Nếu con đã rõ thì con cũng nên hiểu rằng quyết định của Thẩm Đoạt mới là chìa khóa cho mối quan hệ của hai đứa.” Phó Lam thở dài: “Mẹ hy vọng con sẽ đợi cuộc điện thoại của cậu ấy, thay vì con gọi cho cậu ấy.”

Hương vị của sự chờ đợi là khó khăn nhất.

Mạnh Nguyễn chờ đợi từ sáng đến trưa, từ trưa đến chiều, thậm chí đến uống nước còn không có tâm tư để uống.

Điện thoại vang lên!

Mạnh Nguyễn kích động cầm lấy, nhưng trên màn hình lại hiện lên hai chữ “Diệu Diệu”.

“Nghe giọng điệu của cậu giống như tớ là kẻ thù của cậu vậy.” Tô Diệu Ngôn nói: “Này, hôm nay có phải hết hạn rồi đúng không?”

Mạnh Nguyễn thấp giọng nói “Ừ”: “Tớ đang đợi điện thoại.”

Tô Diệu Ngôn lập tức hiểu ra rồi nói: “Vậy thì tớ nói ngắn gọn thôi. Cái tên Quách Bác Văn kia đúng là quá đáng mà! Lúc nào cậu rảnh cũng nên nghĩ cách để giải quyết đi!”

Kể từ khi về nước, Quách Bác Văn liên tục hỏi thăm về Mạnh Nguyễn.

Lúc đầu Tô Diệu Ngôn còn nghĩ rằng người này rất si tình, nhưng sau đó không hiểu thế nào lại tìm được thông tin liên lạc của cô ấy, cô ấy liền cảm thấy người này rất phiền phức.

Quấy rối người khác dưới danh nghĩa là người thích Mạnh Nguyễn tạm thời không nói đến, cái chính là ảnh hưởng không tốt tới danh dự của Mạnh Nguyễn.

Lần này càng quá đáng hơn.

Ngày hôm qua Quách Bác Văn đã gặp lại một vài bạn học cũ, còn khoác lác rằng anh ta nhất định sẽ theo đuổi thành công Mạnh Nguyễn trong nửa năm. Còn nói rằng, chỉ có gia cảnh tốt đẹp cùng với ba mẹ xuất sắc như anh ta mới xứng đáng với Mạnh Nguyễn.

Bây giờ, tất cả mọi người đều biết về chuyện đó.

“Tớ biết rồi.” Mạnh Nguyễn thở dài: “Chuyện của anh ta sau này rồi nói tiếp, bây giờ tớ chờ điện thoại đã.”

Tô Diệu Ngôn lập tức cúp máy.

Mạnh Nguyễn tiếp tục ngồi đợi.

Cô khó có thể ngồi yên được, trong lòng nóng như lửa đốt, mỗi giây trôi qua đều như một năm.

Cuối cùng, điện thoại lại vang lên lần nữa.

Nhìn thấy ba chữ “Đầu gỗ ngốc”, đôi mắt của Mạnh Nguyễn lập tức nhòe đi.

“… Alo.”

Đầu giây bên kia truyền đến tiếng gió ầm ầm.

Tay cầm điện thoại của Mạnh Nguyễn siết chặt, móng tay chạm đến màn hình đen ngòm.

Mấy lần cô định chủ động mở miệng, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu… Cuối cùng, ngàn vạn lời muốn nói lại biến thành một tiếng “Thẩm Đoạt.”

Những gian khổ, đau xót trong một tháng nay đều xát muối vào hai chữ này, giống như một câu thần chú, khống chế hỉ, nộ, ái, ố của Mạnh Nguyễn.

Đối phương im lặng.

Chỉ có tiếng gió càng ngày càng lớn hơn.

Mạnh Nguyễn kích động, trong lòng cô chợt có một dự cảm chẳng lành.

“Thẩm Đoạt, anh…”

“Mạnh Nguyễn, chúng ta chia tay đi.”

“…”

Cuộc gọi chỉ còn lại những tiếng tút tút vô hạn.

Thẩm Đoạt đứng ở trung tâm nghĩa trang, đối diện với bức ảnh của Thẩm Bân ở trên bia mộ.

Khuôn mặt của hai ba con rất giống nhau. Thẩm Bân thường nói với anh rằng đôi mắt của bọn họ là đôi mắt có thể phát hiện được vẻ đẹp, phát hiện được những đường nét đẹp, hình dáng đẹp.

Mà phát hiện đẹp đẽ nhất trong cuộc đời của Thẩm Đoạt, chính là cô gái của anh.

“Con chấp nhận số phận của mình.” Anh thì thầm: “Sẽ không trì hoãn cô ấy nữa.”

***

Mạnh Nguyễn đã không bước ra khỏi phòng ba ngày qua.

Thức ăn mà người giúp việc mang lên hoặc là còn nguyên mà quay ra, hoặc là động đũa một hai miếng rồi để đấy.

Phó Lam lo lắng đến cực độ.

“Bảo bối, nghe lời mẹ đi.” Bà dịu dàng dỗ dành con gái: “Con không ăn uống như thế này thì cơ thể sẽ suy sụp mất. Nếu con có chuyện gì thì ba mẹ biết phải làm thế nào bây giờ? Con ngoan nghe lời, ăn một chút đi, một chút thôi cũng được.”

Mạnh Nguyễn chống tay ngồi dậy.

Phó Lam lập tức bưng bát cháo hải sản do đầu bếp chuẩn bị lên, đút cho Mạnh Nguyễn ăn.

Mạnh Nguyễn thất thần há miệng ra, lập tức nuốt chửng nó mà không cần nếm thử mùi vị.

“Từ từ nuốt vào thôi, đừng…”

Bà còn chưa dứt lời thì Mạnh Nguyễn đã vội vàng xuống giường chạy thẳng vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo.

Cô không chỉ nôn hết thìa cháo vừa mới nuốt, ngay cả chút nước hôm nay cô đã uống cũng đều nôn sạch hết ra. Cuối cùng, dù không còn gì để nôn nữa nhưng cô vẫn luôn nôn khan.

Phó Lam khẩn cấp gọi bác sĩ gia đình tới.

Dưới tác dụng của thuốc an thần, Mạnh Nguyễn chìm vào giấc ngủ sâu.

Bác sĩ gia đình yêu cầu Phó Lam ra ngoài phòng để nói chuyện.

“Phu nhân Mạnh, có phải gần đây tiểu thư Mạnh đã trải qua chuyện gì đặc biệt bi thương đúng không?”

Trái tim Phó Lam quặn thắt lại, gật đầu.

Bác sĩ gia đình nói: “Chẳng trách, một người khi bị tổn thương tâm lý nặng nề thường có những phản ứng đặc biệt như vậy.”

“Có cách nào chữa trị được không?” Phó Lam hỏi: “Con bé cứ chịu đựng như vậy, đến lúc suy sụp thì phải làm sao?”

“Trước mắt tôi sẽ kê cho tiểu thư thuốc an thần, nhưng loại thuốc này thường có tác dụng phụ, tôi đề nghị không nên dùng nó trong những ngày này, trừ khi tiểu thư Mạnh lại bị mất ngủ trầm trọng hoặc thậm chí là gặp ảo giác. Ngoài ra, tôi khuyên bà nên nhờ tới sự giúp đỡ của bác sĩ tâm lý, càng sớm càng tốt.”

Phó Lam quay trở lại trong phòng.

Mạnh Nguyễn lặng lẽ nằm ở trên giường, nếu không nhìn kỹ thì cũng không thể phát hiện được chân mày của cô thật sự đang nhíu lại.

“Đứa nhỏ ngốc này, quá ngốc.” Phó Lam nắm chặt tay con gái, đau lòng rơi lệ: “Thằng bé không thoát ra được, thì đây chính là kết cục của hai đứa.”

***

Chu Tấn Đông đi đi lại lại trong sân.

“Cậu nghĩ cách gì đi chứ!” Anh ta thì thào: “Đã hai ngày anh ấy không ra khỏi nhà rồi! Nhỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”

Cao Hiên hút thuốc, không nói lời nào.

Vụ việc của Hàn Tiểu Bình đã kết thúc, Thẩm Đoạt đã trả lại tiền cho bà ta.

Nhưng ngay cả khi đã trả tiền xong, Hàn Tiểu Bình vẫn tiếp tục gây rối ở Tịch Giang. Mắng nhiếc chửi rủa, công khai toàn bộ mọi chuyện của Thẩm Bân cho mọi người biết.

Do đó, những tin đồn về Thẩm Đoạt khi vừa mới quay lại Tịch Giang năm đó lập tức được bàn tán sôi nổi —— Thẩm Bân bởi vì đánh bạc, sau khi gây chuyện thì bị kẻ thù giết hại. Mẹ ruột của ông là Trương Cầm Phương sau khi nghe toàn bộ sự việc trên điện thoại bị sốc tới mức trở thành người thực vật.

Mà Thẩm Đoạt trở về đây cũng tự nhốt mình trong nhà.

“Anh Đoạt, anh có chuyện gì thì đừng giấu ở trong lòng, anh nói với em cũng được mà.” Chu Tấn Đông đứng ở cửa, nói: “Nếu anh chê đầu óc em ngu dốt, không phải vẫn còn Khỉ Gầy sao? Anh nói với cậu ta, cậu ta mưu ma lắm kế lắm!”

Trong phòng không có chút động tĩnh.

Chu Tấn Đông lo lắng đến mức muốn trực tiếp đạp cửa ra, nhưng Cao Hiên lại vỗ vai anh ta, lắc đầu.

Chuyện của Hàn Tiểu Bình hoàn toàn không thể bước vào trái tim của Thẩm Đoạt. Anh tự nhốt mình trong phòng trốn tránh như vậy, chỉ có thể vì một người.

Chu Tấn Đông không còn cách nào khác, đành phải cùng Cao Hiên rời đi trước.

Nhìn thấy khoảng sân trước mắt, Chu Tấn Đông nhìn chiếc xích đu rồi lại chạy trở về.

“Anh Đoạt, nếu anh không buông bỏ được đại tiểu thư thì lập tức đuổi theo đi! Anh em ủng hộ anh!” Anh ta hét lớn: “Cho dù có chuyện gì xảy ra, chỉ cần chúng ta nỗ lực, không việc gì phải hối hận, đúng không? Anh đừng như vậy nữa, em thực sự rất khó chịu!”

Trong phòng, chỉ có ánh sáng yếu ớt phát ra từ điện thoại.

Thẩm Đoạt ngồi dưới đất, phía sau là chiếc ga trải giường màu tím.

Anh thoáng cụp mắt xuống, cô gái trên màn hình vẫn cười rất ngọt ngào, người con trai bên cạnh trông vẫn ngốc ngếch như vậy. Mặt hai người áp vào nhau, trông vô cùng thân mặt.

Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tươi cười của cô gái, khóe miệng Thẩm Đoạt khẽ run lên.

Anh cũng muốn nỗ lực một lần.

Nhưng thanh xuân quý giá nhất cũng chỉ có mấy năm, anh có thể đánh cược, nhưng anh không thể lôi kéo cô cùng đánh cược với anh.

Cho đến ngày hôm nay.

Thẩm Đoạt vẫn còn nhớ rất rõ mỗi lần Thẩm Bân đánh Trình Y, Trình Y đều khóc lóc nói rằng mình hối hận biết bao nhiêu.

“Nếu biết kết cục của tôi và anh chính là như này, có đánh chết tôi cũng sẽ không lấy anh! Thẩm Bân, sao anh có thể đối xử với tôi như vậy chứ? Lúc trước cuộc sống mà anh đã hứa cho tôi đâu phải như thế này… Anh mau trả lại tuổi thanh xuân cho tôi! Trả lại cho tôi!”

Hai người đã từng yêu nhau nhiều như vậy.

Cuối cùng, Trình Y thậm chí còn không nói lời tạm biệt với Thẩm Bân.

Không một lời dư thừa.

Không có bất cứ thứ gì.

***

Tô Diệu Ngôn lại tới thăm Mạnh Nguyễn.

Mạnh Nguyễn vừa mới tỉnh dậy, đang ngơ ngác nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ.

Cơ thể của cô hoàn toàn chìm trong chiếc giường lớn, làn da tái nhợt gần như chiếc chăn bông màu trắng, tiều tụy giống một con búp bê sứ bị vỡ vụn.

Tô Diệu Ngôn không tự chủ được mà bước chậm lại tới đó, chậm rãi ngồi xuống mép giường, sợ rằng một chút động tĩnh lớn của mình sẽ khiến người nằm trên giường biến mất mãi mãi.

“Nhuyễn Nhuyễn.” Tô Diệu Ngôn mỉm cười: “Đại Tráng tới rồi đây, có chuyện gì cứ nói với Đại Tráng, Đại Tráng sẽ giúp cậu giải quyết!”

Mạnh Nguyễn phản ứng rất chậm, thật lâu sau mới chuyển mắt qua.

“Cậu đến rồi.”

Tô Diệu Ngôn vội gật đầu, duy trì nụ cười.

Mạnh Nguyễn ngồi dậy dưới sự giúp đỡ của Tô Diệu Ngôn.

“Hôm nay tớ ở lại với cậu nhé?” Tô Diệu Ngôn nói: “Giống như hồi nhỏ tớ thường đến nhà cậu vậy, chúng ta có thể thì thầm nói chuyện, cũng có thể quậy tung nhà, vui vẻ như vậy cơ mà.”

Mạnh Nguyễn lại nhìn hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, không nói lời nào.

Sống mũi Tô Diệu Ngôn cay cay, cô ấy quay đầu đi dụi dụi mắt, rồi lại quay đầu lại mỉm cười: “Được không, đừng hắt hủi tình yêu của Đại Tráng thế chứ.”

Mạnh Nguyễn chớp chớp mắt.

Một lúc lâu sau.

“Diệu Diệu.”

“Ừ, tớ đây.”

“Tớ muốn đi hát.”

***

Khi Lệ Hạo đẩy cửa phòng KTV ra, bên trong đã nồng nặc mùi rượu.

Mạnh Nguyễn đang đứng trên bàn nhảy xoay tròn.

“Còn đứng đấy làm gì!” Tô Diệu Ngôn hét lên: “Đến giúp chị kéo người xuống đi!”

Hai chị em hợp sức kéo tiểu tổ tông này ngồi xuống mặt ghế sofa mềm mại.

“Chị, sao chị không gọi vệ sĩ bên ngoài vào? Nhỡ chị ấy ngã thì sao?” Lệ Hạo thở hổn hển.

Chẳng lẽ Tô Diệu Ngôn không biết gọi vệ sĩ vào sao?

Vấn đề là chỉ cần gọi vệ sĩ vào, Mạnh Nguyễn liền dọa sống dọa chết. Người ta cũng chỉ là người làm công kiếm tiền, ai muốn liều mạng với cô ở chỗ này?

“Lệ Hạo tới rồi sao.” Mạnh Nguyễn cười híp mắt: “Chúng ta cùng hát một bài đi?”

Lệ Hạo bĩu môi: “Còn hát cùng nhau một bài nữa? Để em hát cho chị bài ‘Chia tay vui vẻ’ nhé, không cần phải cảm ơn em đâu.”

Nụ cười tươi trên môi Mạnh Nguyễn đông cứng lại.

“Còn ở đấy mà lắm mồm nữa?” Tô Diệu Ngôn đá Lệ Hạo: “Không biết nói gì thì ngồi yên một chỗ cho chị, đừng có mà quậy phá lung tung!”

Mạnh Nguyễn lại cầm chai rượu trên bàn lên, ngửa cổ uổng một hơi.

Tô Diệu Ngôn vội vàng ngăn lại, quát lớn: “Đừng uống! Đừng uống nữa! Bà cô của tôi ơi! Cậu uống như này về nhà lại bị đau dạ dày thì sao?”

Chai rượu bị lấy đi, Mạnh Nguyễn gục xuống ghế sofa.

Từ trước đến nay, Phó Lam chú ý nhất là dáng vẻ. Nếu thấy cô nằm như “Cát Ưu nằm liệt” thế này, thể nào cô cũng lại bị phạt theo nội quy gia đình.

(*) Cát Ưu nằm liệt: là thả lỏng các cơ bắp ở vùng eo và thắt lưng, để đầu dựa vào thành ghế xem tivi, đọc báo, nghịch điện thoại rất thoải mái, do đó có khá nhiều người có thói quen này.

Tô Diệu Ngôn ngồi xuống bên cạnh cô, dùng khăn ướt giúp cô lau vết rượu bắn ra trên mặt.

Nhìn đôi mắt vốn hoạt bát, trong veo kia giờ giống như một viên đá xám xịt bị vứt bừa bãi ở lề đường, trong lòng Tô Diệu Ngôn không được thoải mái.

“Nhuyễn Nhuyễn, hay là trở về Tịch Giang tìm cậu ấy?” Tô Diệu Ngôn nói: “Tớ đi cùng cậu.”

Mạnh Nguyễn không nói lời nào.

“Thất tình cũng giống như bị sốt vậy, chỉ cần toát mồ hôi là khỏi thôi.” Lệ Hạo ăn đồ ăn vặt, giọng điệu giống như người đã từng trải: “Cho dù có trở về Tịch Giang tìm đối phương, cũng chỉ khiến bệnh tình càng thêm trầm trọng mà thôi. Đã chia tay thì chính là đã chia tay!”

Tô Diệu Ngôn hít sâu một hơi, nghiến răng nói: “Em còn nói thêm một câu nữa thì cút khỏi đây ngay!”

Nói xong, Tô Diệu Ngôn lại quay lại tiếp tục dỗ dành Mạnh Nguyễn.

Mà Mạnh Nguyễn cũng đột nhiên mở miệng.

“Lệ Hạo nói không sai. Tớ đi tìm anh ấy cũng chỉ vô ích thôi, hai chúng tớ không thể quay lại được nữa.”

Từ lúc Phó Lam định ra một tháng không liên lạc, trong lòng Mạnh Nguyễn đã thấy rất bất an.

Loại bất an này không phải bởi vì Phó Lam đột nhiên nhúng tay vào, mà là chính cô không thấy tự tin.

Cô biết có một khả năng rằng Thẩm Đoạt không thể thoát khỏi cái bóng của quá khứ, anh muốn từ bỏ. Cho nên, cô nóng lòng muốn liên lạc với Thẩm Đoạt, muốn dập tắt ý định từ bỏ của Thẩm Đoạt bằng những lời động viên tạm thời.

Nhưng sự thật đã chứng minh, việc chữa khỏi các triệu chứng mà không tìm nguyên nhân gốc rễ chung quy cũng chỉ tự hại chính mình.

“Diệu Diệu, cậu biết không?” Mạnh Nguyễn cười, nước mắt chợt rơi xuống: “Tớ một chút cũng không oán hận Thẩm Đoạt vì đã nói chia tay với tớ, tớ không đau lòng vì chuyện này. Tớ hận! Tớ hận anh ấy! Hận anh ấy vì đã không có lòng tin, anh ấy không tin tưởng tớ! Anh ấy không tin tớ tình nguyện cùng anh ấy vượt qua những khó khăn… Anh ấy sợ chỗ này chỗ kia, nhưng chưa bao giờ sợ tớ đau lòng như bây giờ!”

Mạnh Nguyễn rúc đầu vào lồng ngực Tô Diệu Ngôn, khóc lớn.

Mà Tô Diệu Ngô nghe những lời này của Mạnh Nguyễn xong, đột nhiên cũng hiểu được một chút tâm trạng của Thẩm Đoạt.

“Tớ không quan tâm đến việc mình phải bước 99 bước trong mối quan hệ này! Tớ không để bụng!” Mạnh Nguyễn hét lên: “Nhưng nếu anh ấy đến cả một bước còn không bước đến, tớ vĩnh viễn không thể đuổi kịp được anh ấy!”

Bởi vì không yêu, phiền chán, mệt mỏi, chia tay kiểu này dù bất lực hay không thể tha thứ thì đến một lúc nào đó cũng có thể chấp nhận được.

Nhưng rõ ràng hai người đều yêu nhau, nhưng vì một bên sợ hãi, không có lòng tin, ai có thể miễn cưỡng từ bỏ một mối quan hệ như vậy chứ?

Sau khi hiểu ra mọi chuyện, Tô Diệu Ngôn cùng Mạnh Nguyễn uống rượu.

Uống xong, Lệ Hạo hoàn toàn không chịu được nữa.

Cậu hoàn toàn không thể khống chế được hai vị tổ tông này, mà vệ sĩ bên ngoài cũng không dám tiến vào, đến mức cậu cũng muốn uống một chầu giải sầu nhưng không được!

“Chị! Chị Nhuyễn Nhuyễn! Đừng uống nữa! Thật là…”

“Đại Tráng, người yêu tớ nhất vẫn chỉ có cậu thôi!”

“Vô nghĩa! Hôm nay Đại Tráng nói với cậu câu này, đàn ông như nước chảy, chỉ có bạn thân mới là tốt nhất! Ai cũng…”

Cửa phòng đột nhiên mở ra, Phó Doanh Xuyên xuất hiện ở cửa.

“Anh, anh Phó! Mẹ ơi, cuối cùng anh cũng tới rồi!” Lệ Hạo cuối cùng cũng đợi được cứu tinh đến: “Anh tới đây nhanh đi! Hai người này uống say đến phát điên rồi!”

Phó Doanh Xuyên nhìn hai cô gái uống say khướt, sắc mặt đông cứng lại, nín thở đi tới nhấc Mạnh Nguyễn lên, trực tiếp bế lên rồi mang đi.

“Cậu.” Phó Doanh Xuyên nhìn về phía Tô Diệu Ngôn: “Đưa hai chị em bọn họ trở về.”

Phó Lam lo lắng chờ đợi trong phòng khách.

Nghe được động tĩnh ở trong sân, bà bước nhanh tới trước cửa.

“Sao lại uống nhiều như vậy chứ?” Phó Lam cố gắng chịu đựng mùi rượu mạnh: “Mau lên! Mau đến chăm sóc tiểu thư!”

Mạnh Nguyễn vừa rồi còn náo loạn trên xe một hồi, hiện tại đã cạn kiệt sức lực mà lăn ra ngủ.

Phó Doanh Xuyên đặt cô xuống giường, đắp chăn lại đàng hoàng rồi ra lệnh: “Không ai được quấy rầy.”

Vừa dứt lời, anh ấy cùng Phó Lam đi xuống bên dưới.

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy ạ!” Phó Doanh Xuyên gầm gừ: “Con bé nhẹ đến mức một chút trọng lượng cũng không có, hai mắt thì sưng như hai quả óc chó. Cháu hỏi gì con bé cũng không nói!”

Phó Lam nghe vậy liền lau nước mắt, nói: “Nhà trai nói chia tay với con bé. Em gái cháu không chịu nổi liền…”

“Chia tay?”

Hai mắt Phó Doanh Xuyên tức khắc lạnh lẽo, nhấc chân định rời đi.

Phó Lam vội vàng giữ anh ấy lại.

Bà biết rất rõ Phó Doanh Xuyên yêu thương cô em gái này nhiều đến nhường nào. Tuy bình thường miệng lưỡi toàn dao găm, nhưng thật ra luôn theo dõi sát sao con bé. Nếu ai dám bắt nạt em gái của anh, anh chắc chắn sẽ tìm đối phương để xử lý một trận.

“Cháu đừng đi tìm cậu bé đó!” Phó Lam nói: “Cậu bé đó nói ra lời chia tay cũng không dễ dàng gì, chúng ta đừng đề cập tới khiến người ta lo lắng nữa, cũng không được ép bức người ta, được không? Cháu cứ ở lại đây chờ đợi đi!”

Phó Doanh Xuyên bực bội đứng ở đó.

Phó Lam khẽ thở ra một hơi, vừa định nói gì đó liền nghe thấy tiếng náo loạn trên tầng.

Mạnh Nguyễn đột nhiên tỉnh lại.

Cô cầm lấy điện thoại, rón rén chạy vào trong nhà vệ sinh khóa cửa lại.

“Mẹ em tịch thu điện thoại của em, cho nên em mới không liên lạc được với anh… Anh đừng tức giận, được không?” Mạnh Nguyễn nhỏ giọng nói: “Anh đừng lo lắng, em không vội. Em có thể từ từ đợi anh bước ra, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng lên kế hoạch cho tương lai của chúng ta!”

“…”

“Tại sao anh không nói lời nào với em? Đừng tức giận nữa được không?”

“…”

Mạnh Nguyễn dựa vào cửa, cơ thể từ từ trượt xuống: “Thẩm Đoạt, anh không thể đối xử như vậy với em được! Như vậy là không công bằng!”

Cô vùi mặt vào đầu gối, khóc lớn, cả người đều run rẩy.

“Em không chê anh ngốc nghếch… Không lãng mạn chút nào! Tại sao anh không thể vì em mà trở nên rộng lượng chứ?” Mạnh Nguyễn hét lên, đột nhiên nhớ tới điều gì đó liền nói chậm lại: “Em đồng ý với anh! Sau này em sẽ không giận dỗi nữa! Em sẽ chăm chỉ học nấu cơm, món nào em cũng sẽ học! Em đều nghe anh! Thẩm Đoạt, anh đừng bỏ em…”

Phó Doanh Xuyên không thể mở được cửa, Phó Lam lập tức yêu cầu người giúp việc đi lấy chìa khóa dự phòng.

“Nhuyễn Nhuyễn! Nhuyễn Nhuyễn! Đều là lỗi của mẹ! Mẹ đã sai khi dùng cách này, con đừng tự hành hạ bản thân mình nữa, được không? Chúng ta sẽ cùng nghĩ cách giải quyết.”

“Tại sao anh lại không thể dũng cảm một chút chứ?” Mạnh Nguyễn ở bên trong tiếp tục hét lớn: “Cho dù là thất bại, em cũng sẽ cùng anh thất bại! Tại sao anh lại từ bỏ chứ? Tại sao… Tại sao!”

Phó Doanh Xuyên cầm lấy chìa khóa, tức tốc mở cửa phòng tắm ra.

Mạnh Nguyễn đột nhiên mất đi thứ mình có thể dựa vào, cả người tức khắc ngã về phía sau.

Cũng may Phó Doanh Xuyên nhanh chóng giữ được cô, nếu không não chắc chắn sẽ bị chấn động nếu đập đầu vào đâu đó.

“Tại sao… Tại sao…” Mạnh Nguyễn lẩm bẩm trong khi hai mắt vẫn nhắm nghiền, trên khuôn mặt ướt đẫm nước mắt: “Tất cả đều nói muốn tốt cho tôi, nhưng có ai thực sự để ý tôi có hạnh phúc hay không… Tất cả đều là kẻ nói dối…”

Phó Doanh Xuyên nhíu mày, tay anh ấy lau nước mắt cho cô, sau đó bế cô trở lại giường.

Phó Lam nhặt chiếc điện thoại rơi trên mặt đất lên.

Nó vốn không được khởi động.

***

Quý Linh Linh quyết định đưa Vương Tú Trân đến thành phố S chữa bệnh.

Sáng nay, tài xế xe đến đây đón bọn họ, Cao Hiên đi cùng hai mẹ con họ đến bệnh viện Trung Ương của thành phố S.

Chu Tấn Đông đến tiễn bọn họ.

“Trên đường chú ý an toàn, có việc gì phải gọi điện về đó.” Chu Tấn Đông nói.

Cao Hiên gật đầu: “Mọi người cũng vậy, có chuyện gì thì đừng do dự, cần phải gọi điện thì cứ gọi điện. Thành phố S cách nơi này của chúng ta rất gần, tôi có thể trở về bất cứ lúc nào. Lão Chu, Thẩm Đoạt…”

Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.

Thẩm Đoạt cũng tới đưa tiễn.

Hai người tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện.

“Cầm lấy đi.” Thẩm Đoạt lấy một tấm thẻ ra.

Cao Hiên lắc đầu: “Không phải tôi khách sáo với cậu. Tiền này cậu vẫn nên giữ để làm chuyện cậu phải làm đi.”

Tay cầm tấm thẻ của Thẩm Đoạt cứng lại.

Sắc mặt anh tái nhợt, trong mắt đều là tơ máu, râu mới mọc trên cằm chưa kịp cạo đi, cả người đều tiều tụy, hốc hác.

“Không.” Anh khàn giọng nói: “Không có chuyện gì phải làm cả.”

Cao Hiên không khỏi thở dài.

Khoảng thời gian trước, Thẩm Đoạt làm việc không ngừng nghỉ, thậm chí còn dành thời gian của mình để dạy Chu Tấn Đông các phương pháp kinh doanh khác nhau, anh ta liền đoán được Thẩm Đoạt có lẽ đang chuẩn bị làm điều gì đó.

Nếu không phải vì chuyện của Hàn Tiểu Bình, có lẽ anh đã làm được rồi.

“Cậu còn nhớ có một lần cậu bảo tôi đưa Mạnh Nguyễn về nhà không?” Cao Hiên đột nhiên hỏi.

Thẩm Đoạt khẽ cắn môi, gật đầu.

“Lần đó, cô ấy đã hỏi tôi có phải lúc mới về Tịch Giang, cậu đã rất khó khăn đúng không? Tôi chỉ đơn giản nói với cô ấy vài câu, còn nói tại sao tôi với cậu và cả lão Chu quen nhau như thế nào…”

Cao Hiên nói rằng lúc đó thật ra anh ta cũng không có mục đích gì đặc biệt.

Vừa không muốn để Mạnh Nguyễn đồng cảm với Thẩm Đoạt, cũng không phải vì muốn cho Mạnh Nguyễn biết sự thật, chỉ là nói chuyện bình thường mà thôi.

“Sau đó, có thể là do tâm trạng không được vui nên cô ấy đã nhắc đến Quý Linh Linh.” Cao Hiên cười nói: “Tôi cũng đã nói với cô ấy rằng tôi thực sự không xứng với Quý Linh Linh, cũng không muốn trì hoãn người ta. Cậu đoán xem cô ấy đã nói gì với tôi?”

Trái tim Thẩm Đoạt run rẩy.

—— “Giám đốc Cao, tôi hiểu ý anh muốn nói. Nhưng tôi cũng muốn hỏi anh một chút, anh và người anh thích không thể ở bên nhau, cô ấy chắc chắn sẽ hạnh phúc sao? Đôi khi suy nghĩ của đàn ông chỉ đặt vào những chuyện vụn vặt, còn điều mà phụ nữ quan tâm, không phải là những thứ đó.”

Trái tim Thẩm Đoạt chấn động.

Chẳng lẽ sự lựa chọn chia tay của anh thực sự đã làm tổn thương tới cô sao?

Cao Hiên vỗ vai Thẩm Đoạt: “Trong lòng không buông bỏ được cô ấy thì cần gì phải làm như vậy? Ngay cả lão Chu cũng nói rồi còn gì, chỉ cần nỗ lực, cậu sẽ không bao giờ hối hận.”

Thẩm Đoạt mím chặt đôi môi run rẩy, trong lòng tràn ngập chua xót và đau nhói.

Nhưng trong nỗi chua xót và phiền muộn vô tận này, vẫn luôn có khuôn mặt tươi cười của một cô gái. Cho dù anh đang khó chịu, chỉ cần nghĩ đến cô, anh cũng có thể cắn răng chịu đựng.

Cho nên, cứ như vậy đi.

“Cô ấy tốt như vậy.” Khóe miệng Thẩm Đoạt hơi nhếch lên: “Không thể bị hủy hoại trong tay tôi được.”

Nói đến đây, Cao Hiên cũng không thể nói thêm điều gì nữa.

“Vậy thì cậu phải điều chỉnh lại tâm trạng của mình đi.” Anh ta nói: “Ngày tháng còn dài, cậu không thể bất lực đến mức không thể gượng dậy nổi được.”

Thẩm Đoạt gật đầu.

Anh đã mua vé máy bay đến thành phố B.

Đó là nơi anh gặp được cô, tất cả mọi chuyện nên kết thúc ở nơi đó.